Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 16: Chương 16: Mất Mát




CHƯƠNG 17: MẤT MÁT

.

Cám ơn TieuTieu  và  mauxanhvamauhong đã gợi ý cho mình nhé . (^_^). 

.

Ngày thứ hai, được Hiên Viên Hãn Thừa đồng ý. Sau  khi Lâm Gia Bảo ngủ trưa xong thì mang theo Nguyên Khánh đi thẳng đến ngự điểm phòng. Tuy rằng y ở  trong Bình Nhạc uyển có thể thường xuyên ăn điểm tâm do ngự điểm phòng đưa tới, nhưng y vẫn nhịn không được hoài niệm những ngày tháng trước đây sống tại ngự điểm phòng này.

 

Cảnh sắc bên ngoài ngự điểm phòng vẫn không gì thay đổi so với một tháng trước, trong khi  bản thân Lâm Gia Bảo thì đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất.

 

Vào nhà bếp ngự điểm phòng, trong không khí tràn ngập mùi bánh thơm ngọt, cảm giác rất quen thuộc. Lâm Gia Bảo hút một hơi thật sâu, tìm kiếm Lâm má má các nàng, nhưng  y không  thấy thân ảnh các nàng, ở trù phòng chỉ có hai người mới:

 

“An Trúc , là ngươi a! Ngươi trở về thăm chúng ta sao?” Ngọc Linh vừa nhìn thấy An Trúc  liền chạy lại, ngữ khí rất vui vẻ hưng phấn.

 

“Ân, đúng nha, nhớ các ngươi nha, quay về nhìn các ngươi. Ngọc Linh, Lâm má má các nàng đâu? Ngự điểm phòng lại có người mới vào nha?” Lâm Gia Bảo thấy Ngọc Linh cũng rất vui vẻ, hỏi.

 

“Ai nha, An Trúc  ngươi hiện tại ăn diện thực xinh đẹp, ta lúc đầu không nhận ra ngươi nha, nghe nói Thái tử điện hạ rất mê luyến ngươi phải không?!” Ngọc Linh cười hì hì nói xong, liền thi lễ với y, “Thỉnh an Lâm tiểu chủ nha! .”

 

Hai người khác ở trong trù phòng cũng chạy lại thỉnh an Lâm Gia Bảo.

 

Lâm Gia Bảo cũng cười mị mị mà nâng Ngọc Linh dậy, ngại ngùng nói: “Hì hì… Ngọc Linh ngươi đừng  giễu cợt ta nha.”

 

“Ha ha, An Trúc  ngươi một chút cũng không thay đổi. Lâm má má cùng Ngọc Sương đi đưa điểm tâm cho Hoàng hậu nương nương. Trong chốc lát sẽ trở lại.”

 

“A, ta đây chờ Lâm má má các nàng trở về. Đúng rồi, Ngọc Lang tỷ tỷ đâu? Tại sao không có nhìn thấy nàng?” Lâm Gia Bảo hỏi.

 

Ngọc Linh nghe câu hỏi của Lâm Gia Bảo xong, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, “Ngọc Lang nàng a… Nàng bị phong hàn. Ngươi cũng biết ngự điểm phòng chúng ta là nơi làm đồ ăn, bị bệnh cũng không tốt . Cho nên Lâm má má đem nàng chuyển qua biệt cung đi, chờ nàng hết bệnh rồi trở về.” Ngọc Linh trong lòng rõ ràng Ngọc Lang là không có khả năng trở về .

 

“A là như thế a…” Lâm Gia Bảo nghe xong cũng không có nghĩ nhiều.

 

Lúc này Lâm má má cùng Ngọc Sương trở lại, nhìn thấy Lâm Gia Bảo đều rất vui vẻ.

 

“Lâm tiểu chủ, ngài như thế nào đến ?” Lâm má má cao hứng nói , “Để ma ma nhìn xem… Ân béo một ít, khí sắc cũng không tồi.”

 

“Lâm tiểu chủ còn cao lớn một chút.” Ngọc Sương ở một bên bổ sung.

