Trọng Sinh Chi Siêu Sao Là Thụ | Tiểu Thụ Là Siêu Sao

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 67

Edit & Beta : Hoa Cúc

Lâm Trạch Xuyên đứng ở nơi đó không động, biểu tình trên mặt cũng không thấy rõ. Mà Chung quản gia cũng không động, cứ như vậy lẳng lặng chờ anh.

Một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nở nụ cười “Cố Viêm có nói gì với bác không?”

Chung quản gia thản nhiên cười nói “Thiếu gia không nói gì thêm. Nếu Lâm thiếu gia có một chút tình cảm với thiếu gia, thì hy vọng sau khi cậu khôi phục cảm xúc, có thể đến bệnh viện nhìn thiếu gia một chút. Lời này chỉ đại biểu cho cá nhân tôi, Lâm thiếu gia có thể không nghe.”

Khi Lâm Trạch Xuyên nghe được những lời này, ánh mắt nhẹ nhàng đóng lại. Ánh trăng bạc chiếu vào anh, khuôn mặt vốn nhợt nhạt càng thêm tái. Gió nhẹ lướt qua lọn tóc, cực kỳ giống cảm giác khi đầu ngón tay Cố Viêm khẽ vuốt tóc anh.

Qua hồi lâu, Lâm Trạch Xuyên nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mở miệng “Đi bệnh viện.” âm thanh mang theo một chút thô giáp.

Đang nghe được cậu nói sau cùng của Lâm Trạch Xuyên, Chung quản gia khẽ nở nụ cười, mang theo một chút lo lắng, không đơn giản như công việc của mình.

“Lâm thiếu gia, lên xe đi.” Chung quản gia nói.

Lâm Trạch Xuyên ngồi phía sau xe. Anh nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.



Sau khi Chung quản gia đưa Lâm Trạch Xuyên đến bệnh viện, thì rời đi, dù sao Cố Viêm bị thương còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Vì mệnh lệnh của Cố Viêm, nên ngoại trừ những bảo tiêu ở đây, Chung quản gia và Lâm Trạch Xuyên, thì cũng không có người nào biết Cố Viêm bị bắn. Hành lang bên ngoài phòng giải phẫu trống trơn vắng vẻ. Lâm Trạch Xuyên một mình đứng đó, mùi thuốc khử trùng đặc biệt gay mũi. Anh cứ như vậy nhìn đèn đỏ của phòng phẫu thuật, thật lâu không động.

Có lẽ thời gian dài nhìn vào ngọn đèn, cho nên đôi mắt mệt mỏi phá lệ chua xót, tay anh xẹt qua mặt, mới phát hiện lệ đã rơi đầy mặt.

Giải phẫu có lẽ hơn ba giờ, mà Lâm Trạch Xuyên cũng đã đứng hơn ba giờ. Khi đèn đỏ phòng phẫu thuật dập tắt, anh vẫn thế không động đậy, nhưng tay dần nắm chặt.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lâm Trạch Xuyên không đi qua, cũng không hỏi tình hình phẫu thuật, mà nhẹ nhàng nghiêng người, tạo một con đường. Một số bác sĩ và nhân viên chăm sóc vây quanh Cố Viêm, phụ giúp đẩy xe giường vào phòng bệnh, cứ như vậy, có hai người đi sát bên cạnh anh. Anh cứ như vậy nhìn phương hướng bọn họ rời đi.

Nhìn biểu tình và phương hướng bọn họ rời đi, Lâm Trạch Xuyên biết Cố Viêm đã không còn nguy hiểm gì nữa. Sau đó, anh cũng xoay người đi về hướng đó. Đi tới cửa, thì dừng bước. Anh đứng gần cửa trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước lên.

Tới cửa phòng bệnh của Cố Viêm, anh chuẩn bị gõ cửa, mới phát hiện cửa phòng chỉ hờ khép. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bước vào. Trong phòng không có một chút mùi thuốc khử trùng, chí có mùi thuốc gây tê nhàn nhạt thơm ngát nhẹ bao vào mũi.

Lâm Trạch Xuyên đóng cửa lại, đi về phía giường.

Có lẽ do thời gian tác dụng của thuốc gây tê chưa hết, nên Cố Viêm không tỉnh. Lâm Trạch Xuyên ngồi xuống trước giường bệnh, ngưng mắt nhìn mặt Cố Viêm. Cho dù đang ngủ say, khuôn mặt Cố Viêm vẫn lạnh lùng như thế, cho dù sắc mặt vì bị thương mà tái nhợt, nhưng không có một chút cảm giác yếu đuối.

Tuy chỉ ở ngoài phòng phẫu thuật ba giờ, nhưng lại khiến cho Lâm Trạch Xuyên phá lệ cảm thấy thật dài. Trong quá trình chờ đợi ấy, tâm tình Lâm Trạch Xuyên vốn bối rối cũng dần dần bình tĩnh lại.

