Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 43: Chương 43




Edit: Arisassan

Lúc hai người về đến nhà, Ninh cha vừa mới sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong: “Các ngươi ăn cơm chưa? Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn rồi, có đói bụng gì không?”

Tống Ngôn Khê nghe thấy thanh âm của cha, viền mắt lập tức đỏ lên, không nhịn được ôm lấy eo cha mà khóc.

Ninh cha cả kinh: “Ngôn Khê ngoan, đừng khóc đừng khóc, có phải Vũ nhi bắt nạt ngươi không? Ta làm chủ cho ngươi.”

Nghe thanh âm dịu dàng của cha, Tống Ngôn Khê hệt như một hài tử bị uỷ khuất, nhào vào trong lồng ngực người lớn rồi khóc đến mức không thể kiềm lại được.

Trong lòng Ninh Vũ cũng rất khó chịu, ngoài mấy bộ quần áo may tặng nhà Tống đại ca, Tống Ngôn Khê còn lén lút may thêm vài bộ rồi cất vào trong tủ, như thế cũng đủ biết Tống Ngôn Khê thích tiểu bảo bảo đến mức nào. Nhưng y lại vì hắn mà không có tiểu bảo bảo.

Ninh Uyên về nhà liền trông thấy cảnh tượng như vậy, Ngôn Khê ôm phu lang của ông khóc vô cùng thương tâm, thân thể không ngừng run rẩy. Vũ nhi ngồi một bên cũng đau thương vô cùng, phu lang nhà ông vừa phải sốt ruột luống cuống dỗ dành người này vừa phải hỏi chuyện người kia.

“Có chuyện gì vậy?”

Ninh cha trông thấy Ninh Uyên liền thở phào như tìm được lối thoát: “Hôm nay hai hài tử này đến chùa Thanh Sơn dâng hương, vừa về đã khóc thành như vậy, khóc đến mức nói không ra lời, ta cái gì cũng không hỏi ra được.”

“Vũ nhi, có phải ngươi bị uỷ khuất ở bên ngoài không?”

Ninh Vũ đầy mặt hổ thẹn tự trách: “Phụ thân, ta không thể có tiểu bảo bảo rồi. Đều là lỗi của ta.”

Ninh Uyên vừa nghe xong liền kinh hoảng, ý nghĩ đầu tiên là hôm nay Ngôn Khê không cẩn thận động thai khí rồi sảy thai.

Ninh cha cũng nhìn về phía Tống Ngôn Khê đang vùi đầu trong ngực mình, thấy thân thể y không có gì khác thường mới lắc lắc đầu với Ninh Uyên.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Cứ từ từ rồi nói.”

Ninh Vũ thuật lại lời phương trượng nói hôm nay cho Ninh Uyên nghe.

Ninh Uyên gõ một cái lên trán Ninh Vũ: “Tiểu tử thúi, suốt ngày cứ suy nghĩ linh ta linh tinh. Còn doạ lây sang Ngôn Khê nữa. Phương trượng nói vạn sự không thể cưỡng cầu cũng không sai, ngươi tưởng tiểu bảo bảo muốn là có liền à? Cũng đâu phải hàng hoá bày bán ngoài chợ.”

Ninh cha cũng cảm thấy dở khóc dở cười: “Ngôn Khê ngoan, đừng khóc. Các ngươi mới bao lớn chứ, trong mắt cha các ngươi cũng chỉ là tiểu hài tử, vội làm gì? Sau này có tiểu bảo bảo rồi thì các ngươi sẽ bị quấy phá suốt cho xem, hiện tại các ngươi nên tận dụng thời gian mà hưởng thụ không gian riêng của hai người mới phải.”

Tống Ngôn Khê nức nở nói: “Cha, không phải, không phải thế đâu.” Y không thể nào nói ra những suy đoán quỷ dị trong lòng mình được.

“Được rồi được rồi, không phải thì không phải, trước hết ngươi mau nín khóc đi.”

“Chuyện như thế cũng không thể vội vàng được, chưa kể từ trước đến nay Vũ nhi không hề thích đọc sách, vất vả nỗ lực lắm mới thi đậu đồng sinh, không thể sánh được với những thí sinh lâu năm ngày đêm miệt mài khổ học, cho nên ba năm nay ngươi phải tận dụng thời gian để học hành cho thật tốt, mặc dù không cần phải thi đậu ngay lần đầu tiên, nhưng phải biết tiến lên từ từ, cố gắng không ngừng trong ba năm kế tiếp. Nếu hiện tại có tiểu hài tử thì khó tránh sẽ bị quấy phá, khiến cho ngươi bị phân tâm. Cho nên chuyện hài tử không cần phải vội.”

