Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 76: Chương 76




Edit: Arisassan

Sau khi về nhà, Tống Ngôn Khê thấy sắc mặt Ninh Vũ thoải mái trở lại thì biết ngay là hắn đã làm hòa được với Hạ Như Phong.

Lúc trước Ninh Vũ phải bận nhiều chuyện, Tiểu Táo hiện giờ cũng có Tống Ngôn Khê trông giúp, do đó hắn liền tranh thủ cầm sách lên đọc một chút, vài cái học thuộc trước đây giờ cũng hơi hơi quên mất rồi.

Hôm trước khi bị kiểm tra học lực một phen, Ninh Vũ không trả lời được bao nhiêu nên bị đả kích rất lớn, đồng thời còn được phụ thân dặn là phải nhớ học hành chăm chỉ vào.

Ninh Vũ mải lo than thở mà không phát hiện được thâm ý của phụ thân, Tống Ngôn Khê thì lại phát hiện ra một ít. Bọn họ ai cũng biết chuyện thi Hương chủ yếu là để kiếm chuyện cho phu quân làm thôi, để hắn có một mục tiêu phấn đấu trong đời, cũng không nhất thiết phải đậu, phụ thân cũng không hề trông mong gì ở phu quân, học hay không đều tùy vào tâm trạng của phu quân lúc đó, có khi bọn họ đi ra ngoài chơi cả ngày cũng chẳng ai nói gì cả.

Lúc kiểm tra bài cũ thì cũng chỉ hỏi những câu mà phu quân đã học trước, để hắn trả lời đúng rồi cảm thấy cao hứng hơn thôi, sau đó bọn họ lại khích lệ một chút cho hắn vui vẻ. Thế nhưng lần này lại cố ý đặt ra những câu hỏi khó, đồng thời còn cố ý dặn hắn ở yên trong nhà học hành, chẳng lẽ là sợ mấy người Chu gia kia làm gì phu quân sao?

Mặc dù bọn họ là một trong số những nhà đứng đầu ở Uyển thành này, người khác ai cũng phải nể mặt, nhưng khi ra bên ngoài thì chẳng là gì cả, đặc biệt khi có liên quan đến kinh thành. Dù Tống Ngôn Khê chưa từng đến nơi đó, nhưng cũng biết nơi kinh thành dưới chân thiên tử thì ai cũng là quan to quý nhân, đụng phải một người bất kỳ thôi cũng có thể là người có gia thế hùng hậu, bọn họ hoàn toàn không thể trêu vào.

“Phu quân, mấy ngày nay Tiểu Táo được ra ngoài chơi nhiều, tính tình cũng bắt đầu ham chơi hơn đó. Cho nên khoảng thời gian chúng ta cũng ở nhà không đi ra ngoài chơi đi. Hơn một năm nữa thôi là đến kỳ thi Hương rồi, mà ngươi vẫn còn rất nhiều sách chưa học nữa. Ngươi cũng không được ra ngoài chơi.”

Ninh Vũ không hề hăng hái chút nào: “Ừa.”

“Chẳng phải Hạ Như Phong đã thi đậu đồng sinh rồi sao? Có khi lần này hắn cũng tham gia thi Hương đó. Nếu hắn may mắn thi đậu thì sẽ vượt mặt ngươi rồi.”

“Không được, hắn thi tận hai lần mới đậu được đồng sinh, nếu hắn đậu thi Hương sớm hơn ta thì chẳng lẽ ta lại ngu ngốc hơn hắn á?” Ninh Vũ lập tức thức tỉnh, sau đó nghĩa chính ngôn từ mà nói với Tiểu Táo: “Tiểu Táo này, phụ thân phải nghiêm túc học hành, ngươi không được tới làm phiền ta nha. Nếu lần này ta thi trượt thì đều do ngươi bắt ta lau mông lau đến mụ đầu đó.”

“Phụ phụ.”

Trong thư phòng có bày sẵn chỗ chơi cho Tiểu Táo, dưới sàn có trải thảm, Tiểu Táo ngồi trên thảm chơi đùa.

Tiểu Táo bò tới bò lui, thấy Ninh Vũ cầm sách học thì cũng khoanh chân lại, bắt chước theo bộ dạng của Ninh Vũ, cầm đồ chơi dựng đứng ngay trước mắt, miệng lẩm bẩm a a a a.

Tống Ngôn Khê nhìn mà vô cùng vui vẻ: “Không hổ là Tiểu Táo ngoan của cha, chưa gì đã có dáng của người đọc sách rồi.”

**

Trong khách điếm, nơi phòng của Chu Hạo Tuyên, một cái bóng lặng yên không một tiếng động quỳ xuống trước mặt hắn.

“Tra ra chưa?”