Anh vốn không phải một người xúc động, nhưng những chuyện đã qua tác động quá lớn đánh sâu vào đầu óc, khiến một người lãnh tĩnh cũng sẽ mất đi lý trí. Khi cơn phẫn nộ giận dữ bắt đầu dừng lại, lý trí lại một lần nữa nắm giữ quyền chủ động. Anh biết Cố Viêm nói không sai.

Anh nhìn Cố Viêm nằm trên giường, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Cố Viêm rõ ràng có thể tránh, lại vì anh nhận một viên đạn. Sao anh có thể không biết tính toán của Cố Viêm, nhưng cho dù biết thì thế nào, từ khi anh quyết định đến bệnh viện, anh đã thua.

Anh nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả những điều quan trong từ khi sống lại tới nay. Mỗi khi anh bước về phía trước một bước, thì hình bóng Cố Viêm luôn đứng phía sau. Trong ký ức từ khi sống lại, Cố Viêm luôn chiếm một phần lớn.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo cảm xúc khó hiểu, nhẹ nhàng nói với Cố Viêm “Anh thắng.”

Một buổi tối trải qua nhiều chuyện như vậy, tinh thần một khắc cũng không thả lỏng, hơn nữa còn đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật ba giờ, Lâm Trạch Xuyên sớm bị mỏi mệt ăn mòn. Dù Lâm Trạch Xuyên nỗ lực chống đỡ đến bây giờ, cuối cùng cũng không duy trì được nữa. Anh nằm ở mép giường, nhắm mắt lại ngủ.

Khi Lâm Trạch Xuyên đã ngủ phát ra tiếng hít nhè nhẹ, Cố Viêm mở mắt, con ngươi màu đen thâm thúy như đêm.

Y cúi đầu nhìn Lâm Trạch Xuyên nằm ở mép giường, nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt dịu dàng như vậy Lâm Trạch Xuyên khi tỉnh táo chưa từng thấy qua. Y vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên tay trái của Lâm Trạch Xuyên. Ánh trăng yên lặng, hai bàn tay giao nhau, hai chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng giống nhau vầng sáng giao hòa.

Lúc này, cửa phòng bị người khác nhẹ đẩy ra, Chung quản gia mang theo hộp giữ ấm đi đến. Cố Viêm nhìn Chung quản gia, nhẹ nhàng lắc đầu. Chung quản gia nhìn một màn trước mắt, khẽ nở nụ cười, hiểu ý gật đầu, đem hộp giữ ấm đặt trên bàn tiếp khách gần cửa vào.

“Tới đây một chút.” âm thanh Cố Viêm rất nhẹ.

Chung quản gia đi tới. Cố Viêm nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên đang nằm trước giường. Chung quản gia hiểu ý, để Lâm Trạch Xuyên nằm lên trên giường. Lâm Trạch Xuyên vì quá mệt mỏi, ngủ rất trầm, cho dù động tác rất lớn, anh cũng không tỉnh. Đây là phòng bệnh đặc biệt, nên giường rất rộng, cho dù hai người nằm cũng không quá chật chội. Sau đó xoay người rời khỏi phòng. Trước khi đi, ông nhẹ nhàng đóng cửa lại. Căn phòng yên tĩnh, âm thanh đóng cửa mặc dù nhỏ, nhưng đặc biệt rõ ràng.



Ngày hôm sau, Lâm Trạch Xuyên tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng ngáp một cái, vốn định nằm cạnh giường nghỉ ngơi một lát, không nghĩ tới vậy mà ngủ cả một đêm. Anh nghĩ toàn thân sẽ đau nhức, nhưng một chút cảm giác cũng không có. Đợi khi anh hoàn toàn thanh tỉnh, anh mới phát hiện anh đang nằm trên giường.

Anh ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía Cố Viêm.

Lúc này, Cố Viêm cũng mở mắt, ánh mắt hai người gặp nhau. Ánh mắt Cố Viêm giống như hiểu rõ tất cả, Lâm Trạch Xuyên chật vật dời tầm mắt, anh cảm thấy dưới ánh mắt Cố Viêm, dường như anh không có bất kỳ nơi nào để che giấu để chốn tránh.

Anh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, tay lại bị Cố Viêm bắt lấy. Lâm Trạch Xuyên không dám giãy dụa, dù sao tối hôm qua Cố Viêm vừa làm phẫu thuật xong, miệng vết thương còn chưa khép lại.

“Anh tỉnh khi nào?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.

Cố Viêm khẽ cười nói “Ngay trước khi em tỉnh.”

“Anh… Có khỏe không?” Lâm Trạch Xuyên gian nan mở miệng hỏi. Anh không biết nên đối mặt với Cố Viêm như thế nào. Chuyện của Cố Minh thủy chung vẫn giống như một cái gai độc cắm rễ sâu trong đáy lòng anh. Cho dù anh buộc mình thanh tỉnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đáy lòng không thể kiềm chế mà phát ra hận ý mãnh liệt. Về lý trí, anh biết Cố Viêm không liên quan đến chuyện này. Nhưng về mặt tình cảm, anh không thể khiến mình không để ý đến quan hệ của Cố Viêm và Cố Minh.

