Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 73: Chương 73: Kịch bản không còn lặp lại 6




Enzo bại rồi.

Hồng Ưng đứng trên cao nhìn rõ từ đầu tới đuôi.

Có lẽ nói, khi Phỉ Vô Thuật giơ cao thanh kiếm đó, hắn đã quả đoán hạ lệnh chi viện Enzo cho người được sắp xếp trong tối, nhưng cho tới khi thảm bại, Enzo cũng không nhận được bất cứ chi viện nào, cứ như những nhân thủ kia đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, không có chút phản ứng nào với mệnh lệnh được truyền xuống.

Hồng Ưng nhìn cơ giáp màu đen từng bước lại gần tòa nhà, bất giác toàn thân căng cứng tay chân lạnh thấu, không nên như thế! Những thủ hạ đó đâu? Nhân thủ nên đứng ra vây chặn Phỉ Vô Thuật đâu?!

Hắn quay đầu nhìn Phỉ Vô Tranh, nhưng lại không nhìn thấy được bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt âm nhu tinh xảo đó, chỉ có đôi mắt tử la lan chuyên chú nhìn cơ giáp màu đen, bên trong lắng đọng quá nhiều cảm xúc, đều là thứ hắn không hiểu được.

Hắn nhìn Phỉ Vô Tranh trưởng thành, từng chút một quy hoạch con đường nhân sinh cho cậu, trong mắt hắn, đứa trẻ này vẫn thanh thuần chưa thành thục, khi gặp đại sự luôn không bình tĩnh nổi, luôn tới chỗ mấy trưởng bối họ tìm chỗ dựa, từng có một dạo hắn còn lo lắng tính cách này liệu có lộ ra sơ hở nào trước mặt Phỉ Vô Thuật không… nhưng hiện tại lúc này, hắn phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư Phỉ Vô Tranh.

Thiếu niên mới mười bảy này, trong lúc bất tri bất giác đã phát triển tâm tư và cảm xúc của mình.

Nhẹ thở dài một tiếng, hắn siết nắm tay đầy mồ hôi, duỗi tay hướng Phỉ Vô Tranh: “Phải ủy khuất con rồi, Vô Tranh.”

“Vâng.” Phỉ Vô Tranh tựa hồ bị lời nói của ông đánh thức, thu hồi lực chú ý khỏi cơ giáp màu đen, trấn định gật đầu, “Con biết.”

“Qua hôm nay, tất cả sẽ tốt.” Hồng Ưng giống như nói cho Phỉ Vô Tranh nghe, cũng giống như nói cho bản thân nghe. Hắn gọi ra một chiếc cơ giáp màu đỏ máu, đường nét bá khí cương ngạnh, uy phong lẫm liệt đứng trên ban công.

Nhanh nhẹn nhảy vào khoang điều khiển, hắn không biết nhân thủ được an bài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu những người đó đã không thể trông vào, vậy hắn chỉ có thể dựa vào bản thân__ hắn không phải mấy tên cặn bã miễn cưỡng cứng lên đó!

Trong mắt Hồng Ưng lóe qua một tia sắc bén… Huống chi, hắn không phải người đàn ông cố chấp ngang bướng truy cầu cuộc chiến công bằng như Enzo.

Hắn là hải tặc tinh tế, hải tặc tinh tế từ trước tới nay không nói đạo đức nhân nghĩa công bằng công chính, họ chỉ cần cướp đoạt tàn nhẫn, kẻ mạnh ăn kẻ yếu, không từ thủ đoạn.

Cơ giáp nâng tay chậm rãi túm lấy Phỉ Vô Tranh, hơi dụng lực, Phỉ Vô Tranh lập tức đau tới cắn chặt răng, vì lồng ngực bị ép thở không nổi, thế là khi Phỉ Vô Thuật đứng trước mặt họ, nhìn thấy Phỉ Vô Tranh đã tái nhợt cả mặt, bờ môi tím tái.

Nhìn bộ dạng Phỉ Vô Tranh yếu ớt thế này, Phỉ Vô Thuật thoáng có chút hoảng hốt… y lại nhớ tới lúc trên tinh hạm kiếp trước, y chuẩn bị mang Phỉ Vô Tranh sử dụng cơ giáp chạy thoát vào vũ trụ, rồi đợi gia tộc tới cứu viện, nhưng Phỉ Vô Tranh lại trượt thoát khỏi tay y trong dòng người hỗn loạn, đợi khi y nhìn thấy Phỉ Vô Tranh lần nữa, nó cũng là bộ dạng này. Chẳng qua không phải bị cơ giáp, mà bị một tên đàn ông có làn da đen đúa bóp cổ, sắc mặt tái nhợt bờ môi tím tái, khiến y không cam tâm lại không cách nào đấu tranh phải thỏa hiệp bó tay chịu trói.

