Trọng Sinh Chi Siêu Sao Là Thụ | Tiểu Thụ Là Siêu Sao

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48

Edit & Beta : Hoa Cúc

“Cậu có tính toán gì không?” Giang Ấn Thiên hỏi.

Lâm Trạch Xuyên nhìn tài liệu trong tay, chậm rãi tựa lưng vào sôpha, “Đương nhiên là chuẩn bị thử vai.”

“Cậu vừa ý nhân vật nào?” Ngoại trừ nam nhân vật chính đã bị Vu Nhạc Dương tuyển chọn ở ngoài, thì trong tất cả các nhân vật có thể thử máy của《 Bí mật sương mù 》, chỉ cần Lâm Trạch Xuyên muốn…

Lâm Trạch Xuyên không trả lời ngay, mà giương mắt chống lại tầm mắt của Giang Ấn Thiên, nhíu mày, rất có hưng trí hỏi han “Giang ca anh thì vừa ý nhân vật nào?”

Nhìn từ tư liệu, vài nhân vật chủ yếu bên trong, nhân vật bản thân anh thích không nhiều lắm.

Giang Ấn Thiên suy xét một chút, sau đó nói “Tôi tương đối thích nhân vật Dr.C.” Sau đó anh ta quan sát biểu tình của Lâm Trạch Xuyên một chút, ý đồ muốn từ đó mà nhìn ra ý nghĩ của Lâm Trạch Xuyên. Nhưng nụ cười của Lâm Trạch Xuyên căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào, mới hỏi “Cậu cảm thấy thế nào?”

Nhân vật Dr.C kia là ngoại trừ nam nhân vật chính thì là nhân vật quan trọng thứ hai của bộ phim, thiết lập cho nhân vật này cũng rất tốt. Là người chủ yếu phụ trách bí mật phòng thí nghiệm của quân đội, là người khôn ngoan nhất trong《 Bí mật sương mù 》, cũng người cộng tác mà nhân vật chính tín nhiệm nhất. Nhân vật chính nhiều lần nhờ vào tài năng của anh ta mà hóa nguy thành an.

Từ tính chất nhân vật mà nói, chính là bản sao thăng cấp của Triệu Lâm, người hợp tác được nhân vật chính tín nhiệm. Nhưng từ thiết kế của nhân vật mà nói, anh ta không phải cấp dưới của nhân vật chính. Dr.C từ khi lên sân khấu thì đã đứng ở một vị trí rất cao, cho dù là về trí mưu hay là địa vị, so với một đặc công tay mơ mới lên sân khấu như nhân vật chính thì cao hơn rất nhiều. Cho đến sau này, trong toàn bộ kịch bản thì địa vị của nhân vật chính cũng không được siêu việt như Dr.C.

—— nếu diễn xuất tốt, thì nhân vật Dr.C kia chính một vệt sáng kiêu ngạo tồn tại cao hơn cả nhân vật chính.

Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Anh nói không sai, nhân vật Dr.C xác thực rất tốt.” Ngay khi Giang Ấn Thiên cho rằng Lâm Trạch Xuyên sẽ đi thử vai nhân vật Dr.C, thì Lâm Trạch Xuyên lại chuyển trọng tâm câu chuyện, tiếp tục nói “Nhưng tôi càng thích nhân vật Killer.J hơn.”

“Nhân vật đó…” Giang Ấn Thiên chần chờ một chút, mới lên tiếng, “Chỉ sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho hình tượng của cậu.” Giang Ấn Thiên đương nhiên rất không đồng ý để Lâm Trạch Xuyên diễn nhân vật kia.

Killer.J là một nhân vật phản diện, thủ hạ số 1 của BOSS phản diện, sát thủ đứng đầu thế giới ngầm, được mọi người mệnh danh là “The king of killers”(1). Tao nhã lãnh tĩnh, trí tuệ không thua Dr.C, tư duy kín đáo am hiểu bố cục, nhưng không phải kẻ chính nghĩa gì, máu lạnh lại tàn nhẫn. Anh ta ngăn cản và phá hỏng rất nhiều lần hành động của nhân vật chính, nhiều lần khiến nhân vật chính trọng thương, thậm chí mấy lần thiếu chút nữa giết chết nhân vật chính.

(1) The king of killers = Vua của kẻ giết người

Nhân vật kia thật ra rất thú vị, nhưng cũng rất khó nắm bắt. Giang Ấn Thiên không thể nào đồng ý để thử vai Lâm Trạch Xuyên nhân vật kia.

