Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 4: Chương 4: Tiến Cung




CHƯƠNG 5: TIẾN CUNG

.

Cám ơn mauxanhvamauhong đã giúp mình hoàn thiện chương này. 

.

Xe ngựa chạy đi. Nhìn thấy càng lúc càng xa quê nhà,  trong xe ngựa đều vang lên  tiếng khóc nỉ non.

 

Khoản gần một ngày, đoàn người đi tới trạm dịch ở tỉnh thành Từ Châu. Ở chỗ này lục tục cũng đã có vài xe  khác đến tập hợp.Đợi sau một ngày, rốt cục cũng hoàn toàn tập hợp. Tổng cộng là 10 xe ngựa to, bắt đầu hướng về kinh thành xuất phát.

 

Nguyên bản 10 người ngồi cùng 1 xe ngựa thì tương đối rộng, nhưng hiện tại lên tới 20 cá nhân nên có vẻ rất là chật chội.Mỗi chiếc xe đều có một quản sự công công đi theo. Theo xe của Lâm Gia Bảo là một quản sự công công họ Triệu, 35 tuổi, người thực gầy gò, biểu tình hết sức nghiêm túc, đối với bọn họ cũng thực nghiêm khắc nên  tất cả mọi người rất sợ hắn.

 

Trên đường đi chung nên mọi người cũng chậm rãi hiểu biết lẫn nhau. Sau đó tự động chia thành từng nhóm người. Mà trong số họ cũng chỉ có Lâm Gia Bảo là một song nhi nên ngầm bị bài xích. Lâm Gia Bảo cũng không có chủ động thân cận, nhu thuận mà nghe theo quản sự công công an bài. Triệu công công nhìn y giữ khuôn phép , thái độ đối với y coi như hòa ái.

 

Đi đường gần nửa tháng, bọn họ rốt cục tới trạm dịch ở vùng ngoại ô kinh thành. Cái trạm dịch này rất lớn. Bên trong đã có rất nhiều xe ngựa ngừng . Nơi này là chỗ tập hợp người mà khắp nơi đưa tới.

 

“Tất cả xuống xe, mang theo đồ vật của các ngươi. Không cho nói, không cho nhìn đông tới nhìn tây, tất cả đi theo ta.” Triệu công công nói.

 

Mọi người xuống xe ngựa, đều không nói chuyện, cúi đầu đi theo. Triệu công công đem bọn họ thu xếp ở trong một gian phòng có mấy cái giường chung rất lớn. Trong phòng có mấy bồn nước sạch để cho bọn họ tịnh mặt rửa tay. Sau lại mang theo bọn họ đi dùng bữa tối. Mỗi người bọn hắn được phát cho một chén cháo hạt ngô cùng một cái *thô mặt oa oa*. Tuy rằng đơn sơ, nhưng so với lương khô, bánh bột ngô dọc theo đường đi muốn đã khá hơn nhiều. Đi một ngày nên cũng rất đói bụng , mọi người liền lang thôn hổ yết ăn phần của mình. Triệu công công lại bảo bọn họ đi nhà xí, sau đó mang bọn họ về giường chung, khóa cửa lại.

 

Sau khi mọi người vào phòng đều sôi nổi giành nhau chỗ nằm tốt. Người cùng thôn cũng giúp nhau chiếm lấy vị trí có lợi. Lâm Gia Bảo người thì nhỏ, khí lực cũng nhỏ nên đã bị đẩy đến cạnh cửa. Lâm Gia Bảo cũng không muốn cùng các nàng đoạt, ôm bọc đồ nhỏ của mình, ngủ ở vị trí ngoài cùng.

 

“Uy, ngươi tránh qua bên kia. Đừng dựa vào ta!” nữ hài ngủ ở bên cạnh hướng Lâm Gia Bảo hung đạo[ nói năng hung tợn].

