CHƯƠNG 20
Edit & Beta : Hoa Cúc
Phân cảnh cổ đại, qua cảnh tượng hai người gặp nhau, lại tiếp tục quay cảnh hai người yêu nhau rồi ly biệt.
Quần áo Lâm Trạch Xuyên hơi mở ra, nằm trên chiếc giường lớn, Tần Nhã Bồi thì dựa một nửa vào ngực Lâm Trạch Xuyên. Cô thậm chí có thể ngửi được hương vị lành lạnh trên người thiếu niên. Không thể không nói Alex có thể trở thành nhà tạo hình số một tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, ngay cả chi tiết nhỏ như mùi hương cũng quan tâm đến.
Tần Nhã Bồi nhẹ tay vói vào trong vạt áo Lâm Trạch Xuyên, đầu tựa trước ngực Lâm Trạch Xuyên. Thú vị là, khi Tần Nhã Bồi vói tay vào vạt áo Lâm Trạch Xuyên, cô cảm giác thân thể Lâm Trạch Xuyên cương cứng một chút.
Điều này làm cho Tần Nhã Bồi thấy rất thú vị. Dù sao cũng là minh tinh, vô luận là thẳng đường hay đi con đường kia, hôn môi hoặc tiếp xúc thân thể, số lần lăn giường gì đó, đều tập mãi thành quen mặt không đỏ tâm không nhảy. Không nghĩ tới Lâm Trạch Xuyên vậy mà sẽ thẹn thùng. Nghĩ đến đây, Tần Thiên Hậu không phúc hậu nở nụ cười. Nhưng dù sao Thiên Hậu chính là Thiên Hậu, nụ cười này khởi đầu hơi thấp, sau đó lập tức khóe miệng nhẹ cong cười cười, giống như mỉm cười thẹn thùng trong trong ngực người tình. Lừa gạt tất cả các nhân viên công tác ở đây.
Nhưng mà, Tần Thiên Hậu đoán sai. Lâm Trạch Xuyên không phải thẹn thùng, anh chỉ có chút không quen tiếp xúc thân mật như vậy với phụ nữ mà thôi. Lâm Trạch Xuyên cũng chỉ cứng một chút, mà anh lại có một thân quần áo trắng vốn rộng thùng thình, cho nên căn bản nhìn không ra. Anh lập tức cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, cười khẽ nắm chặt tay Tần Nhã Bồi, ngón tay hai người tương giao, lưu luyến triền miên.
Chu Thừa Thái liên tục gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, sau đó tay làm động tác với nhân viên công tác. Nhân viên công tác hiểu ý, mở máy quạt gió. Màn che màu hồng bằng lụa mỏng bố trí bốn phía nhẹ nhàng lay động, sau đó là tuyết rơi xuống dưới, giữa màn ảnh một đôi nam nữ yêu nhau.
“OK. Thông qua.” Chu Thừa Thái nói.
Tần Nhã Bồi và Lâm Trạch Xuyên từng người đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên người. Tần Nhã Bồi nhận nước trợ lý đưa uống một hơi.
Ánh mắt Lâm Trạch Xuyên quét một vòng toàn bộ Studio, nhưng không phát hiện bóng dáng Giang Ấn Thiên. Anh quay đầu hỏi Tần Nhã Bồi “Chị Tần, chị có thấy người đại diện của em không?”
Tần Nhã Bồi lắc đầu “Tôi phát hiện người đại diện của tôi cũng không thấy.” Nói xong để trợ lý cầm bình nước cho Lâm Trạch Xuyên, vỗ vai anh, cười “Có lẽ có chuyện gì đó. Yên tâm đi, ở Thịnh Thiên sẽ không xảy ra gì đâu.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, vặn nắp uống một hơi nước.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, toàn bộ đoàn làm phim liền chuyển tới Studio số 4 quay cảnh ly biệt thời cổ đại. Vốn kế hoạch là toàn bộ cảnh quay cổ đại đều sẽ hoàn thành ở Studio số 1. Nhưng Chu Thừa Thái thay đổi chủ ý, quyết định không ở cùng một Studio quay hai cảnh khác nhau. Cảnh quay khác nhau nên lấy khung cảnh khác nhau mới thú vị.