Khi đó y đang nghĩ cái gì nhỉ?

Trong cơ giáp màu đen, Phỉ Vô Thuật yên tĩnh nghĩ, quả nhiên là đang nghĩ, Vô Tranh nhất định phải bình an vô sự mới tốt, mình không thể tùy tiện hành động, nếu không chỉ cần cánh tay đó hơi dùng lực, Vô Tranh sẽ mất mạng… Phải nhẫn nại, mình có sao cũng được, chỉ cần Vô Tranh không bị tổn hại là được…

Trong đầu óc lúc đó, tựa hồ chỉ có một suy nghĩ này?

Cho tới sau đó bị nghiền nát nguyên tay phải, cho tới khi bị bức tới mức tinh thần lực điên cuồng bùng phát, trong mắt y vẫn là một Phỉ Vô Tranh vẻ mặt thống khổ. Cho tới một giây trước khi chìm vào hôn mê, y vẫn đang tiếc nuối thống hận bản thân không thể cứu được nó ra.

Vô thanh nhếch cao khóe môi, hiện tại hồi tưởng lại tâm tình khi đó, ngược lại hoàn toàn không cách nào lĩnh hội được. Loại tâm tình đó cách y đã quá xa xôi, giả tạo đến mức khiến y phải hoài nghi y thật sự từng có trải nghiệm ngu xuẩn như vậy sao?

Ánh mắt bình tĩnh nhìn Phỉ Vô Tranh thống khổ thở dốc trong tay cơ giáp màu máu đỏ, Phỉ Vô Thuật chậm rãi mở miệng: “Nếu người ông muốn đối phó là tôi, trước tiên buông nó xuống đi.”

Tuy ngữ điệu vô cùng bình tĩnh của Phỉ Vô Thuật nằm ngoài dự liệu của Hồng Ưng, nhưng lời y mở miệng nói lại khiến Hồng Ưng yên tâm.

Nhược điểm của Phỉ Vô Thuật chính là Phỉ Vô Tranh, tất cả người quen biết họ đều nghĩ thế.

Nếu giữa hai người chỉ có một có cơ hội sống tiếp, vậy thì Phỉ Vô Thuật chắc chắn sẽ đưa cơ hội này cho Phỉ Vô Tranh, đây cũng là sự thật mà tất cả mọi người quen biết họ đều công nhận.

Hồng Ưng tự cho là nắm được nhược điểm của Phỉ Vô Thuật, cho nên hắn sẽ nắm chặt nhược điểm này. Bỉ ổi đê tiện, nói hắn sao cũng được, trong thế giới hải tặc, trước này đều là thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thất bại chính là người chết, người chết thì không cách nào phản bác biện giải cái gì, thắng lợi là thứ người thành công viết ra tuyên dương ra, mười năm trăm năm sau, ai sẽ nhớ hắn từng bỉ ổi?

Hắn nắm chắc chín phần mười, trầm giọng nói: “Rời khỏi cơ giáp, nếu không hiện tại tao bóp chết nó! Hoặc là, mày muốn nhìn tao bắt đầu từ tứ chi, từ từ tới từng chút?”

Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nhìn, đột nhiên cảm thấy màn kịch giả tạo này buồn cười cực điểm, khóe môi nhếch lên, nhưng lại hoàn toàn không cười ra, chỉ cảm thấy hứng thú mất sạch, vô vị khiến y không nhấc nổi chút cảm hứng nào. Phải nói… tại sao y phải chạy tới đây một chuyến nhỉ?

À, đúng rồi!

Không muốn tiếp tục chơi với mấy người này nữa? Diễn trò giả vờ giả vịt, luôn là chuyện mệt người, có lẽ y không có kỹ năng diễn xuất nhẹ nhàng xuất thủ thành văn như Phỉ Vô Tranh, chuyện đang dần sáng tỏ, y cũng giả anh trai tốt giả đến mức bản thân cũng ghét bỏ bản thân rồi.

Y lặng lẽ mở miệng: “Tại sao tôi phải rời khỏi cơ giáp?”

“…” Hồng Ưng sửng sốt, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, phản ứng của Phỉ Vô Thuật rất bất thường! Tất cả kế hoạch hôm nay giống như bị một cánh tay vô hình bày bố, toàn bộ đều thoát khỏi quỹ đạo nên có.