“Thưa chủ tử, hắn cả ngày đều ở trong thư phòng đọc sách, gần đây trong phủ cũng không thuê thêm hạ nhân gì.”

“Người ở bên cạnh hắn thì sao?”

“Người hắn tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có song thân cùng chủ quân và hài tử, cả tiểu thị thiếp thân cũng không có. Chủ quân của hắn tiếp xúc nhiều với hạ nhân, nhưng y lại vô cùng nhạy bén, chỉ cần phát hiện hạ nhân có gì bất thường thì sẽ trục xuất ra khỏi phủ ngay.”

Có thể được độc sủng, nịnh cho trong lòng nam nhân chỉ có một mình mình, đồng thời nắm chắc cả phủ trong tay, Chu Hạo Tuyên chưa bao giờ nghĩ rằng chủ quân của Ninh Vũ tốt lành vô hại như bề ngoài.

Chu Hạo Tuyên trầm ngâm, Ninh Uyên không dễ đối phó, hắn vốn định tìm ra nhược điểm trên người nhi tử độc nhất của ông, thế nhưng lại không tìm được gì, tên kia cả ngày toàn làm ổ trong sân viện của mình không chịu ra, có nhiều mưu kế cỡ nào cũng không thể thực hiện được. Tuy nhiên chỗ Ninh Uyên cũng không cần lo, các tướng quân có giao hảo với ông ta đều đã chọn xong phe cho mình rồi, còn ông ta thì cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, không cần tốn quá nhiều công sức tính toán.

Trên tay Chu Hạo Tuyên hiện giờ là một phần tình báo chi tiết về Lý Hàn, còn viết rõ ràng hơn những gì mà gã biết về bản thân. Hắn có thể lợi dụng tài kinh thương của người này, nếu dùng đúng cách thì sẽ đem lại rất nhiều chỗ tốt.

**

Nếu không có người trước đây y cài vào đến báo cáo thì có lẽ Tống Ngôn Khê đã quên mất chuyện bên chỗ Lý Hàn rồi, trong lòng chậc lưỡi liên tục.

Do bọn họ phải cẩn thận chăm sóc cho Tiểu Táo, sợ phúc khí này nửa đường xảy ra chuyện. Cho nên đã lâu không để ý đến chuyện bên Lý Hàn.

Qủa nhiên Bạch Vô Trần cái gì cũng có thể làm được.

Biểu tình thổn thức trên mặt Tống Ngôn Khê thật sự quá rõ ràng.

“Ngôn Khê, có chuyện gì vậy?”

Tống Ngôn Khê thần bí ngoắc ngoắc tay: “Phu quân, ngươi tới đây nhanh lên, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết.”

Ninh Vũ phối hợp với Tống Ngôn Khê, ra vẻ nhiều chuyện, một bộ muốn biết được bí mật này là gì: “Chuyện gì vậy?”

“Bạch Vô Trần trộm bạc trốn đi rồi.”

“Cái gì?”

Gần đây Lý Hàn kiếm được rất nhiều tiền, Bạch Vô Trần chịu trách nhiệm quản lý chi tiêu tiền bạc trong gia đình, Viên Trí Chi chỉ là chủ quân trên danh nghĩa. Lý Hàn tích tiền chuẩn bị đầu tư mở một sòng bạc thật lớn, cả giá tiền thu mua cửa hàng để mở sòng cũng đã thương lượng xong, không ngờ chỉ trong một đêm, số tiền kia đã biến mất cùng với Bạch Vô Trần.

Lý Hàn sứt đầu mẻ trán, vừa phải chịu nỗi đau bị người yêu phản bội, vừa phải chịu thiệt hại do sự nghiệp suy đồi. Không có vốn lưu động, ngay cả tiền nguyên liệu cho những cửa hàng hiện tại cũng không trả nổi, thương nhân cung cấp hàng hóa chẳng những từ chối không bán, còn đòi lại những món nợ trước đây. Không chỉ không mở được sòng bạc, còn không thể duy trì những cửa hàng mà gã đang sở hữu, việc buôn bán vô cùng khó khăn. Gần đây luôn luôn mượn rượu quên sầu, lêu lổng nơi quán rượu.

Ninh Vũ nghe xong liền hỏi: “Vậy Bạch Vô Trần thì sao? Có tìm được y không? Y là thị lang của Lý Hàn, rời khỏi Lý Hàn thì sao sống được.”

Tống Ngôn Khê kích động nói: “Sau khi chuộc thân thì Bạch Vô Trần không còn là tiện tịch nữa, hơn nữa y chưa từng đi cùng với Lý Hàn đến quan phủ đăng ký thân phận. Đúng là một tên giỏi rút củi dưới đáy nồi.”