 

Cô bé này cũng là từ Lâm gia thôn. Đối với Lâm Gia Bảo rất là ác thanh ác khí . Nhìn y giống như là nhìn đồ vật bẩn. Lâm Gia Bảo không nói gì, chỉ đem thân mình xê dịch ra  cạnh cửa. Một ngày đường nên cũng mệt chết đi , vì thế Lâm Gia Bảo rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.

 

Ngày thứ hai, lúc trời vẫn chưa sáng hẳn, Triệu công công liền gọi bọn họ thức dậy. Sau khi dùng qua đồ ăn sáng , mọi người lại lên xe ngựa.

 

Xe ngựa vào kinh thành, đến hoàng thành thì dừng lại. Sau khi xuống xe ngựa, tất cả mọi người bị tường thành nguy nga làm rung động hẳn lên .Lâm Gia Bảo nhìn tường thành màu đỏ thắm, rất cao rất cao, tường thành liên miên không dứt nhìn không tới cuối. Khi được nắng sớm chiếu rọi, hồng tường hoàng ngói cung điện phá lệ trang nghiêm. Hôm nay là ngày cung nhân tiến cung, vì thế tuyên võ môn đã sớm mở ra.

 

Đầu tiên bọn họ được đưa đến Ngoại ngũ sở để tiếp thu vòng thứ nhất sàng chọn.

 

Vòng thứ nhất sàng chọn rất đơn giản, chủ yếu là nhìn xem tướng mạo có chỉnh tề hay không, ăn nói có rõ ràng, trên người có tàn tật hay không, có mùi vị khác thường hay không.

 

Tuy rằng quá trình đơn giản, nhưng lần này có gần tới ngàn người tiến cung, thời gian chờ đợi thực dài.

 

Lâm Gia Bảo được phân công đến một đội đều là song nhi, thực thuận lợi mà thông qua vòng thứ nhất sàng chọn. Chờ sàng chọn hoàn tất thì cũng đã là giữa trưa .

 

Tiếp đến, từng đội thông qua được mang đi dùng cơm trưa. Rốt cuộc là trong cung hàng hóa cũng tốt hơn. Một người được một chén cháo và bánh bao lớn trắng trắng. Bên trong chén cháo còn có chút thịt băm. Bọn họ là những người mà suốt theo đường đi đều chỉ có lương khô, tất cả đã lâu không có thức ăn mặn, cho nên chỉ cần nghe mùi liền nuốt nước miếng.

 

Lâm Gia Bảo uống ngụm cháo, hương vị thực tiên mỹ, ăn thật ngon, bất giác tốc độ ăn có chút tăng nhanh .

 

“Là bánh bao trắng nga, ăn ngon thật ! Ta chưa từng có ăn qua banh bao  ngon như vậy đâu.” Một song nhi cắn một miếng lớn bánh bao nói.

 

“Thật sự da, ăn ngon, ăn ngon.” Một bên có vài song nhi cũng cùng kêu lên phụ họa.

 

“Thiết! Vài cái bánh bao trắng mà thôi” Một song nhi diện mạo tinh xảo khinh thường nói.

 

Lâm Gia Bảo cũng nhìn bánh bao trắng trắng trên tay mình. Loại bánh bao này Lâm gia rất ít ăn bởi vì trong nhà nhiều người nên chỉ có thể *tham* bột ngô cùng nhau  ăn .

 

Lâm Gia Bảo cắn bánh bao một cái, chậm rãi nhấm nuốt, có chút vị ngọt nhè nhẹ, thật sự ăn thật ngon. [ Y-H: tưởng tượng thấy cưng quá]

 

Cơm trưa hôm nay tất cả mọi người ăn rất nhiều. Lâm Gia Bảo ăn hai cái bánh bao cùng một chén cháo. Lâm Gia Bảo sờ sờ cái bụng nhỏ của mình. Đây là buổi ăn tối no nhất trong vòng nửa tháng này. Buổi chiều lại có quản sự công công đến lĩnh bọn họ, đem bọn họ đưa đến một gian nhà tắm lớn để cho bọn họ tự mình tẩy sạch sẽ. Sau đó, yêu cầu một nhóm vào một gian phòng, giữ nguyên thân thể trần truồng để hai lão ma ma xem xét.