 

“Đúng vậy đúng vậy, trước kia chỉ đến chỗ này của ta [Y-H: nàng ấy đang đo chiều cao của Gia Bảo], hiện tại cao hơn một chút.” Ngọc Linh vừa nói vừa khoa tay múa chân.

 

“Ha ha! Đúng a…” Bộ dạng cao một chút, Lâm Gia Bảo cũng rất đắc ý, cười rất vui vẻ, rồi hướng Lâm má má nói: “Ma ma, để ta làm mấy thứ điểm tâm đi, ta muốn làm cho Thái tử điện hạ ăn.”

 

“Tốt nha, có muốn ma ma giúp ngươi hay không, có còn nhớ làm như thế nào sao?” Lâm má má dò hỏi.

 

“Không cần đâu ma ma, ta có thể tự làm, ta đều không có quên.” Lâm Gia Bảo nói xong liền đi rửa tay, chuẩn bị công tác.

 

Lâm Gia Bảo bận việc một buổi chiều, làm vài loại điểm tâm. Tâm tình sung sướng mà cùng Nguyên Khánh trở về Bình Nhạc uyển, Nguyên Khánh cầm theo thực hạp,

 

“Lâm tiểu chủ tay nghề thật tốt, Thái tử điện hạ nhất định thích.” Vừa mới hắn may mắn nếm điểm tâm do tiểu chủ tự mình làm, tư vị kia thật sự rất tuyệt.

 

“Lần sau ta làm nhiều một ít, cho ngươi cùng Thư Nhã bọn họ đều nếm thử.” Lâm Gia Bảo nói với Nguyên Khánh.

 

“Vậy thì thật sự là phúc khí của chúng tiểu nhân a…” Nguyên Khánh thật vui vẻ có một chủ tử như Lâm tiểu chủ, người có thể suy nghĩ cho bọn họ.

 

Thời điểm Lâm Gia Bảo trở lại Bình Nhạc uyển, Hiên Viên Hãn Thừa còn ở trong thư phòng làm việc, Lâm Gia Bảo không dám quấy rầy. Nhưng điểm tâm vừa mới ra lò là ngon nhất, lạnh thì không thể ăn . Nguyên Khánh thấy Lâm tiểu chủ do dự , chạy đi ra ngoài, trong chốc lát lại trở về nói với y:

 

“Nguyên Phúc công công nói, Lâm tiểu chủ có thể đi đến thư phòng gặp Thái tử điện hạ.”

 

“Hay là không đi đi, thư phòng là trọng địa, ta không đi đến đó không tốt.” Lâm Gia Bảo có chút do dự.

 

“Tiểu chủ không cần bận tâm cái này, Nguyên Phúc công công nói, Thái tử điện hạ đã sớm phân phó, Lâm tiểu chủ ngài tùy thời có thể đi gặp Thái tử điện hạ.” Nguyên Khánh nghĩ Thái tử điện hạ thật đúng là vô cùng sủng ái Lâm tiểu chủ.

 

Lâm Gia Bảo cuối cùng vẫn đi đến thư phòng, thị vệ canh gác bên ngoài thư phòng thấy y đều cung kính mà hành lễ thỉnh y đi vào.

 

“Thái tử điện hạ… Lâm tiểu chủ đến !” Nguyên Phúc thấy Lâm tiểu chủ đến liền  thông báo.

 

“Bảo bối đến , mau tới đây.” Hiên Viên Hãn Thừa thấy Lâm Gia Bảo liền buông xuống bút lông, hướng y ngoắc.

 

“Thái tử điện hạ, thỉnh nếm thử điểm tâm ta làm.” Lâm Gia Bảo cầm thực hạp tiến lên, lấy ra một món điểm tâm.

 

Hiên Viên Hãn Thừa lôi kéo Gia Bảo ngồi ở trên đùi hắn, lại cầm lấy hai tay của y mà nhìn kỹ.”Có bị thương, có mệt hay không?”

 

“Không, ta một chút đều không phiền lụy.”

