CHƯƠNG 37
Edit & Beta : Hoa Cúc
“Thật ra anh có thể không cần tới đây.” Lâm Trạch Xuyên ‘săn sóc’ nói, “Mệt mấy ngày nay rồi, không thích hợp vất vả đi đường dài.”
Cố Viêm cười khẽ ra tiếng “Đây là em quan tâm tôi sao?”
Lâm Trạch Xuyên hơi thở không đổi một chút nói “Đúng vậy.”
“Thật không? Tôi rất vui sướng. Nhưng mà ——” Cố Viêm thanh âm nhẹ nhàng hòa hoãn, “Tôi đã đồng ý với Cố Minh rồi.”
Đương nhiên Cố Viêm tùy tiện tìm lý do có sức thuyết phục hơn nhiều so với Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên ở trong lòng yên lặng ân cần thăm hỏi cả nhà Cố Minh.
—— Cố Minh nằm cũng trúng đạn tỏ vẻ cực kì oan uổng, anh ta chỉ là thói quen tính đi quấy rầy Cố Viêm một chút thôi. Theo lệ thường, Cố Viêm biết bị Cố Minh cuốn lấy làm phiền thì sẽ ném anh ta ra khỏi cửa, từ chối thẳng thừng. Nào biết lần này Cố Viêm thái độ khác thường, duy nhất một lần lại đồng ý với đề nghị của Cố Minh, thiếu chút nữa khiến anh ta kinh ngạc mà chết.
“Có nhớ tôi không?” Cố Viêm hỏi.
“Nhớ ——” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng nói.
Đầu bên kia điện thoại, Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thật là nói cho có lệ.”
Trò chuyện với Cố Viêm một lát, Lâm Trạch Xuyên liền tắt điện thoại.
Trải qua nhiều chuyện lăn qua lăn lại như vậy, Lâm Trạch Xuyên đã không thể ngủ được nữa. Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, Lâm Trạch Xuyên mở cửa phòng, là Phàn Kỳ Nguyệt. Phàn Kỳ Nguyệt là trợ lý chụp ảnh của tổ ngoại cảnh, Lâm Trạch Xuyên có một vài cảnh do cô chụp, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
“Chị Phàn, có chuyện gì không?” Lâm Trạch Xuyên vịn tay cầm cửa, nhìn Phàn Kỳ Nguyệt hỏi.
Phàn Kỳ Nguyệt vẻ mặt tươi cười, khi Lâm Trạch Xuyên mở miệng liền kéo anh ra bên ngoài “Tuổi còn trẻ mà không bước chân ra khỏi nhà, cái thói quen này cũng không tốt nha. Chúng tôi đang chơi bóng chuyền ở bờ biển đấy, cùng chơi đi.” Lâm Trạch Xuyên cũng không từ chối, đóng cửa cùng Phàn Kỳ Nguyệt ra bờ biển.
Trên bờ biển, đại bộ phận đều là người của tổ ngoại cảnh. Lâm Trạch Xuyên không gia nhập, ở một bên cùng với những người khác nằm trên ghế xem bọn họ chơi bóng. Lâm Trạch Xuyên sợ nóng, liền chuyển vị trí đến dưới tán che.
Elliot ở bên cạnh anh. Nhưng khác với Lâm Trạch Xuyên, anh ta nằm trên ghế, tắm nắng, còn có thêm một mỹ nữ tóc vàng mặc bikini đang mát xa cho anh ta.
—— mát xa rồi mát xa, mỹ nữ Bikini mát xa sau đó dán lên trên người Elliot.
Lâm Trạch Xuyên gọi nhân viên phục vụ, lấy một ly chanh đá. Anh hút một ngụm, nhìn những người xung quanh một chút, phát hiện Mạc An không có mặt.
“Lâm, cậu có muốn mát xa không, rất có lợi cho thả lỏng thân thể.” Elliot nhắm mắt lại nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên.
“Không cần, tôi không quen đụng chạm thân thể với người khác.” Lâm Trạch Xuyên cười từ chối.
“Ai, thật là không biết hưởng thụ.” Elliot lắc đầu, dùng giọng tiếc nuối nói.