 

Lâm Gia Bảo cương cứng thân mình đứng đó, dựa theo lão ma ma yêu cầu đi qua một vòng, sau lại đi đến một cái tiểu tháp nằm xuống để ma ma kiểm tra hạ thân. Trong đó có một ma ma thấy hắn nằm tốt lắm liền sờ soạng một phen trên người hắn, sau đó nói “Da thật trơn trượt.”

 

Lâm Gia Bảo xấu hổ đến đỏ hết khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám động cũng không dám nói lời nào.

 

Kiểm tra xong, lão ma ma bảo hắn đứng dậy. Một ma ma khác dùng bút lông trám một chút chu sa trong bát ở trên bàn hướng cánh tay Lâm Gia Bảo chấm một cái.Sau đó, nhóm ma ma cũng không có làm khó hắn, bảo Lâm Gia Bảo mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

 

Lâm Gia Bảo ra khỏi phòng, đi tới một cái đại viện tử. Những người kiểm tra tốt đã đứng  chờ ở một bên , Lâm Gia Bảo cũng tiến lên đứng cùng chung một chỗ với bọn họ. Lâm Gia Bảo nhìn điểm nhỏ đỏ tươi trên cánh tay mà xuất thần. Cái này chính là tượng trưng cho trinh tiết: thủ cung sa chí.

 

Đột nhiên từ một phía khác trong sân truyền đến thanh âm ồn ào.Từ một phòng khác, một nữ hài bị kéo đi ra,

 

“Ma ma tha mạng a, ma ma tha mạng a! Tha mạng a!” Nữ hài khóc lớn kêu to.

 

Vài thái giám khỏe mạnh đem nữ hài ấn xuống mặt đất, sau đó dùng mộc côn dài và thô đánh lên người nữ hài.

 

“Trong cung là địa phương nào, bẩn thối đều có thể tiến vào sao? Dám đến nơi này mà dùng mánh khoé , chính là tìm đường chết” Một lão ma ma trong sân, lớn tiếng nói.

 

Nữ hài kia khóc la một hồi, sau lại không thể nghe thấy, chỉ còn lại thanh âm gậy gộc đánh vào da thịt. Huyết theo gậy gộc chảy ra. Nửa người dưới nữ hài kia đã là huyết nhục mơ hồ . Người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều bị hù chết. Không dám phát ra âm thanh. Vài người nhát gan thì suýt nữa ngất. Lâm Gia Bảo không dám nhìn, sắc mặt trắng bệch. Chỉ chốc lát, nữ hài kia được xác nhận đoạn khí, sau đó bị mang đi, chỉ để lại trên nền đất loang lỗ một vũng máu lớn.

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Bảo nhìn thấy người chết, cũng là lần đầu tiên hiểu được trong cung tàn khốc như thế nào. Âm thầm tự nói với mình, nhất định không cần phạm sai lầm, người trong nhà đang chờ hắn, cần phải hảo hảo xuất cung.

 

Chờ bọn hắn toàn bộ được kiểm tra hảo, thì đã đến thời gian bữa tối. Nhóm người lại đi dùng bữa . Bữa tối cũng giống như ngọ thiện[ bữa trưa] có cháo thịt cùng bánh màn thầu[ bánh bao].Vì trải qua chuyện hồi xế chiều, sắc mặt mọi người đều không tốt.

 

Lâm Gia Bảo nghĩ đến một màn vào buổi chiều liền có chút buồn nôn. Miễn cưỡng chính mình uống một chén cháo ăn một cái bánh màn thầu. Lúc này, công công quản sự cùng một vị ma ma mặc cung phục màu thâm xám tiến vào, mọi người nhìn thấy  đều buông bát xuống, đứng dậy.

 

“Đây là Tịch ma ma, trong thời gian một tháng kế tiếp, các ngươi sẽ đi theo Tịch ma ma hảo hảo học tập cung quy.” Quản sự công công giới thiệu.

