CHƯƠNG 7 : MỘT NĂM
.
Cám ơn NanaYJ và Yamiryu và mauxanhvamauhong đã góp ý chỗ mình không biết.
.
Vận thái năm thứ tư, giữa tháng chín.
Man tộc phương Bắc xuôi nam, chiếm một cái trấn nhỏ ở biên thành. Tin tức truyền đến, triều đình đều xôn xao. Ngự Sử sôi nổi dâng tấu chương nói rằng man tộc vi phạm khế ước, khiêu khích Hiên Viên vương triều, cần phải đánh trả để cho đối phương biết oai.
Hoàng đế đương triều Hiên Viên Chiêu Thâm phong Thái tử là Chinh bắc Đại tướng quân, thống soái năm vạn tinh binh Bắc đại doanh xuất chinh. Cũng ra lệnh Chinh Xa hầu trấn thủ tại phương Bắc cùng phối hợp với đại quân, đả kích man tộc. Sau khi hạ triều, trong ngự thư phòng, hoàng đế dặn dò những điều cuối cùng với Thái tử:
“Đến phương Bắc không cần lập tức ra trận, cần xác định rõ ràng hư thật. Ngươi man tộc trời sanh tính giả dối, nhất định phải cẩn thận, cữu cữu của ngươi ở bên kia cũng sẽ trợ giúp cho ngươi. Tuy rằng lần này xuất chinh, binh lực của Hiên Viên vương triều chiếm ưu thế, nhưng nhớ không thể khinh địch.”
“Dạ. Nhi thần nhất định ghi nhớ.” Hiên Viên Hãn Thừa trả lời.
“Lần này thái y đi theo đã đều an bài chưa? Việc chữa trị thân mình của ngươi phải chú ý , xuất chinh cũng không được chậm trễ .” Hoàng đế vẫn luôn quan tâm thân thể của Thái tử.
“Thỉnh phụ hoàng yên tâm, hết thảy đều an bài thỏa đáng . Cũng thỉnh phụ hoàng bảo trọng thân thể, luôn để phụ hoàng lo lắng thật sự là nhi thần bất hiếu.” Hiên Viên Hãn Thừa đối với phụ hoàng quỳ xuống dập đầu.
“Hảo , đứng lên đi. Đến chỗ mẫu hậu của ngươi nói lời từ biệt đi. Nàng cũng thực lo lắng cho ngươi.” Hoàng đế giúp Thái tử đứng lên.
“Dạ. Nhi thần cáo lui.”
Vài bóng người âm thầm tiến vào trong sân ngự điểm phòng, Hiên Viên Hãn Thừa quen thuộc đi đến trước phòng Lâm Gia Bảo, nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, để lại vài ám vệ canh giữ ở trong viện.
Trong phòng, bảo bối của hắn đang ngủ say trên giường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Nhìn Lâm Gia Bảo được ánh trăng gội rửa, vẻ mặt ngủ say rất thiên chân khả ái. Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy, mỏi mệt cùng phiền não cả ngày đều tan thành mây khói .
Lâm Gia Bảo ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, khóe miệng hơi hơi cong lên giống như đang mộng đẹp.
Hiên Viên Hãn Thừa khom lưng xuống cúi đầu hôn lên ấn đường của y. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y hạ xuống vài cái hôn nhẹ nhàng. Từ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ hôn đến trên môi, Hiên Viên Hãn Thừa sợ đánh thức hắn, không dám xâm nhập, chỉ là dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi của bảo bối.(^_^).
“Anh ngô…” Lâm Gia Bảo hình như cảm giác đến trên môi bị quấy rầy, đem đầu hướng sang một bên, tiếp tục mộng đẹp.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo lộ ra chiếc cổ, dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, có chút trắng bệch nhưng rất mê người. Hiên Viên Hãn Thừa không khắc chế được, nhẹ nhàng gặm cắn trên chiếc cổ non mịn kia. Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm rất nhỏ, Hiên Viên Hãn Thừa kéo chăn bông đắp cho Lâm Gia Bảo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Lâm má má, là ngươi a…” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn về phía cửa phòng Lâm Gia Bảo, ý bảo Lâm má má cùng hắn đi vào trong viện.