Phát triển chưa biết nhảy khỏi quỹ tích khiến Hồng Ưng cho rằng tất cả nằm trong lòng bàn tay trở nên buồn bực lo lắng, đây không phải lần đầu tiên hắn có cảm giác này trong ngày hôm nay.

Tay đang nắm Phỉ Vô Tranh lại lần nữa siết chặt, Phỉ Vô Tranh nhẹ hừ một tiếng, nửa rũ mắt, tựa hồ đã chìm vào hôn mê.

“Mày quả nhiên muốn nhìn thấy em trai mày bị bóp nát sao?” Hồng Ưng trầm giọng, khiến người ta cảm thấy nếu không hài lòng, hắn sẽ thật sự làm vậy, “Muốn tao thả nó ra, thì từ bỏ cơ giáp của mày, tao cho mày ba giây.”

Trò hề, xem thật sự buồn cười muốn chết.

Phỉ Vô Thuật nhẹ cười: “Ông cho rằng, tôi muốn ông thả nó ra, là lo lắng cho nó bị thương sao?” Giọng y mang theo ý cười cổ quái, “Tôi chẳng qua là muốn cho ông một cơ hội đấu trận công bằng, một tay cầm nó, ông sẽ bó tay bó chân không phát huy tốt được chẳng phải sao? Nhưng, xem ra ông không nhận tình?”

Hồng Ưng sửng sốt khá lâu, mới gian nan nặn ra được âm thanh của mình: “… Mày, đang nói gì?!”

Loại thái độ làm như không thấy Phỉ Vô Tranh này, làm hắn không thể hiểu được?

Phỉ Vô Tranh trong tay cơ giáp màu đỏ cũng không biết từ khi nào đã chấn động tới trợn to mắt, Phỉ Vô Thuật sao có thể nói như vậy? Cậu ngẩn ngơ nhìn cơ giáp màu đen, xúc cảm khó hiểu trong mắt biến đổi không ngừng.

“Mày không phải Phỉ Vô Thuật!” Hồng Ưng trong cơn hoang mang, chỉ có thể nghĩ ra lý do này. Sau khi nói ra, liền càng thêm xác định vào nó.

Đúng, tuyệt đối không phải Phỉ Vô Thuật!

“Nếu là người thật, vậy sẽ lập tức lo lắng lao lên, chứ không phải bình tĩnh mở miệng nói chuyện như vậy.

Nếu là người thật, nhất định nơi nơi ưu tiên cho an nguy của Phỉ Vô Tranh, cho dù cái giá là khiến thân mình rơi vào hiểm cảnh.

Nếu là người thật, tất nhiên sẽ như ý các người, bó tay chịu trói đặt tính mạng mình vào tay các người…”

Giọng Phỉ Vô Thuật thông qua cơ giáp phóng đại vô số lần, vang vọng trên bầu trời trống trải, mang tới ý cười khiến người khó nắm bắt, “Ông muốn nói thế sao?”

Hồng Ưng trợn to mắt, bất an trong lòng thoáng cái đạt tới đỉnh điểm, giọng hắn khô khàn: “Mày đang nói gì?”

“Nói gì? Lẽ nào các người còn chưa hiểu sao?” Phỉ Vô Thuật liếm khóe môi, sau khi trọng sinh, cuối cùng đã đến giờ phút này rồi sao? Y không nhanh không chậm, nói rõ ràng từng chữ, “Lại là một trò kịch bắt cóc uy hiếp, chẳng qua lần này, tôi không muốn diễn theo kịch bản của Phỉ Vô Tranh nữa.”

Cuộc đời được trở lại, y muốn mình tới đạo diễn! Kiên định trong mắt Phỉ Vô Thuật có ý chí cường đại không gì lay chuyển được.

Trong lòng đột nhiên co rút một cái, Phỉ Vô Tranh mờ mịt nhìn cơ giáp màu đen… ý này là, kỳ thật cái gì anh ấy cũng biết rồi sao?

“Từ khi nào…” Cậu mở miệng, mới phát hiện giọng mình khàn vô cùng, ngừng một chút, mới khô cằn hỏi lần nữa, “Là… từ lúc nào bắt đầu phát giác?”

“Sau khi chết một lần mới phát hiện đấy.” Phỉ Vô Thuật nhẹ cười, “Cuối cùng không đóng kịch nữa sao?”

“Chú Hồng Ưng, thả con xuống đi.” Phỉ Vô Tranh tái mặt, nhẹ giọng nói. Khi cơ giáp cẩn thận đặt cậu xuống đất, cậu mới đối diện cơ giáp màu đen, vô cảm ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú, giống như nhìn xuyên cơ giáp, nhìn vào người bên trong, “Là lần tập kích ở tinh cầu thủ đô sao? Không biết em đã để lộ sơ hở ở đâu?”

