Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 56: Chương 56




Edit: Arisassan

Lúc Tống Ngôn Khê đứng thẳng, phần bụng bị quần áo rộng rãi che lại, không chú ý thì sẽ không nhận ra sự khác biệt, mà chỉ cảm thấy eo y mập hơn một chút, viền mặt mềm mại hơn một chút thôi. Y và Ninh Vũ cùng nhau tham gia tiệc đầy tháng của nhà Hạ Như Phong.

Đừng tưởng rằng y không nhận ra những người kia đang dùng ánh mắt khác thường để nhìn mình, ánh mắt bọn họ đầy vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, có lẽ là nghĩ y thành thân lâu rồi, cả hài tử nhà Hạ Như Phong cũng đầy tháng tới nơi rồi mà bụng y vẫn chưa có tin tức.

Thế nhưng phu quân lại chỉ cưới một mình y, dù cho những người kia có ước ao đố kỵ y như thế nào thì y cũng không quan tâm.

“Ngôn Khê, sao vậy?”

“Nếu người khác biết ta mang thai thì chắc chắn sẽ rất thất vọng đó.”

“Sao lại thế? Tiểu Táo là kỳ vọng của tất cả chúng ta mà, tại sao có thể có người thất vọng được chứ.”

“Ai, ngươi không hiểu tâm tư của tiểu ca nhi đâu.” Lúc nào cũng hy vọng có người sống khổ hơn mình.

Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê đến chỗ Cao Thịnh, bản thân cũng không vào nhà tìm Hạ Như Phong. Trong ngực của Cao Thịnh có ôm một đứa bé, khí tức trên người vô cùng nhu hòa, cả ánh mắt cũng cực kỳ ôn nhu.

Tống Ngôn Khê ngắm nhìn Tiểu Hồ Lô một chút: “Tiểu Hồ Lô thật đáng yêu, mũi nó giống ngươi quá.”

Cao Thịnh cũng nhìn mặt Tiểu Hồ Lô: “Đôi mắt thì giống Như Phong, miệng cũng giống.”

Kỳ thực Tống Ngôn Khê không hề nhìn ra chỗ nào giống người nào, tiểu bảo bảo chỉ có chút xíu, không thể nhìn rõ để so sánh được, thế nhưng phụ huynh ai cũng thích nghe người khác bảo con mình trông giống mình hết.

“Ngày đó ta biết tin mà lo lắng muốn chết luôn, sao ngươi lại đột nhiên sinh Tiểu Hồ Lô vậy? Xem ra mấy cái như ngày dự sinh cũng không chuẩn lắm, vẫn phải chuẩn bị sớm một chút mới được.”

Ánh mắt Cao Thịnh lóe lên một tia sáng lạnh, ngày hôm đó vị kế cha kia của y dẫn theo đệ đệ sang đây thăm y, lời trong lời ngoài đều có ý muốn cho đệ đệ của y đến giúp y chia sẻ, củng cố sự sủng ái của Như Phong, nói gì mà thân thể y hiện tại bất tiện, thay vì để Như Phong ra ngoài phong lưu, không bằng tìm một tâm phúc để giúp y giữ được trái tim của Như Phong.

Kế cha này của y là từ thị lang lên chính, cho nên không hề cảm thấy nhi tử của mình đi làm thị lang cho người khác không tốt chỗ nào.

Sau khi y từ chối, người đệ đệ kia thẹn quá hóa giận đẩy y một chút, bình thường người khác vốn không thể chạm vào y được, thế nhưng khi đó thân thể y cồng kềnh, nhất thời né tránh không kịp mà tổn thương đến bụng, tiếp theo là sinh nở, hai người kia cũng thừa dịp loạn lạc mà rời đi, y vẫn chưa có thời gian tìm cách trừng trị bọn họ.

“Bị đẩy một chút.”

Tống Ngôn Khê hốt hoảng: “Ai lại ác độc như vậy? Hạ phủ có người muốn hại ngươi sao?”

“Là tiểu ca nhi của kế cha nhà ta, muốn làm thị lang, bị ta cự tuyệt.”

Tống Ngôn Khê không nói gì nữa, kỳ thực cũng có người muốn nhét người cho Ninh Vũ, thế nhưng cha y đều từ chối, cho nên những chuyện đó không cần y phải lo. Quan trọng là… coi như người khác có muốn nhét, Ninh Vũ cũng không hề muốn, y không lo lắng chút nào. Thế nhưng cái loại để cho hai huynh đệ cùng chung một phu quân như thế nào đúng là một lời khó nói hết.

“Hạ Như Phong hình như không phải loại người như vậy.”