“Thái tử điện hạ, An Trúc hắn còn nhỏ, vừa mới qua 13 tuổi, ngài này…”
Lâm má má đi tiểu đêm trở về, liền nhìn thấy cửa phòng Lâm Gia Bảo hơi hơi mở rộng, nàng cũng thấy được một màn Thái tử điện hạ hôn môi An Trúc. Trong đêm khuya mà thấy Thái tử điện hạ trong viện đã không là lần đầu tiên. Lúc đầu, nàng đã kinh ngạc khiếp sợ, nhưng hiện tại đã tập mãi thành thói quen, cũng coi như thực bình tĩnh.
Lâm má má biết Thái tử điện hạ có tâm tư khác đối với Lâm An Trúc, tuy rằng không biết vì cái gì mà ngài lại để bụng đối với một tiểu song nhi như vậy. Nhưng trải qua nửa năm cùng Lâm An Trúc ở chung, nàng cũng thích hài tử cần lao nhu thuận này. Cho nên sẽ nhịn không được lo lắng.
“Lâm má má, ngày mai ta sẽ xuất chinh , mong rằng ngươi chiếu cố An Trúc nhiều hơn.” Hiên Viên Hãn Thừa nghe ra Lâm má má quan tâm Lâm Gia Bảo, vừa lòng nói.
“Dạ. Thỉnh Thái tử điện hạ yên tâm, nhất định không có bất luận cái gì sơ xuất.” Lâm má má cam đoan.
Ngày thứ hai, dưới sự chứng kiến của văn võ cả triều, Hiên Viên Hãn Thừa cưỡi ngựa của hắn, mang theo năm vạn đại quân ly khai hoàng thành.
Khi đại quân rời đi kinh thành, Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thoáng qua phương hướng hoàng cung. Nơi đó có người nhà của hắn, bảo bối của hắn, còn có trách nhiệm của hắn. Trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không cho bại!
Vận thái năm năm , tháng năm.
Cuộc chiến giữa và man tộc phương Bắc cuối cùng cũng chấm dứt với chiến thắng nghiêng về Hiên Viên đế quốc. Hiên Viên Hãn Thừa ngồi ở lều lớn trong vương thành man tộc, trong lòng vô cùng cảm khái. Hơn chín tháng qua, hắn đã trải qua cuộc chiến tranh, tính cách càng thâm trầm khiến người khác đoán không ra ý nghĩ của hắn. Lần này xuất chinh, ngay từ những ngày đầu cũng không thuận lợi. Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa mang theo quân đội tới biên thành, ở đây đã vào mùa đông. Khí hậu phương Bắc rét lạnh vô cùng, binh sĩ đến từ kinh thành không thể thích ứng, liên tục bị bệnh. May mà quân đội có chuẩn bị tốt thảo dược nên mới không có xuất hiện thương vong.
Man tộc biết quân đội của Hiên Viên đế quốc tiến đến, biết binh lực hai bên cách xa. Man tộc không dám ứng đối chính diện, thường xuyên mai phục trên đường bọn họ hành quân hoặc là đánh bất ngờ vào ban đêm. Tuy rằng đều bị đánh bại, nhưng vẫn tạo ra không ít thương vong, khiến các tướng sĩ đau đầu không thôi.
Chiến sự vẫn luôn giằng co mãi cho đến mùa xuân, Hiên Viên Hãn Thừa chủ yếu thi hành kế dụ dỗ một bộ phận quân địch, mai phục bao vây chúng, khiến cho nguyên khí của man tộc bị đại thương. Hiên Viên Hãn Thừa thừa thắng xông lên, trải qua mấy chiến dịch liền đánh tới vương thành man tộc. Bởi vì có cữu cữu của hắn là Chinh Xa hầu ở phía hậu phương tọa trấn, lương thảo vật tư đều cung cấp đầy đủ. Sau đó, trải qua hai lần đại chiến, quân đội Hiên Viên Hãn Thừa thuận lợi công phá vương thành man tộc.