 

Lâm Gia Bảo ngồi ở trên người Hiên Viên Hãn Thừa, có chút ngượng ngùng .Nguyên Phúc thấy thế, sau  khi rót trà cho tiểu chủ liền lui xuống.

 

“Đây là ngân châm, tính ôn hồi ngọt, bảo bối uống xem  có thích hay không?”

 

Hiên Viên Hãn Thừa cầm chén trà uy bảo bối uống, một cỗ hương trà đập vào mặt, Lâm Gia Bảo cầm tay Hiên Viên Hãn Thừa, nhợt nhạt mà uống một hơi.

 

“Ngọt ngọt , uống ngon.” Lâm Gia Bảo đáp.

 

“Ngươi thích thì tốt.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

 

“Tướng công mau nếm thử điểm tâm ta làm, lạnh thì không thể ăn .” Lâm Gia Bảo cầm một cái *ngưu nhũ cao* đưa cho Hiên Viên Hãn Thừa. “*Ngưu nhũ cao* ăn thật ngon, là món ta thích nhất .”

 

*Ngưu nhũ cao* là món điểm tâm đầu tiên Lâm Gia Bảo học được khi vào cung, cũng là món y thích nhất. Mùi sữa thơm nồng đậm làm y nhớ mãi hương vị không thôi.

 

“Ân, thật đẹp vị! Là điểm tâm ngon nhất mà ta đã từng ăn, bảo bối giỏi quá!” Hiên Viên Hãn Thừa vừa hôn vừa  khích lệ Lâm Gia Bảo.

 

“Tướng công thích, về sau ta lại làm cho tướng công.” Lâm Gia Bảo rất vui vẻ khi Hiên Viên Hãn Thừa thích tay nghề của mình.

 

Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo tiếp tục uy nhau điểm tâm  cho đến hết buồi chiều ngày hôm đó.

 

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Gia Bảo chỉ cần có không việc gì liền sẽ đi ngự điểm phòng làm điểm tâm, ngự điểm phòng trong Vĩnh Thọ cung vẫn tương đối an toàn , Hiên Viên Hãn Thừa chỉ cần bảo bối cao hứng, cũng liền để y đi.

 

Ngày hôm đó, Lâm Gia Bảo làm xong điểm tâm đi ra, ngoài miệng còn mang theo ý cười. Hôm nay lại từ Lâm má má học thêm được một món mới đó là Phù dung cao, y còn cố ý nhiều làm chút. Lần này trở về có thể cho tất cả mọi người trong Bình Nhạc uyển nếm thử …Nghĩ nghĩ Lâm Gia Bảo đột nhiên dừng bước lại,

 

“Nha, quên một cái thực hạp khác.”

 

“Tiểu chủ, xem trí nhớ của ta này, đúng là thiếu một hạp.”

 

Nguyên Khánh nói xong. Lâm Gia Bảo xoay người chuẩn bị trở về, Nguyên Khánh vội vàng ngăn lại.

 

“Lâm tiểu chủ không cần đi, để tiểu nhân trở về lấy đi.” Nguyên Khánh nhìn nhìn phía trước chính là ngự hoa viên, cùng Lâm Gia Bảo đi đến trong ngự hoa viên,  ngồi xuống ghế đá, đem thực hạp đặt ở trên bàn đá, nói với y:

 

“Tiểu chủ ngồi chờ tiểu nhân đi, tiểu nhân chạy nhanh, trong chốc lát trở về.”

 

“Ân, ta ở đây chờ ngươi, mau đi đi.” Lâm Gia Bảo nói.

 

Ngay khi Nguyên Khánh rời đi không lâu, có một tiểu cung nữ từ bên kia chạy tới. “Ngài chính là Lâm tiểu chủ?”

 

“Chính là ta.” Lâm Gia Bảo hồi đáp.