Cho nên cảnh quay ly biệt ở cổ đại liền chuyển đến Studio số 4.
Studio số 4 bố trí thành một bàn đá nằm ở ngã tư đường thời cổ đại.
Hai bên là phòng ốc làm bằng gỗ dựa theo tỉ lệ 1:1. Mà chính giữa đường đi là chiếc bàn đá, mặt đường bị nhân viên công tác đổ nước, giống như mưa bụi Giang Nam dài đằng đẳng trên con đường nhỏ, bàn đá là nơi giao điểm còn phảng rêu xanh chân thật.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Chu Thừa Thái một bên điều chỉnh máy quay, một bên hỏi.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Không thành vấn đề.”
Tần Nhã Bồi nhận cái ô đạo cụ nhân viên đưa cho, dạo qua một vòng, cười “Có thể.”
“Vậy bắt đầu đi.” Chu Thừa Thái nói.
Khung cảnh đầu tiên trên màn ảnh là một bàn đá cô quạnh giữa đường đi, vắng lặng thoáng đãng. Hình ảnh dần chuyển động, một bóng lưng áo trắng tiến vào màn ảnh, y như tuyết, phát như mực, đứng cuối đường. Cậu ta quay đầu nhìn lại, xuất hiện trên màn ảnh là ánh mắt mang theo sự quyết tuyệt và tịch mịch.
Chu Thừa Thái khẽ vẫy tay, nhân viên công tác hiểu ý, đưa tuyết xuống, càng rơi càng lớn.
Tần Nhã Bồi diễn nữ nhân vật chính cầm ô đi ra. Búi tóc tán loạn, khi đi, một cây trâm bạch ngọc rơi trên mặt đất. Chu Thừa Thái trong chớp mắt đặc tả cảnh cây trâm bạch ngọc rơi xuống gãy đôi, tượng trưng cho sự chia lìa của hai người giống như cây trâm bạch ngọc gãy đôi này, bị phá vỡ không hề nguyên vẹn.
Tần Nhã Bồi từ phía sau ôm lấy Lâm Trạch Xuyên, chiếc ô rơi xuống, mặt chôn ở thắt lưng thiếu niên, nước mắt ấm áp chảy xuống. Tuyết bay lả tả, màn ảnh dần dần kéo đi, để lại hai bóng dáng cô đơn.
“Tốt lắm.” Chu Thừa Thái nói xong vừa lòng gật đầu. Lần này quay MV rất thuận lợi cũng khiến anh ta rất vừa lòng. Tuy rằng còn một vài phân cảnh hiện đại phải quay ngoại cảnh, nhưng anh ta có thể khẳng định, MV này nhất định sẽ oanh động. Anh ta nhìn thoáng qua rồi đi tới chỗ Lâm Trạch Xuyên, cho dù là hiện đại hay cổ đại, khí chất đều nắm chắc như thế, thiếu niên này tiền đồ không thể lường được. Đáy lòng anh ta cảm thán.
Toàn bộ cảnh quay hôm nay của Lâm Trạch Xuyên đã hoàn thành, nhưng anh phát hiện Giang Ấn Thiên vẫn chưa tới. Anh bấm dãy số của Giang Ấn Thiên, điện thoại chuyển được, Lâm Trạch Xuyên hỏi “Anh ở nơi nào? MV hôm nay đã quay xong rồi.”
“Tôi ở văn phòng của Tưởng Thanh Thành. Ngày mai phải ra ngoài quay ngoại cảnh, cho nên Tương Thanh Thành để tôi qua nói một chút về vấn đề ngoại cảnh. Cậu lại đây đi. Văn phòng anh ta cậu biết không?” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên đáp ứng một cái, liền cúp điện thoại.
