CHƯƠNG 3: ĐỘC
.
Cám ơn Yamiryu và mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình không biết.
.
Buổi tối, Hiên Viên Hãn Thừa liền mang theo Nguyên Phúc, hai người thừa dịp đêm tối đi tẩm cung của hoàng hậu :Vĩnh Thọ cung.
Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa đi vào Vĩnh Thọ cung, hoàng đế cùng hoàng hậu mới vừa dùng xong bữa tối, đang cùng nhau thưởng thức trà.
Đã trải qua một kiếp, lần thứ hai nhìn thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu, trong lòng Hiên Viên Hãn Thừa nổi lên một trận chua xót. Trước kia, phụ hoàng cùng mẫu hậu của Hiên Viên Hãn Thừa luôn nương tựa lẫn nhau trong thời gian tranh giành ngôi vị hoàng đế . Hắn vẫn luôn thực hâm mộ tình cảm của cha mẹ.
Phụ hoàng tổng cộng có năm nhi tử, trong đó là hai con trai trưởng, ba thứ tử. Phụ hoàng bởi vì đã từng trải qua nên đối với đích thứ[Y-H: con trưởng, con thứ] rất phân minh, sớm đã lập hắn làm thái tử, đối hắn cũng giáo dục cẩn thận. Mà tuổi tác của bọn họ chênh lệch cũng khá lớn. Mấy đệ đệ của hắn đều là sau khi phụ hoàng đăng cơ ,vì cân bằng triều đình, mở tuyển tú rồi mới lục tục sinh ra . Nhóm đệ đệ của hắn từ nhỏ đã được giáo huấn về tư tưởng trung quân ái quốc, mãi cho đến khi hắn trọng sinh cũng đều rất an phận , đối với hắn cơ bản là không có uy hiếp. Từ việc này cho thấy phụ hoàng đối mẫu hậu đầy tình ý, đối hắn đầy dụng tâm.
Hoàng hậu nhìn thấy Thái tử đột nhiên đến vào buổi tối, nghi vấn còn chưa kịp hỏi thì đã bị hành động của Hiên Viên Hãn Thừa làm cho kinh ngạc.
“Phụ hoàng, mẫu hậu…” Hiên Viên Hãn Thừa tiến lên, một câu đều chưa nói. Mà lập tức dập đầu ba cái.
“Thừa nhi, ngươi làm vậy là sao?” Hoàng hậu cảm thấy Hiên Viên Hãn Thừa hôm nay chắc có việc gì đó, “Đã trễ thế này ngươi đây là… ?”
Hoàng đế cảm thấy Hiên Viên Hãn Thừa nhất định là có chuyện muốn nói, phất tay vẫy lui cung nhân. Sau đó chỉ còn lại ba người, hoàng đế hướng Hiên Viên Hãn Thừa dò hỏi:
“Có chuyện gì?”
Hiên Viên Hãn Thừa đem sự tình hắn phát hiện cung nữ bên người Từ Tuyết Doanh dùng độc dược hại con nối dòng của hắn, cùng với những việc Lịch vương liên hợp với Thái tử phi mà hắn điều tra ở kiếp trước đều nói cho phụ hoàng cùng mẫu hậu biết.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, không quản được thuộc hạ, nhận thức người không rõ, nhi thần có tội !” Hiên Viên Hãn Thừa nức nở nói với bọn họ.
Hoàng đế cùng hoàng hậu sau khi nghe xong sự việc đều khiếp sợ vô cùng, hoàng hậu lảo đảo một cái: “Là thật sao, này…này…”
Hiên Viên Hãn Thừa tiến lên đỡ lấy mẫu hậu đang rất thương tâm, an ủi nàng: “Phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm, nhờ phát hiện sớm, điều trị hai ba năm có thể khỏi hẳn .”
“Chuyện như thế này bảo ta như thế nào yên tâm cho được, con của ta a…”
Con nối dòng chính là đại sự, trách không được nhi tử đã thành thân mấy năm qua mà chỉ có hai nữ nhi ốm đau bệnh tật. Tiết gia thật sự quá độc ác , nàng hận a! Thời điểm Tiết thái hậu còn sống luôn chèn ép nàng .Hiện tại lại làm hại Thừa nhi của nàng …
Hoàng đế cũng hết sức tức giận, một phen vỗ vào bàn. Chén trà trên bàn bị chấn động nên rung rẫy. “Tiết gia… Lịch vương…” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi. Hắn đã đăng cơ vài năm mà chưa từ bỏ ý định. Cư nhiên dám bắt tay với hậu viện của con hắn.
