Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú

Chương 33: Chương 33: Trắc Phi




CHƯƠNG 34: TRẮC PHI

.

Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng lật xem tấu chương, trên mặt lộ vẻ vui mừng cùng Thái tử nói chuyện.

 

“Lần này công trình phòng lũ tiến triển nhanh chóng, đê phòng vùng Giang Châu đã xây dựng hoàn tất, đoạn kênh đào ở Giang Châu cũng đã mở cùng Lạc hà tương thông. Quân dân hợp tác đúng là chủ ý không tồi, xác thực gia tốc không ít. Công trình trị thuỷ ở Lạc thành lần này có thể xem như một đại công tích của dân, cùng Hiên Vìên đế đô ta.”

 

“Đều là nhờ hồng phúc của phụ hoàng mới có thể tiến triển thuận lợi như vậy. Chỉ cần tiếp tục như thế, không đến hai năm có thể đem kênh đào ở Hồ châu, Giang Châu, Lịch Thành, Lạc thành đều tương thông, vận chuyển thủy lộ tiện lợi cùng thương mậu phồn vình, tất cả đều là chuyện tốt”.  Hiên Vìên Hãn Thừa nói.

 

Kim thế có quân đội tham dự công trình, tốc độ hoàn thành so kiếp trước nhanh hơn rất nhiều. Ở kiếp trước, Hiên Vìên Hãn Thừa nhận thấy sau khi đào đều tương thông sẽ có rất nhiều ảnh hưởng đến Hiên Vìên vương triều .

 

“Sang năm trẫm sẽ cho ngươi đi dò xét vùng Giang Châu …” Hoàng Thượng nói với Thái tử. “Ngươi là thái tử mà trẫm chọn, trẫm cũng hy vọng ngươi có thể ở vị trí của mình mà quan tâm nhiều hơn đến sơn sơn thủy thủy của Hiên Vìên đế quốc, như vậy ngươi mới có thể hiểu rõ hơn dân tình.”

 

“Dạ. Nhi thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa quỳ xuống hứa hẹn, hắn vẫn luôn thực cảm ơn với phụ hoàng giáo dục cùng bồi dưỡng hắn, kiếp này hắn nhất định hảo hảo xử lý giang sơn mà phụ hoàng truyền thừa cho hắn.

 

Hoàng Thượng lại cùng Thái tử nói lên sự tình tuyển tú sang năm,

 

“Ba tháng sang năm là tuyển tú, mẹ ngươi có ý là muốn ngươi thú Thái tử phi, nạp hai trắc phi. Nếu tuyển tú lần này ngươi có vừa ý ai thì cũng có thể chọn.  Ngươi thân là Thái tử, hiện giờ thân mình cũng đã được điều trị không sai biệt lắm , đã đến lúc hậu vìện của người cần gia tăng một ít , hiện tại, hậu vìện của ngươi quá ít, không ra bộ dáng gì…”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu hỏi phụ hoàng:

 

“Mẫu hậu có nói chọn người không?”

 

“Việc lựa chọn Thái tử phi còn chưa có định ra, mẹ ngươi nói đích nữ của Ôn gia là Ôn Văn Thiến không tồi, ngươi xem thế nào? Về vị trí Trắc phi, đích nữ của Lễ bộ thị lang Trương Thuần Vì, đích nữ của Bắc Quảng Tổng đốc Diêu Ngọc Lam đều là những người không tồi.” Hoàng Thượng nói xong, hỏi Thái tử: “Ngươi có thể có hướng vào đó chọn người sao?”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghĩ nghĩ nói: “vị trí Trắc phi thì đích nữ của Lễ bộ thị lang cũng không tệ, ở trong triều, Trương thị lang rất có uy vọng bên phía văn thần. Mà phụ huynh[cha và anh] của Diêu Ngọc Lam đều chiếm địa vị cao, nhi thần không muốn nạp một nữ tử có mẫu tộc như vậy làm trắc phi. Hơn nữa, nhi thần không nghĩ lập tức thú Thái tử phi, dù sao đối ngoại  vừa mới tuyên bố Tiết thị chết bệnh, cũng đã miễn tư cách nàng nhập hoàng lăng. Nếu sang năm lập tức tái giá Thái tử phi, không khỏi có chút lương bạc. Đích nữ Ôn gia nghe nói rất tốt, đệ đệ cũng không nhỏ , cũng là thời điểm thú chính thê .”