Vị trí Studio số 4 cách phòng hóa trang của Lâm Trạch Xuyên có chút xa. Vừa rồi khi từ Studio số 1 đến Studio số 4, là cả đoàn cùng đi, cho nên không để ý. Bây giờ Lâm Trạch Xuyên một thân một mình mặc đồ cổ trang đi trên hành lang, hết sức gây chú ý.
Nhưng anh không để ý đến những ánh mắt kia, thoải mái đi tới. Từ nhỏ anh đã được vạn người chú mục cho tới khi lớn, vẫn luôn là tiêu điểm, cho nên khi người khác nhìn chăm chú, anh không có nửa điểm không tự nhiên.
Khi quẹo vào, Lâm Trạch Xuyên bị một người đâm phải lảo đảo một chút. Sau đó được người kia đỡ lấy “Cậu không sao chứ?”
Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, “Không sao.” Anh cảm thấy ánh mắt người nọ dừng trên mặt anh một thoáng. Anh giương mắt nhìn người kia một chút, trong lòng lắp bắp kinh hãi, nhưng mặt ngoài cũng không biểu lộ.
Lâm Trạch Xuyên không lập tức đi, mà dừng một chút, vỗ vỗ y phục của mình, giống như phủi bụi.
“Cậu tên là gì?” Ánh mắt người nọ lần thứ hai đảo qua mặt Lâm Trạch Xuyên, hỏi.
“Lâm Trạch Xuyên.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nở nụ cười.
“Tôi là Mạc An.” Người nọ đưa danh thiếp cho anh, trên danh thiếp đơn giản viết hai chữ: Mạc An. Không có chức vụ công ty. Phía dưới tên là số điện thoại.
“Chào anh.” Lâm Trạch Xuyên nhận danh thiếp, gật đầu một cái với Mạc An, rồi xoay người rời đi.
Khi Lâm Trạch Xuyên đi vào phòng hóa trang chuyên dụng thì Alex không ở bên trong, anh ngồi trên ghế chờ Alex lại đây tháo bỏ trang sức cho mình. Cầm tấm danh thiếp kia trên tay, khuôn mặt Lâm Trạch Xuyên mang theo vẻ nghiền ngẫm tươi cười. Khi anh nhìn thấy người mình đụng vào là Mạc An cũng không vội vã lập tức rời đi, mà đợi một chút, xem như thử vận khí, không nghĩ tới thật sự có được tấm danh thiếp này.
Mạc An, vốn tên là Andre. Mạc An, là con lai Trung Pháp. Mẹ là người Trung Quốc, cha là người Pháp. Trình Hướng Nam khi học đại học H ở Mỹ quen biết Mạc An, học cùng với Mạc An, quan hệ không tồi. Cho nên hiểu rất rõ Mạc An.
Cha Mạc An là Davis. Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn D&M nổi tiếng và giàu có của Pháp. Mạc An bây giờ là CEO của D&M ở khu Trung Hoa.
Anh từng nghe Giang Ấn Thiên nói lần này D&M lấy nhãn hiệu 1/2CITY lần đầu tiến quân vào trong nước, cho nên đang suy xét vấn đề người phát ngôn cho 1/2CITY tại Trung Quốc.
D&M là nhãn hiệu nổi tiếng, cho nên hình tượng người phát ngôn của nó ở Trung Quốc là những nhân vật cấp Thiên Vương Thiên Hậu, cho dù là một minh tinh hạng nhất, cũng không thể là người phát ngôn được. Mấy năm trước người phát ngôn là Tần Nhã Bồi, năm vừa rồi đổi thành Chu Vũ Đồng.