“Có chứng cứ xác thực không?” Hoàng đế hỏi.
“Cung nữ bên người Từ thị đã bị bắt bí mật, trong cung Thái tử phi cũng đã điều người giám thị, vài kẻ phụ trách truyền tin tức cũng đã bị khống chế . Lịch vương tương đối cẩn thận, không có để lại nhược điểm, hiện tại chỉ có thể tra được từ phía Tiết gia.” Hiên Viên Hãn Thừa giận dữ nói.
Trừ bỏ tra ra được người nhà Bích Châu bị Tiết gia khống chế trong tay, thì những manh mối bên phía Lịch vương đều không có.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ tạm thời không xử trí những người này, chỉ cần phái người nghiêm mật giám thị, trước không nên đả thảo kinh xà. Chờ đợi thời cơ chín mùi thì đánh một kích. Nhi thần đã cấm túc Từ thị, về phía người ngoài thì truyền ra rằng Bích Châu thay Từ thị mời sủng va chạm nhi thần, bị nhi thần trượng đập chết. Mà về phía Thái tử phi, nhi thần cũng sẽ làm nàng từ từ ốm đau tại giường .” Hiên Viên Hãn Thừa đem quyết định của hắn nói cho phụ hoàng.
Hoàng đế nghe xong kế hoạch của Hiên Viên Hãn Thừa, tỏ vẻ đồng ý. Hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy , nếu không thể nắm chứng cứ trong tay thì căn bản không thể động đậy Tiết gia, ngược lại làm liều sẽ có nhiều phiền toái hơn. Đứa con trai này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn. Khi hắn là một thiếu niên thì đã lập nhiều chiến công hiển hách, xử lý chính vụ cũng từ từ thành thục. Không nghĩ tới về vấn đề nữ nhân cùng con nối dòng lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Thân mình thật sự không có việc gì sao, phải điều trị hai ba năm lâu như vậy sao?” Hoàng đế quan tâm hỏi.
“Hồi phụ hoàng, đúng vậy, Tiền thái y ở thái y viện đã xem qua cho nhi thần. Muốn thanh lý sạch sẽ độc tố trong cơ thể sau đó điều trị, yêu cầu ít nhất là khoản hai ba năm. Còn nữa, hai năm nay không thể gần nữ sắc .” Hiên Viên Hãn Thừa trình bày cùng phụ hoàng và mẫu hậu .
“Nói như vậy, có nghĩa là trong hai ba năm tới sẽ không con nối dòng .”
Hoàng đế thở dài, việc con nối dòng gian nan của nhi tử là một vấn đề lớn, không nói đến Lịch vương, triều thần không lâu khẳng định sẽ phát hiện ra vấn đề .
“Phụ hoàng, nhi thần biết suy nghĩ của người , nhi thần đã nghĩ đến một đối sách.” Hiên Viên Hãn Thừa nghiêm mặt nói: “Nhi thần chuẩn bị thỉnh xuất chiến thu phục man tộc phương Bắc.”
“Cái gì? Xuất chinh man tộc?” Hoàng đế có điểm khó hiểu .Hai năm trước mới vừa ký quá khế ước . Như thế nào đột nhiên muốn xuất binh?
“Hồ nháo! Thân mình bị như vậy , như thế nào còn muốn đi chiến trường?” Hoàng hậu vẻ mặt không đồng ý.
“Tuy rằng ta cùng man tộc ký kết khế ước, nhưng man tộc cho tới bây giờ đều không giữ thủ tín , nghỉ ngơi và hồi phục hai năm sớm hay muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại. Nhi thần lớn mật đoán trước rằng sau thu hoạch vụ thu năm nay, bọn hắn rất có thể một lần nữa xuôi nam, không thể không phòng !”