“Ừa, hắn dễ thỏa mãn lắm. Hơn nữa cũng chưa thấy hắn có tâm tư gì.” Vừa nhắc đến Hạ Như Phong, khóe miệng Cao Thịnh lập tức cong lên. Y vốn tưởng rằng việc cầu thân kia chỉ là một hồi đùa giỡn của đại thiếu gia, cố ý đến trêu chọc mình. Dù sao thanh danh của y đã hỏng bét hết cả rồi, thêm một chút nữa cũng không có gì đáng ngại.

Lại không ngờ rằng, sau hồi cầu thân cứ như chuyện cười kia, hai người lại được làm mai đưa sính, cưới hỏi đàng hoàng, không kém gì nhau. Lúc đó y chỉ muốn rời khỏi chỗ kia, không hề quan tâm xem sau này còn có mưu kế gì ác độc hơn đang chờ mình không, phụ thân y căn bản không thể nhờ nổi, ông ta vốn không hề quan tâm đến chuyện hậu viện.

Trên người Hạ Như Phong như tỏa ra một vầng sáng ấm áp, thu hút y tới gần.

“Ngôn Khê, nhị ca phu khỏe.” Âm thanh của Hạ Tử Câm truyền đến, vừa bước vào cửa mới nhận ra cái gì, lập tức nhỏ giọng lại: “Tiểu Hồ Lô đang ngủ sao?”

“Mới tỉnh lại hồi nãy.”

Tiểu Hồ Lô được Cao Thịnh ôm, vô cùng ngoan ngoãn, không khóc không nháo, hai con mắt to tròn như hai quả nho đen, long lanh trong suốt.

Hạ Tử Câm sờ sờ tay của Tiểu Hồ Lô: “Tay của nó vừa nhỏ vừa mềm quá đi. Ngôn Khê, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, nếu không phải cha ta không cho ta ra ngoài thì ta đã sớm đến Ninh phủ thăm ngươi.”

Tống Ngôn Khê cười cười, không biết phải tiếp lời như thế nào, nhờ Ninh Vũ mà y mới biết được, Hạ Tử Câm đời trước do dùng thức ăn bị hạ độc ở chỗ mình nên mới sảy thai. Y không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì y mà chết, cho nên trong lòng y vẫn cảm thấy hơi hổ thẹn với Hạ Tử Câm.

Nếu Hạ Tử Câm không đến bái phỏng, người bị trúng độc vốn nên là y, Hạ Tử Câm đã thay y đỡ một đòn.

Hạ Tử Câm phấn khởi nói: “Ngươi có nghe qua bài thơ kia chưa, thật sự quá kinh diễm, ta không thể tin được lại có người có thể viết ra một bài thơ tuyệt đến như vậy.”

“Ừm. Trên đời có rất nhiều người có tài mà, Uyển thành của chúng ta chỉ là một thành nhỏ, ở kinh thành, văn nhân danh sĩ phải nói là như cá diếc sang sông, ai cũng là hạng người kinh tài tuyệt diễm.”

Đời trước Hạ Tử Câm cũng vì bài thơ này mà ngưỡng mộ Lý Hàn, sau đó sống chết muốn vào hậu viện của gã. Tống Ngôn Khê thật sự không muốn Hạ Tử Câm lại bước vào vết xe đổ của đời trước.

Hạ Tử Câm rất có hảo cảm với Tống Ngôn Khê, cảm thấy hai người đúng là bạn tốt, bàn về dung mạo tài hoa cùng với gia thế, chỉ có Tống Ngôn Khê mới sánh được với y, bọn họ có thể trở thành bạn thân.

Kỳ thực Hạ Tử Câm ai cũng nhìn không lọt, điều kiện của Tống Ngôn Khê sánh ngang với y, cho nên mới đủ tư cách để làm bạn tốt của y, y cũng rất thưởng thức tài hoa của Tống Ngôn Khê, rất thích giao du với người nọ.

“Thật không ngờ, một tên ăn mày mà cũng có thể tài hoa đến như vậy.”

“Có rất nhiều người có tài hoa mà khiêm tốn điệu thấp, chỉ không khoe khoang lộ liễu như gã ta thôi.” Tống Ngôn Khê hơi lo lắng một chút, sợ Hạ Tử Câm cũng như đời trước mà coi trọng Lý Hàn.

“Ta chỉ cảm khái một chút thôi mà. Bụng ngươi lớn thế!” Tống Ngôn Khê vừa ngồi xuống ghế là hiện bụng ra.

Hạ Tử Câm vô cùng ngạc nhiên: “Hồi đó lúc ta gặp ngươi ngươi có mang thai đâu nhỉ.”

Lần trước gặp được Hạ Tử Câm là ở Bích Vân Trai, Tống Ngôn Khê ngoài mặt thì đàm luận thơ từ với Hạ Tử Câm, trong lòng lại cứ chú ý đến Ninh Vũ, cố gắng biểu lộ tài hoa của mình ra trước mặt hắn, sợ Ninh Vũ sẽ thích tài hoa của Hạ Tử Câm hơn, bây giờ nghĩ lại, chợt thấy mình lúc đó thật ấu trĩ.