 

Hoàng Thượng nghe Thái tử nói xong, liếc mắt Thái tử một cái.”Không nghĩ thú Thái tử phi, thật sự là bởi vì nguyên nhân này sao?”

 

“Nhi thần không dám lừa gạt phụ hoàng, nhi thần cho rằng mẫu hậu tuyển ba người này cùng tú nữ năm sau cũng không thể đảm nhiệm vị trí Thái tử phi.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa đáp thực lòng, cả đời này trừ ngoan bảo của hắn ra, không ai có thể cùng hắn sóng vai. Hoàng Thượng nghe Thái tử nói xong, thở dài. Hiển nhiên câu trả lời của Thái tử không làm hắn vừa lòng.

 

“Chờ tuyển tú năm sau tái định đoạt đi… , tóm lại tuyển tú sang năm ngươi ít nhất phải nạp thêm một trắc phi.”

 

“Dạ. Phụ hoàng… Sang năm đi Giang Châu, đường rất xa, nhi thần muốn mang Lâm Trắc quân đi chung.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói với Hoàng Thượng.

 

Hoàng Thượng nghĩ nghĩ sau đó gật đầu đồng ý, thâm ý nói: “Mang theo Trắc quân đi chung cũng không phải là không thể được, nhưng trẫm phải nhắc nhở ngươi, làm thái tử, con nối dòng là trọng yếu nhất !”

 

“Tạ phụ hoàng ân điển, nhi thần hiểu được, nhi thần sẽ không để cho phụ hoàng ngài thất vọng .” Hiên Vìên Hãn Thừa trịnh trọng nói.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa từ ngự thư phòng đi ra, cũng không có lập tức về Bình Nhạc uyển, mà trực tiếp đi đến Vĩnh Thọ cung, một mình thấy mẫu hậu, Hiên Vìên Hãn Thừa nói cho mẫu hậu nghe về chuyện tuyển tú mà hôm nay hắn cùng phụ hoàng thảo luận.

 

“Trương Thuần Vì kia vì xuất thân từ dòng dõi thư hương, tính tình dịu ngoan người cũng xinh đẹp, chính là nhìn thân mình có chút yếu… Tương lai con nối dòng sợ…, Bổn cung có chút lo lắng. Ngược lại cảm thấy Diêu Ngọc Lam kia tốt hơn một chút, nếu không ngươi đều nạp cả hai đi.” Hoàng hậu nói ra băn khoăn trong lòng mình.

 

“Nhi thần không thích Diêu Ngọc Lam, còn tuổi nhỏ đã có tiếng là kinh thành đệ nhất tài nữ, ở kinh thành cũng không ít danh môn tài nữ, *nắm chắc uẩn mọi người tộc nữ cái gì không là tài hoa hơn người* . Nhưng vì sao chỉ truyền ra một cái tên của một nữ hài tử vừa mới cập kê như vậy? có thể thấy được đây là một nữ tử rất có dã tâm. Bên người nhi thần còn có Gia Bảo, trải qua chuyện của Từ Tuyết Doanh, nhi thần không nghĩ để cho một nữ tử như vậy ở trong Đông Cung.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nói như đinh đóng cột rằng hắn không chịu tiếp nhận Diêu Ngọc Lam. “Về phần thân mình Trương Thuần Vì, mẫu hậu ngài không cần lo lắng, Tiền thái y bên người nhi thần y thuật cao siêu, có thể cho Tiền thái y điều trị cho nàng, chờ đến tháng ba năm sao lúc tuyển tú hẳn là cũng tốt. Về phần Ôn Văn Thiến là một người tốt, cho nên cấp cho đệ đệ làm chính phi. Ôn Văn Thiến lớn hơn đệ đệ một tuổi, tính tình trầm ổn, vừa xứng với người tính tình hấp tấp như đệ đệ.”

 

Hoàng hậu nghe xong Thái tử nói cũng thấy có lý, hoàng hậu thấy hai con đứa con trai trưởng của nàng huynh hữu đệ cung, Thái tử cũng có thể suy nghĩ chu toàn cho Nhị hoàng tử, trong lòng rất là vui mừng. Đối với đề nghị của Thái tử, hoàng hậu cũng thấy không tồi. Mà Thái tử lại nhắc tới Gia Bảo, hoàng hậu nghĩ đến tính tình Gia Bảo nên cũng có chút cân nhắc.