Hiên Viên Hãn Thừa lại nói:
“Nhi thần đề nghị lập tức gia tăng huấn luyện tinh binh, nếu như man tộc đánh bất ngờ thì lập tức phái binh tiếp viện biên thành. Nhất cử tiêu diệt man tộc, nhi thần chờ lệnh đi trước! Như vậy có thể vì phụ hoàng giải quyết việc ngoại tộc quấy rầy. Hơn nữa, với ít nhất một năm rưỡi thời gian ở bên ngoài, nhi thần sẽ điều Tiền thái y vào quân để điều trị thân thể, làm như vậy sẽ nhất cử lưỡng tiện.”
“Đó cũng là một biện pháp, nhưng ngươi có chắc man tộc nhất định sẽ đánh bất ngờ?” Hoàng đế do dự không quyết.
“Nhi thần không thể cam đoan, nhưng nhi thần nghĩ man tộc luôn luôn lật lọng, nên việc này có thể sẽ trở thành sự thật .”
Hoàng đế gật đầu. Đứa con trai này của hắn càng ngày càng xuất sắc , so với hắn còn trội hơn. Hắn không phải là một hoàng đế đối với nhi tử xuất sắc sẽ kiêng kị,mà ngược lại, nhi tử càng trác tuyệt, hắn càng tự hào kiêu ngạo. Cho tới nay, Hiên Viên Hãn Thừa chưa từng làm cho hắn thất vọng, cho nên hắn lựa chọn tin tưởng và duy trì nhi tử này.
“Hảo, từ ngày mai trở đi, ngươi liền đi Bắc đại doanh đi.”
“Tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định không phục sứ mệnh.”
Phụ hoàng vẫn trước sau như một tín nhiệm hắn, Hiên Viên Hãn Thừa vạn phần cảm động.
Từ Vĩnh Thọ cung đi ra, Hiên Viên Hãn Thừa nói với Nguyên Phúc đang đi phía sau : “Hồi cung đi.” Nhìn sao trời Hiên Viên Hãn Thừa thở ra một hơi, thuyết phục phụ hoàng cùng mẫu hậu, hết thảy vẫn là vì hắn muốn thay đổi một vài thứ của trước kia.
Đối rất nhiều người mà nói, tối nay đã định trước là một đêm vô miên[Y-H: không ngủ]. Từ Tuyết Doanh nghe được tin tức đại cung nữ của nàng bị trượng tễ, phần nàng bị cấm túc, thiếu chút nữa thì ngất đi.Nàng không rõ rốt cuộc là sai lầm chỗ nào. Thái tử điện hạ vẫn luôn sủng ái nàng , nếu muốn nói mời sủng, nàng cũng chỉ là thường xuyên đưa thang cho Thái tử. Thái tử luôn luôn nói nàng hiền lành săn sóc. Sau khi ăn canh phần lớn cũng sẽ đến nơi này của nàng.Hiện tại cư nhiên lại đem nàng cấm túc. Đây là việc cho tới bây giờ đều không có xảy ra . Đáng tiếc nàng không thể hỏi thăm được tin tức, thật sự là cấp tử nàng .
“Tiểu Lý Tử, tiếp tục nghe ngóng tin tức cho ta.”
Từ Tuyết Doanh ra lệnh cho thái giám bên người . Nàng có chút lo lắng. Không biết có phải việc nàng động tay động chân bên phía Du thị đã bị phát hiện hay không. Ngẫm lại một chút liền tự an ủi bản thân. Sẽ không , đều đã cho người xử lý sạch sẽ , không có để lại bất luận manh mối gì. Hơn nữa, Thái tử điện hạ nếu thật sự phát hiện nàng hại hoàng tự, hình phạt chắc chắn không phải đơn giản là cấm túc như vậy .
Trong cung Thái tử phi, Thái tử phi Tiết Thải Dụ cũng lo lắng hỏi tâm phúc của nàng là Vương má má:
“Bích Châu bên kia không phải là…”
“Sẽ không , Thái tử phi nương nương. Đã tra được là lúc Bích Châu vì Từ thị mời sủng, ngôn ngữ va chạm Thái tử, mới bị Thái tử trượng tễ .”
“Ân, người nhà Bích Châu kia đều phải xử lý tốt .” Thái tử phi phân phó.
“Dạ. Xin nương nương yên tâm, nhất định sẽ làm thỏa đáng .” Vương má má vỗ ngực cam đoan.