Ninh Vũ vội vàng trấn tĩnh Tống Ngôn Khê đang kích động, Ngôn Khê có rất nhiều tiền, nhưng đừng hòng nghĩ đến chuyện gói khăn trốn nhà mà đi, không được bắt chước người khác như thế. Ninh Vũ ý vị thâm trường nói: “Ngôn Khê, chúng ta không được học theo y đâu đó. Ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu, ngươi xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”

Tống Ngôn Khê cười hì hì ôm lại Ninh Vũ: “Ngươi là bảo bối to lớn nhất, đáng quý nhất của ta, không mang ngươi theo được, thì sao ta có thể cam lòng mà rời đi chứ.”

Hai lỗ tai của Ninh Vũ đều đỏ hết cả lên, thế mà Tiểu Táo lại lợi dụng lúc hai người không để ý mà bò tới, run run rẩy rẩy đứng lên, bịch một phát ngã vào giữa hai người.

Tống Ngôn Khê buông tay ra, ôm lấy Tiểu Táo: “Ừ, Tiểu Táo của chúng ta cũng là tiểu bảo bối.”

Phu phu Ninh Vũ chưa kịp hóng trò cười của Lý Hàn xong, Lý Hàn đã được Chu Hạo Tuyên “mắt sáng thấy châu”, nghe bảo là Chu Hạo Tuyên rất thưởng thức tài hoa của gã, mời gã đến kinh thành hợp tác phát triển cùng mình, thậm chí còn giúp Lý Hàn trả nợ.

Lý Hàn hoàn toàn gạt đi tâm trạng suy sụp của mấy ngày trước, gã cảm thấy đây chỉ là một thử thách nho nhỏ mà đời đặt ra cho mình, cuối cùng gã cũng đến công đoạn gặp được quý nhân, lên được kinh thành, tiền đồ sau này chắc chắn không thể lường được, đã đến lúc gã không còn là bùn đất trong ao nữa, mà sẽ cá chép hóa rồng.

Đoàn người của Chu Hạo Tuyên rốt cuộc cũng rời đi, Tống Ngôn Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả tên yêu quái Lý Hàn kia cũng đi theo bọn họ, khiến cho y cảm thấy bầu không khí ở Uyển thành trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.

Cơ mà Lý Hàn đến kinh thành nhưng lại bỏ Viên Trí Chi và hài tử ở lại Uyển thành, Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy thương thay cho Viên Trí Chi.

Lý Hàn rời đi rồi, Ninh Vũ vừa cảm thấy thoải mái vừa có chút không cam lòng. Lý Hàn ở đây, hắn lúc nào cũng sợ hãi, sợ Lý Hàn sẽ đoạt lấy thân xác của hắn thêm một lần nữa. Nhưng hắn lại không dám báo thù, Lý Hàn là yêu quái, nếu lỡ giết gã, bị lời nguyền phản phệ thì hắn không biết phải giải quyết như thế nào.

Vạn nhất liên lụy tới người nhà của mình, hắn thật sự là chết đi sống lại bao nhiêu lần cũng không đủ, cho nên đối với Lý Hàn, Ninh Vũ đành phải uất ức mắt không thấy tâm không phiền, chỉ dám lén lút động tay động chân một chút, chứ không dám trực tiếp hại gã.

Lần này Lý Hàn rời đi rồi, uy hiếp luôn treo bên người mình đã tản đi, hắn đương nhiên cảm thấy rất cao hứng, chỉ tiếc là không được tận mắt chứng kiến kết cục của Lý Hàn thôi.

Tống Ngôn Khê an ủi: “Bạch Vô Trần còn bỏ thuốc Lý Hàn nữa mà, dù cho gã có gặp được kỳ ngộ lớn đến cách mấy, thân thể gã cũng sẽ không gắng gượng được bao nhiêu năm, chắc chắn không thể sống tốt được. Chúng ta có người thân có gia đình, không cần phải cứng đối cứng với gã. Ai biết gã ta còn có chiêu bài quỷ dị nào nữa chứ, rời đi nơi này chẳng phải càng tốt hơn sao.”

Tâm tình của Ninh Vũ vẫn khá xấu: “Ta đúng là vô dụng mà, không thể báo thù thay các ngươi được. Để các ngươi bị bắt nạt như thế.”

Tình thương của cha trong lòng Tống Ngôn Khê lập tức bạo phát, Ninh Vũ tựa đầu vào lòng Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê ôn nhu vuốt tóc Ninh Vũ, dịu dàng nói: “Có Tiểu Phúc Bảo ở đây chính là hạnh phúc lớn nhất của gia đình chúng ta. Nếu là người bình thường, phu quân muốn đòi lại công bằng cho chúng ta thì ta chắc chắn sẽ không cản ngươi. Thế nhưng Lý Hàn không phải người bình thường, gã rất quái dị, chúng ta chỉ cần tránh xa gã ra là được. Chuyện quá khứ ở đời trước đã qua rồi, chúng ta bây giờ ai cũng sống tốt cả. Nếu chỉ vì hận thù nhất thời mà gặp chuyện thì ngươi nói ta phải làm sao đây?”

