CHƯƠNG 21. MỞ ĐẦU
Làm người bị hại, Tưởng Mộc Mộc phải ở lại cục cảnh sát một lúc, đợi sau khi ghi chép xong, mới theo Tưởng Mộc Cận rời đi.
Hắn chẳng qua là đem những điều mình thấy được nghe được nói ra hết, cũng không có nói ra việc Đàm Thu Minh cùng một bọn với bọn bắt cóc.
Đời trước hắn ở chung với Đàm Thu Minh một thời gian dài như vậy, đương nhiên hắn cũng biết chỉ dựa vào một sự kiện bắt cóc nhỏ xíu này để bỏ tù y là không có khả năng, thủ đoạn của Đàm Thu Minh rất nhiều, lần này chỉ vì bọn chúng thả lỏng đề phòng mà thôi, lần sau sẽ không còn đơn giản như vậy đâu!
Sau khi Trần Tú Nhã nhận được điện thoại của Đàm Thu Minh, một chút không yên tâm cuối cùng cũng rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Bà lập tức vào phòng bếp làm đồ ăn khuya an ủi bọn hắn!
Tưởng Mộc Mộc từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ thật tốt, nào có chịu tội thế này, nhất định nó đã bị dọa sợ rồi, nghĩ đến con trai nhu thuận của mình đột nhiên bị sợ hãi đến không còn hình dáng, trong lòng Trần Tú Nhã liền cực kỳ khó chịu.
Mà Tưởng Trạch Thành thì trấn định hơn bà rất nhiều, sau khi nhận được tin liền trở về thư phòng.
Ông chưa từng đem cảm xúc của mình biểu hiện ra ngoài mặt, cho dù là chuyện lớn động trời, ông cũng có thể trấn định lại, Trần Tú Nhã biết tính ông nên cũng không trách gì ông, nếu ông thật sự không lo lắng cho Tưởng Mộc Mộc thì buổi tối cũng đã không vứt công việc đến phòng khách ngồi chờ với bà.
Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận về đến nhà, Trần Tú Nhã xem xét kiểm tra khắp nơi trên người hắn, chỉ thiếu nước cởi hết quần áo hắn ra để kiểm tra nữa thôi.
Mẹ thật nhiệt tình khiến hắn có chút dở khóc dở cười, nếu hắn mười tám tuổi như bình thường, có lẽ hắn sẽ thật sự rất sợ hãi, nhưng hiện giờ hắn cũng không phải mười tám tuổi thật, mà là hai mươi tám tuổi.
Đời trước dường như hắn chỉ cần Đàm Thu Minh bên cạnh hắn, những người khác đều không nhìn thấy, mới có thể bỏ qua thương yêu của cha mẹ như vậy.
Sau khi xác nhận không có việc gì, Trần Tú Nhã mới dẫn Tưởng Mộc Mộc đến trước bàn cơm, muốn hắn ăn chút gì đó.
Tưởng Mộc Mộc rất nghe lời bắt đầu ăn, hắn chưa ăn cơm tối, ở bên ngoài cũng đã bốn năm giờ, ở lại đồn cảnh sát thêm hai giờ nữa, bây giờ cũng 11:00 rồi, tự nhiên sẽ thấy đói, bữa cơm này ăn đặc biệt hưởng thụ.
Ăn xong, Tưởng Mộc Mộc cũng cảm thấy mệt mỏi, trở về phòng ngủ.
Loại chuyện như bắt cóc này cho dù xảy ra, cũng không thể để người ta biết, Tưởng Mộc Mộc biết cha hắn nhất định sẽ ra mặt giải quyết, ngày mai sẽ khôi phục lại như bình thường.
Khiến hắn bất đắc dĩ chính là Tưởng Mộc Cận, từ sau cái ôm đó liền nửa bước cũng không rời, khoảng cách giữa hai người luôn không vượt quá ba thước, điều này làm hắn cảm thấy rất mơ hồ, hắn đã không sao rồi, đệ đệ hắn sao còn khẩn trương như vậy, ngay cả ngủ cũng ôm hắn không buông.
Về phần Đàm Thu Minh, y đang tiếp nhận thẩm vấn trong đồn cảnh sát, tuy biết y rất nhanh sẽ không sao, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn cảm thấy tìm cho y một chút phiền toái rất tốt, cảm giác thật thoải mái, lúc ở đồn cảnh sát hắn ăn ngay nói thật, nhất là nói ra việc Đàm Thu Minh tới đó trước cả họ, khiến cho cảnh sát cả một buổi tối đều hỏi nguồn tin của Đàm Thu Minh, Tưởng Mộc Mộc thật vui sướng không thèm để ý tới.
***
Sau khi cuộc thi kết thúc, kỳ nghỉ cũng tiến đến!
Tuy rằng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cơ mà Tưởng Mộc Mộc cũng không bị kinh sợ bao nhiêu, ở nhà nghỉ ngơi mấy bữa liền trở lại trường học.
Hiện nay đang là giai đoạn báo danh cho cuộc thi so tài dị năng, cho dù năm học đã kết thúc, nhưng bọn hắn vẫn muốn đến trường học. Dĩ nhiên,tham gia hay không đều là tự nguyện, nhưng cuộc thi long trọng như vậy, có rất ít người không tham gia.
Cuộc thi long trọng mỗi năm một lần, trường học mở cửa suốt một tháng trong kỳ nghỉ đông, người bên ngoài cũng có thể vào, các thành viên hội học sinh ở khắp nơi trong trường quản lý trật tự.