Nhưng các nàng không biết chính là, toàn bộ cung Thái tử phi đã bị khống chế, nhất cử nhất động của các nàng đều có ám vệ giám thị, bất luận tin tức gì thì cũng đã vô pháp truyền ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Hiên Viên Hãn Thừa trừ bỏ sáng sớm giúp đỡ phụ hoàng xử lý một ít chính vụ, phần lớn thời gian đều ở tại Bắc đại doanh, cùng các tướng lĩnh nghiên cứu binh pháp, gia tăng huấn luyện sĩ binh. Một ngày trôi qua tuy rằng vất vả mỏi mệt nhưng trong lòng thì rất thoải mái.
Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ tới bảo bối của hắn còn có không đến một tháng nữa sẽ vào cung liền cảm thấy kích động. Cả đời này, hắn nhất định phải hảo hảo an bài để bảo bối có thể lần thứ hai ở bên cạnh hắn.
Ngay tại thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa tính từng ngày chờ đợi, Lâm gia thôn cũng nhận được một tin tức quan trọng là kinh thành sẽ tuyển người tiến cung. Mà ngay tại lúc này, Lâm Gia Bảo còn không biết tin tức này sẽ thay đổi cả vận mệnh của hắn.
Lâm gia thôn
Lúc chạng vạng ngày hôm trước, *trong chính* ở Lâm gia thôn tuyên bố một tin tức quan trọng —— trong cung muốn tuyển cung nhân vào cung, mà Lâm gia thôn bọn họ có 10 danh ngạch.
Mọi người trong thôn nghe được tin tức này đều thực giật mình, nghị luận sôi nổi.
“An tĩnh! An tĩnh! Mọi người hãy nghe ta nói. Tin tức này là thiên chân vạn xác. Ta hôm nay đi thị trấn nghe được chính miệng Huyện thái gia nói như thế. Lần này, Lâm gia thôn chúng ta có 10 danh ngạch. Yêu cầu nữ hài hoặc là song oa tử từ 11 tuổi tới 13 tuổi. Ta biết tất cả mọi người đều không nguyện ý đem hài tử đưa vào trong cung, nhưng đó là mệnh lệnh ở trên, nếu không thi hành thì toàn bộ thôn đều lâm vào tai ương .” *Trong chính* tiếp tục nói rằng, “Kỳ thật vào cung không đáng sợ như mọi người nghĩ. Sau khi vào cung, mỗi tháng sẽ có tiền tiêu vặt hàng tháng . Nay hoàng thượng nhân từ, cung nhân qua 25 tuổi có thể xuất cung, còn có thêm một chút bạc. Nếu được một quý nhân nào đó coi trọng thì chính là tiền đồ vô lượng ban ơn cho người nhà đó…”
Trong chính nói xong, những gia đình có chút tham tiền đã lộ ra vẻ mặt vui mừng. Trong chính vừa lòng nhìn những người này, xem ra sẽ không rất khó hoàn thành 10 danh ngạch. Trong chính quyết định bồi thêm một cú nữa .
“Dựa theo lệ thường, nếu trong nhà có người hợp điều kiện mà không muốn cho đi thì mỗi người phải nộp 5 lượng bạc. Số tiền này sẽ được chia đều cho 10 người tiến cung coi như là một chút trợ cấp. Hảo , Mọi người suy nghĩ xong thì mau chóng đến chỗ của ta báo danh. Mười ngày sau ta sẽ đem danh sách báo lên trên.”
Trong chính nói xong, mọi người chậm rãi tán đi.
Một nhà Lâm Đại Tráng về tới nhà, mỗi người đều mày ủ mặt ê . Thậm chí hai tiểu nhân[Y-H: hai bé út nhà này ý] trong nhà cũng cảm giác không khí không tốt nên không dám lên tiếng.
Nhà Lâm Đại Tráng là một nông gia bình thường ở Lâm gia thôn. Lâm Đại Tráng năm nay 40 tuổi, trời sinh lưng hùm vai gấu, là một nông gia hán tử.
Cha mẹ Lâm Đại Tráng mất sớm. Khi đó, hắn một mình cùng đệ đệ còn rất nhỏ là Lâm Đại Lực sinh hoạt ở trong thôn. Lâm Đại Tráng là một phen hảo thủ khi làm việc trên đồng. Hắn là một người cần lao chịu khó. Chỉ dựa vào mảnh đất cằn mà cha mẹ lưu lại, cùng với bản thân chăm chỉ, hắn chẳng những tự mình cưới vợ sinh con, còn giúp đỡ đệ đệ làm việc, giúp đỡ đệ đệ thú thân[ Y-H: cưới vợ]. Hắn hoàn toàn dựa vào bản thân mà lập ra một chút gia nghiệp.