Bởi vì Lâm Trạch Xuyên bây giờ đang nổi tiếng, hình tượng trong lòng công chúng vẫn chưa hoàn toàn được xác lập. Nếu nhận nhân vật đó, cho dù đắp nặn thành công hay thất bại, đều sẽ để lại một vết bẩn.

Nếu hình tượng nhân vật kia đắp nặn thất bại, sẽ mang đến đả kích trí mạng trong sự nghiệp đang lên của Lâm Trạch Xuyên. Nếu đắp nặn nhân vật kia thành công, như vậy sẽ hình tượng Lâm Trạch Xuyên trong lòng công chúng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều mang đến rất nhiều tiêu cực.

Đối với một diễn viên nổi tiếng mà nói, diễn bất kì nhân vật nào cũng không có vấn đề gì, bởi vì bản nhân diễn viên đó đã sớm tạo được hình tượng riêng, công chúng rất dễ dàng tách diễn viên đó ra khỏi nhân vật mà họ diễn. Nhưng là một người mới, công chúng lại dễ dàng ấn tượng với nhân vật mà bản nhân diễn viên đó vào vai, liên quan rất nhiều đến việc nhân vật đó thiện hay ác.

Lâm Trạch Xuyên khẽ lắc đầu, “Nhân vật đó nếu có thể bắt được cách diễn, còn thú vị hơn so với Dr.C.”

“Tôi biết, nhưng vấn đề là phải nắm bắt nhân vật đó như thế nào.” Giang Ấn Thiên nói rằng.

Lâm Trạch Xuyên khẽ cười nói “Nắm bắt nhân vật, đây là chuyện tôi cần phải làm, anh hình như còn sốt ruột hơn tôi.”

Còn không phải bởi vì bận tâm đến hình tượng của cậu, Giang Ấn Thiên hận không thể vứt một cái xem thường cho Lâm Trạch Xuyên, cái gọi là hoàng đế không vội thái giám đã vội, đây hả! Từ từ, thái giám? Anh ta có lẽ bị Lâm Trạch Xuyên quấy nhiễu đầu óc đến hôn mê, mới có thể nghĩ đến cái so sánh…

“Cậu đã quyết định?” Giang Ấn Thiên hỏi.

Lâm Trạch Xuyên lật tư liệu, gật đầu.

“Thái bảo thủ tuy đi đường sẽ rất vững vàng, nhưng tốc độ nổi tiếng quá chậm, cũng khó lên được điểm cao nhất.” Lâm Trạch Xuyên khép văn kiện lại, nói.

“Nhưng nếu quá liều lĩnh sẽ dễ dàng bị ngã rất đau đấy.” Giang Ấn Thiên không đồng ý nói.

“Không phải liều lĩnh, tôi biết giới hạn.” Lâm Trạch Xuyên đem tài liệu trong tay trả lại cho Giang Ấn Thiên.

Giang Ấn Thiên cầm tư liệu, lại thâm sâu nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên. Anh ta hình như càng ngày càng không hiểu được thiếu niên trước mắt. Từ khi《 Tiềm hành 》 bắt đầu, cho đến tất cả các công việc sau này hình như cũng bắt đầu dần dần bị cậu ta khống chế, cho dù MV Tần Thiên Hậu hay quảng cáo 1/2CITY, thậm chí là lựa công việc. Ánh mắt chuẩn xác sắc bén, thậm chí ngay cả một người đại diện như anh ta cũng so không được. Mà thủ đoạn của cậu ta ——

Từ khi cạnh tranh quảng cáo 1/2CITY thì có thể thấy được một chút. Bố cục kín đáo mà thuần thục…

Tất cả mọi thứ, khác biệt hoàn toàn so với Lâm Trạch Xuyên trước kia, thật giống như thay đổi thành một người khác. Chẳng lẽ thất tình có thể làm cho người ta hoàn toàn thay da đổi thịt đến như thế sao?

Biểu tình của Giang Ấn Thiên, Lâm Trạch Xuyên thu vào trong mắt. Nhưng anh cũng không lo lắng nữa, dù sao thân thể này là của Lâm Trạch Xuyên, anh ta có tiếp tục hoài nghi như thế nào đi nữa cũng sẽ không đoán được nguyên nhân, nhiều lắm thì sẽ đoán là phân liệt nhân cách mà thôi.

“Còn chuyện gì sao?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.

“Không có.” Giang Ấn Thiên nói.