“Thái tử điện hạ, Chinh Xa hầu cầu kiến.” thị vệ ngoài trướng tiến vào bẩm báo.
“Thỉnh Chinh Xa hầu tiến vào.” Hiên Viên Hãn Thừa vừa dứt lời, nhìn thấy một trung niên nam tử thân hình khỏe mạnh xuyên áo giáp đi đến.
“Thái tử điện hạ, ngài mới vừa hạ mệnh lệnh, đem man tộc diệt tộc… Cái này…có thể châm chước một chút không, chờ hoàng thượng hồi phục.” Chinh Xa hầu vương là huynh trưởng gần huyết thống của hoàng hậu. Lần này, hắn đối với năng lực quyết đoán xuất sắc của vị Thái tử anh minh này là rất khâm phục. Nhưng việc xử lý tù binh thì có chút khác biệt.
“Không cần, ta đã gởi tấu chương cho phụ hoàng rồi” Hiên Viên Hãn Thừa hiểu ý nghĩ của Chinh Xa hầu, dù sao cả đời này, phụ hoàng cùng hoàng đệ sẽ không vì man tộc mà chết, nên việc hắn muốn tiêu diệt man tộc thoạt nhìn rất tàn bạo .
“Chính là, Thái tử điện hạ, làm như vậy sẽ không tốt với thanh danh của ngài a! Tất cả nam nữ già trẻ trong man tộc đều phải bị xử quyết… , hay là chỉ cần diệt vương tộc của bọn hắn, số còn lại thì bắt làm nô lệ?!”
“Cữu cữu không cần khuyên ta, ý ta đã quyết. Man tộc vẫn luôn là một dân tộc giảo hoạt ngoan cường, nếu không nhổ cỏ tận gốc, chính là làm nô. Không cùng tộc, tất sẽ có dị tâm. Diệt hết. Nếu nói đến tàn bạo, khi bọn họ chiếm thôn làng có tha cho lão nhân, phụ nữ cùng hài tử?!. Lần này nhẫn tâm thì có thể giải trừ tai hoạ ngầm trong tương lai, lại có thể khiến cho những tiểu bộ lạc khác kinh sợ, đây là quyết định tốt nhất. Thanh danh cái gì, ta cũng không quan tâm. Ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ đồng ý ta .” Hiên Viên Hãn Thừa nói.
“Cũng mong là như thế .” Chinh Xa hầu biết Thái tử phân tích rất chính xác , ai! Nhưng cứ như vậy, Thái tử sợ là sẽ mang theo ác danh tàn bạo bất nhân .
Vận thái năm năm, tháng năm.
Thái tử hạ lệnh từ vương thành Man tộc, mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ xử quyết. Toàn bộ bên trong thành huyết khí tận trời, gần hơn hai vạn người toàn bộ bị treo cổ sạch sẽ. Trên đời không còn có man tộc .
Khi hoàng đế thu được tin tức, Hiên Viên Hãn Thừa đã dẫn đại quân trên đường hồi trình .
Việc Thái tử điện hạ diệt tộc Man tộc khiến cho trong triều dấy lên đại sóng. Nhóm Ngự Sử sôi nổi dâng sớ nói rằng Thái tử điện hạ thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, sẽ tổn hại đến nhân nghĩa của Hiên Viên vương triều. Thậm chí có người nói Thái tử điện hạ cậy công cao mà vượt qua khuôn phép, chưa được Hoàng Thượng cho phép đã tự tiện hạ mệnh lệnh này, tức là coi rẻ hoàng thượng, cần phải nghiêm trị.