Cuộc thi dị năng còn chưa bắt đầu, trường học đã rất náo nhiệt.
Học viện hoàng gia không phải là bí mật gì, thường xuyên mở cửa vào những ngày nghỉ, có rất nhiều người nghe danh nên đến thăm quan, có vài người thì lại là vì điều tra, nhưng bất kể bọn họ ôm mục đích gì, học viện hoàng gia trong thời gian mở cửa không giống với thời gian lên lớp, rất nhiều thứ mấu chốt trọng yếu đều bị giấu đi.
Mượn những thành viên nổi tiếng nhất trong bộ kỷ luật mà nói, không ai thấy được thân ảnh của bọn họ, nhưng lại có rất nhiều người là vì bọn họ mà tới.
Bình thường ở nơi này, căn bản không được mấy người có thể chân chính “vô tình bắt gặp” họ.
Học sinh học viện hoàng gia đều vô cùng rõ ràng, cho nên mỗi lúc thế này, người của bộ kỷ luật vì tị hiềm, cũng rất ít khi xuất hiện ở trường học, cho dù thật sự xuất hiện, cũng sẽ không ở những nơi đông người thế này. Những người muốn điều tra đó không có khả năng đấu với người của bộ kỷ luật.
Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận tiến vào trường liền trực tiếp đến chỗ báo danh, bọn hắn đã điền thông tin báo danh trên web trường, cho nên chỉ cần đến trường học nói số báo danh là được rồi.
Cuộc thi so tài dị năng hàng năm của học viện hoàng gia vô cùng náo nhiệt, hướng về cuộc thi này, không ít người mượn tên của người khác để trà trộn vào học viện hoàng gia, ở chỗ này tham gia cuộc thi, tuy nhiên rất ít người có thể thành công.
Những người có thể thành công đều không phải là học sinh trong trường, hơn nữa đều là do học viện cố ý cam chịu, nếu là trao đổi dị năng, chỉ cần có năng lực, vậy thì sẽ không quan tâm bọn họ có phải dùng tên của người khác hay không.
Mà theo việc mượn tên ngày càng ngông cuồng, dần dần nó biến thành một loại phương thức, còn được công nhận, đó chính là người đại diện.
Không phải là học sinh trong trường nếu muốn tham gia cuộc thi dị năng của học viện hoàng gia, có thể làm người đại diện cho người khác; một vài người của học viện hoàng gia không có bao nhiêu mong đợi đối với dị năng của mình, nhưng lại muốn tham gia cuộc thi long trọng này, vậy thì sẽ tìm người đại diện, —— điều kiện tiên quyết là người đại diện phải là học sinh chưa đầy ba mươi tuổi!
Loại đại diện này bắt đầu từ năm năm trước.
Cho tới nay, chỉ có học sinh trong trường mới được tham gia cuộc thi, hiện tại thì những người ở các trường học khác cũng có thể trở thành người đại diện để tham gia.
Mặc dù không rõ lý do tại sao lại biến thành thế này, nhưng việc này càng khiến lòng người phấn chấn hơn, bởi vì có tình trạng như vậy, nên cuộc thi dị năng hàng năm càng trở nên náo nhiệt.
Đây cũng là điều mà mọi người muốn nhìn thấy.
Trước đây Tưởng Mộc Mộc cũng nghĩ như vậy, Tưởng Mộc Mộc cũng đã từng tự hào vì mình là học sinh học viện hoàng gia.
Đời trước học viện hoàng gia cũng kéo dài tình trạng như vậy, mười năm hắn bôn ba bên ngoài cũng nghe được không ít chuyện về học viện, làm một trường học, tiếng tăm của học viện hoàng gia vô cùng vang dội.
Trong đó chuyện thường nghe nhất chính là cuộc thi so tài dị năng.
Cái năm hắn rời đi, hắn không có để ý, cũng không biết thế nào, cơ mà nhiều năm sau đó, hắn lại quan tâm tới, bởi vì khi đó Đàm Thu Minh bắt đầu hiếm khi về nhà, tuy rằng thường bôn ba xung quanh, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn ở chỗ dừng chân để chờ đợi y.
Khi đó trù nghệ đã học được khá ổn, đôi khi đi đường ghé lại mua mấy quyển tạp chí, nghiêm túc cố gắng trở thành ông chủ gia đình. Học viện hoàng gia cũng là ở thời điểm đó bắt đầu tiến vào tầm mắt hắn.
Hắn biết mấy năm sau, những học viện khác sẽ xuất hiện những nhân vật vô cùng lợi hại, thậm chí còn vượt qua cả học viện hoàng gia.
Trong khoảng thời gian ngắn, còn dẫn tới rất nhiều chuyện, nhưng đến cuối cùng mấy nhân vật lợi hại này đều vào đại học học viện hoàng gia, học viện hoàng gia cũng bắt đầu nổi tiếng thế giới!
Hiện giờ mấy người kia không có khả năng xuất hiện, nhưng một năm sau, một năm sau sẽ có một người rất lợi hại xuất hiện, lần đầu tiên hắn ta tham gia cuộc thi dị năng, nhưng lại có thể áp chế quần hùng, trở thành quán quân.
Đây là lần đầu tiên có học sinh ở bên ngoài trở thành quán quân trong cuộc thi so tài dị năng.
—— Ôn Văn.
END 21