 

“Vậy trước hết để cho Tiền thái y kiểm tra cho tiểu thư Trương gia một cái đi, về phần những thứ khác thì từ từ quan sát, tuyển tú sang năm cũng có rất nhiều thế gia nữ tử tốt…”

 

Trên đường về Bình Nhạc uyển, Hiên Vìên Hãn Thừa phân phó Nguyên Phúc. “Gọi Tiền Xuân Vình đến nội thư phòng gặp cô.”

 

Tiền Xuân Vình đi vào nội thư phòng của Thái tử điện hạ, từ hai năm nay xuống, hắn đã là thái y tâm phúc bên người Thái tử điện hạ.

 

”Thái tử điện hạ ngài có gì phân phó?”

 

“Ngươi nghĩ biện pháp tìm hiểu tình trạng thân thể của biết đích nữ Lễ bộ thị lang Trương Thuần Vì … Cô cần nhanh chóng biết tin tức xác thực.”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa chỉ nhớ rõ kiếp trước Trương Thuần Vì vào năm sau cũng chính là Vận Thái năm thứ tám thì chết bệnh, nhưng không nhớ rõ thời gian chính xác, không biết nàng có chống đỡ được đến tuyển tú hay không?

 

“Dạ.” Tiền Xuân Vình lập tức liền đi điều tra.

 

Sau  khi Tiền Xuân Vình tìm hiểu, đem kết quả hắn điều tra bẩm báo cho Thái tử điện hạ:

 

“Tình trạng thân thể của Trương tiểu thư rất kém cỏi, mặc dù trên mạch chứng chỉ nói là thân thể của nàng suy yếu, yêu cầu tĩnh dưỡng. Nhưng dược mà thầy thuốc ra toa thì sử dụng số lượng lớn *hổ lang chi dược tại duy trì* , nghĩ rằng gan trong cơ thể Trương Thuần Vì đã bắt đầu suy kiệt…”

 

“Nếu ngươi tới khám và chữa bệnh cho Trương Thuần Vì, nàng còn có hy vọng phục hồi không? Nếu không được, có thể tận lực kéo dài tuổi thọ của nàng, để cho nàng chống đỡ đến khi tuyển tú chấm dứt được không?” Hiên Vìên Hãn Thừa hỏi Tiền Xuân Vình.

 

“Thần không dám cam đoan, cần bắt mạch cho Trương tiểu thư trước rồi mới dám kết luận. Nhưng nhất định sẽ dốc hết khả năng vì Trương tiểu thư trị liệu.” Tiền Xuân Vình nói.

 

“Ngươi mau chóng đi một chuyến Trương gia…”

 

Sau đó Hiên Vìên Hãn Thừa lại nhẹ giọng phân phó Tiền Xuân Vình một sự tình, sau đó cho hắn lui xuống.

 

Quý phủ Lễ bộ thị lang Trương Đình Huy đèn đuốc sáng trưng, Trương phu nhân lau nước mắt, lo lắng nhìn nữ nhi hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường. Sau  khi Trương Thuần Vì từ khi trong cung trở về liền ngã bệnh. Trương Đình Huy sinh khí nói với thê tử,

 

“Ai cho ngươi tự chủ trương mang Thuần Vì tiến cung ? thân thể Thuần Vì đều như vậy , ngươi còn mang nàng đi ra ngoài, lại còn mang đi vào trong cung? Sang năm liền muốn chọn tú , nếu Hoàng hậu nương nương nhìn phải Thuần Vì thì làm như thế nào? Ngươi có nghĩ đến hậu quả không?”

 

Trương phu nhân ấp úng mà nói: “Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương triệu kiến, không thể từ chối . Rõ ràng mấy ngày nay  thân mình của Thuần Vì đã tốt hơn, ta đây mới mang nàng đi . Chỗ nào nghĩ đến sẽ như vậy a…”

 

“Vương đại phu nói như thế nào?” Trương Đình Huy hỏi thê tử.

