Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 46: Chương 46




Edit: Arisassan

Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê đi trên đường.

Trong lòng Tống Ngôn Khê ngập tràn tâm sự, y cố gắng tự lừa mình dối mình mà an ủi bản thân, cha và phụ thân cũng nói rồi, bọn họ còn trẻ, không vội chuyện hài tử được, nói không chừng lúc họ không ngờ nhất thì hài tử lại tới ấy chứ. Thế nhưng, Hạ Như Phong thành thân không lâu đã có hài tử, cả Viên Trí Chi cũng vậy.

Y và phu quân thì không có một chút động tĩnh nào, có lẽ y thật sự không thể sinh được tiểu bảo bảo, do y trọng sinh lại một đời, dùng hết phúc khí, để có cơ hội bù đắp những tiếc nuối đời trước của mình. Thế gian này không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ cả, sao y có thể mong mọi chuyện thuận lợi mà không muốn trả giá thứ gì chứ.

Chuyện của Hạ Như Phong và Cao Thịnh hôm nay đã xé tan vỏ bọc che giấu vẻ nhu nhược bên trong của y. Y nên chấp nhận sự thật từ sớm mới phải.

“Ngôn Khê, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

Hai mắt của Ninh Vũ ảm đạm đi một chút, sau đó giả vờ như không có chuyện gì: “Mấy ngày nữa chẳng phải Tống phủ sẽ có chuyện vui sao? Ta thấy người Tống phủ đang chuẩn bị rầm rộ lắm.”

“Ừa, đại ca phu bình an sinh được hài tử, định tổ chức tiệc đầy tháng.”

Tại sao thời gian gần đây người người xung quanh hắn không mang thai thì cũng sinh con vậy?

Ninh Vũ nhất thời không tìm được chủ đề gì để nói nữa.

Khoang miệng của Tống Ngôn Khê đắng chát vô cùng, hai người rõ ràng cách nhau gần như vậy, bầu không khí trầm mặc kia lại tựa như đang chia tách bọn họ ra hai thế giới khác nhau. Y biết phu quân không muốn nhắc tới chuyện hài tử, thế nhưng Ninh Vũ càng kiêng kỵ thì càng tỏ rõ hắn quan tâm đến chuyện này đến mức nào.

Ngày hôm đó Tống phủ vô cùng náo nhiệt, Ninh Vũ ở ngoài sân phụ giúp một tay, Hạ Như Phong cùng Cao Thịnh cũng tới góp vui, Hạ Như Phong vừa che chở cho Cao Thịnh vừa cười không thấy răng không thấy mắt, chỉ trong chốc lát, xung quanh đó ai cũng biết chính quân của hắn mang thai.

Tống Ngôn Khê thì đang ngồi trong phòng thiếu chủ quân, nhìn cục nắm bé nhỏ nằm trong tã lót trắng mịn, nhìn một cái liền nhìn chằm chằm không rời mắt. Cả bàn tay của tiểu bảo bảo còn không to bằng một ngón tay của y, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối dễ vỡ, khiến y không dám chạm vào dù chỉ một cái.

“Nó đang ngủ à?” Thanh âm của Tống Ngôn Khê cực kỳ nhỏ, sợ sẽ đánh thức tiểu bảo bảo.

“Ngươi ôm nó một cái đi.”

“Không không.” Tống Ngôn Khê sợ hãi xua tay, sợ mình sẽ làm rơi tiểu bảo bảo, chỉ đành phải ngồi một bên nhìn chằm chằm.

“Không sao đâu, để ta dạy cho ngươi. Coi như là luyện tập trước vậy.” Tống thiếu chủ quân đặt cục nắm kia vào trong ngực của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê lập tức cứng cả người, động đậy một chút cũng không dám.

“Đừng sợ, một tay thì đỡ đầu, tay còn lại thì đặt trên eo.”

Tiểu bảo bảo chợt phun ra một hàng bong bóng. Tống Ngôn Khê nhìn mà hai mắt đều sáng cả lên: “Ngươi nhìn đi, nó thổi bong bóng kìa.”