Ninh cha cũng biết Ninh Uyên đang dùng kế hoãn binh, liền phụ hoạ theo: “Đúng thế, ta chưa từng thấy đôi nào gấp gáp muốn có hài tử như hai ngươi vậy. Chỉ mới thành thân thôi, hai người hạnh phúc sống chung với nhau mới là chuyện chính. Hài tử thì cứ tuỳ duyên đi.”

“Không phải, cha. Là do ta dùng hết phúc khí của mình, cho nên mới không còn phúc khí để có tiểu bảo bảo.”

Ninh cha nghe xong liền nổi giận: “Ai dám nói lung tung như thế? Tiểu phúc bảo nhà chúng ta sao có thể dùng hết phúc khí của mình được. Đừng nghe kẻ xấu bên ngoài nói lung tung, bọn họ chỉ đang ghen tỵ với ngươi thôi. Không cần quan tâm đến bọn họ.”

“Bởi vì để được trở về ở bên cạnh phụ thân và cha, được thành thân với Tống Ngôn Khê, cho nên ta đã dùng mất rất nhiều phúc khí.”

Ninh cha nghe xong, mũi cũng hơi chua xót: “Có tiểu phúc bảo mới là phúc khí của ta và phụ thân ngươi, Vũ nhi ngoan, không liên quan tới phúc khí của ngươi đâu. Đừng nghe người khác nói lung tung. Lát nữa ta sẽ sai người đi giáo huấn mấy kẻ ăn nói linh tinh này.”

Ninh Uyên vỗ vỗ vai Ninh Vũ: “Được rồi, bị người khác nói xấu vài câu mà đã khóc nhè rồi, bản thân vẫn còn là một đứa nhóc còn hôi sữa, sao có thể chăm sóc tiểu bảo bảo được đây? Gặp chuyện liền ôm phu lang cùng khóc, thế thì sao có thể chăm sóc tiểu bảo bảo chu đáo được. Tự mình đợi thêm hai năm, trưởng thành rồi nghĩ đến chuyện đó cũng không muộn. Thân là một nam tử hán, không thể để phu lang khóc nhè với mình được, về phòng nhớ an ủi Ngôn Khê.”

Cuối cùng cũng trấn an được hai người, Ninh phụ cùng Ninh cha đều vừa bực mình vừa buồn cười: “Không biết bọn họ nghe mấy chuyện này ở đâu nữa, cái gì mà phúc khí với không có phúc khí chứ, không chừng là kẻ nào đấy bụng dạ khó lường không có ý tốt cố ý nói ra để doạ bọn họ.”

Chuyện này nhanh chóng trôi qua như gió, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đều hiểu ngầm trong lòng mà không nhắc tới chuyện hài tử nữa.

Hiện tại nếu như Hạ Như Phong có ý định qua thăm Ninh Vũ, lão đầu tử nhà hắn không còn thổi thổi râu mép trừng mắt mắng bọn họ cấu kết với nhau đi làm chuyện xấu, cá mè một lứa nữa, mà chỉ vuốt vuốt râu mép dặn hắn phải lấy Ninh Vũ làm tấm gương để noi theo, Ninh Vũ chính là điển hình cho câu lãng tử hồi đầu.

Hạ Như Phong lén lén lút lút hỏi Ninh Vũ: “Ngươi muốn ra ngoại thành lên núi săn thú không?”

Hiện giờ Ninh Vũ không hề có tâm tình để ra ngoài đi chơi, huống chi hắn cũng không dám cưỡi ngựa thêm lần nào nữa: “Không.”

Hạ Như Phong hơi thất vọng nói: “Vậy cũng được. Cơ mà ta nói với lão đầu tử là ta đến thăm ngươi nên ổng mới cho đi, ngươi nhớ phải yểm trợ cho ta đó.”

“Biết rồi.”

Hạ Như Phong nghe xong liền vui vẻ chạy đi, bị nhốt một quãng thời gian, hắn sắp nghẹn chết tới nơi rồi.

Ninh Vũ cũng không chú ý lắm, lúc xế chiều không thấy Hạ Như Phong trở về, Ninh Vũ còn tưởng rằng Hạ Như Phong đã tự mình đi thẳng về phủ.

Mãi đến khi đại ca Hạ gia hấp tấp chạy tới: “Hôm nay Hạ Như Phong có ở chỗ ngươi không?”

Ninh Vũ làm chuyện này vô cùng nhuần nhuyễn, sắc mặt không thay đổi mà gật đầu: “Hạ nhân trong viện của ta có thể làm chứng, Hạ Như Phong đến chỗ ta chơi một ngày, vừa mới rời đi không lâu.”

“Ngươi nói thật đi.”

Ninh Vũ thấy bầu không khí xung quanh không đúng lắm, đại ca Hạ gia như đang kiềm nén cái gì đó, hai mắt đỏ ngầu, khác xa với hình tượng một công tử hoàn khố thường ngày.