Cố Viêm thu sự giãy dụa trong đáy mắt Lâm Trạch Xuyên vào mắt.

“Khá tốt.” Cố Viêm mỉm cười.

Lâm Trạch Xuyên trầm mặc, anh không biết nên nói gì. Hai người cứ im lặng như vậy.

Cố Viêm mỉm cười, tay cầm tay Lâm Trạch Xuyên, ấm áp dịu dàng như làn gió. Lâm Trạch Xuyên hoảng hốt một chút, anh nghĩ đến phát súng ngày hôm qua sau khi anh bắn Cố Viêm, anh sờ lên miệng vết thương của Cố Viêm, dòng máu ấm áp, ẩm ướt dinh dính, khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.

Ngay tại thời điểm anh thất thần, tay Cố Viêm bỗng nhiên dùng sức, Lâm Trạch Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng thân thể ép xuống về phía Cố Viêm. Lâm Trạch Xuyên lập tức hồi thần, bởi vì bận tâm đến miệng vết thương của Cố Viêm, không muốn áp lên người Cố Viêm. Hai tay Lâm Trạch Xuyên lập tức chống đỡ bên đầu Cố Viêm.

Khoảng cách hai người quá gần, khiến cả hai đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương phất qua mặt. Ánh mắt hai người đối diện nhau, thậm chí có thể thấy được khuôn mặt của nhau trong mắt đối phương.

Cố Viêm nâng tay lên, ngón tay thon dài xoẹt qua khuôn mặt có vẻ tái nhợt của Lâm Trạch Xuyên, tinh tế miêu tả khuôn mặt anh, như đang cảm thụ hình dáng trên khuôn mặt. Sau đó tay y hướng về phía hoa tai của Lâm Trạch Xuyên, ngón giữa xuyên qua mái tóc. Tay Cố Viêm dùng sức một chút, hơi ép đầu Lâm Trạch Xuyên xuống dưới, môi hai người chạm vào nhau. Con ngươi Lâm Trạch Xuyên cũng tối sầm, anh dùng răng nanh cắn Cố Viêm, sau đó trong miệng anh lập tức mang theo vị rỉ sắt và mùi tanh, kích thích thần kinh anh. Anh hơi hé miệng, hai người miệng lưỡi giao nhau, triền miên dịu dàng lại mang theo một tia điên cuồng.

Khi hai người gần như sắp sửa không thở nổi nữa, bọn họ tách ra. Lâm Trạch Xuyên vẫn như trước chống tay nằm trên người Cố Viêm, anh từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Anh vươn tay nhẹ lau đôi môi mình, nhìn ngón giữa màu đỏ sẫm như dự kiến, khẽ nở nụ cười, “Có lẽ tôi điên rồi.”

Trán của anh chống lên trán Cố Viêm, vươn đầu lưỡi liếm sạch máu trên môi Cố Viêm, lại nhẹ nhàng liếm góc môi của mình một chút, “Cố Viêm, anh đùng là tính kế rất tốt.”

Đầu ngón tay Cố Viêm nhẹ nhàng vuốt ve môi Lâm Trạch Xuyên, “Chỉ cần có thể giữ em lại——” Y mỉm cười một chút, “Còn sống.” Cố Viêm nói chỉ có nửa câu, nhưng cả hai người đều hiểu đầy đủ ý nghĩa.

“Cho dù tôi rất đau khổ?” Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười.

Cố Viêm khẽ lắc đầu, “Tôi không hy vọng em xảy ra chuyện. Chỉ cần em còn sống, chỉ cần tôi biết em còn tồn tại… Kỳ tích không thể nào xảy ra một lần nữa. Cho dù em rất đau khổ, tôi cũng giữ em lại.” Y nhẹ nhàng cười nói, “Coi như tôi ích kỷ.”

“Anh khi nào thì biết tôi là ——” Lâm Trạch Xuyên không nói tiếp. Cái tên kia là miệng vết thương sâu nhất trong đáy lòng anh, nhắc tới đến miệng cũng chua sót.

“Em chính là em.” Cố Viêm thản nhiên cười, “Cho dù em dùng cái tên nào.” Y yêu, là yêu thiếu niên tao nhã kia đầu tiên đi vào đôi mắt y, lập tức khóa chặt tầm mắt y, ngồi bên cạnh cửa thủy tinh sát mặt đất, bóng dáng của cậu nhàn nhạt chiếu lên thủy tinh, mặt tường sau kính thủy tinh là thế giới sặc sỡ mà mơ hồ. Lộng lẫy lại rất lạnh nhạt, như làn gió mát quấn quanh dưới đáy lòng, nhẹ nhàng phất qua. Y muốn bắt làn gió kia lại, nếu bỏ qua, có lẽ là tiếc nuối lớn nhất cả đời y. Y không muốn để cho bản mình tiếc nuối.

Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười “Anh muốn tôi buông tha? Không có khả năng.”

Cố Viêm khẽ cười nói “Tôi chỉ nói, em là của tôi.”

Hết Chapter 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.