Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 54: Chương 54: Lịch sử và nắm đấm 3




Kết quả phân tổ rất nhanh đã có, Phỉ Vô Thuật hạng nhất, tự nhiên cùng hai mươi người đứng đầu gồm Adolf tổ thành cái gọi là nhóm A, đây cũng là cấp lớp của năm học này. Đương nhiên, rất đáng tiếc, tổ của họ từ lúc bắt đầu, đã không có chút không khí hài hòa nào.

Sau khi giáo quan Văn tuyên bố kết thúc phân tổ, cũng là lúc tiết học kết thúc.

Phỉ Vô Thuật và Adolf câu vai bá cổ đi giải quyết cơm tối, trở về ký túc xá.

Sau khi về ký túc xá, đại khái tắm qua, Phỉ Vô Thuật lên giường nằm.

Adolf quái dị nhìn y: “Ngủ sớm vậy hả?”

Chỉ chỉ máy dẫn tinh thần trên đầu giường, Phỉ Vô Thuật hàm hồ nói: “Chơi trò chơi.”

Adolf phản ứng lại: “Mẹ nó! Đây chính là trò chơi Tân Đại Lục OL?”

Phỉ Vô Thuật gật đầu.

“Kẻ có tiền vạn ác!” Adolf khinh bỉ trừng Phỉ Vô Thuật, “Ông nhỏ dãi trò chơi này rất lâu rồi, vẫn chưa thể lấy tới tay!”

“Chưa lấy tới tay tốt nhất.” Phỉ Vô Thuật nhún vai, thật lòng nói, “Cậu nên cảm thấy hạnh phúc vì sự vô tri của mình.”

Loại chuyện trò chơi là hiện thực, một khi biết rồi, áp lực và trách nhiệm tự nhiên cũng tới.

Adolf đương nhiên không hiểu ý nghĩa ngoài lời của Phỉ Vô Thuật, hắn mò ra hải liên na giấu trên giường, vẫy vẫy với Phỉ Vô Thuật: “Hê, cái này của ông hứng thú hơn trò chơi của cậu nhiều!”

Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt nhìn hắn, cười không mang ý tốt: “Đừng bị người khác bắt được, nghe nói kết cục bị phát hiện hút thuốc phiện loại nhẹ không tốt lắm đâu.”

“Hề, ông làm kín kẽ như thế, ai có thể phát hiện?” Adolf đắc ý nhướng mi, đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa báo oán: “Nếu không phải sợ bị phát hiện, ông cần gì phải tìm chỗ không có tình thú này?”

Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ lắc đầu, thả lỏng thân thể nằm xuống giường. Nâng tay mở máy dẫn tinh thần, thuần thục nhắm mắt lại.

Sau khi thông đạo tối tăm quen thuộc biến mất, người đã tới tinh hệ Hà Việt. Sau khi hiểu tinh hệ Hà Việt thật sự tồn tại, loại trải nghiệm nhắm mắt mở mắt liền bước qua khoảng cách hai tinh hệ càng khiến người ta cảm thấy khó mà tin.

Phỉ Vô Thuật vô thức không lên tiếng, mà trước đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đợi sau khi nhìn rõ, y liền bắt đầu may mắn khả năng dự đoán của mình, may mà không đột nhiên lên tiếng, nếu không nhất định quấy nhiễu thí nghiệm điều phối của Tiểu Dực Dực.”

Tần Dực đang xử lý một đoạn thân cây xám trắng, hắn cột tóc dài ra sau đầu, thần tình chuyên chú mà bình tĩnh, con mắt đen kịt hơi rũ xuống, ánh mắt nghiêm túc cẩn trọng, không có chút dao động nhìn động tác trên tay, ngón tay thon dài linh hoạt dùng dao nhỏ rạch vỏ ngoài thân cây, góc độ khéo léo rút một sợi tơ mảnh màu trắng hoàn chỉnh từ chính giữa thân cây, thủ pháp sạch sẽ nhanh gọn, giống như tư thế tiêu chuẩn nhất trên sách giáo khoa, động tác không có chút dư thừa rườm rà nào, đơn giản ưu mỹ khiến người ta vui mắt.