 

“Ta là Tịch ma ma, ba mươi song nhi cung thị các ngươi trong một tháng kế tiếp đều do ta quản lí. Từ ngày mai trở đi, các ngươi phải cùng ta học tập quy củ lễ nghi trong cung. Hiện tại, ta phát y phục cung thị cho các ngươi trước, vào cung sẽ không thể mặc y phục của các ngươi . Hiện tại, các ngươi đi thay trước, sau đó lấy đồ đạc của mình, đến bên này tập hợp. Ta mang bọn ngươi đến chỗ ở.”

 

“Dạ.”

 

Nguyên Phúc phát hiện mấy ngày nay Thái tử điện hạ rất kỳ quái, đặc biệt hôm nay.

 

Thái tử điện hạ sau khi kết thúc lâm triều, cũng không có xử lý chính vụ, mà là ngồi ở trong thư phòng phát ngốc hết nửa ngày (^_^). Biểu tình thoạt nhìn là … sung sướng, là … phấn khởi. Buổi chiều lại càng kỳ quái, Thái tử điện hạ không có đi Bắc đại doanh, mà mang theo hắn đi loạn khắp hoàng cung. Hơn nữa, càng đi càng xa, chuyên chọn mấy đường nhỏ đến các cung hẻo lánh để đi. Sắc trời cũng dần dần tối sầm xuống.

 

“Thái tử điện hạ, ngài đây là muốn đi đâu?” Nếu tiếp tục đi nữa thì sẽ đến *ngoại ngũ cung* .

 

Lúc này, xa xa có một nhóm  người một thân cung phục màu xanh lá cây hướng bên này đi tới, Hiên Viên Hãn Thừa nhìn đến màu sắc cung phục kia, trong lòng vui vẻ. Hiên Viên Hãn Thừa bước nhanh tiến lên, Nguyên Phúc vội vàng đuổi kịp.

 

Tịch ma ma mang theo một đội cung thị đi trên đường, nhìn thấy xa xa có hai người đang đến. Người đi đầu xuyên thường phục màu đỏ tía , phía dưới vạt áo màu mạ vàng. Phía sau là một thái giám đi theo. Khi đến gần thì phát hiện đây không phải là Nguyên Phúc ở Đông Cung Thái tử sao?.  Nếu vậy thì vị đi đầu kia chính là… ,

 

“Tham kiến Thái tử điện hạ!” Tịch ma ma tiến lên hành lễ quỳ xuống.

 

Tịch ma ma quỳ xuống, phía sau Lâm Gia Bảo và những người khác cũng vội vàng quỳ xuống theo.

 

“Ngươi là… ? Đây đều là chuẩn bị đi chỗ nào?” Hiên Viên Hãn Thừa hướng Tịch ma ma hỏi, ánh mắt lại như đang tìm tòi cái gì đó ở sau lưng nàng.

 

Thực nhanh Hiên Viên Hãn Thừa liền nhìn thấy người hắn mong nhớ ngày đêm. Lâm Gia Bảo một thân y phục cung thị màu xanh lá cây, quỳ gối bên kia, Hiên Viên Hãn Thừa nắm chặt nắm tay, khắc chế chính mình tiến lên.

 

Lâm Gia Bảo lúc này mới 12 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra tính trẻ con. Mặc vào y phục cung thị rộng lớn, người có vẻ phá lệ nhỏ xinh. Sắc mặt bảo bối cũng không tốt, cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái đồng tiền nho nhỏ, thật sự là đáng yêu! [Y-H: yêu rồi thì nhìn chỗ nào mà không thích(^_^)]

 

“Hồi Thái tử điện hạ, lão nô là Tịch ma ma của *ngoại ngũ cung*. Hôm nay là  ngày tân cung nhân vào cung.  Phía sau lão nô là cung thị vào cung lần này. Lần này, người tiến cung tương đối nhiều, *ngoại ngũ cung trụ* không đủ chỗ. Lão nô đang chuẩn bị dẫn bọn hắn đi an trí ở Tây Ly điện.”