Nhưng tất cả đều bị hoàng đế áp chế, ai! Nghĩ đến Thái tử mới 19 tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, không bàn bạc kỹ lưỡng, phương pháp xử lý lần này có chút thô bạo, nhưng hiệu quả thì vẫn không thể phủ nhận. Vì thế, dưới áp lực trong triều đình Hoàng đế bất đắc dĩ hủy bỏ nghi thức tự thân ra khỏi thành nghênh đón. Sau khi Thái tử hồi cung, hoàng đế ra lệnh cấm túc hắn nửa tháng, trong thời gian đó miễn tham dự triều chính để cảnh cáo.Trong ngự thư phòng, hoàng đế Hiên Viên Chiêu Thâm đang giáo huấn Thái tử.
“Nửa tháng này, ngươi liền hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Lần sau không nên làm việc như vậy. Ngươi là thái tử tương lai. Có một Thái tử mang tiếng tàn bạo, triều thần sẽ nghĩ như thế nào về ngươi. Ai! Thôi thôi, ngươi còn trẻ, trở về suy nghĩ nhiều một chút đi. Rất nhiều chuyện đều phải chú ý đúng mực, tốt quá hoá lốp[ Yamiryu: tốt quá hóa dở].”
Hoàng đế vẫn luôn cho rằng Nhị nhi tử tương đối xúc động, không nghĩ tới đại nhi tử cũng như thế. Ai! Không vội, thân thể của hắn vẫn còn cường tráng, có thể giáo dục bọn chúng thêm vài năm, Thái tử hiện tại coi như cũng rất tốt rồi.
“Dạ. Nhi thần hiểu được .”
Trong một đoạn thời gian kế tiếp, tin tức về Thái tử điện hạ tàn bạo bất nhân truyền khắp Hiên Viên đế quốc. Từ miệng của những kẻ cố tình, nội dung tin tức càng ngày càng nghiêm trọng. Nào là Thái tử điện hạ lệnh chôn sống mười vạn tù binh a, Thái tử điện hạ thích ngược sát tiểu hài tử a, thậm chí nói Thái tử điện hạ thích ăn thịt người a. Tin tức truyền ra ngày càng nhiều. Bản thân dân chúng rất khó phân biệt thiệt giả nê khi nghe được liền tin là thật. Cho nên đối với sự tình hoàng gia càng nói càng say sưa, càng không ngừng truyền bá khiến ai nấy đều tò mò.
Trong Vĩnh Thọ cung, hoàng hậu mới vừa lệnh Chu má má xử trí vài cung nữ thái giám phát tán lời đồn, trong lòng rất khó chịu.
“Mẫu hậu ngài đừng nóng giận , không tốt cho thân mình. Như vậy không đáng giá .” Hiên Viên Hãn Thừa ở một bên an ủi.”Chuyện lần này vốn không có nghiêm trọng như thế, đây là có Tiết gia nhúng tay vào nên mọi chuyện mới thành ra như vậy”.
“Lại là Tiết gia, bất quá ngươi phụ hoàng nói, bọn họ cũng nhảy nhót không được bao lâu .” Hoàng hậu nghĩ đến việc bên ngoài cho rằng Thái tử phi bị ốm đau liệt giường như sự thật là “Chết bệnh” thì cảm thấy hết giận.
“Nhi thần còn muốn cám ơn mẫu hậu, lần này ta ra ngoài xuất chinh, ngài đã thay ta xử lý sạch sẽ trong cung . Vất vả mẫu hậu , để cho ngài tốn nhiều tâm sức .”
Hiên Viên Hãn Thừa lần này xuất chinh cũng không có mang theo Nguyên Phúc, mà là để y ở lại trong cung phối hợp với mẫu hậu thanh lý Đông Cung của hắn. Thừa dịp lần này hắn không ở trong cung, rất nhiều cái đinh đều thả lỏng cảnh giác. Hiện tại những người này đều bị thanh lý, người bên cạnh Thái tử phi cũng đều bị bắt bí mật, tra ra phương pháp bọn họ liên hệ với Lịch vương xong thì đều diệt khẩu. Hiện tại người liên hệ cùng Lịch vương đều là ám vệ của Hiên Viên Hãn Thừa, cũng không để Lịch vương phát hiện khác thường.