Lâm Đại Tráng cùng Trương gia kết thân. Hôn phối của hắn là Trương Huệ Nương, vốn là do cha mẹ ước định từ nhỏ. Trương Huệ Nương là một người mệnh khổ. Sau khi cha mẹ chết bệnh , trong nhà đều ngập trong nợ nần. Lúc đó chỉ có Trương Huệ Nương cùng đại ca của nàng sống nương tựa lẫn nhau. Không nghĩ họa vô đơn chí, để kiếm tiền trả nợ, đại ca của nàng ra ngoài làm công. Một hôm trong lúc làm việc, do mệt nhọc quá độ nên ngã xuống liền không còn có thể đứng lên. Tất cả mọi người nói Trương Huệ Nương là một mệnh ngạnh , khắc chết mọi người trong nhà, khuyên Lâm Đại Tráng đừng thú nàng. Lâm Đại Tráng không tin mấy thứ này, vẫn y theo ước định cưới Trương Huệ Nương.
Từ khi Lâm Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương thành thân thì không còn xảy ra chuyện gì, vợ chồng son mật trong điều du, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Lâm Đại Tráng cùng Trương Huệ Nương trước kia đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự nên hai người càng thêm quý trọng lẫn nhau. Đều là người những người chịu khổ[Y-H: khổ cực], hơn nữa còn chăm chỉ, cho nên ngày qua ngày, cuộc sống của họ dần tốt đẹp lên.
Bọn họ tổng cộng có 6 hài tử. Đại nữ nhi Lâm Cẩm Nhi đã lập gia đình. Đại nhi tử Lâm Gia Văn năm nay cũng vừa mới thú thân. Tam nữ nhi Lâm Lỵ Nhi năm nay 13 tuổi, Nhị nhi tử Lâm Gia Bảo là một song oa tử, năm nay 12 tuổi, hai hài tử này vừa lúc phù hợp với điều kiện tuyển cung nhân lần này. Nhất thời, cả nhà cảm thấy buồn lo. Ngay tại thời điểm mọi người trầm mặc, Lâm Lỵ Nhi đột nhiên nói rằng:
“Cha mẹ, các ngươi không cần buồn rầu , để nữ nhi tiến cung đi, nữ nhi sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình .”
“Không cần, không cần, ta muốn Nhị tỷ, Nhị tỷ đi ta sẽ không gặp được Nhị tỷ .”
Lâm Tú Nhi cùng Lâm Lỵ Nhi tối thân cận, nghe nói tỷ tỷ muốn đi trong cung gì đó, y liền ôm chặt nàng không tha. Một bên Lâm Gia Tài cũng mở miệng than thở:
“Vậy Đại Hải ca ca thì làm như thế nào ? Đại Hải ca ca nói phải làm tỷ phu của ta.”
Lâm Gia Tài cùng Lâm Tú Nhi là một đôi long phượng thai. Trương Huệ Nương sinh lúc ba mươi mấy tuổi , là hài tử nhỏ nhất của bọn hắn, năm nay mới 8 tuổi.
Từ khi long phượng thai được sinh ra, trong thôn đã không còn nói Trương Huệ Nương mệnh không tốt, mà đều sôi nổi khen nàng mệnh hảo, dù sao long phượng thai là rất ít thấy , và đó cũng tượng trưng cho may mắn phúc khí.
“Đại Hải ca ca cái gì, về sau không cho nhắc đến hắn .” tính cách Lâm Lỵ Nhi mạnh mẽ, liền khiển trách đệ muội của mình.
Chu Hải là đại ca ca nhà bên. Chu gia cùng Lâm gia quan hệ thực hảo. Lâm Lỵ Nhi cùng Chu Hải từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người thanh mai trúc mã. Tuy rằng hai người chưa đính hôn, nhưng hai nhà sớm đã có ý, chỉ chờ hài tử lớn lên liền chuẩn bị thành thân.
“Vẫn là để ta đi đi, ta cũng có thể , ta đã là đại hài tử , ta không sợ đi vào trong cung.”