Đại ca Hạ gia đưa cho Ninh Vũ một tờ giấy, trên giấy là vài hàng chữ hệt như gà bới của Hạ Như Phong, nói rằng bọn cướp muốn đòi tiền chuộc.

“Vũ nhi, ngươi biết gì thì nói hết ra đi, hiện tại không phải là lúc bao che cho Hạ Như Phong đâu.”

Vừa nãy Hạ gia cũng nhờ Ninh Uyên phái người giúp bọn họ đi tìm Hạ Như Phong, cho nên Ninh Uyên cũng hiểu biết một chút về tình huống hiện tại.

“Hắn nói là muốn ra ngoại thành săn thú, đã rời đi từ sáng sớm rồi.”

Ninh Vũ cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của việc này, trong lòng cũng rất lo lắng cho tình hình hiện giờ của Hạ Như Phong.

“Các ngươi cũng đừng gấp, nếu tờ giấy này được đưa đến tay chưởng quỹ trong cửa hàng, có lẽ bọn cướp vẫn chưa biết thân phận thật sự của Hạ Như Phong, không thì đã trực tiếp đưa đến Hạ phủ rồi. Bọn cướp chỉ muốn đòi tiền, cho nên Hạ Như Phong tạm thời vẫn chưa bị nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi cứ liên hệ với bọn cướp, giao tiền chuộc theo yêu cầu của bọn họ, trong lúc đó chúng ta sẽ phái binh đi cứu người. Phải cẩn thận không được làm lộ thân phận của Hạ Như Phong, nếu bọn cướp biết mình chọc phải đại gia tộc, chỉ sợ bọn họ sẽ túng quá hoá liều mà giết chết con tin.”

Ninh Vũ bị bốn chữ “giết chết con tin” trong miệng phụ thân doạ sợ hết cả hồn, Hạ Như Phong là bạn thân từ bé của hắn, tình cảm vô cùng sâu đậm, cũng muốn đi theo.

“Vũ nhi, ngươi ở yên trong nhà đi, đừng để cha với Tống Ngôn Khê phải lo lắng.”

Ninh Vũ cũng biết mình không giúp được gì, nên cũng không khăng khăng đòi theo.

Tống Ngôn Khê ngồi bên cạnh an ủi hắn: “Đừng lo, Hạ Như Phong chắc chắn sẽ không sao đâu. Phụ thân đã tự mình đi rồi mà.” Tống Ngôn Khê không nhớ rõ đời trước Hạ Như Phong có gặp phải chuyện này hay không, đời trước tên Ninh Vũ kia cắt đứt hết mọi quan hệ với bạn bè của Ninh Vũ thật, Hạ Như Phong còn tới quý phủ hỏi thăm vài lần, đều bị Ninh Vũ kia từ chối không gặp.

Lúc đó Hạ Như Phong vô cùng tức giận mà đứng trước cửa Ninh phủ mắng to vài câu, bảo rằng không muốn dính dáng gì đến Ninh phủ nữa. Y cũng không biết đời trước Hạ Như Phong có bị thổ phỉ bắt cóc hay không, tuy nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất cho đến lúc y qua đời, y chưa từng nghe thấy Hạ phủ có tang.

Hạ Như Phong mà mọi người đang lo lắng hiện tại đang bị trói cả hai tay hai chân cực kỳ đáng thương, còn bị ném vào trong một căn phòng chứa củi rách nát. Bên cạnh hắn có một người đang nằm hôn mê, là một nam tử khuôn mặt cứng nhắc lạnh lùng, dây thừng trói trên người y còn chặt hơn cả hắn.

May mà có người nọ bầu bạn bên cạnh Hạ Như Phong, không thì hắn đã sớm sợ đến phát khóc ngay tại đây rồi.

Do hắn trốn ra ngoài chơi nên không dẫn theo người hầu trong phủ, Ninh Vũ cũng không muốn đi chơi chung với hắn, Hạ Như Phong đành phải tự mình cưỡi ngựa đến một vùng đất hoang vắng ở ngoại thành chơi chơi cho đỡ buồn. Sau đó lúc hắn định chạy theo bắt một con thỏ thì bị một nhóm người vây lại rồi bắt đi.

Bọn cướp thấy y phục trên người hắn không tồi, biết ngay gia đình hắn cũng thuộc loại khá giả, Hạ Như Phong thấy thế liền nước mắt nước mũi giàn giụa nói rằng nhà hắn có mở một cửa hàng nhỏ trong trấn, tuy ở nhà hắn không được sủng ái, nhưng vẫn có thể đổi chút bạc về được. Sau đó hắn viết thư cầu cứu, nhờ người nhà đến giao tiền chuộc chuộc hắn ra.

Kết quả không bao lâu sau cũng có một kẻ xui xẻo khác đến làm bạn với hắn.