Tống thiếu chủ quân ngắm nhìn bộ dáng của Tống Ngôn Khê, cười nhu hoà: “Ngôn Khê đúng là rất thích hài tử nhỉ, sau này ngươi chắc chắn sẽ là một người cha vô cùng tốt.”

Nụ cười trên mặt của Tống Ngôn Khê chợt tan đi vài phần: “Ừ.”

Do có người chúc đại ca y song hỷ lâm môn, Tống Ngôn Khê nhìn tiểu bảo bảo rồi hỏi: “Trong nhà còn chuyện vui khác nữa à? Ta nghe thấy người ta chúc song hỷ lâm môn.”

“Đúng thế, một thị lang của đại ca ngươi cũng đã mang thai ba tháng, nhiều con thì nhiều phúc.”

Tống Ngôn Khê mờ mịt ngẩng đầu nhìn đại ca phu, trên mặt Tống thiếu chủ quân không hề có bất kỳ vẻ khác thường nào. Tống Ngôn Khê cũng không biết nên bày ra biểu tình gì. Sao có người có thể vui vẻ vì phu quân của mình có hài tử với người khác được? Tại sao nam nhân luôn nghĩ rằng chỉ cần là hài tử của mình, chủ quân của hắn đều sẽ yêu thương thậm chí là chăm sóc tựa như nhi tử ruột thịt của mình chứ?

Lúc Tống Ngôn Khê cùng Tống thiếu chủ quân ôm hài tử đi ra ngoài, Tống thiếu chủ quân chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ngôn Khê, ngươi rất may mắn.”

May mắn? Ta may mắn chỗ nào? Tống Ngôn Khê cúi đầu nhìn bụng mình.

Tống Ngôn Khê vừa bước vào sân, Ninh Vũ đã lập tức trông thấy, sau đó đến dẫn Tống Ngôn Khê ngồi xuống ăn thức ăn. Hạ Như Phong và Cao Thịnh cũng ngồi chung với hai người Ninh Vũ.

Tống Ngôn Hạo ôm hài tử trong tay, đang nói gì đó với người đứng ngay trước mặt, bên người ngoại trừ Tống thiếu chủ quân, còn có một tiểu ca nhi xinh đẹp trẻ tuổi với phần bụng hơi nhô lên một chút, hình như là thị lang của Tống Ngôn Hạo.

Hạ Như Phong bóc đậu phộng đặt vào bát của Cao Thịnh, đặt một cái rồi tự mình ăn một cái, nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài nói: “Ai, Tống đại ca đúng là nhân sinh đắc ý. Nghe nói vị kia ở Viên gia do náo loạn chuyện gì đó nên hài tử bị sinh non. Qủa nhiên, ngu ngốc thì cưới một người là đủ rồi, nhiều hơn thì không quản được đâu. Tuy nhiên Tống đại ca lại hoàn toàn khác với chúng ta, dù hậu viện có bao nhiêu người đi chăng nữa, bọn họ đều có thể chung sống hoà bình với nhau.”

Ninh Vũ hỏi: “Ngươi ước được giống thế lắm à?”

“Không không.” Hạ Như Phong nhanh chóng chối bỏ, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Ninh Vũ: “Ngươi không biết A Thịnh lợi hại cỡ nào đâu, có A Thịnh ở bên cạnh, ta mà chọc giận y thì y dùng một tay thôi cũng đủ để đánh chết ta rồi. Thêm nhiều người như vậy nữa thì chẳng phải ta sẽ bị bọn họ đánh hội đồng sao, đáng sợ lắm.”

Ninh Vũ không tự chủ giật giật lông mày: “Ngươi chỉ có nhiêu đây tiền đồ à.” Cao Thịnh ngồi một bên cũng không biết phải nói gì, hiển nhiên là nghe được thanh âm cố ý thu nhỏ của Hạ Như Phong. Tên nhị thiếu gia hoàn khố nổi tiếng cả Uyển thành này lúc nào cũng khiến y đổi mới lại cách nhìn của mình.

Tống Ngôn Khê ngơ ngẩn nhìn người thị lang đang đứng bên cạnh đại ca y.

“Ngôn Khê, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Ánh mắt của Tống Ngôn Khê vừa hoảng loạn vừa bối rối: “Không có gì.”