“Với mẫu hậu mà còn nói tạ ơn sao?.” Hoàng hậu vỗ vỗ bả vai Thái tử.
Nói là không lo lắng, nhưng nghĩ đến lời đồn hiện tại đối với Thái tử rất có ảnh hưởng, hoàng hậu vẫn là nhịn không được lo lắng. Buổi tối khi Hoàng Thượng đi vào Vĩnh Thọ cung, liền nhìn thấy hoàng hậu ngồi ở bên giường nhíu mày.
“Hoàng Thượng, ngài xem mấy lời đồn đó đi . Vốn là ta chuẩn bị khi Thừa nhi xuất chinh trở về, liền giúp hắn nạp một trắc phi . Hiện tại lời đồn bay đầy trời, trong lòng các đại thần đều lo sợ. Tuyển người như thế thật không tốt”. Hoàng hậu oán giận nói với Hoàng Thượng.
“Tử Đồng đừng lo lắng, trẫm đã bắt tay đi làm . Kỳ thật lời đồn tới nhanh đi cũng nhanh. Chỉ cần có tin tức mới thì tin cũ sẽ chậm rãi phai nhạt . Thân mình Thừa nhi còn cần điều trị, cũng không vội.”
“Nếu là như vậy thì ta cũng muốn tìm cách giúp Thừa nhi nhanh chóng lấy lại thanh danh như cũ”. Hoàng hậu nghĩ nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe, “Hoàng Thượng, ngài xem, còn ba tháng nữa sẽ tới hội Trung thu. Nếu ra một đạo ý chỉ để cho cung nhân vào dịp lễ Trung thu có thể cùng người nhà đoàn tụ thì như thế nào?. Đây chính là ân điển trước nay chưa có , như vậy coi như là tích phúc cho Thừa nhi.”
“Chủ ý này không tồi, nhưng cần phài suy nghĩ chu toàn một chút. Địa phương cung nhân cùng người nhà gặp mặt, thời gian gặp mặt đều phải an bài hảo. Cung nhân xuất cung phải bị soát người, còn phải phái thêm nhiều thị vệ một chút, cũng không thể để có người thừa cơ làm chuyện xấu”. Hoàng đế nghĩ nghĩ sau đó nói thêm “Hảo , ngày mai trẫm sẽ cho người an bài hảo . Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta sớm đi nghỉ đi.”
Trong Ngự điểm phòng, Lâm Gia Bảo đang nhào bột, nghe Ngọc Linh cùng Ngọc Lang nói chuyện phiếm,
“Nghe nói Thái tử điện hạ là sát tinh chuyển thế, trên người sát khí rất lợi hại đó.”
“Ngọc Linh ngươi muốn chết a! Thái tử điện hạ chính là Đại tướng quân anh minh thần võ, là một đại anh hùng.” Ngọc Lang nghe được Ngọc Linh nói như vậy về Thái tử điện hạ, sinh khí phản bác .
“Hai vị tỷ tỷ đừng nói , lát nữa khi Lâm má má lại đây nghe được sẽ không tốt.” Lâm Gia Bảo khuyên nhủ.
“Hừ!” Ngọc Lang hừ lạnh.
Lâm má má thần tình ý cười mà trở lại, Ngọc Sương đồng thời trở về cũng khó dấu kích động: “Có tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt!”
Ngọc Linh tối hăng say , vội vây quanh nàng hỏi: “ Tin gì tốt a? Tin gì tốt a? ”
Lâm má má cười tuyên bố: “Năm nay Thái tử điện hạ xuất binh đại thắng Man tộc, để ăn mừng, Hoàng hậu nương nương ban thưởng một đạo ý chỉ. Trung thu năm nay , các cung nhân có thể cùng người nhà đoàn tụ!”