Nhưng sản phẩm 1/2CITY của D&M lần này lại khác, 1/2CITY hướng đến không phải tầng lớp thượng lưu hay nhân vật nổi tiếng, mà là thành phần tri thức đô thị và giáo sư hay sinh viên. Cho nên chọn con đường tương đối thấp, giá cả bình dân. Do vậy yêu cầu người phát ngôn cũng không nhất định là loại người khiến người ta cảm thấy xa vời không thể chạm vào như Thiên Vương hay siêu sao. Chỉ cần là người có phong cách của bản thân phù hợp với 1/2CITY, thì có thể là người phát ngôn.
1/2CITY lại là sản phẩm phụ của một nhãn hiệu xa xỉ như D&M, tuy giá cả bình dân nhưng bên trong lại vô hình khiến người ta cảm thấy so với giá cả thì đẳng cấp cao hơn nhiều. Vô hình trung cũng có thể đề cao cấp bậc người phát ngôn trong lòng họ. Cho nên cạnh tranh rất kịch liệt. Rất nhiều minh tinh hạng một hạng hai dùng tất cả các biện pháp muốn lấy quyền phát ngôn.
Lúc ấy khi Giang Ấn Thiên nói với anh, anh đã có ý tưởng này. Nhưng không nói với Giang Ấn Thiên. Giang Ấn Thiên cho rằng anh cảm thấy mình và những minh tinh đi tranh quyền phát ngôn này chênh lệch quá lớn. Cho nên không tính toán để anh đi thử.
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh nghiên cứu qua một vài hoạt động trước đây Giang Ấn Thiên an bài cho “Lâm Trạch Xuyên”. Tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu là “Lâm Trạch Xuyên” thất vọng với chính mình. Nhưng Giang Ấn Thiên vẫn sắp xếp cho “Lâm Trạch Xuyên” những công việc hết sức bình thường như các mình tinh khác, nói trắng ra là quá mức bảo thủ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ “Lâm Trạch Xuyên” không chịu thua kém một chút sẽ trở thành một diễn viên có tiếng, nhưng thất vọng ở điểm là cậu ta sống chết với Tiếu Hàm Giang, nên nhiều nhất cũng chỉ là một diễn viên hạng hai. Hơn nữa hai chục năm sau. Cho dù trở thành một minh tinh nổi tiếng, cũng chỉ dừng lại như thế. Không có khả năng trở thành người đứng đầu giới giải trí.
Anh không có cái tính nhẫn nại này và cũng không có nhiều thời gian như vậy, Lâm Trạch Xuyên hé mắt. Lúc trước Chu Vũ Đồng ngắn ngủn vài năm từ một diễn viên nhỏ không tiếng tăm cho tới bây giờ ở địa vị Thiên Vương, công lao Trình Hướng Nam ở sau lưng sắp đặt tuyệt đối không thể bỏ qua. Có thể đoạt quyền phát ngôn của D&M trong tay Tần Nhã Bồi cũng bởi vì anh. Hiện giờ tuy anh không có quyền thế và tài lực, nhưng vẫn còn chút tài cán vì mình tạo dựng một phần sinh kế sau này.
Có thể lấy được danh thiếp của Mạc An, nói cách khác cũng là lấy được tư cách cạnh tranh quyền phát ngôn.
Cửa phòng hóa trang mở ra, Lâm Trạch Xuyên nhét tấm danh thiếp vào túi quần áo sau lưng ghế dựa, sau đó quay đầu, quả nhiên là Alex.
“Alex, Anh đi đâu vậy? Tôi chờ anh một lát rồi.” Lâm Trạch Xuyên cười nói.
Alex đi đến, bắt đầu lấy trang sức ra cho Lâm Trạch Xuyên “Vừa rồi trộm nhìn một chút CEO của D&M khu Trung Hoa. Quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết…”
Lâm Trạch Xuyên nghe được mặt hắc tuyến. Mệt anh ngay từ đầu còn cảm thấy mắt Alex rất sáng, sao bây giờ lại khiến anh nghĩ tới cái vị hóa trang ẻo lả kia vậy. Bọn họ kiếp trước nhất định là anh em… Nhỉ.
Hết Chapter 20