Hạ Như Phong cũng nghi hoặc nhìn Tống Ngôn Khê: “Gần đây có phải thân thể ngươi không thoải mái không? Lần trước ta cũng thấy tinh thần của ngươi không được tốt.”

“Gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ thôi.”

Hạ Như Phong nhíu mày, nháy mắt với Ninh Vũ: “Í~” ngữ điệu cuộn sóng đầy thâm ý, biểu tình thập phần hèn hạ, thế nhưng Cao Thịnh vừa lườm hắn một cái, hắn lập tức đàng hoàng lại.

Cao Thịnh nhìn Tống Ngôn Khê một chút, lại nhìn về phía Ninh Vũ, cuối cùng là dời tầm mắt sang chỗ khác. Quan hệ giữa hai người này vốn rất thân mật, nhưng lại cẩn thận đến mức quá đáng, khiến cho hai người trở nên vô cùng xa lạ. Rõ ràng quan tâm đến nhau như vậy, chính giữa tựa như bị thứ gì đó chắn ngang, không thể nói thành lời.

Hình ảnh của người thị lang có thai kia vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Tống Ngôn Khê, người khác đều như vậy, phụ thân y cũng hệt như thế, y cũng có vài thứ huynh thứ đệ, chuyện này vốn vô cùng bình thường.

Tống Ngôn Khê nghĩ như vậy, bàn tay liền nắm lại thành nắm, móng tay lặng lẽ hằn sâu thành một hình cong trong lòng bàn tay.

“Phu quân, ngươi muốn nạp thị lang không? Người khác ai cũng có hài tử hết rồi, ngươi cũng nên…” khai chi tán diệp.

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê đầy mặt thê lương: “Tống Ngôn Khê, ngươi biết mình đang nói gì không?”

“Ta biết.” Tống Ngôn Khê không dám nhìn vào đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can của Ninh Vũ: “Ngày mai ta sẽ thương lượng với cha chuyện này, chọn thị lang thích hợp cho ngươi.”

“Tống Ngôn Khê!”

Tống Ngôn Khê bị tiếng quát chói tai của Ninh Vũ làm giật nảy cả mình, lập tức nhốt người ngoài cửa: “Ngươi sang phòng khác ngủ đi, nạp thị lang rồi thì đi sủng ái bọn họ, chắc chắn sẽ nhanh chóng có hài tử.”

Tống Ngôn Khê nói đến đây, trong lòng tựa như có ngàn vạn thanh đao đang đâm tới đâm lui, y thật sự không hề muốn chắp tay dâng nam nhân của mình cho người khác, càng không muốn chia sẻ với họ. Nhưng y không thể ích kỷ như thế.

Tống Ngôn Khê vừa nghĩ chuyện hiện tại vừa lo chuyện tương lai, nước mắt liên tục rơi xuống, lăn qua lộn lại không ngủ được, còn hơn cả lúc nằm ngủ một mình đời trước nữa.

Tống Ngôn Khê lau nước mắt trên mặt, ngồi dậy đi tìm Ninh Vũ. Y muốn đi xem xem Ninh Vũ có ngủ ngon không, có bị lạnh hay không.

Vừa mở cửa ra liền giật mình trông thấy Ninh Vũ đứng ngay ngoài cửa, hắn trầm mặc vào phòng, không ôm y, mà chỉ đi tắm.

Tống Ngôn Khê cắn môi, trước đây Ninh Vũ đều thích ôm y không buông tay, dù cho y có chống cự cỡ nào, Ninh Vũ cũng sẽ cò kè mặc cả với y, chi chi chít chít vô cùng thoải mái. Không như hiện tại, chẳng hề để ý đến y.

Tống Ngôn Khê mang quần áo tới cho Ninh Vũ, động tác vô cùng cẩn thận, sau đó về giường rồi nhắm mắt lại.

Ninh Vũ tắm sạch một thân khí lạnh xong, liền nằm xuống giường ôm lấy Tống Ngôn Khê đang đưa lưng về phía hắn: “Tống Ngôn Khê, chỉ có hai chúng ta ở chung với nhau được không? Chúng ta không cần tiểu bảo bảo.”

Nước mắt của Tống Ngôn Khê rất không có tiền đồ mà lại rơi xuống. Không, ta không thể hại ngươi không có Tiểu Táo được.