 

“Lâm tiểu chủ, van cầu ngươi… Van cầu ngươi giúp chủ tử chúng ta đi, van cầu ngươi đi gặp chủ tử của chúng ta, chủ tử nàng không được.” Hồng Vi quỳ xuống cầu xin Lâm Gia Bảo, một bên kích động mà nhìn chung quanh, vừa hướng Lâm Gia Bảo khóc lóc kể lể. “Van cầu ngài …”

 

Lâm Gia Bảo trước nay chưa thấy qua người này, nhìn tuổi tiểu cung nữ kia so với y còn muốn nhỏ hơn, khóc đến thật sự đáng thương. “Ngươi đừng khóc a, chủ tử các ngươi là ai? Như thế nào nha? Ngươi trước đứng lên đi.”

 

“Lâm tiểu chủ van cầu ngài, cùng ta đi gặp chủ tử chúng ta đi, van cầu ngài …” Hồng Vi quỳ không chịu đứng lên, tiếp tục khẩn cầu y.

 

Lâm Gia Bảo nghe nàng khóc đến không có biện pháp, đành phải cùng nàng đi. Hồng Vi đem đưa y đến bên ngoài một tòa tiểu viện, đến một chỗ trong góc nhỏ, cung nữ cuối thắt lưng chui đi vào,

 

“Lâm tiểu chủ mời.”

 

Cái lổ kia thực nhỏ, chỉ người có dáng nhỏ gầy như hai người bọn họ thì mới có khả năng chui vào. Vào sân chợt nghe thấy tiếng đàn bi thiết,

 

“Lâm tiểu chủ vào đi thôi, chủ tử của chúng ta ở ngay bên trong.”

 

Khi Lâm Gia Bảo đi vào, chỉ thấy một nữ tử phi thường xinh đẹp đang ngồi đàn. Cô gái kia thật sự đẹp quá, Lâm Gia Bảo chưa từng gặp qua người đẹp như thế. Tiếng đàn kia bi bi thiết thiết , nghe xong trong lòng rất là khổ sở.

 

”Xin hỏi ngươi là ai?”

 

“Ngươi chính là Lâm An Trúc , người mà Thái tử điện hạ hiện đang chuyên sủng?”

 

Từ Tuyết Doanh nhìn người hiện được Thái tử điện hạ sủng ái vô cùng, có chút không thể tin được. Lâm An Trúc  này lớn  cũng không  thực đẹp, nhiều lắm chỉ xem như thảo hỉ thanh tú mà thôi. So dung mạo của nàng thì kém rất xa. Từ Tuyết Doanh thật sự một chút đều nhìn không ra được Thái tử điện hạ coi trọng y ở điểm nào .

 

”Ta là thị thiếp của Thái tử điện hạ, cũng đã từng được Thái tử điện hạ sủng ái.” Từ Tuyết Doanh nhìn Lâm Gia Bảo, bi thương mà nói, “Khi đó Thái tử điện hạ thật sự đối với ta rất tốt, đáng tiếc bởi vì hiểu lầm, ta phạm vào sai lầm nhỏ nên đã bị cấm túc .”

 

Lâm Gia Bảo nghe mỹ mạo nữ tử này nói rằng nàng là thị thiếp của Thái tử điện hạ, nói Thái tử điện hạ từng thực sủng ái nàng. Trong lòng rầu rĩ … Từ Tuyết Doanh nhìn biểu tình của Lâm Gia Bảo, trong giọng nói càng phát ra bi thống,

 

“Ta đã có hơn một năm không nhìn thấy Thái tử điện hạ rồi, ta thật sự rất nhớ Thái tử điện hạ.” Nói đến chỗ thương tâm, Từ Tuyết Doanh còn rơi xuống một giọt nước mắt.”Thỉnh Lâm tiểu thị có thể giúp ta nói cùng Thái tử điện hạ, thỉnh Thái tử điện hạ tới đây nhìn ta, nghe ta giải thích một chút.”

 

Lâm Gia Bảo lần đầu nhìn thấy một người khóc mà lại đẹp như vậy, nhìn đến không đành lòng.

