Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 88: Chương 88: Một người một câu chuyện 4




Đối với chuyện của Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh, Lallot luôn rất để tâm.

Gác lại mấy chuyện chăm hoa, hắn đi vào ký túc xá.

Ngô Khởi đi theo sau hắn, hiếm khi chủ động mở miệng: “Vô Thuật ở chung với người của quân đội.” Hắn vừa rồi liếc thấy quân hàm đại tá trên vai Tô Việt qua màn hình.

Với tình huống trước mắt mà nói, tình cảm của ba gia tộc ngầm và quân đội không tốt đến đâu.

“A Khởi mỗi lần đều chủ động quan tâm Vô Thuật như thế.” Lallot cong con mắt xanh biếc, ôn hòa cười nói: “Tôi càng lúc càng ngưỡng mộ Vô Thuật rồi.”

“…” Ngô Khởi nhăn mày, “Tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Ý ngoài lời chính là, nếu đã luôn ở bên cạnh, tất cả tình huống tôi đều hiểu rõ, gặp khó khăn trực tiếp ra tay giải quyết, chỗ nào còn cần phải quan tâm?

Lĩnh hội được ý tứ của Ngô Khởi, Lallot thỏa mãn bảo trì nụ cười, tuy biết suy nghĩ của Ngô Khởi, nhưng quả nhiên vẫn phải nghe người nói một lần, tâm tình mới đặc biệt tốt.

Hắn không nhanh không chậm trả lời Ngô Khởi: “Gia tộc Fernan tuy chiếm gần một nửa quyền phát ngôn ở quân đội, nhưng không đại biểu cho cả quân đội. Chúng ta đối đầu là gia tộc Fernan, chứ không phải quân đội liên bang, khái niệm này cần phải rõ ràng.”

Ngô Khởi trầm mặc nghe, bình thường hắn đối với mấy chuyện này không chút hứng thú, nhưng hiện tại dính đến tiểu Vô Thuật, hắn hiếm khi nổi lên chút lực chú ý để quan tâm.

“Lần này bảo vệ Angeral, người của gia tộc Fernan không có cơ hội nhắm vào Vô Thuật.” Lallot có chút cảm khái, “Dù sao đó là Angeral đấy.” Chỉ riêng lý do này, đã đủ khiến người ta yên tâm. Có một loại người mà nhân phẩm tuyệt đối khiến người ta tin tưởng, Angeral chính là như thế.

Ngô Khởi giống Phỉ Vô Thuật, đối với cái tên Angeral biểu hiện cực kỳ mơ hồ, chính vì xa lạ, cho nên mới càng tin tưởng vào trực giác của mình: “Không thể thả lỏng cảnh giác.” Đặt niềm tin lên người một kẻ xa lạ, cho dù phẩm đức của người xa lạ này có cao thượng thế nào, cũng không đáng tin.

Lallot sửng sốt, sau đó cười: “A Khởi, cậu nói đúng.” Xem ra chỗ Vô Thuật, không thể hoàn toàn yên tâm.

“Đúng rồi, a Khởi, tình huống của cậu trên tinh cầu nô lệ đó hiện nay ra sao?” Lallot nghiêng đầu hỏi.

Ngô Khởi ở tinh hệ Hà Việt đoạt xác một giác đấu sĩ đấu sinh tử, chẳng qua dưới yêu cầu của Lallot, hắn đã thoát khỏi đấu trường chết, nhưng đồng thời thân bị trọng thương, sau đó được một cô gái bản địa nhặt về.

Sau đó Lallot không còn hỏi qua tình hình bên Ngô Khởi nữa, chỉ hỏi Ngô Khởi có muốn đến Tương Thủy Cốc gia ở Bồi Hương tinh tìm hắn không, mà Ngô Khởi trực tiếp cự tuyệt, nói làm xong chuyện mới đến Bồi Hương tinh.

Đã qua một thời gian dài như thế, khi Lallot đến tinh hệ Hà Việt, Ngô Khởi phần lớn thời gian cũng đi. Lallot rất hứng thú với việc rốt cuộc Ngô Khởi đang làm gì.

Trước đó không nói là Lallot không hỏi, hiện tại hỏi rồi, Ngô Khởi cũng không có gì để che giấu, trầm giọng nói: “Vừa thu thập được một đội ngũ.”

“Hả?” Lallot giật giật mí mắt: “Cụ thể chút?”

“Cấp cao của tinh cầu nô lệ bị chúng tôi lật đổ rồi. Người trong đấu trường chết trước đó muốn về nhà thì về nhà, chẳng qua phần lớn đều lưu lại, gia nhập vào quân đội tàn huyết.”

Mí mắt Lallot giật càng lợi hại: “Quân đội tàn huyết là?”

“Tôi xây dựng.” Ngô Khởi dứt khoát nói, “Qua không lâu tất cả gia tộc của tinh cầu nô lệ sẽ tìm tới cửa, chúng tôi đã chuẩn bị đánh một trận chiến dịch trường kỳ.” Nói tới kế hoạch tác chiến, hắn hưng phấn nhếch môi, vết sẹo trên mặt co rút lại, dữ tợn đáng sợ, nhưng người quen hắn thì biết, hiện tại tâm trạng hắn kỳ thật cực tốt cực vui vẻ.

“…” Lallot hít sâu một hơi, không cho cậu ở liên bang đánh nhau với người ta, thế là cậu dứt khoát chạy tới tinh hệ Hà Việt đi đánh trận sao?