Phỉ Vô Thuật thả hồn suy nghĩ, nếu thân cây có tình cảm, vậy nó bị Tiểu Dực Dực dùng ánh mắt chuyên chú nghiêm túc như vậy nhìn chằm chằm, sẽ có cảm nhận gì? Nếu… đổi lại là y, bị Tiểu Dực Dực nhìn như thế thì sao?

… Loại chuyện này tựa hồ không thể đâu. Y thất vọng nghĩ, trước khi giải bỏ mê đề tinh hệ Hà Việt, Tiểu Dực Dực và y sẽ không có khả năng chân chính gặp mặt. Không cách nào gặp mặt, thì làm sao cảm nhận ánh mắt đối phương?

Y có thể biết ánh mắt Tiểu Dực Dực khi nhìn bầu trời, nhìn sông chảy, nhìn mỗi loại thực vật, nhìn bất cứ ai như thế nào, y có thể phát giác được biểu cảm dao động nhỏ nhất khi Tiểu Dực Dực đối diện với tất cả những thứ khác, nhưng lại không cách nào biết được, chỉ có thể thử suy đoán, khi Tiểu Dực Dực nhìn y, sẽ dùng ánh mắt thế nào.

Quan hệ của họ, còn thân mật hơn cả người thân mật nhất, nhưng cũng xa lạ như người xa lạ nhất.

Thân thể của họ đối với nhau không còn gì là bí mật, có thể tùy ý chạm vào, có thể tùy ý bày bố, bất cứ lúc này y cũng có thể trở thành đối phương để sống, nhưng họ lại không cách nào dùng tay của mình chạm vào mặt đối phương.

Tư duy chậm rãi bắt đầu mê mang.

Tâm trạng đắc ý muốn tuyên bố hạng nhất trước khi đăng nhập trò chơi bị âm u chiếm cứ từng chút một, Phỉ Vô Thuật cũng không biết từ khi nào mình lại đa tình đa cảm như vậy, nhưng lúc này y quả thật nóng nảy đến muốn bùng phát__ phiền chết rồi! Phiền chết rồi! Phiền chết rồi! Tại sao lại nghĩ những chuyện phiền lòng rối cào cào này chứ!?

Nhưng cho dù tâm tình ác liệt thế nào, y vẫn không lên tiếng, một mình trong thế giới tinh thần lặng lẽ ngồi xổm, không nguyện ý quấy rầy Tần Dực đang chuyên tâm.

Nhưng Tần Dực bên này, sau khi liên tục xử lý xong thân cây trắng xám thô bằng cánh tay, hắn liền dừng lại, rửa sạch dịch bảo vệ bôi trên tay, lau sạch từng ngón tay, quay người ra khỏi phòng điều phối Brolin đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Sao không làm nữa? Phỉ Vô Thuật còn chưa kịp hỏi, đã nghe âm thanh bình tĩnh của Tần Dực: “Tại sao buồn như thế?”

“Buồn?” Phỉ Vô Thuật chần chừ lặp lại.

“Ai ăn hiếp cậu?” Tần Dực kiên nhẫn hỏi.

“Ăn hiếp tôi?” Phỉ Vô Thuật nghi hoặc phát hiện chuyện hình như đang lệch hướng, “Tiểu Dực Dực anh có ý gì? Tôi buồn? Tôi bị ăn hiếp?” Y dần phản ứng lại lời Tần Dực, đề cao giọng, “Đùa gì hả?! Làm sao có thể chứ!” Cho dù trong lòng chất đống cảm giác buồn bực khiến người ta đặc biệt không thoải mái, vậy cũng tuyệt đối không phải cảm xúc buồn yếu đuối đó nha! Sao y có thể có phản ứng yếu đuối như vậy?!

“Đừng phô trương.” Ngữ khí nhè nhẹ của Tần Dực giống như đang an ủi động vật nhỏ bướng bỉnh mình nuôi đã lâu, “Bị ăn hiếp rồi, có thể nói với tôi.”