 

“Lâm tiểu chủ ta van cầu ngươi, giúp ta đi.” Từ Tuyết Doanh lôi kéo Lâm Gia Bảo không tha, tư thái phóng rất thấp, trong mắt tràn đầy cầu xin.

 

“Ta…” Lâm Gia Bảo đối mặt với nước mắt của Từ Tuyết Doanh, không biết như thế nào cho phải…

 

Lúc này trong Bình Nhạc uyển, Hiên Viên Hãn Thừa giận dữ, “Nguyên Khánh ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào, ai cho phép ngươi tự tiện rời khỏi  bên người tiểu chủ! Chờ sau khi tiểu chủ trở về thì chính mình đi Thận hình ti lĩnh phạt đi.”

 

“Dạ.”

 

Nguyên Khánh không dám lên tiếng, hắn đi ngự điểm phòng cầm điểm tâm trở về, chỉ thấy một cái thực hạp ở trên bàn đá, lại không thấy thân ảnh của Lâm tiểu chủ, hắn tìm một vòng trong ngự hoa viên nhưng không có nhìn thấy tiểu chủ, cảm thấy sự tình không ổn nên nhanh chóng trở về bẩm báo.

 

“Để thủ lĩnh cấm quân dẫn người khám xét các cung, trước là từ trong cung của Đông Cung Thái tử phi.” Hiên Viên Hãn Thừa nói xong, trong lòng rất là lo lắng.

 

“Thái tử điện hạ, vận dụng cấm quân… Đây là không… Động tĩnh sẽ lớn một ít…” Nguyên Phúc dò hỏi.

 

Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ hắn bây giờ còn là Thái tử, nên buộc mình tỉnh táo lại. Bên người Lâm Gia Bảo có hai ám vệ đi theo, hẳn là không có việc gì. Hiên Viên Hãn Thừa mới vừa nghĩ tới thì một ám vệ đi theo bên người Lâm Gia Bảo trở lại bẩm báo, lúc này Lâm tiểu chủ đang ở trong viện của Từ Tuyết Doanh. Hiên Viên Hãn Thừa nhíu mày, nghĩ Từ Tuyết Doanh này bị cấm túc , như thế nào còn có thể mời người đến được?.

 

Bên phía Lâm Gia Bảo, Từ Tuyết Doanh kể với Lâm Gia Bảo về chuyện Thái tử điện hạ đã từng yêu thích nàng như thế nào, cón nói trước kia bọn họ cùng nhau đánh đàn, cùng nhau ngâm thơ, Lâm Gia Bảo nghe xong trong lòng ê ẩm . Đây là lần đầu tiên y gặp được nữ nhân của Thái tử điện hạ, so với một nữ tử dung mạo tài tình đều hết sức xuất sắc như vậy, Lâm Gia Bảo thực mất mát, cảm thấy mình thật là kém quá xa . Hiện tại không nói cầm kỳ thư họa , thậm chí là chữ viết, y cũng còn không có nhận biết hết đâu. Lâm Gia Bảo không biết bên người Thái tử điện hạ còn có nhiều hay ít nữ tử như vậy, nhưng nhất định là có, trong số đó, y nhất định là người có học thức cùng tài nghệ kém cỏi nhất.[Y-H: đó là sự thật, nhưng ck của em ko có quan tâm đến mấy thứ này em ui (^_^)]

 

Có đôi khi, Lâm Gia Bảo cũng sẽ cảm thấy Thái tử điện hạ đối tốt với y như vậy khiến y có chút sợ hãi. Như bây giờ giống như nằm mơ giữa ban ngày, y không biết mình còn có thể kéo dài được bao lâu, thật sự rất sợ tương lai Thái tử điện hạ không thích y. Lâm Gia Bảo vừa nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ giống như nữ tử trước mắt này, cả ngày dựa vào hồi ức mà sống sót, cả ngày dựa vào hy vọng gặp được Thái tử điện hạ mà tiếp tục chờ đợi. Lâm Gia Bảo ngẫm lại liền cảm giác trong lòng khó chịu giống như là bị đao cắt sâu vào …

—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.