Lâm Gia Bảo nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét kiên cường. Hắn biết Nhị tỷ cùng Đại Hải ca ca có tình ý . Bình thường Đại Hải ca ca đối với bọn họ thực hảo . Tuy rằng không muốn rời xa người nhà, nhưng nếu nhất định phải có người tiến cung, hắn nguyện ý đi .
“Hảo , các ngươi không cần nói . Ta cùng cha ngươi sẽ không cho các ngươi đi vào trong cung. Ta cùng cha ngươi dù phải đập nồi bán sắt , cũng nhất định sẽ kiếm ra tiền nộp. Yên tâm, các ngươi đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, cha mẹ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp .”
Trương Huệ Nương sờ sờ mặt Lâm Gia Bảo, trấn an mọi người.
Lâm Gia Bảo mặc dù là một song oa tử, nhưng bọn hắn chưa bao giờ cảm thấy y có cái gì không tốt. Bộ dạng Lâm Gia Bảo nhu thuận đáng yêu, thập phần hiểu chuyện. Vợ chồng Lâm Đại Tráng ngược lại yêu thương y gấp bội, nên mới gọi y là Gia Bảo[Y-H: kiểu như bảo bối của cả nhà…]. Trương Huệ Nương cảm thấy nàng có thể sinh ra long phượng thai, đều là do Gia Bảo mang đến vận may.
“Cha mẹ, ngày mai ta liền đi vào thư cục ở thị trấn tìm công việc, kiếm thêm một chút tiền công.” Lâm Gia Văn nghĩ nghĩ nói.
Lâm Gia Văn lớn lên giống cha của hắn. Tướng người cao lớn thập phần khỏe mạnh. Đừng nhìn bộ dạng Lâm Gia Văn thô cuồng, thật ra hắn cùng tên của mình giống nhau : rất thích đọc sách.
Lâm Đại Tráng nhìn con thích đọc sách, nên cố gắng thu xếp cho con đến nhà lão tú tài trong thôn học tập. Lâm Gia Văn cũng là một người không chịu thua kém , đọc sách rất chuyên tâm, năm trước khảo ra đồng sinh [Yamiryu: theo ta nghĩ có lẽ là vị trí trong cuộc thi của triều đình, thấp hơn tú tài], miễn điền thuế trong nhà. Lão tú tài cũng thực thích người học sinh này của hắn nên đem tiểu nữ nhi gả cho hắn. Đầu năm nay mới vừa thành thân, đúng là xuân phong đắc ý.
Thê tử của Lâm Gia Văn là Ngô Xảo Lan lo lắng nhìn trượng phu, nhưng không dám nói gì. Ngô Xảo Lan nghĩ hay là về nhà mẹ đẻ mượn tiền, nhưng lại nghĩ đến nhà mình cũng không giàu có gì, thu nhập chỉ dựa vào việc phụ thân dạy học mà thôi. Phụ thân từng nói rằng với tài hoa của trượng phu, năm sau thi đậu tú tài là không có vấn đề. Hiện tại, trượng phu lại muốn bỏ việc đọc sách để đi làm công. Ai…![Y-H: thở dài a]
Lâm Gia Văn hiểu rõ nhất tình huống trong nhà, tuy rằng miễn điền thuế, nhưng hắn vừa mới thành thân xong, trong nhà cũng vừa bỏ ra một ít bạc, hiện tại cũng chỉ còn dư lại mấy lượng bạc. Vốn tính toán tương lai có thể tốt lên, vừa được miễn điền thuế, cùng với thu hoạch trên đồng thì có thể tích góp thêm được chút ít, sau đó mua thêm mảnh đất vườn, sẽ thu vào được nhiều hơn. Hơn nữa trong nhà đệ muội đều lớn , đến bây giờ vẫn là ở chung trong một gian phòng, nên còn phải chuẩn bị làm một căn phòng lớn hơn, đó cũng là mong đợi của mọi người trong nhà. Mà hiện tại, thời gian thu hoạch còn chưa tới, đừng nói là nộp mười lượng bạc , thậm chí năm lượng bạc cũng không có .