Cao Thịnh sau khi tỉnh lại liền nhận ra bên cạnh mình cũng có người, lập tức dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người kia, nhìn xong thì sững người lại. Đó là một nam nhân bị trói cả hai tay hai chân, trên mặt bám đầy tro bụi, từ những chỗ sạch sẽ ít ỏi cũng có thể nhận ra đây là một đại thiếu gia da trắng thịt mềm, trong mắt còn ầng ậc nước. Bộ dáng hệt như một tiểu bạch kiểm, nếu không nhìn kỹ thì sợ là sẽ nhìn nhầm thành tiểu ca nhi.

“A, đại huynh đệ, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi. Ngươi cũng bị bắt à? Không biết nhà ta có nhận được tin chưa nữa, bao giờ mới tới cứu ta đây, ta sắp chết đói đến nơi rồi. Bọn họ cư nhiên chỉ cho ta ăn một cái màn thầu bẩn thỉu, đúng là ngược đãi người ta mà. Nếu biết mọi chuyện thành ra như vậy thì ta sẽ không tự mình lén lút trốn ra ngoài chơi đâu, thế giới bên ngoài quả nhiên hiểm ác.”

“Câm miệng.”

Khí thế của nam nhân này không hề kém đại ca của hắn, Hạ Như Phong bị la một câu, liền hoảng sợ không dám nói tiếp nữa.

Cao Thịnh quan sát bốn phía, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngoài cửa chỉ có hai người đang nói chuyện với nhau, không còn tiếng thở nào khác.

Y chưa kịp đánh giá tình hình hiện tại của mình, cửa phòng chứa củi đã bị mở ra, một nam nhân dẫn theo một ca nhi trung niên đi vào, nhìn hai người từ trên xuống dưới một vài lần: “Cái đứa da trắng thịt mềm này, dung mạo cũng không tệ, có thể bán được giá tốt.”

“Không bán. Giá tiền ngươi đưa ra vẫn không cao bằng tiền chuộc nhà hắn đưa. Bên kia đã biết tin rồi, nhà hắn đang chuẩn bị tiền chuộc.”

Ca nhi trung niên kia nghe xong, sắc mặt chợt chuyển xấu: “Tên giá không cao đó, nhìn cũng biết không phải là người dễ chọc, trên đường còn phải đề phòng hắn chạy trốn nữa, phải luôn luôn dùng thuốc chất lượng cao, người nhà bình thường sẽ không như vậy, mức độ nguy hiểm quá lớn.”

“Ngươi nhìn rồi xử lý đi, lão đại chúng ta bảo rằng tên này là hàng miễn phí, chỉ cần bán ra ngoài là được.”

Hạ Như Phong nghe mà kinh tâm động phách, không dám thở mạnh, mãi đến khi hai người kia rời đi mới há lớn miệng ra để hít thở. Nghĩ đến những gì mình đã hoặc sắp gặp phải, hai mắt hắn liền dâng trào nước mắt, thế nhưng nhớ tới bên cạnh mình còn có người còn xui xẻo hơn, đành lên tiếng an ủi: “Ngươi đừng sợ, nhà ta chắc chắn sẽ đến cứu ta, đến lúc đó ta sẽ bảo họ giao cả tiền chuộc cho ngươi, ngươi sẽ không bị bán đi đâu.”

Cao Thịnh khinh bỉ nhìn đại thiếu gia ngây thơ kia một cái, người này thật sự đơn thuần cho rằng sau khi họ nhìn thấy mặt bọn cướp thì chúng sẽ giữ lời mà thả bọn họ đi sao?

Sắc trời dần dần sẩm tối: “Không được lên tiếng.”

Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn nam nhân bị trói còn kín kẽ hơn hắn cởi hết dây thừng từ sau lưng ra.

Cao Thịnh vốn muốn trực tiếp rời khỏi chỗ này, cơ mà lúc nhìn về phía Hạ Như Phong đang ngây ngốc nhìn y, ngoan ngoãn nghe lời không hề lên tiếng thì sững người lại một chút, cuối cùng vẫn giúp hắn cởi dây ra: “Dám gây cản trở thì ta sẽ bỏ ngươi lại.”

Hạ Như Phong nhanh chóng lắc đầu.

Hạ Như Phong đi theo phía sau Cao Thịnh, lén lút mở cửa chạy ra ngoài. Hạ Như Phong thật sự không biết mình đang ở đâu, cũng không nhận biết được phương hướng, chỉ cố gắng bám theo phía sau lưng Cao Thịnh, đi xuyên qua đám cỏ rậm rạp cao hơn cả đầu mình.

Bỗng nhiên bên trong bụi cỏ có một chú chuột chạy ngang qua, Hạ Như Phong lập tức sợ hãi nhảy lên ôm lấy người phía trước.

Cao Thịnh bị Hạ Như Phong ôm chặt, trong mắt loé lên một tia xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.