Trong lòng Ninh Vũ cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn biết Tống Ngôn Khê rất thích tiểu bảo bảo, vẫn luôn mong ước có được một hài tử thuộc về mình. Đời trước do Tống Ngôn Khê không có con, trong nhà toàn là thứ tử, Bạch Vô Trần liền gửi nuôi đứa con đầu lòng của mình dưới danh nghĩa Tống Ngôn Khê.

Tống Ngôn Khê đối xử với hài tử đó vô cùng tốt, do không được tên yêu quái kia sủng ái, cho nên một lòng một dạ đều đặt trên người hài tử. Bồi dưỡng chu đáo, chăm sóc cẩn thận, thức ăn tinh xảo cùng đồ dùng quý giá đều thiên vị cho hài tử kia dùng nhiều hơn bình thường.

Đáng tiếc thằng nhóc đó lại là một tên bạch nhãn lang, Bạch Vô Trần nhiều lần lén lút tới gặp nó, nói cho nó biết y mới là cha ruột của nó, khóc lóc kể lể do thân thế của y quá thấp kém, không thể làm trái với ý nguyện của chủ quân nên mới nhịn đau mà đưa nó cho chủ quân nuôi.

Đắp nặn Tống Ngôn Khê thành một chủ quân cay nghiệt, khẩu Phật tâm xà, lợi dụng cường quyền áp bức thị lang, chia rẽ thân sinh phụ tử. Khiến cho hài tử kia ngoài mặt thì ngoan ngoãn kính yêu, nội tâm thì đề phòng oán hận.

Sau cái đêm yêu quái kia say rượu rồi ngủ chung với Tống Ngôn Khê, hậu viện càng náo loạn, bọn họ sợ Tống Ngôn Khê sẽ được yêu quái kia sủng ái, như vậy bọn họ dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng Tống Ngôn Khê. Cho nên mới đồng tâm hiệp lực đối phó Tống Ngôn Khê.

Đầu tiên là hạ nhân trong phủ nói thiếu chủ quân trách móc hạ nhân nặng nề, cậy quyền bắt nạt thị lang, lén lút ngược đãi thứ tử. Kẻ khiến cho Tống Ngôn Khê bị tổn thương nhất chính là thằng nhóc do y nuôi, tự mình đứng làm chứng, ôm yêu quái kia khóc lóc vô cùng thương tâm, tố Tống Ngôn Khê đã ngược đãi mắng chửi nó nặng nề như thế nào, trên người còn có vết thương để làm chứng.

Tên yêu quái kia cực kỳ tức giận, chắc chắn rằng Tống Ngôn Khê chính là người chủ quân tàn nhẫn ác động kia, lập tức tước đoạt vị trí chủ quân của Tống Ngôn Khê, đuổi y về thiên viện tự sinh tự diệt.

Tống Ngôn Khê lúc trước tuy cũng ở thiên viện, nhưng vật chất lại không hề thiếu thốn, dù sao y cũng là người trông lo sự vụ ở Ninh phủ, còn được phụ thân và cha chống lưng.

Thế nhưng phụ thân bị thương, cha mắc bệnh nặng, ốc không mang nổi mình ốc, Tống Ngôn Khê người đơn thế yếu, ở Ninh phủ một cây làm chẳng lên non, tên yêu quái kia cả một câu giải thích cũng không thèm, cứ một mực định ra tội danh của Tống Ngôn Khê. Cho nên tình cảnh sau này của Tống Ngôn Khê mới có thể càng ngày càng thê lương như thế. Cả đồ ăn thức uống cũng phải nhìn sắc mặt của bọn hạ nhân.

Tống Ngôn Khê muốn có một bảo bảo của riêng mình, một tiểu bảo bảo sẽ không phản bội y, sẽ không đâm sau lưng y. Cơ mà, hai mắt Ninh Vũ lập tức trầm xuống, hắn không cho Tống Ngôn Khê được, nhưng hắn cũng sẽ không để Tống Ngôn Khê nuôi hài tử của người khác thêm một lần nữa.