“Sao không thấy Mạc tổng? Đang đua thuyền buồm sao?” Lâm Trạch Xuyên hỏi. Mạc An khi đi đại học là thành viên chủ lực của đội thuyền buồm, đối với thuyền buồm không phải nhiệt tình bình thường.
“Mạc tổng à ” giọng Elliot vui sướng khi người gặp họa, “Anh ta bây giờ nào còn tâm tình chơi thuyền buồm nữa. Đang còn bận rộn dỗ dành người trong nhà. Anh ta đang ở trong phòng gọi điện thoại. Chậc chậc, ai bảo bình thường hoa tâm như vậy, lúc này mới xảy ra vấn đề.”
Lâm Trạch Xuyên buông mi mắt, nhẹ nở nụ cười “Thật đáng tiếc nhỉ.”
Elliot nói “Có cái gì đáng tiếc, lúc trước gạt Lewis ở bên ngoài làm loạn, tự cho là dấu diếm rất tốt. Bị Lewis biết được, cùng là chuyện sớm muộn.”
“Có đôi khi, tình yêu cũng không thắng được dục vọng.” Lâm Trạch Xuyên khóe miệng khẽ cong, khóe miệng vẽ ra một độ cung tươi cười.
Elliot chậm rãi lắc đầu “Lâm, cậu sai rồi. Không phải tình yêu không thắng được dục vọng, mà có vài người căn bản không muốn khống chế dục vọng của mình, thậm chí dung túng để dục vọng bừa bãi tràn lan.” Elliot nở nụ cười một chút, “Dung túng dục vọng, cuối cùng cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn.”
“Vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên lẩm bẩm, như đang hỏi, lại như đang tự hỏi.
“Lâm, vì sao có đôi khi nói chuyện cùng cậu, tôi cảm giác tâm lý của cậu và độ tuổi của cậu không hợp nhau? Có phải cậu đã trải qua chuyện gì không?” Elliot nhịn không được hỏi, đồng thời cùng nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên ảm đạm cười “Phải không? Có lẽ là vì tôi cũng từng bị người khác phản bội rồi.” giọng điệu bình thản, không có bất kì gợn sóng nào.
“Thật là có lỗi, tôi không phải cố ý đụng vào vết thương của cậu.” Elliot nói. Có đôi khi người ngoại quốc ngay thẳng đến đáng yêu, họ sẽ không bao giờ bám giết đuổi theo mãi một vấn đề.
“Không sao, đều đã qua rồi.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
—— có phải thật sự đã thoải mái rồi hay không cũng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng. Lâm Trạch Xuyên vì dùng sức cầm ly nước trong tay mà đầu ngón tay trở nên trắng bệch, sao có thể quên, sao lại không hận? Nhưng ở thời điểm này cũng không thể kiên trì được, vậy sự hiện hữu của anh còn có gì ý nghĩa?
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng lay cái ly, nhìn chất lỏng trong đó nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt sâu thẳm.
Một lát sau, anh từ ghế nằm đứng lên.
Elliot nhận thấy, liền thuận miệng hỏi một chút “Lâm, cậu đi đâu vậy?”
Lâm Trạch Xuyên cười cười “Có chút đói bụng, tôi tới nhà hàng gần đây.” Nói xong đem cái ly cầm trong tay đặt ở một bên.
Elliot gật đầu “Đi đi, đi đi, nhớ khi trở về mang cho tôi một phần bánh Donuts(1).”
(1) Doughnut hay tiếng Mỹ gọi là donut: một loại bánh ngọt rán hoặc nướng để ăn tráng miệng hoặc ăn vặt. Đây là loại bánh rất nổi tiếng và phổ biến ở nhiều đất nước phương Tây, có thể được mua trong cửa hàng hoặc tự làm ở nhà. Thường bánh có dạng hình vòng, nhưng cũng có thể có hình tròn nhỏ nhồi nhân bên trong. Bánh thường được phủ nhiều loại kem, socola và hạt đường trang trí.
Lâm Trạch Xuyên tìm nột nhà ăn ngoài trời ở gần đó. Bàn dài bằng gỗ, ly đế cao móc ngược, khăn trải bàn ở phía trên. Lâm Trạch Xuyên cầm menu tùy tiện chọn vài món điểm tâm. Sau đó lấy một chai rượu vang đỏ Mouton(2) 2005.