“Không phải lần đó.” Phỉ Vô Thuật nghĩ tới họng súng đen ngòm nhắm vào mình kiếp trước, híp mắt lại, cũng bất kể Phỉ Vô Tranh có thể hiểu ý của y không, nhàn nhạt nói, “Là mày một súng giải quyết tao. Mày có thể cảm thấy tự hào vì đó. Tới tận khoảnh khắc tao chết, mày vẫn đóng vai một đứa em tốt, không hề sơ hở.”

Trong mắt Phỉ Vô Tranh là mờ mịt, cậu từng làm chuyện này sao?

“Mày cứ xem như tao nằm mơ là được.” Phỉ Vô Thuật nhẹ giọng nói, “Chẳng qua tỉnh mộng rồi, hai mắt bị tình thân che mờ cũng nhìn được rõ ràng hơn.” Y bình tĩnh nói, “Sở dĩ nói nhiều thế, tao chỉ là muốn biết một điều.”

“Cái gì?” Phỉ Vô Tranh vô thức hỏi.

“Trước khi mày giết tao, từng nói đã hận tao từ rất lâu rồi.” Phỉ Vô Thuật mím môi, khi nhắc lại chuyện này, đã không còn cảm thấy khổ sở, y chỉ nghi hoặc khó hiểu, “Tao rốt cuộc đã làm gì, mày lại hận tao đến mức này?”

Đã làm gì sao?

Phỉ Vô Tranh sửng sốt.

Một lát sau, dưới ánh mắt lặng lẽ chuyên chú của Phỉ Vô Thuật, cậu mới che mặt nhẹ cười không thể khống chế, cười đến toàn thân đều run rẩy không ngừng: “Anh ngay cả cái này cũng mơ thấy được sao? Thật sự là vô cùng chân thật đấy!”

Cậu ngước đôi mắt tử la lan lên, ánh mắt là ánh mắt oán hận Phỉ Vô Thuật chỉ từng thấy một lần trước khi chết, nhưng lại có ấn tượng cực kỳ sâu sắc: “Anh đã làm gì? Anh chính là đã làm quá nhiều!”

Cậu chỉ nói một câu như thế, rồi lùi bước về sau, không muốn nói tiếp nữa, lạnh lẽo lên tiếng: “Chú Hồng Ưng, động thủ đi!” Cậu không nhìn cơ giáp màu đen nữa, ánh mắt nhìn ra bầu trời xanh dương của tinh cầu thủ đô…

Cái ngày đứng đối lập nhau, đã diễn ra rất nhiều lần trong đầu. Cậu từng nghĩ sẽ đối diện với gương mặt bi thương, gương mặt không dám tin tưởng, gương mặt phẫn nộ, hoặc gương mặt căm hận của Phỉ Vô Thuật, nhưng chưa từng tưởng tượng đến Phỉ Vô Thuật lại biểu hiện bình tĩnh thản nhiên như vậy. Cứ như tất cả về cậu đã không còn quan trọng trong mắt người đó nữa, bao gồm cả sự phản bội triệt để của cậu, cũng là thứ có thể nhẹ nhàng bâng quơ ngó lơ, không còn tạo nên được chút dao động cảm xúc nào nữa.

Cánh tay rũ bên hông bất tri bất giác siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay chảy ra, đau đớn đánh thức tư duy trống rỗng của cậu, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay rướm máu, nhớ lại lúc nhỏ sau khi bị té, đứa bé lớn hơn tóc tai lộn xộn cõng cậu chạy suốt quãng đường, đau lòng nhẹ thổi lên vết thương, cẩn thận chuyên chú xử lý vết thương, âm thanh còn buồn hơn cả người bị thương, vừa tự trách, vừa lục ra kẹo quýt mật nhét vào miệng cậu ý muốn an ủi… hiện tại cậu bị thương, nhưng đã không còn người tươi cười rạng rỡ như tên ngốc đó nữa.

… Giống như lúc trước bị Phỉ Vô Thuật nhét kẹo chanh vào miệng cậu, đã không còn mùi vị ngọt ngào của quýt mật thuở ban đầu nữa. Có vài thứ, khi cậu không hay biết, đã lặng lẽ biến chất.

Sớm đã dự liệu được, nhưng trong tim, tại sao giống như bị đào rỗng, chỉ còn gió lạnh vù vù?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.