 

“Đều đứng lên đi.” đôi mắt Hiên Viên Hãn Thừa chặt chẽ theo dõi trên người Lâm Gia Bảo, “Nhanh chút dẫn bọn hắn đi dàn xếp hảo đi.”

 

“Dạ.”

 

Hiên Viên Hãn Thừa lưu luyến mà thu lại tầm mắt, chuẩn bị rời đi. Thật sự nếu không đi, hắn sợ hắn sẽ thật sự kích động mà ôm lấy Lâm Gia Bảo. Bây giờ còn không phải thời điểm, hắn cũng không muốn dọa đến y.

 

“Tây Ly cung a…” Hiên Viên Hãn Thừa vui vẻ mà nói nhỏ.

 

Nguyên Phúc đối với vẻ mặt của Thái tử điện hạ rất là nghi hoặc. Ánh mắt vừa rồi của Thái tử điện hạ nhìn chằm chằm vào đám cung thị kia, chẳng lẽ là coi trọng ai?

 

Nguyên Phúc nghĩ nghĩ lại lắc đầu.Vừa rồi hắn cũng không nhìn thấy người nào đặc biệt xinh đẹp a. Hơn nữa tuổi mấy cung thị này thực nhỏ, còn chưa có phát triển đâu. Hắn nhất định là suy nghĩ nhiều thôi.

 

Mỗi ngày vào buổi sáng, Lâm Gia Bảo cùng với nhóm cung thị đều phải đi theo Tịch ma ma học thuộc cung quy. Buổi chiều thì học tập cử chỉ hành vi, lễ nghi diễn xuất.[???]

 

Hầu hết những người tiến cung đều là không biết chữ , bọn họ chỉ có thể học bằng cách ghi nhớ những cái cung quy đó, còn phải ghi nhớ đường trong cung, đường đi đến Thái y viện, ngự thiện phòng và một ít đường đi khác trong cung.  Trừ những cái này ra, bọn họ còn phải biết được địa phương nào là cấm tiến vào và một ít quy tắc cấm kỵ trong cung. Những thứ này đối với Lâm Gia Bảo mà nói cũng không khó khăn. Đại ca dạy hắn một ít chữ , chỉ cần dụng tâm liền có thể nhớ kỹ. Cho nên hắn so với người khác thì tiến bộ nhanh hơn một chút.

 

Lễ nghi hành vi cử chỉ, đối bọn họ mà nói thì càng khó hơn một ít. Đi đường phải cúi đầu, *thùy mâu, hàm hung*, không vang lên tiếng động. Hành lễ quỳ lạy như thế nào đều cũng phải chú ý. Khi trả lời phải cho rõ ràng, câu nói phải ngắn gọn. Thanh âm phải nhẹ không được quá to, ngữ tốc[tốc độ nói] phải vững vàng, không nhanh không chậm. Còn phải học pha trà, luyện tập bưng trà đưa nước. Tay chân phải nhanh nhẹn, nhưng cũng phải nhẹ nhàng, đồ vật chén bát đặt trên bàn đều không được phát ra tiếng vang, nước trà càng không được đổ ra ngoài.

 

Lâm Gia Bảo học thực nghiêm túc. Mỗi ngày đều luyện tập hơn trăm lần.

 

Nguyên Phúc trải qua gần một tháng đã có thể  khẳng định Thái tử điện hạ đang coi trọng một cung thị nào đó ở Tây Ly cung. Thái tử điện hạ cơ hồ mỗi ngày đều phải đi Tây Ly cung, bí mật kích động đi vào trong viện, từ cửa sổ nhìn lén vào bên trong. Nguyên Phúc mỗi lần đi theo đều hết sức  lo lắng đề phòng .Thậm chí Thái tử điện hạ còn sẽ leo lên cây bên trong Tây Ly cung, từ xa nhìn ngắm cung thị ở trong viện.[Y-H: tội quá] . Ai u! Thái tử điện hạ của ta, ngài đây là muốn làm cái gì nha! Nếu như bị thị vệ tuần tra trong cung thấy được thì làm sao cho phải a! Rất dọa người a! Nguyên Phúc thật muốn điên rồi. Hắn theo Thái tử lâu như vậy, chưa bao giờ biết Thái tử điện hạ có loại ham mê này. Thích song nhi còn nhỏ tuổi như vậy a!(^_^). Nguyên Phúc thật là tò mò, rốt cuộc là một song nhi như thế nào có thể biến Thái tử điện hạ trở thành một bộ dáng như thế.