Tiểu Táo khó hiểu nhìn hai người, không ngừng chen vào chính giữa, chiếm vị trí của Ninh Vũ, kiên quyết tựa đầu vào lòng Tống Ngôn Khê, cảnh giác nhìn Ninh Vũ. Phụ phụ bé cướp vị trí của bé rồi, sau này lỡ cha bé chỉ ôm phụ phụ mà không thèm ôm bé nữa thì phải làm sao đây?

Khi Tiểu Táo đang loạng choạng tập đi, Hạ phủ lại mặt mày rạng rỡ cử hành hôn lễ cho Hạ Tử Câm.

Lúc trước khi Chu gia ghé thăm, Hạ Tử Câm cũng được gặp qua Chu Hạo Tuyên một lần, trong lòng không còn mâu thuẫn nữa, chưa kể y còn nghe thấy mọi người bàn tán xung quanh, nói rằng Ninh Vũ căn bản không thể sánh được với Chu Hạo Tuyên, dù là gia thế hay là nhân phẩm cũng không ưu tú bằng Chu Hạo Tuyên.

Chu Hạo Tuyên bụng đầy kinh luân, biết bày mưu nghĩ kế, Hạ Tử Câm không có chỗ nào là không hài lòng cả, trái lại còn có chút mong đợi.

Náo náo nhiệt nhiệt tiễn Hạ Tử Câm đi, Tống Ngôn Khê cực kỳ cao hứng, mặc dù y biết giữa phu quân với Hạ Tử Câm không có gì, thế nhưng đây lại là một tiểu ca nhi đã từng mơ ước phu quân nhà y, đời trước còn được gả vào đây nữa, chung quy vẫn để lại một cái gai trong lòng y. Sau khi mấy chuyện phiền lòng này đã được giải quyết xong, lúc ngủ cũng cảm thấy ngon ngọt hơn vài phần.

Kỳ thật lúc trước trong lòng Tống Ngôn Khê vẫn cảm thấy lo lắng, Viên Trí Chi và Bạch Vô Trần đã ở chung một chỗ với Lý Hàn rồi, nếu vận mệnh đời trước không thể thay đổi được, vạn nhất Hạ Tử Câm hỏng đầu, đi tìm Lý Hàn giúp y đào hôn, chắc chắn hai người sẽ lại quấn vào nhau nữa.

Lần trước ở trước cửa tiệm của Lý Hàn cũng y như vậy, nếu không nhờ Hạ chủ quân phản ứng nhanh, chặn miệng Lý Hàn lại, không để gã phá hủy thanh danh của Hạ Tử Câm thì không biết Hạ Tử Câm sẽ như thế nào nữa, có thể sẽ phải nhân nhượng mà chịu gả cho Lý Hàn. Y thật sự hơi sợ cái thứ gọi là số mệnh.

Tiểu Táo đung đưa hai cẳng chân nho nhỏ béo trắng, lung lay bước đi, Ninh Vũ nhìn mà cảm thấy manh muốn chết. Tiểu Táo đi tới đi lui, lúc sắp ngã xuống thì được Ninh Vũ duỗi tay ra đỡ dậy, cuối cùng ngã vào lồng ngực của hắn. Tiểu Táo cong miệng cười, hiển nhiên là cảm thấy cái này chơi rất vui.

Sau khi đứng vững trở lại, lập tức vùi đầu vào bụng Ninh Vũ, nắm tay lại đấm đấm, tỏ vẻ vô cùng dùng sức. Ninh Vũ giả vờ nhăn mặt ngã xuống, khiến cho Tiểu Táo vui vẻ cười liên tục.

Ninh Vũ vẫn không hiểu tại sao Tiểu Táo lại cười, buồn bực nói: “Cái này có gì vui đâu chứ?”

Đôi lời của tác giả: chợt nghĩ ra một thứ vô cùng thú vị, ví dụ là kết cục của áng văn ngọt sủng này, đại loại là có một thế lực phản diện lớn coi trọng Ngôn Khê, sau đó tính kế hãm hại Ninh Vũ, giết chết hắn, rồi đoạt đi Ngôn Khê. Ngôn Khê chịu nhục, lá mặt lá trái các kiểu, cuối cùng hạ độc báo thù và tự sát trước mộ Ninh Vũ. Ném phân vào mặt độc giả luôn~ rồi không dám sử dụng bút danh này nữa luôn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.