(2) Rượu vang đỏ Mouton: một loại rượu vang nổi tiếng của Pháp
Ngay khi Lâm Trạch Xuyên rót rượu, thì thấy Cố Minh và Tần Minh đi đến. Lâm Trạch Xuyên cúi đầu rót rượu, làm bộ không thấy bọn họ. Mà Cố Minh đương nhiên là đã quên bị ăn đau, nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên lại nhào lên chuẩn bị đùa giỡn.
“Tiểu Lâm, thật là khéo.” Cố Minh kéo Tần Minh ngồi xuống trước bàn Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên lắc lắc ly rượu đỏ, liếc Cố Minh một cái, miễn cưỡng mở miệng “Thiếu gia Cố Minh khôi phục nhanh vậy sao?” Thái dương Cố Minh co rút, nhịn xuống xúc động muốn bóp cổ Lâm Trạch Xuyên, cái người đã muốn hủy tính phúc sau này của mình.
Lâm Trạch Xuyên nói chuyện một câu hai ý. Một là nhắc nhở Cố Minh sự kiện bị đánh lén trước đó không lâu. Một ý khác là nhắc nhở Cố Minh đừng đắc ý vênh váo mà quên mất, cánh tay vẫn còn đang băng bó.
—— từ khi Cố Minh bơi lội lộn xộn thì Lâm Trạch Xuyên phát hiện vết thương của Cố Minh tốt lên không ít rồi. Nhưng Cố Minh mãi cho đến khi lên đảo Tahiti cánh tay vẫn băng bó như cũ. Không cần phải nói, đương nhiên là vì để Tần Minh chú ý.
Anh ta gãi đầu xấu hổ cười nói với Tần Minh “Ha ha, thời tiết thật tốt.”
“Đúng là không tệ.” Tần Minh nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Gì?” Lúc này đến phiên Cố Minh trợn tròn mắt, anh ta không nghĩ sẽ nhận được sự đáp lại của Tần Minh. Không thể tưởng tượng được Tần Minh vậy mà lại trả lời anh ta.
Tần Minh nhìn thoáng rượu đỏ trên bàn, mở miệng “Cậu cũng thích Mouton?” âm thanh trầm thấp hoa lệ, từ tính mê người.
Rượu vang Trình Hướng Nam thích nhất chính là Mouton. Quà sinh nhật Tần Minh tặng cho Trình Hướng Nam năm hai mươi tuổi chính là Mouton 1945.
Cố Minh chớp chớp mắt, hỏi Tần Minh “Không phải anh thích rượu nho Chateau Margaux(3) sao? Còn có ai thích Mouton nữa?”
(3) Chateau Margaux là một trong những loại rượu vang thượng hạng nhất thế giới
Lâm Trạch Xuyên đảo nhẹ ly rượu đỏ uống một ngụm, lại nhẹ nhàng chuyển động ly rượu, đầu hơi nghiêng, chau khóe mắt, không chút để ý nói “Tùy tiện chút thôi. Chưa nói là thích hay không thích. Tôi không nghiên cứu gì tới rượu đỏ.”
Động tác của anh là vô ý, nhưng lại khiến tay Tần Minh âm thầm nắm chặt tay. Quá trình lấy rượu và các động tác, thậm chí thần thái khi nói chuyện, Tần Minh vô cùng quen thuộc, không đếm được đã bao nhiêu lần xuất hiện trong mộng. Giống hệt như khi Trình Hướng Nam——uống rượu! Mà ngay cả góc độ nghiêng đầu cũng không sai chút nào.
Tần Minh nhìn anh thật sâu, như muốn nhìn thấy cả thân thể anh. Lâm Trạch Xuyên nhíu một chút mi, Tần Minh rốt cuộc muốn làm gì? Vừa rồi anh có cảm giác thái độ của Tần Minh đối với anh trở nên rất kỳ quái. Trước đó, thái độ của Tần Minh rõ ràng là rất lạnh lùng và không thèm nhìn đến cơ mà, lại còn ẩn ẩn mang theo địch ý.