“Vậy khi nào bắt đầu thử vai thì báo cho tôi biết.” Lâm Trạch Xuyên đứng lên, nhìn thời gian một chút, mới hơn mười giờ, còn rất sớm.

“Cậu đi đâu vậy?” Giang Ấn Thiên nhìn động tác của Lâm Trạch Xuyên hỏi.

“Đi ra ngoài dạo một chút, dù sao ở trong này cũng không có chuyện gì.”

Giang Ấn Thiên “…” không nghe lầm chứ? Lâm Trạch Xuyên thời gian gần đây nếu không có công việc, thời gian nhàn rỗi tuyệt đối sẽ ngồi hoặc nằm. Bây giờ lại nói bởi vì nhàn rỗi, phải đi dạo…

Lâm Trạch Xuyên nhìn biểu tình của Giang Ấn Thiên, khóe miệng rút một cái. Cái kiểu ngạc nhiên nhìn như nhìn quốc bảo của Giang Ấn Thiên như thế này là xảy ra chuyện gì?

Ra khỏi cửa lớn truyền thông Hải Lan, Lâm Trạch Xuyên đi ở ven đường, thở dài một hơi. Ánh mặt trời chói mắt, khiến anh cảm giác choáng váng, anh dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Chu Vũ Đồng —— Tần Minh ——

Đêm điên cuồng đó qua đi, lần thứ hai khi anh thanh tỉnh, những người này tạm thời bị anh đặt ở sâu trong óc, nhưng tên của họ lại không thể khống chế được mà chạy ra ngoài.

Đã lâu như vậy, anh cũng đã tiếp xúc với từng người. Anh cho rằng anh có thể khống chế được tâm tình của mình, chán ghét oán hận hai người kia, khi chân chính đối mặt với họ, cũng có thể giả bộ bình tĩnh hòa nhã. Trên thực tế, anh hình như cũng đã làm được như thế, nhưng đó là khi anh gặp riêng hai người họ.

Còn khi hai người kia cùng xuất hiện trước mặt anh, lại nghĩ đến cảnh tại nhà trọ thì sự ghê tởm sâu trong lòng lại không thể khống chế được mà nhảy ra, khiến anh cảm thấy bực bội không thôi.

Hôm nay khi anh đi vào cửa lớn truyền thông Hải Lan, lại không kìm lòng được mà nhớ tới lúc trước khi anh vẫn còn là Trình Hướng Nam, khi anh cùng Chu Vũ Đồng đi vào cánh cửa ấy. Hồi ức trở về khiến anh dừng lại trước của lớn truyền thông Hải Lan mà cả người khó chịu, nhưng yêu cầu của công việc anh không thể không chịu đựng. Sau khi thảo luận xong với Giang Ấn Thiên, khi bước ra khỏi cửa truyền thông Hải Lan anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hôm trước khi hai người đó cùng xuất hiện tựa như một cái chìa khóa, mạnh mẽ mở ra ký ức mà anh đã khóa ở sâu trong lòng. Mỗi khi anh đến một nơi nào đó quen thuộc, trong dầu sẽ tự động tràn ngập rất nhiều hình ảnh trước kia.

Tay anh dần dần nắm chặt. Trạng thái này tuyệt đối không được, dù sao về sau vì công việc, anh vẫn sẽ phải tiếp xúc với Chu Vũ Đồng. Còn vì Cố Minh, anh vẫn phải gặp lại Tần Minh.

Khác với Giang Ấn Thiên, Giang Ấn Thiên và Trình Hướng Nam không có bất kỳ quan hệ nào. Nhưng hai người kia lại hiểu rất rõ Trình Hướng Nam. Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Xuyên lại đau đầu. Anh xoa huyệt thái dương, muốn làm cho bản thân trầm tĩnh lại.

Lâm Trạch Xuyên chậm rãi đi tới ven đường, cưỡng chế những suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu. Đột nhiên anh dừng bước, anh sắc bén cảm giác được —— có người đang theo dõi mình! Anh nhíu một chút mi, truyền thông Hải Lan tuy không phải ở một nơi náo nhiệt, nhưng cũng nằm trên một đoạn đường phồn hoa, xung quanh người đến người đi. Hơn nữa cảm giác này, tuyệt đối không phải cẩu tử. Bước chân bọn cẩu tử rất hỗn độn, mà người theo dõi anh bước đi trầm ổn.