 

“Vương đại phu nói, Thuần Vì sợ là không qua hết mùa đông này, nha nha…”

 

Trương phu nhân khóc đến thương tâm. Trương phu nhân tổng cộng sinh ba nam một nữ, đối với nữ nhi duy nhất phá lệ mà sủng ái, nhưng thân mình nữ nhi từ nhỏ suy nhược, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, thật sự là làm cho nàng lo lắng không thôi. Trương phu nhân nhìn nữ nhi một ngày một lớn, mắt thấy có thể đến tuổi định thân. Nhưng mấy năm nay thường xuyên thỉnh thái y đến xem bệnh cho nữ nhi, trong kinh thành cũng biết nữ nhi Trương gia thể yếu nhiều bệnh, vì thế vìệc hôn nhân của Trương Thuần Vì không người hỏi thăm. Trương phu nhân liền cùng Trương thị lang suy nghĩ biện pháp, bắt đầu từ năm trước, phàm là nữ nhi bị bệnh, bọn họ đều không thỉnh thái y đến xem . Trương gia tuyên bố với bên ngoài rằng thân mình của Trương Thuần Vì tốt hơn nhiều. Trong kinh thành thấy Trương gia quả thật không tiếp tục thỉnh thái y, đều cho rằng thân thể Trương tiểu thư có chuyển biến tốt đẹp. Kỳ thật Trương gia là trộm thỉnh một đai phu chốn dân gian, nghe nói là diệu thủ hồi xuân;Vương đại phu; đến trị liệu, vị Vương đại phu kia có chút năng lực, sau khi ăn dược của Vương đại phu, nữ nhi quả thật có khởi sắc.Cho nên Trương phu nhân bắt đầu sốt ruột thu xếp vìệc hôn nhân cho nữ nhi, trong lòng Trương phu nhân là muốn mau chóng tìm một hộ nhân gia để cho nữ nhi gả vào. Biết rõ thân thể của nữ nhi như vậy, còn muốn tìm biện pháp giấu diếm xuống, còn muốn tìm người gả cho, Trương phu nhân cũng là bất đắc dĩ. Ở Hiên Vìên vương triều, nữ tử chưa lập gia đình mà mất đi là không có tư cách táng nhập phần mộ tổ tiên Trương gia. Mà nếu đã được định thân rồi thì là người của phu gia [nhà chồng], như vậy nữ nhi vạn nhất mất đi, cũng không đến mức rơi vào làm cô hồn dã quỷ, cuối cùng cũng có chỗ để về.

 

Ngay từ đầu hết thảy cũng rất thuận lợi, nữ nhi được thầy thuốc dân gian trị liệu dần dần khỏe lên. Trong kinh thành cũng đều biết thân thể Trương tiểu thư tốt hơn nhiều, lại đã đến tuổi nói thân, cũng lục tục có bà mối tới cửa. Trương phu nhân đang bề bộn lựa chọn thì được tin Hoàng hậu nương nương triệu kiến , không nghĩ tới sau  khi nữ nhi từ trong cung trở về thì bị nhiểm phong hàn. Thầy thuốc nói là nữ nhi nhịn không quá đầu xuân sang năm, Trương phu nhân cùng Trương thị lang đều cảm thấy quá đột nhiên, vô pháp tiếp thu hiện thực…

 

Trương phu nhân cùng Trương thị lang không biết chính là, y thuật của thần y dân gian mà bọn họ thỉnh kỳ thật chỉ bình thường, mà thân thể Trương Thuần Vì đã sớm *nỏ mạnh hết đà* , ngày thường đều dùng rất nhiều thuốc bổ duy trì mà thôi, cho nên chỉ cần một bệnh phong hàn nhỏ liền khiến cho thân thể của nàng nhanh chóng suy sụp xuống. Lúc này hạ nhân trong phủ báo lại,

 

“Lão gia, phu nhân, thái y vìện Tiền thái y đến .”

 

Trương thị lang cùng Trương phu nhân thực kinh ngạc, bọn họ không có thỉnh thái y. Trương thị lang đột nhiên nghĩ đến, trong thái y vìện, thái y họ Tiền chỉ có hai người, một là vìện thủ thái y vìện, cũng không có khả năng tự mình tiến đến. Một người  khác chính là nhi tử của vìện thủ thái y vìện, thái y này hiện tại chính là hồng nhân bên người Thái tử điện hạ.