“Không cần, đã thi đậu đồng sinh . Ngươi vẫn nên hảo hảo đọc sách đi, trong nhà còn trông cậy vào ngươi thi đậu tú tài! Như vậy, sau này chuyện binh dịch mới có thể miễn. Ngươi lại mới thành thân, cần phải tốn chút tâm lo cho gia đình. Ngày mai ta cùng nương ngươi sẽ đến nhà đại tỷ của ngươi, trước ở chỗ thân gia vay chút tiền. Hảo , đừng lo lắng, có cha mẹ các ngươi ở đây, đều đi nghỉ đi.”
Lâm Đại Tráng an ủi bọn nhỏ. Hắn có thể bỏ đi chút sỉ diện cũng không cần hài tử đi vào trong cung chịu khổ.
Nhất gia chi chủ đã lên tiếng , tất cả mọi người đành phải nén tâm tình lo lắng mà đi nghỉ tạm .
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lâm Đại Tráng đã thức dậy chuẩn bị vào thị trấn. Trương thị đang dặn con dâu, Lỵ nhi cùng Gia Bảo:
“Cơm trưa ta đều chuẩn bị tốt ở trong nồi, lúc ăn thì hâm lại . Ta cùng cha ngươi sẽ tranh thủ về sớm một chút . Lỵ nhi cùng Gia Bảo phải giúp tẩu tử các ngươi trông mấy đứa em.”
Trương thị đang nói đột nhiên ngoài sân truyền đến âm thanh vó ngựa. Sau đó thấy một chiếc xe ngựa chạy đến. Tiểu nhị cho xe ngựa xe ngừng hẳn. Trong xe bước xuống một *bà tử*, cẩn thận giúp một phụ nhân xuống xe.
“Đại tỷ, là đại tỷ đã về rồi.” Long phượng thai nghe được động tĩnh chạy ra, vừa thấy đại tỷ tỷ đã lâu không gặp, đều kích động mà hô to.
“Ai nha, ngươi tại sao trở về nha, hiện tại thân mình của ngươi như thế nào còn chạy loạn!” Trương thị nhìn đến hình dáng của đại nữ nhi, cẩn thận đi lên phía trước dìu nàng vào nhà.
“Đã bốn tháng , vững chắc không có việc gì. Lại nói, ta về nhà mẹ đẻ thì có chỗ nào là chạy loạn đi.” Lâm Cẩm Nhi cười nói.
“Ngươi sắp làm mẹ mà còn làm nũng. Ngươi đi như vậy sẽ khiến cha mẹ chồng ngươi lo lắng.”
Bà tử ở một bên cười nói: “Thân gia thái thái yên tâm, thái thái chúng ta phân phó ta với Triệu tiểu tử cùng Thiếu nãi nãi về đây, Triệu tiểu tử lái xe rất ổn , nhất định không có bất luận sơ xuất gì.”
“Thật sự là vất vả các ngươi, sáng sớm đã đi ra, mau vào nhà uống một ngụm trà đi.”
Trương thị với thái độ của thân gia thực vừa lòng, cười tươi bảo con dâu đi pha trà, chiêu đãi mọi người.
Nhắc tới việc hôn nhân của Lâm Cẩm Nhi, cũng từng là một sự kiện được bàn tán rất nhiều trong thôn . Dù sao thì có thể gả vào trong thành cũng là việc khiến cho người trong thôn không ngừng hâm mộ .
Trương thị dìu nữ nhi vào buồng trong ngồi xuống, nói rằng: “Ngươi xem, cha mẹ chồng đối với ngươi thật tốt a, phải hảo hảo hiếu thuận bọn họ!”
“Đó là nhất định , hiện tại bà bà còn giúp ta trông coi Thông ca nhi [Y-H: nhủ danh con trai của Cẩm Nhi], giúp đỡ ta rất nhiều”. Hiện tại, nhi tử ba tuổi đúng là thời điểm nghịch ngợm gây sự đây mà.
Hiện tại, Lâm Cẩm Nhi sinh hoạt rất hạnh phúc. Nàng cảm tạ cha mẹ chồng đồng thời càng cảm ơn cha mẹ ruột. Việc hôn nhân của nàng có được là do một lần phụ thân làm việc thiện. Nhà chồng của nàng là Tần gia, trên thị trấn có mở một tiệm vải. Nhiều thế hệ của Tần gia đều kinh doanh vải vóc, coi như là một cửa hiệu vải lâu đời, có lượng khách hàng cố định, sinh ý thịnh vượng. Công công của nàng đem tiền kiếm được hàng năm đều mua đất vườn thôn trang, hiện tại đã có được hơn trăm mẫu ruộng tốt.