Ngó lơ chút xíu vui mừng quái dị bốc lên trong lòng, Phỉ Vô Thuật bật cười: “Đừng cho là ông rất yếu! Lại không phải đứa con nít đánh không lại người ta chạy về nhà tìm ba, Tiểu Dực Dực anh đừng xem thường người khác!” Cuối cùng y nhớ lại mục đích đăng nhập trò chơi tối nay, đổi sang khẩu khí không thèm để ý, “Đúng rồi, hôm nay khoa cơ giáp xếp hạng lại thành tích, tôi hạng nhất.”

Tần Dực gật đầu đương nhiên: “Đó là tất nhiên.”

“Cái gì tất nhiên?” Tán thưởng nên có đâu?!

Tần Dực không nhanh không chậm nói: “Là người của tôi, hạng nhất là tất nhiên.” Trong lời nói là vị đạo tự tin không chút khách khí.

Phỉ Vô Thuật: “…” Có nửa đồng quan hệ nào với anh hả! Đó là thực lực của bản thân ông đây được chưa! Không phải người của anh ông cũng vẫn hạng nhất hiểu chửa! Đợi đã__

“Anh nói ai là người của anh?!” Cảm giác buồn bực chất đống trong lòng bị một tình cảm không biết tên khác đẩy ra khỏi lồng ngực, Phỉ Vô Thuật không rảnh đi làm rõ loại tình cảm ngứa ngáy trong lòng khiến người ta kìm lòng không đậu muốn cười đó là gì, chỉ nhanh miệng phản bác, “Đừng tùy tùy tiện tiện đóng dấu được chứ!”

Tần Dực nghiêm túc giải thích: “Tôi trước giờ không tùy tiện.” Hắn vẻ ngoài bình thản, nhưng con mắt đen lại hiện lên ý cười nhẹ, “Cậu là của tôi, tôi là của cậu, loại tình huống hiện tại, có gì không đúng sao?”

(Thân thể) cậu là của tôi, (thân thể) tôi là của cậu… Phỉ Vô Thuật mơ mơ hồ hồ nghĩ nghĩ, quả nhiên cảm thấy là đạo lý này. Mà sau khi thừa nhận điểm này, tâm trạng không hiểu sao tốt hơn nhiều.

“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Tần Dực luôn có thể phát hiện tâm tình Phỉ Vô Thuật đầu tiên, giống như Phỉ Vô Thuật luôn có thể nhìn ra tâm tình hắn từ biểu cảm thiếu hụt của hắn, đây là phương thức ở chung riêng biệt của họ, thân mật cứ như một người, nhưng lại xa lạ không bằng cả người chỉ đi ngang qua.

Miệng Phỉ Vô Thuật rất cứng: “Tâm trạng ông vẫn luôn tốt nhá!”

Tần Dực không nói nữa, miệng ai đó cứng là chuyện thường, sự thật mọi người biết rõ là được.

Hắn trở lại phòng thí nghiệm điều phối, động thủ tiến hành thí nghiệm chưa xong.

Trong không gian rộng lớn chỉ có hương thực vật nhè nhẹ lan tỏa, cứ như thuốc ảo giác loại tốt, khiến không khí chếnh choáng mà say người. Phỉ Vô Thuật an tĩnh nhìn, tinh thần lực phản phất như bị mùi hương này mê hoặc, dung mạo lạnh lẽo của Tần Dực trong mắt như được dung vào trong bức tranh thủy mặc cổ xưa, mái tóc đen bóng, làn da trắng tuyết, đôi mày đậm nhạt vừa đủ, con mắt trầm tĩnh như nước, ngấm một làn hương bút mặc, mát lạnh mà mê người.

‘Cậu là của tôi, tôi là của cậu’… câu này, y thích nghe.

Không thể tiếp tục bực bội và mê mang, không cần phải bực bội và mê mang, Phỉ Vô Thuật yên tĩnh nghĩ, vì, rồi sẽ có một ngày tương ngộ.

Khi y nghĩ, tâm tình giống như lời Tần Dực nói, là tự tin và kiên định một cách đương nhiên, không cho phép nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.