“Tất cả gia tộc của tinh cầu đó là những nhà nào?” Hắn hỏi.

Ngô Khởi nghi hoặc chớp mắt, đưa tay cào tóc đỏ thô cứng: “Hình như họ Tần?”

Lallot: “…” Sẽ không phải như hắn đang nghĩ đó chứ?

“Nghe nói trước khi lãnh chủ của tinh cầu đó đoạn khí đã buông lời, nhà họ tựa hồ có một người đàn ông rất lợi hại…” Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười cứng đờ của Lallot, Ngô Khởi cuối cùng cũng từ trong ký ức qua loa của mình túm được một vài phiên đoạn quan trọng, hắn không xác định nhíu mày, “Hình như là, Tần Dực?”

“Lời người khác trước lúc lâm chung, a Khởi cậu về sau phải nghe cho kỹ mới được nha.” Lallot thở dài, “Rốt cuộc có phải Tần đại thiếu không?”

“Chắc là phải.” Mấy ký ức đó mơ hồ vô cùng, nếu không phải cái tên Tần Dực còn lưu lại chút ấn tượng cho hắn, đại khái dù cho cái tên lãnh chủ đó có buông lời uy hiếp cỡ nào, hắn cũng quay lưng là quên luôn.

Được rồi, trừ đi truyền lời Vô Thuật cho đại thiếu, hiện tại hắn lại có thêm một chuyện. Lallot dung túng nhìn Ngô Khởi còn đang hồi tưởng, hơi nhếch môi, dù sao nể mặt Vô Thuật, Tần đại thiếu bao che khuyết điểm nói không chừng dứt khoát vung tay tặng tinh cầu đó cho a Khởi luôn.

Chỉ là đến lúc đó chiến dịch mà a Khởi chờ mong sẽ không có nữa.

Lallot nhịn cười, có chút mong đợi nhìn bộ dạng bực bội khi hy vọng bị tắt của Ngô Khởi.

Vào ký túc xá, hai người cùng đăng nhập tinh hệ Hà Việt, Lallot vẫn đang ở Bồi Hương tinh, mà Ngô Khởi lại đi tinh cầu nô lệ.

Vì không thể nắm chắc được Tần Dực có phải đang phi hành trong không gian tối hay không, Lallot dùng máy thông tin giữa gia tộc và gia tộc để liên hệ với bộ phận đối ngoại của Tần gia, sau khi nói rõ thân phận, hy vọng Tần Dực sau khi về tới Tần gia, sẽ báo cho hắn một tiếng, Cốc Úc Cốc gia có chuyện quan trọng tìm hắn.

Tần gia đã từ chỗ Tần Dực xác nhận sự thật Cốc Úc là bạn của Tần Dực, vì thế đối với lời Lallot không dám qua loa xử lý. Hai bên đang định kết thúc cuộc đối thoại, bộ đối ngoại lại nhận được một tin tức__ Tần đại thiếu đã đến Thức Hoang tinh đại bản doanh của Tần gia!

Bộ đối ngoại lập tức phái người đi báo cho Tần Dực, Cốc gia Cốc Úc có chuyện tìm hắn. Mà Lallot bên này đợi, nhướng mày nhẹ cười, tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa khéo đuổi kịp.

Tần Dực bên này vừa xuống tinh hạm, đã nhận được thông báo của bộ đối ngoại, lập tức liền hiểu ra, đây là Phỉ Vô Thuật có chuyện tìm hắn.

Không tự mình tới tìm, mà lần này lại nhờ Lallot truyền tin, người đó lại gặp phải phiền toái gì?

Thế là trên đường, người Tần gia trên trên dưới dưới đều ôm nhau sưởi ấm, co ro__ khí thế đại thiếu càng hơn trước nữa được không! Càng lúc càng chỉ có thể nhìn xa không thể tới gần được chưa! Cái khí tràng lạnh nhạt đó tuyệt sức đó cao cao tại thượng đó cường đại tới mức thật khiến người ta hận không thể móc tim ra đặt dưới đất, để đại thiếu dẫm qua lâm hạnh!

“Vô Thuật xảy ra chuyện gì?” Khi nhìn thấy video hình ảnh của Lallot, Tần Dực đạm nhạt mở miệng, câu đầu tiên chính là cái này.

Lallot lập tức đơ người, Vô Thuật hình tượng cậu trong mắt Tần đại thiếu lẽ nào bi kịch như vậy? Luôn luôn là công chúa đại nhân chờ đợi kỵ sĩ đến giải cứu sao? Phải phấn đấu chứ Vô Thuật!

Hắn khựng lại, dưới ánh mắt đen kịt chăm chú của Tần Dực, thanh giọng: “Ừm, cái này sao, Vô Thuật bảo tôi chuyển lời__ gần đây cậu ấy tham gia một hoạt động văn nghệ, trong năm ngày bị mất tự do, không thể liên lạc với bên ngoài, bao gồm cả trò chơi cũng không thể.”

“Cậu ấy nói __ ‘Đừng lại lo lắng quá mà tới tìm tôi! Ông không sao, anh ta yên tâm mà du hành tinh tế là được.’” Lallot thuật lợi nguyên văn lời Phỉ Vô Thuật, sau đó nhìn con mắt Tần Dực càng lúc càng âm trầm, bất giác cong môi, ai bảo cậu khoe hạnh phúc, tiểu Vô Thuật, sau này cho cậu xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.