Ninh Vũ không đồng ý chuyện này, lúc hắn đề xuất chuyện này với cha, cha cũng vô cùng tức giận mà giáo huấn hắn, nếu Tống Ngôn Khê không ngăn cản thì Ninh Vũ đã bị phạt quỳ từ đường rồi. Ninh cha nhận định chuyện này là do Ninh Vũ đề ra.

Tống Ngôn Khê giải thích mãi, Ninh cha mới giận dữ quay sang mắng y: “Nếu ngươi nói như vậy, ta chỉ sinh được một mình Vũ nhi, thì chẳng lẽ phải chủ động tuyển thị lang cho phụ thân ngươi, để hắn được nhiều con nhiều phúc à? Bình thường trông cũng thông minh lắm, sao tự nhiên lại cổ hủ như vậy chứ?”

Tống Ngôn Khê lúng túng không dám đáp lời, cha có thể sinh một đứa, y cả một đứa cũng không thể sinh, không thể so sánh được, tình huống không giống nhau.

Đây là một vấn đề vô cùng nan giải, phương pháp tốt nhất là y rời đi trước một bước, để Ninh Vũ tái giá chủ quân mới cùng thị lang, sinh một đám tiểu bảo bảo đáng yêu. Tất cả mọi người sẽ được hạnh phúc.

Tống Ngôn Khê lén lút chuẩn bị một ít ngân phiếu cùng vàng bạc, y vốn đợi sau khi Ninh Vũ nạp thị lang xong giống như đời trước, y sẽ chuyển hết tài sản của Ninh phủ ra ngoài, để lại cho Ninh Vũ một toà phủ trống không đầy lỗ hổng.

Thế nhưng, người hiện tại lại là phu quân của y, sao y có thể cam lòng làm vậy chứ. Tống Ngôn Khê để lại không ít đồ cưới cùng cửa hàng của mình cho Ninh Vũ, bản thân thì chỉ lấy một ít đủ cho mình sống qua một đời, rồi tìm một sơn thôn nhỏ hẻo lánh, tới đó định cư suốt nửa đời còn lại như những gì y đã dự định, và đó cũng sẽ là nơi y trở về lòng đất.

Buổi chiều Ninh Vũ có chuyện phải đi ra ngoài, Tống Ngôn Khê xách theo túi đồ nhỏ y đã chuẩn bị trước, hạ nhân trong viện đều đã bị y điều đi chỗ khác, Tống Ngôn Khê men theo đường nhỏ hoang vắng mà rời đi từ cửa sau.

Tống Ngôn Khê vừa đi đến khúc rẽ đã trông thấy Ninh Vũ tựa người vào cạnh cửa, ánh mắt xa xôi nhìn về hư không.

Trên mặt Ninh Vũ không còn vẻ ngây ngô non nớt lúc bọn họ vừa mới thành thân nữa, thay vào đó là vẻ thận trọng thành thục, ánh mắt cũng không còn ngây thơ đơn thuần như một đại thiếu gia, bất tri bất giác, bọn họ đều trưởng thành rồi.

Ninh Vũ mặc bộ cẩm y mà y đã lén lút thêu tên mình lên, thanh lãnh tự phụ, không còn là tên hoàn khố xốc nổi lúc trước nữa, mà đã trở thành một thiếu gia thế gia phong quang nội liễm chân chính.

Tống Ngôn Khê nắm chặt túi đồ nhỏ trên vai, tiến thoái lưỡng nan. Muốn rời đi cũng đã không kịp.

“Tống Ngôn Khê, ngươi định đi đâu?”

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Tống Ngôn Khê mím môi.

Ninh Vũ đến gần, lấy đi túi đồ nhỏ trên vai Tống Ngôn Khê, vác lên vai mình, choàng vai Tống Ngôn Khê kéo người quay về viện.

Trong lòng Tống Ngôn Khê vô cùng lo sợ, nhưng vẫn phải cùng Ninh Vũ bước về phía trước.

“Ngôn Khê, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Ninh Vũ nhìn đám mây đã tan đi trên bầu trời, thanh âm tựa như phát ra từ khoảng không nào đó: “Ngươi có tin vào kiếp trước kiếp này không?”

Hết chương 46

Editor: lần nào đọc tới chỗ thằng bạch nhãn lang kia cũng thấy tức >”<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.