“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Tất cả mọi người có thể cùng người nhà đoàn tụ, ta cũng có thể sao?”
“Cũng có thể, đến lúc đó sẽ dựa theo từng cung điện mà an bài , mỗi người đều có một canh giờ cùng người nhà gặp mặt. Bố cáo đều dán ra ngoài rồi ”
“Thật tốt quá! Hoàng hậu nương nương khai ân a!” Mọi người nghe xong đều thực kích động cao hứng, các nàng rời nhà nhiều năm , nên việc có thể cùng người nhà đoàn tụ là một tin tức tốt .
Trong lúc nhất thời tin tức tốt này truyền bá khắp trong cung , các cung nhân chạy nhanh bẩm báo, sôi nổi cảm kích Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ nhân đức.
Cứ như vậy lời đồn về Thái tử điện hạ cũng dần dần không người nhấc lên. Sau, lại truyền ra chuyện chơi bời trăng hoa của con cháu nhà Tiết gia, lực chú ý của dân chúng cũng đều bị dời đi.
Từ khi Lâm Gia Bảo nghe được tin tức tốt này thì luôn bị vây trong trạng thái hưng phấn. Đến buổi tối, ở trên giường lăn qua lộn lại, bắt đầu tưởng này tưởng kia . Không biết Lâm gia thôn có thể thu được tin tức hay không , cha mẹ có tới thăm hắn hay không . Từ Lâm gia thôn đi đến kinh thành là hơn nửa tháng , đường xa như vậy lộ , trên đường không biết có thể gặp nguy hiểm hay không ? Hơn nửa tháng lộ trình, vòng vo cũng là không ít? Không biết trong nhà có đủ bạc hay không? [Y-H: người như LGB, ko yêu là ko được mà. Cưng quá đi mất]
Lâm Gia Bảo càng nghĩ càng ngủ không được, đứng dậy ra cửa, đi tới phòng của Lâm má má ở cách vách . Gõ gõ cửa:
“Lâm má má, ngài chưa ngủ sao?”
“An Trúc , làm sao vậy, còn chưa ngủ nha.” Lâm má má mở cửa thấy là Lâm An Trúc , “Mau vào đi.”
“Chuyện gì nha?Nói cho ma ma nghe .” Lâm má má nhìn bộ dáng mày ủ mặt ê của Lâm Gia Bảo, quan tâm hỏi.
Sống trong cung gần hai năm , Lâm Gia Bảo đã sớm xem Lâm má má là trưởng bối. Khi hắn có phiền não hay lo lắng thì đều nói cho Lâm má má nghe.
”Ma ma, người nói con làm sao bây giờ ?”
“Đừng lo lắng a, để ma ma giúp ngươi suy nghĩ một chút.” người nhà Lâm má má đều là gia nhân trong nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, nhà ngay tại kinh thành, nên sẽ không phiền não như Lâm Gia Bảo .
“Như vậy đi, ngươi có thể viết một phong thư , kèm thêm chút bạc gởi về. Ma ma có biết một công công hay ra ngoài mua đồ ở Ngự thiện phòng, ma ma sẽ nhờ công công giúp ngươi đưa thư đến trạm dịch.” Lâm má má nghĩ nghĩ.
“Thật tốt quá, ma ma, thật có thể giúp ta đưa thư trở về nhà sao?” Lâm Gia Bảo có chút không yên lòng.
“Không có việc gì , các cung nhân đều thường nhờ các công công chuyên đi ra ngoài thế này hỗ trợ . Chỉ cần không mang theo đồ vật không nên mang đi ra ngoài là được, vì lúc đi ra ngoài sẽ bị kiểm tra tại cửa cung , nếu bị phát hiện sẽ mang hoạ. Cho nên, những công công này cũng chỉ giúp cho những người có chút quen biết mà thôi”
“Kia thật sự là thật cám ơn ma ma, ta đây trở về viết thư.” Lâm Gia Bảo bay nhanh trở về.