 

Tiền thái y thỉnh mạch cho Trương Thuần Vì, phát hiện mạch của nàng thực loạn, sau  khi nhìn phương thuốc nàng dùng trước đó, cẩn thận châm chước ra một phương thuốc mới. Trương phu nhân phân phó hạ nhân lập tức đi ngao dược.

 

Sau đó, Tiền Xuân Vình cùng hai vợ chồng Trương thị lang mật đàm hồi lâu, Trương phu nhân rốt cục lộ ra tươi cười, chuyện nàng luôn lo lắng cho nữ nhi tới nay có thể được giải quyết. Mặc kệ mục đích của Thái tử điện hạ là gì, Trương gia bọn họ đối với Thái tử điện hạ đều tràn ngập cảm kích.

 

Trong Bình Nhạc uyển, Lâm Gia Bảo nghiêm túc lật xem sổ sách, tới gần cuối năm , Khâu má má đem trướng vụ một năm của Bình Nhạc uyển giao cho Lâm Trắc quân kiểm tra, thẩm tra đối chiếu. Lâm Gia Bảo nhìn thực nghiêm túc, một năm này, y đã học được rất nhiều bản lĩnh hữu dụng từ Khâu má má, những thứ đó đều giúp y không nhỏ.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa bồi ở bên người Lâm Gia Bảo, cũng không nhúng tay. Nhìn ngoan bảo cùng Khâu má má nói cung vụ trong Bình Nhạc uyển xong, thấy ngoan bảo nói trật tự rõ ràng, xử trí cũng đều thực thỏa đáng. Hiên Vìên Hãn Thừa biết bảo bối đã tiêu phí rất nhiều tâm tư trong việc xử lý cung vụ,  trong lòng vừa vui mừng vì ngoan bảo trưởng thành, nhưng  hắn cũng rất là đau lòng,  cố gắng của Lâm Gia Bảo hắn đều thấy hết, một bảo bối như vậy thì làm sao hắn không cưng chìu đặt trong lòng bàn tay được.

 

Buổi tối, Hiên Vìên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo nằm ở trên giường, Hiên Vìên Hãn Thừa nói cho Lâm Gia Bảo nghe chuyện sang năm sẽ dẫn y cùng đi tuần Giang Châu.

 

“Thật vậy chăng? Ta có thể cùng đi sao?”

 

Lâm Gia Bảo vui vẻ cực kỳ, y từ nhỏ lớn lên trong Lâm gia thôn, sau đó bị đưa vào trong cung, sau đó chưa từng đi đến địa phương khác. Đối với việc lần này có thể cùng Thái tử đi, y  tràn ngập chờ mong.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa tiếp tực  nói về chuyện tuyển tú vào tháng ba sang năm. Không e dè mà nói cho ngoan bảo nghe an bài của hắn đối với việc tuyển tú, nói Trương Thuần Vì mệnh không lâu, và hắn sẽ nạp nàng làm trắc phi…

 

Lâm Gia Bảo nhớ lại, y cũng đã  một lần gặp mặt Trương gia tiểu thư, chỉ nhớ rõ thân hình nàng mảnh khảnh cùng với khuôn mặt đẹp như tiên nữ.

 

“Bệnh của Trương tiểu không thể trị hết sao? Thật đáng thương, nàng đẹp như thế, giống như một tiên tử …”

 

“Đã để Tiền thái y nhìn , sẽ hết sức trị liệu cho nàng .” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo, “Ngoan bảo, đừng khổ sở…Cho nên ngoan bảo cần phải luôn khỏe mạnh …” Hiên Vìên Hãn Thừa nói tiếp , “Bắt đầu từ ngày mai, tướng công đến dạy cho ngươi một bộ *ngũ cầm diễn*, ngươi phải hảo hảo học, mỗi ngày đều phải luyện trong chốc lát, đối với thân thể của ngươi mới có lợi…”

 

“Dạ. Nhất định cùng tướng công hảo hảo học.” Lâm Gia Bảo chủ động ôm thắt lưng Hiên Vìên Hãn Thừa, “Tướng công cũng phải hảo hảo , không cần quá cực khổ , tướng công phải luôn cùng Gia Bảo…”[Y-H: cưng quá (^_^)]

 

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe ngoan bảo nói xong, trong lòng một mảnh lửa nóng. Dùng sức hôn cái miệng nhỏ nhắn của ngoan bảo, tới giờ nhận phúc lợi của buổi chiều rồi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.