 

Hôm nay, ở bên trong thư phòng, Hiên Viên Hãn Thừa gọi Nguyên Phúc vào, vẫy lui hạ nhân.

 

“Ta nghĩ ngươi cũng đoán được, có người trong Tây Ly cung kia là  chủ tử tương lai của ngươi. Ta hiện tại giao cho ngươi một việc, ngươi cần phải làm hảo. Ngươi cùng Lâm má má ở ngự điểm phòng trong cung mẫu hậu ta giao tình như thế nào?”

 

Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đem Gia Bảo đặt ở chỗ mẫu hậu. Hắn còn chưa có thanh lý sạch sẽ trong cung nên rất lo lắng. Ngự điểm phòng là tiểu phòng bếp chuyên môn làm trà bánh, điểm tâm. Ngày thường, việc  phải làm không nhiều lắm, nên sẽ không thực vất vả. Người trong ngự điểm phòng cũng không nhiều lắm, phân tranh cũng ít.

 

Hiên Viên Hãn Thừa  biết gia đình Lâm má má cùng tâm phúc của mẫu hậu là Chu má má có quan hệ thông gia. Tay nghề Lâm má má rất cao, ở trước mặt mẫu hậu cũng có chút thể diện . Hơn nữa tính tình Lâm má má lại tốt, đối cung nhân phía dưới không dễ dàng đánh chửi. Trước đem bảo bối của hắn đặt ở nơi đó, hắn cũng có thể yên tâm một chút.

 

“Cái này… Giao tình cũng không tệ lắm.”

 

Nguyên Phúc châm chước giải thích. Ở trong cung, nhân duyên của hắn luôn rất hảo .Hiên Viên Hãn Thừa gật gật đầu.

 

“Nói Lâm má má đem một người đến ngự điểm phòng của nàng làm việc. Nói nàng  chiếu cố y. Tên của y gọi là Lâm Gia Bảo, ở trong cung gọi là An T*rúc, 12 tuổi, *phái huyền người*. ánh mắt to to , trên mặt có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ. Ngươi đi đến tiểu khố phòng [Y-H: đi lấy tiền nà], chuyện lần này mà không làm tốt, ngươi về sau cũng không cần đi theo bên cạnh ta nữa.”

 

“Dạ. Nô tài nhất định sẽ làm tốt .” Nguyên Phúc nhìn biểu tình nghiêm túc của Thái tử điện hạ, nhanh chóng trả lời.

 

Nguyên Phúc được Thái tử phân phó nên nhanh chóng đi đến Vĩnh Thọ cung của Hoàng hậu nương nương. Thời điểm Nguyên Phúc đi vào ngự điểm phòng, Lâm má má đang cùng vài cung nữ làm điểm tâm. Nhìn thấy Nguyên Phúc đến , buông đồ trong tay xuống.

 

“Nguyên Phúc công công, sao ngươi lại tới đây giờ này, Thái tử điện hạ có gì phân phó sao?”

 

“Chuyện là vầy, Thái tử điện hạ lần trước ở chỗ Hoàng hậu nương nương ăn đậu tây cao các ngươi làm, thập phần thích. Trở về cũng phân phó đầu bếp trong Đông Cung làm , nhưng Thái tử điện hạ nói hương vị không giống. Cho nên ta tới đây”.

 

“Ta sẽ đi làm ngay, Nguyên Phúc công công ngươi chờ a.” Lâm má má nghe được Thái tử điện hạ thích ăn điểm tâm nàng làm, cũng rất vui vẻ.