Tuy thái độ của Tần Minh bây giờ vẫn lạnh băng như trước, nhưng không hiểu vì sao, anh có cảm giác thái độ của Tần Minh đối với anh rõ ràng có chút chuyển biến.
Lâm Trạch Xuyên mí mắt nhảy một chút, sẽ không đâu, Tần Minh làm sao có thể đoán được. Anh lắc lắc đầu, gần đây vì sao luôn thích miên man suy nghĩ. Đầu tiên là Cố Viêm, sau đó là Tần Minh, không phải do anh quá nhạy cảm chứ? Loại chuyện này, sao có thể đoán được?
Anh lạnh lùng nhìn thoáng Tần Minh, lại phát hiện Tần Minh cũng đang nhìn anh, loại ánh mắt này, anh chưa từng gặp trong mắt Tần Minh—— điên cuồng mà tuyệt vọng, vừa vui sướng vừa bi ai, sâu trong đôi mắt đen ấy còn cảm thấy mờ ảo mang theo màu máu.
Ánh mắt kia giống như lốc xoáy, hút hết sự chú ý của anh. Lâm Trạch Xuyên đột nhiên di chuyển thân thể, ly rượu trong tay rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tan, rượu đỏ hắt trên mặt đất, màu đỏ sậm như máu đọng lại.
Lâm Trạch Xuyên ổn định tâm trạng, áp chế bất an dưới đáy lòng, có lẽ anh nhìn lầm rồi. Anh cười khẽ một chút “Không cẩn thận làm vỡ.” Anh giương mắt nhìn thoáng Tần Minh, “Tần thiếu nhìn tôi như vậy, rất áp lực nha.”
Âm thanh ly thủy tinh vỡ khiến phục vụ đi tới.
Lâm Trạch Xuyên chỉ chỉ Tần Minh “Tìm anh ta bồi thường.”
Phục vụ báo giá bồi thường——300 đôla.
“Phốc ——” rượu trong miệng Cố Minh phun ra, “Này ăn cướp hả, cho rằng đây là ly rượu gì!”
Tần Minh tỏ vẻ không sao, trực tiếp thanh toán tiền. Lúc này Cố Minh và Lâm Trạch Xuyên đều ngây ngẩn.
Cố Minh nhào về phía Lâm Trạch Xuyên “A Minh bị tốn kém như vậy, bữa cơm này cậu mời.” Cố Minh biết Lâm Trạch Xuyên có Cố Viêm ở phía sau, nên nhân cơ hội ăn cướp.
—— kỳ thật Cố Minh vốn tính toán bắt Lâm Trạch Xuyên mời cơm, cho nên sau khi hạ thân bị đá, vẫn như trước chạy đến ngồi bên cạnh Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu. Dù sao cũng không phải anh trả tiền, không phải Cố gia nhiều tiền sao.
Khóe miệng Cố Minh gợi lên một độ cung quỷ dị——
Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng Cố Minh, dùng khăn lau tay “Nếu trong quá trình dùng cơm, dụng cụ đã bị hỏng, ai phá thì tự người đó bồi thường.”
Cố Minh “…” Cậu ta làm sao biết anh tính toán như vậy!!!
Chọn đồ ăn, ba người dùng cơm, tất cả đều có tâm sự, lặng im không nói gì, trong lúc nhất thời không khí an tĩnh đến kì lạ.
Bữa cơm này, không ai ăn có hương vị. Ăn xong, Cố Minh liền kéo Tần Minh đi. Đại thiếu gia Cố Minh luôn luôn làm ầm ĩ cũng không nói thêm gì. Cố Minh trước khi đi còn nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên rồi lại nhìn thoáng Tần Minh.
Khi bọn họ đi rồi Lâm Trạch Xuyên không lập tức về phòng, mà yên lặng ngồi ở đó, ánh mắt phức tạp. Anh vẫn cảm thấy anh đã để lộ ra chút gì đó. Một chai rượu vang vừa mở cũng chỉ uống nửa ly thì không có người đụng đến, yên tĩnh đặt trên bàn.
—— tóm lại là không đúng chỗ nào?
Hết Chapter 37