Có một lần, sau khi Tần lão gia thu mua thôn trang trở về, khi đi qua Lâm gia thôn, không cẩn thận kinh mã ngã xuống sông. Khi đó là vào mùa đông, nước sông lạnh đến tận xương, hơn nữa vì lớn lên ở trong thành nên không biết bơi, cho nên đã nghĩ sẽ mất mạng. Vừa vặn Lâm Đại Tráng đi thăm đồng, thấy được tình huống liền bật người nhảy xuống sông cứu người. Lúc này chính là cứu hắn một mạng.
Tần gia đối với Lâm Đại Tráng đương nhiên là vạn phần cảm tạ. Sau đó Tần lão gia nhìn thấy đại tỷ nhi của Lâm gia ôn nhu hiền dịu nên có ý kết thân.
Con trai độc nhất của Tần gia là Tần Khải Hành, kế nghiệp cha, giúp đỡ phụ thân xử lý sinh ý trong nhà, là một hài tử ưu tú. Lúc đầu, Tần gia phu nhân cũng không thích cưới nữ nhi trong thôn , nhưng lại không dám phản bác ý tứ của trượng phu. Vì thế , phái người điều tra. Sau đó nhìn thấy tướng mạo cùng phẩm hạnh của Lâm Cẩm Nhi đều thực vừa lòng. Trọng yếu hơn là bát tự của nàng cùng nhi tử rất xứng đôi. Trong bát tự của Lâm Cẩm Nhi ghi là “vượng tử vượng phu” nên Tần thái thái cũng cũng không còn xoi mói nữa .
Lâm Cẩm Nhi xuất giá là một việc đại hỷ được người trong thôn bàn tán say sưa . Mọi người đều thực hâm mộ nàng hảo mệnh, có thể gả cho một gia đình giàu có trong thành, thật sự là cả đời không lo ăn lo mặc. Mà sau khi Lâm Cẩm Nhi gả vào Tần gia cũng vẫn luôn cung kính hiếu thuận cha mẹ chồng, cùng Tần Khải Hành thập phần ân ái. Năm thứ hai liền sinh ra một bé trai gọi là Tần Tử Thông, nhũ danh Thông ca nhi. Hiện tại, Lâm Cẩm Nhi lại mang bầu, Tần thái thái hiện cực kỳ vừa lòng đối với nàng .
“Đây là cha mẹ chồng cho ta tới , ở trong thành nghe nói trong thôn chúng ta có tuyển cung nhân, nghĩ đến tuổi của Nhị muội cùng Gia Bảo đều phù hợp , rất là lo lắng, trong cung không phải là một địa phương tốt, cho dù là tốt cũng là đi làm nô tài cho người sai sử .” Lâm Cẩm Nhi nói rằng nàng cũng không muốn để đệ muội đi vào địa phương ăn tươi nuốt sống đó.
“Ta và cha ngươi cũng nghĩ như vậy , đang chuẩn bị đi trong thành, ngươi đã tới rồi.”
Lâm Cẩm Nhi đưa mười lượng bạc cho Trương thị. “Nghĩ đến Đại đệ mới vừa thành thân, trong nhà chắc cần dùng đến”
“Thật sự rất cảm tạ thân gia , chúng ta sẽ mau chóng trả lại .” Lâm Đại Tráng nhìn nữ nhi mang bạc đến mà cảm kích.
Giữa trưa, Trương thị cùng con dâu dụng tâm mua thêm chút đồ ăn ngon, Gia Bảo cùng Lỵ nhi cũng giúp đỡ làm đồ ăn. Toàn gia hảo hảo dùng cơm, tâm tình đều tương đối vui vẻ.
Buổi chiều đưa đại nữ nhi lên xe ngựa, hái thêm rất nhiều rau dưa ở hậu viện để lên xe, lần thứ hai bảo nàng mang đi cảm tạ thân gia.
Người ở Lâm gia đồng thời nhìn theo xe ngựa rời đi.
Sau khi đại nữ nhi rời khỏi, Lâm Đại Tráng đến nhà thôn trưởng giao bạc. Cuối cùng giải quyết xong việc này, người trong nhà đều thở phào một hơi.
———