 

“Ma ma ngươi không cần vội, nhượng thủ hạ đi làm đi. Ta đây cũng không vội … Ha hả…” Nguyên Phúc vội vàng kéo Lâm má má.

 

Lâm má má nhìn thần sắc của Nguyên Phúc, biết hắn có chuyện muốn nói. Phân phó cung nữ bên người làm một chút điểm tâm, chính mình lôi kéo Nguyên Phúc ra khỏi phòng bếp, đi vào ốc xá phía sau.

 

Lâm má má dẫn Nguyên Phúc đến gian phòng của mình. Lâm má má là quản sự ma ma của ngự điểm phòng nên phòng khá lớn, có đến hai gian.Lâm má má đem hắn đưa đến gian ngoài ngồi xuống,

 

“Nguyên Phúc công công, có chuyện gì?”

 

“Lâm má má, chúng ta giao tình đã lâu. Thực không dám giấu diếm, ta đến đây là thật sự có chuyện cầu ngươi.” Nguyên Phúc nhìn Lâm má má nói tiếp, “Lần này tân nhân vào trong cung, ngày mai sẽ phân công. Trong số đó, ta có một bà con xa. Ta thấy Lâm má má là người hòa ái hòa khí, tay nghề lại tốt như vậy, nếu có thể trở thành thủ hạ của ngài thì tốt rồi.”

 

“Là việc này a, cũng không phải là việc khó.”

 

Lâm má má còn tưởng rằng phải làm chuyện thủ đoạn độc ác gì đó.  Người ở chỗ của nàng vốn cũng không nhiều lắm. Nếu muốn nhận thêm một người thì không là vấn đề.

 

“Ta đây xem như ngài đáp ứng a! Ha ha, Lâm má má ngươi lần này giúp đỡ ta chính là một đại ân .” Nguyên Phúc kích động đem tình huống của Lâm Gia Bảo đều nói cho Lâm má má nghe.

 

“Thân thích kia của ta thực nhu thuận hiểu chuyện , về sau chắc làm phiền Lâm má má chiếu cố nhiều.” Nguyên Phúc nói xong, từ ngực lấy ra một cái hộp gấm, đưa cho Lâm má má. “Nghe nói tháng sau là sinh nhật của ma ma, đây là một chút tâm ý nhỏ, ma ma ngài cũng đừng ghét bỏ.”

 

“Ai u, công công ngài thật đúng là khách khí. Yên tâm , ta nhất định sẽ chiếu cố hảo .” Lâm má má cười nhận.

 

Hai người còn nói một lát sau đó Lâm má má cùng Nguyên Phúc trở về trù phòng.

 

“Lâm má má, đậu tây cao đã làm tốt , ngài nhìn xem.”

 

Thủ hạ lớn tuổi nhất của Lâm má má là Ngọc Sương, tự tay bưng điểm tâm cấp ma ma kiểm tra. Lâm má má nhìn nhìn hình dạng, cầm một cái nhấm nháp. Gật gật đầu, “Làm không tồi.” Lại cho Nguyên Phúc nếm vài cái.

 

“Chính là hương vị này, ăn ngon thật a. Lâm má má giáo hảo, làm  thủ hạ của ngài thật là có phúc .” Nguyên Phúc mạnh mẽ khen.

 

Lâm má má cũng rất đắc ý, Ngọc Sương là trợ thủ đắc lực của nàng, đã học được bảy tám phân tay nghề của nàng.

 

Sau đó Nguyên Phúc đem điểm tâm đã được xếp hảo vào trong thực hạp trở về báo cáo kết quả công tác . Nguyên Phúc vừa đi, hai cung nữ khác liền vây lên.

 

”Ma ma thật lợi hại, đến Thái tử điện hạ cũng nhớ thương điểm tâm của ngự điểm phòng chúng ta nga!” Ngọc Linh người nhỏ nhất cũng là hoạt bát nhất nói.

 

“Đúng vậy! Đi theo Lâm má má học làm điểm tâm, chúng ta thật là có phúc a.” Ngọc Lang , người lớn tuổi hơn cũng phụ họa theo.