Lâm Gia Bảo ở trong phòng viết tới hơn nửa đêm, sau đó để hết tiền tiêu vặt hàng tháng của mình cùng thưởng ngân[ mấy món mà Hoàng hậu và Thái tử ban thưởng đó] vào trong cái ví thêu mà Ngọc Sương tỷ tỷ cho hắn , nghĩ nghĩ một lúc liền để thêm bạc lúc trước trong nhà cho hắn khi tiến cung vào. Hắn ở trong cung không có gì cần dùng tiền ,nhưng trong nhà thì khẳng định sẽ cần .
Sáng sớm hôm sau, Lâm Gia Bảo liền đem hành trang đã chuẩn bị tốt cho Lâm má má, lại hỏi một ít chữ hắn không biết viết , nhờ ma ma hỗ trợ điền vào bức thư. Xong xuôi đâu đó, Lâm Gia Bảo cuối cùng yên lòng, bắt đầu tính ngày chờ đến Trung thu.
Lâm má má không đem đồ vật này giao cho mấy vị công công kia , mà là giao cho ám vệ của Thái tử điện hạ .
Vào lúc ban đêm, hành trang của Lâm Gia Bảo cũng đã được đặt ở trên bàn của Hiên Viên Hãn Thừa.
Hiên Viên Hãn Thừa mở ra thư, nhìn thoáng qua liền nở nụ cười. Tờ giấy thứ nhất nói là thư, chi bằng nói là tranh vẽ. Trên mặt giấy vẽ một tiểu nhân [người nho nhỏ] đang làm điểm tâm, Gia Bảo họa thực cẩn thận, thậm chí hình hoa sen trên điểm tâm thượng đều có thể nhìn thấy được. Chỗ trống viết: cha mẹ, đại tỷ, đại tỷ phu, đại ca, đại tẩu, nhị tỷ, tiểu đệ, tiểu muội ta nhớ các ngươi!
Trên tờ giấy thứ hai ghi nhiều từ hơn, có một vài chữ là Lâm má má viết giùm . Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ về sau nên cho bảo bối hảo hảo học chữ viết, nhìn bảo bối rất có thiên phú vẽ tranh , về sau cũng có thể cho bảo bối hảo hảo học học.
Lâm Gia Bảo viết đại khái là hắn ở trong cung thực hảo. Hiện tại đang làm điểm tâm trong ngự điểm phòng ở trong cung của Hoàng hậu nương nương. Ma ma trong cung đối hắn thực hảo, cung nữ tỷ tỷ đối hắn cũng thực chiếu cố. Để mọi người trong nhà yên tâm, hắn hết thảy đều hảo, chỉ là rất nhớ người nhà. Hắn hiện tại đã học làm rất nhiều điểm tâm ngon, hắn sau này xuất cung có thể mở một cửa hàng bán điểm tâm, về sau tự cấp tự túc. Cuối cùng, còn nói người nhà nhớ tới thăm hắn vào dịp lễ Trung Thu.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn hết lá thư, mặt liền đen. Bảo bối của hắn đã tính toán hết sinh hoạt sau khi xuất cung đem xuất cung …Điều này không thể được!
Hiên Viên Hãn Thừa ngẫm lại Lâm Gia Bảo hiện tại đã 14 , tuy rằng vẫn còn nhỏ. Nhưng trước mắt phải bắt đến bên người cái đã, sau đó dưỡng thêm một, hai năm, cũng có thể ăn đi. Hắn cũng chờ không kịp …
Hiên Viên Hãn Thừa phân phó ám vệ đem thư nhà của Lâm Gia Bảo mau chóng đưa đến trạm dịch Phái huyền. Trong lòng âm thầm tính toán. …