Quả nhiên, sau khi anh dừng lại, thì thấy trên mặt đất chậm rãi xuất hiện bốn cái bóng. Lập tức, anh cảm thấy có những hơi thở lạnh lẽo xâm lấn. Lâm Trạch Xuyên híp mắt lại, loại hơi thở thế này, anh quá quen thuộc… Những người từng được rèn luyện trong quân đội đều sẽ cảm thấy quen thuộc ——

Điều này làm cho Lâm Trạch Xuyên có chút nghi hoặc, những người này đến tột cùng là do ai sai khiến? ‘Lâm Trạch Xuyên’ qua lại tương đối đơn giản, đương nhiên sẽ không vướng vào những người này. Mà bản thân anh sau khi trọng sinh, gặp không ít chuyện. Ngoại trừ lần cạnh tranh quyền phát ngôn 1/2CITY, hình như cũng không đắc tội với ai. Hơn nữa dù sao lần cạnh tranh quyền phát ngôn 1/2CITY, anh cũng làm rất sạch sẽ, ngoại trừ vài người biết rõ nội tình, thì có lẽ sẽ không có ai biết nữa.

Kỷ Hi Niên tuy không biết chuyện ảnh chụp là do anh làm, nếu biết thì cũng chỉ vì anh chiếm được quyền phát ngôn mà khó chịu một chút? Nhưng chỉ Kỷ Hi Niên thì sẽ không có lá gan lớn như vậy sai người đến một con đường phồn hoa thế này chặn anh?

Huống hồ nếu nói là bắt cóc, mấy người kia đã sớm có hành động, nhưng lại chậm chạp không ra tay, hình như còn muốn chờ anh quay đầu lại. Lâm Trạch Xuyên khóe miệng nhẹ cong. Thật đúng là đầu tiên gặp được một chuyện quái dị như vậy, bình thường trong trường hợp này, có phải nên nghĩ biện pháp để mọi người nhìn không thấy gương của những kẻ bắt cóc sao, vậy mà lại còn theo dõi rồi chờ anh quay đầu lại. Thật là —— quá khách khí. Anh ngược lại muốn nhìn xem đám người kia tóm lại là muốn làm gì?

Anh chuyển thân, thì nhìn thấy bốn người mặc tây trang màu đen đang đứng ở đó, ngay cả kính râm cũng không mang theo. Nhưng khi ánh mắt Lâm Trạch Xuyên đảo qua gương mặt của bọn họ, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Tại sao có thể như vậy! trong đầu Lâm Trạch Xuyên chớp mắt chỗ trống. Anh nghĩ như thế nào cũng không ngờ tình huống lại thế này!

Bốn gương mặt đó anh đều biết! Thậm chí ngay cả tên tuổi cũng biết rành mạch. Người Tần lão gia tử đặc biệt chọn ra từ trong quân đội, làm cận vệ của Tần Minh, cũng là thủ hạ tâm phúc của anh ta, tổng cộng có mười sáu người. Tuy nói là bảo tiêu, nhưng bình thường những người này sẽ không theo bên cạnh Tần Minh. Không phải chuyện quan trọng, Tần Minh sẽ không phái mười sáu người này đi làm. Cho nên, tuy mười sáu người này Trình Hướng Nam đều biết, nhưng tổng cộng cũng chỉ thấy qua vài lần.

Tuy Trình Hướng Nam quen biết những người này, nhưng ‘Lâm Trạch Xuyên’ không nhận ra bọn họ. Cho nên khi Lâm Trạch Xuyên nhìn những người này, cũng làm vẻ mặt như nhìn người xa lạ, ‘Kinh hoảng’ qua đi, lạnh lùng nói “Các ngươi vì sao lại theo dõi tôi?”

Người đứng đầu nói “Mời cậu Lâm theo chúng tôi đi một chuyến.” Không trả lời Lâm Trạch Xuyên, không nói đến nguyên nhân, cũng không nói ai là người sai bảo. Nhưng thái độ đối với Lâm Trạch Xuyên cũng coi như khách khí.

Lâm Trạch Xuyên cười lạnh “Mời? Tôi có quyền lựa chọn sao?” Nhìn tư thế này, anh đã hiểu được anh không thể không đi. Tần Minh rốt cuộc muốn làm gì? Lâm Trạch Xuyên nghĩ không ra. Dù sao bất kể ‘Lâm Trạch Xuyên’ trước kia hay là Lâm Trạch Xuyên hiện tại, đều không có bao nhiêu lần xuất hiện cùng Tần Minh.

Hết Chapter 48

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.