“Ta thành thân lâu rồi, cũng nên có tiểu bảo bảo chứ.”

Hạ Tử Câm bĩu môi, cha y lúc nào cũng ghé tai y mà lải nhải, ngươi xem Tống Ngôn Khê kìa, tuổi cũng ngang ngươi mà đã thành thân mang thai hết cả, còn ngươi vẫn chưa được gả đi. Ngày nào cũng xem mắt, hỏi thăm gia cảnh của người khác cho y, y sắp phiền chết rồi.

“Ngươi thành thân sớm quá, đâu ai vừa mới cập kê đã thành thân đâu. Dù thế nào cũng phải cẩn thận lựa chọn chứ.”

“Lựa chọn chậm quá thì người tốt đều bị người khác chọn hết cả thôi.”

Hạ Tử Câm cả kinh: “Sao ngươi nói chuyện y như cha ta vậy?” Hạ Tử Câm chợt có chút nhụt chí: “Những nam nhân kia đều quá nhàm chán, ta không muốn gả cho ai cả. Bọn họ cả nghiên mực cái nào tốt cái nào xấu cũng không phân biệt được.”

“Dù sao cũng phải thành thân cả mà, không tệ đến vậy đâu. A Thịnh với ta không phải vẫn sống rất tốt đấy sao.”

“Vậy thì dù thế nào đi chăng nữa ta cũng phải tìm một nam nhân có thể đàm luận văn chương cùng với ta, nếu không thì chẳng phải sẽ không khác gì mấy hạ nhân kia sao, không hiểu ta đang nói gì cả, cũng không thể chơi cờ, ngâm thơ đối ẩm với ta. Người tài hoa như Lý Hàn kia mới xứng.”

Tống Ngôn Khê hoảng hốt: “Gã ta đã cưới Viên Trí Chi rồi.”

“Ta biết mà, ta chỉ nói vậy thôi, ta không bần cùng tới mức để ý đến một tên phu quân ở rể như gã. Cơ mà,” Hạ Tử Câm đúng lúc trông thấy Hạ Như Phong với Ninh Vũ vừa bước vào cửa: “Ninh Vũ cũng tạm được.” Hạ Tử Câm càng nói thì hai mắt càng sáng: “Như vậy cũng không tồi, sau đó chúng ta có thể ở chung một chỗ với nhau, ta có thể gặp ngươi mỗi ngày.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Hạ Như Phong đen mặt, mà sắc mặt của Ninh Vũ cũng tối om. Trước đây hắn đã thấy Hạ Tử Câm suốt ngày cứ thích sáp lại gần Ngôn Khê rồi, không ngờ Hạ Tử Câm vì muốn ở gần với Ngôn Khê hơn một chút mà cả chủ ý hoang đường này cũng nghĩ ra được.

Mị lực của Ngôn Khê lớn quá mà, hắn không chỉ phải cẩn thận phòng bị những nam nhân khác, mà còn phải cẩn thận với các tiểu ca nhi mơ ước đến Ngôn Khê.

Tuy trong lòng Tống Ngôn Khê cảm thấy suy nghĩ này vô cùng hoang đường, không thể trở thành sự thật được, nhưng y vẫn để ý đến nó, dù sao đời trước Hạ Tử Câm chính là thị lang của ‘Ninh Vũ’, tuy đó không phải là phu quân của y. Mà vạn nhất mọi chuyện vẫn diễn ra y như đời trước, nói không chừng Hạ Tử Câm vẫn sẽ gả cho phu quân.

“Hồ đồ, đây là chuyện mà một tiểu ca nhi chưa gả như ngươi có thể nói sao?” Tuy Hạ Như Phong bình thường không đứng đắn lắm, nhưng hắn vẫn biết cái nào nên cái nào không.

Hạ Tử Câm nhăn mặt, không trả lời. Thế nhưng trong lòng vẫn suy xét đến tính khả thi của lời mình vừa nói khi nãy. Dù sao y vốn cũng không muốn gả đi, nếu đến Ninh phủ thì chắc chắn sẽ không gây ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, y không cần hầu hạ Ninh Vũ, cũng không cần xem sắc mặt hắn, ngoài ra còn có thể thường thường gặp được Ngôn Khê, quả thực vô cùng lý tưởng.

Cao Thịnh cũng rất cả kinh, lúc sau lại yên lòng trở lại, cho là Hạ Tử Câm chỉ giỡn một chút, thuận miệng nói đùa thôi.