 

Lâm má má nghe xong tất nhiên là cao hứng , “Hảo , miệng các ngươi thật là ngọt , nhanh đi làm việc đi.”

 

Ban đêm, Lâm má má về tới phòng mình g, mở hộp gấm ra. Bên trong có một khối ngọc bài, ngọc kia có thế nước thực túc thông thấu cực kỳ. Mặt trên điêu khắc thanh tùng cùng thọ tự, rất là tinh xảo. Lâm má má đem ngọc bài cầm lên thượng thưởng, yêu thích không buông tay. Phía dưới ngọc bài là một xấp  ngân phiếu được xếp ngăn nắp, Lâm má má thầm nghĩ Nguyên Phúc này thật sự là chu đáo.

 

Cầm lấy ngân phiếu xem thử,  đôi mắt Lâm má má trừng to, cư nhiên là một vạn lượng bạc. Thật sự là dọa nàng nhảy dựng. Nhiều như vậy bạc. Lâm má má nghĩ người  muốn nàng chiếu cố chỉ sợ không phải đơn giản là bà con xa của Nguyên Phúc đi… Nghĩ đến sau lưng Nguyên Phúc … Ai! Nếu đã mở lời xuống như thế, cũng chỉ có thể làm theo .Lâm má má cẩn thận đem ngân phiếu cất kỹ , liền ngủ sớm . Nàng chuẩn bị sáng mai đi Tây Ly cung lĩnh người, cũng không dám trì hoãn .

 

Tây Ly cung, trong phòng của Lâm Gia Bảo, mọi người vì không biết  ngày mai sẽ bị phân công tới chỗ nào, mồm năm miệng mười mà thảo luận.

 

“Ta nói a, ta muốn được phân đến trong cung của quý nhân nương nương được sủng ái, như vậy ngày tháng của chúng ta cũng tốt hơn chút.” Một song nhi nói.

 

“Nào có cuyện tốt như vậy, nghe nói rất nhiều nơi không muốn cung thị là song nhi. Hơn nữa Hoàng Thượng yêu nhất Hoàng hậu nương nương , Vĩnh Thọ cung cũng là một nơi tốt”. Một song nhi khác phản bác.

 

“Đúng vậy, ta nghe quản sự công công nói, đa số chúng ta sẽ đi đến Thượng công cục, Thượng lâm cục cùng Ngự thiện phòng.”

 

“Nếu có thể tiến vào Đông Cung của Thái tử điện hạ làm việc thì tốt rồi.” Một song nhi tinh xảo nói, “Lần đó ta trộm nhìn thoáng qua, Thái tử điện hạ rất anh tuấn bất phàm, thanh âm cũng thực ôn nhu nữa.”

 

“Thái tử điện hạ a…” Một song nhi thần thần bí bí mà phóng thấp thanh âm, “Ta nghe Tịch ma ma cùng vài công công nói chuyện phiếm, nói có một cung nữ không cẩn thận va chạm Thái tử điện hạ, lập tức bị trượng đập chết đó.”

 

“Thật sự a, thật là đáng sợ.” Tất cả mọi người không tự giác nghĩ đến sự việc xảy ra vào ngày đầu tiên tiến cung.”Thật đáng sợ a…”

 

“Ta nói , vẫn là đi Ngự thiện phòng hảo , có rất nhiều đồ ăn ngon.” Một song nhi lên tiếng.

 

“Ha ha ngươi chỉ biết có ăn thôi a…”

 

Tất cả mọi người nở nụ cười, đối với sự lo lắng cùng sợ hãi cho ngày mai cũng tiêu tán không ít. Lâm Gia Bảo trước khi ngủ yên lặng mà suy nghĩ, hy vọng lão thiên gia phù hộ, ngàn vạn đừng đem hắn phân đến trong cung Thái tử điện hạ đi a. [Y-H: em an tâm, ko ai phân em đến đó mà tự hắn lại rước em]

——–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.