“Thời gian cũng tới rồi, nên để bọn họ thấy mặt Tiểu Hồ Lô của chúng ta.” Hạ Như Phong ôm lấy Tiểu Hồ Lô, Tiểu Hồ Lô vừa phun phì phì vừa vẫy tay cười vui vẻ, đánh vào mặt Hạ Như Phong, Hạ Như Phong vô cùng cao hứng, đưa mặt lại gần hôn bé một cái: “Không hổ là con của ta, lực tay chưa gì đã mạnh như thế. Vừa thấy phụ thân là vui vẻ như vậy rồi.”

Hạ Như Phong ôm bé con, Cao Thịnh đứng bên cạnh hắn, hai người đi trước. Ninh Vũ đỡ Tống Ngôn Khê đi ở phía sau, Hạ Tử Câm cũng đi theo một bên, trong đầu suy tính mọi chuyện. Tuy y không nhìn lọt mắt nổi Ninh Vũ, nhưng nhìn kỹ hơn một chút thì hình như Ninh Vũ cũng không kém cỏi đến mức đó, nếu không thì sao Tống Ngôn Khê có thể chịu gả cho hắn được?

Người kế cha cùng đệ đệ kia của Cao Thịnh cũng tham dự, không hề quan tâm đến hành động lúc trước của mình.

Hạ Như Phong đứng phía trên giới thiệu Tiểu Hồ Lô nhà họ, mọi người luôn miệng khen hay. Ở tình huống này, những người giao hảo với Hạ phủ trên căn bản đều là người trong vòng thượng lưu, mấy phủ lớn như bọn họ, quan hệ thông gia cùng ân tình lợi ích đan xen lẫn nhau, dù sao cũng có chút liên quan. Đây cũng là cơ hội tốt để giao thiệp móc nối quan hệ.

Do Cao Thịnh gả cao cho Hạ phủ, cho nên bên người kế cha của Cao Thịnh cũng có không ít người vây quanh nịnh nọt.

Lúc Cao Thịnh với Hạ Như Phong đi đến bàn này, Cao Thịnh nhìn người đệ đệ kia của mình, cười nói: “Cha ngươi lần trước tới tìm ta, nói muốn để đệ đệ làm thị lang, bảo ta để ý giúp một chút. Cơ mà khoảng thời gian này ta bận chăm sóc Tiểu Hồ Lô quá, không có tinh lực giúp ngươi, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ trong đầu. Người đừng lo lắng quá, với tư sắc của đệ đệ thì làm thị lang cũng dễ dàng thôi.”

Lúc Cao Thịnh nói ra lời này, bên cạnh còn có vài vị chủ quân của các phủ, nghe thế cũng cân nhắc trong lòng. Cha của người này đã nói muốn con mình làm thị lang rồi, chỉ sợ sau này có người tới cửa cầu hôn thì cũng sẽ không lấy quy cách của chủ quân. Dù cho trên danh nghĩa là trưởng tử, nhưng e là cũng không thể làm chủ quân như những trưởng tử khác được.

Một khi địa vị đã bị hạ thấp thì rất khó để kéo lên. Chỉ sau một thời gian ngắn đã ghim sâu trong lòng của tất cả mọi người.

Sắc mặt của kế cha của Cao Thịnh trắng xanh đan xen, cũng không thể phản bác được, người đệ đệ kia càng bị nuôi đến không đàng hoàng hơn, không hề có phong thái của trưởng tử chút nào, bằng không sao có thể chịu làm thị lang của người khác chứ.

Hạ Như Phong đứng bên cạnh không hiểu gì, bất quá hắn chỉ cần che chở cho Cao Thịnh với Tiểu Hồ Lô là được.

Mấy chuyện phức tạp hỗn loạn này, Tống Ngôn Khê liếc một cái lập tức hiểu rõ, Cao Thịnh chỉ cần hai ba câu đã phá hỏng chuyện hôn nhân sau này của tiểu ca nhi kia, cơ mà chuyện hậu viện vốn luôn là như vậy, y cũng từng trải qua rồi. Y cũng không cảm thấy hành động đó có gì không đúng. Nếu cứ mãi lương thiện không biết phản kích thì sẽ gặp phải kết cục bị người mưu hại như đời trước của y.

Sau đó cũng không có chuyện gì lớn xảy ra cả, tiệc đầy tháng kết thúc vô cùng thuận lợi.

Cơ mà, Tống Ngôn Khê vừa nghĩ đến Hạ Tử Câm liền cảm thấy đau đầu. Hạ Tử Câm thật sự là một người vô cùng cố chấp. Nếu không đời trước cũng sẽ không vì Lý Hàn mà bệnh nặng, khiến cho cả Hạ phủ phải chiều theo mình, được toại nguyện bước vào Ninh phủ. Mà một Hạ Tử Câm như vậy, hiện giờ lại muốn gả cho Ninh Vũ, sao y có thể không lo lắng được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.