CHƯƠNG 30: TRẮC QUÂN
.
Cám ơn Yamiryu đã gợi ý những chỗ mình không biết nhé.
.
Lâm Gia Bảo có một giấc mộng đẹp thật dài, trong mộng y về tới Lâm gia thôn. Y cùng với ca ca tỷ tỷ còn có một đôi đệ muội đang chơi đùa bên dưới một tàn cây to,
“Gia Bảo… Các ngươi đừng đùa, ăn cơm …” Mẫu thân đứng ở sân trước gọi bọn họ.
“Tới rồi… Nương chúng ta về ngay…” Lâm Gia Bảo vui vẻ đáp lại.
Trong mộng, Lâm Gia Bảo cùng mọi người trong nhà dùng cơm, phụ thân nói với y:
“Gia Bảo a… Lập gia đình … phải hảo hảo chung sống cùng tướng công của ngươi a …”
“Ân…” Lâm Gia Bảo dùng sức mà gật đầu.
Cảnh tượng trong mộng chuyển hoán, pháo hoa xinh đẹp nở rộ khắp trời đêm.
”Ngoan bảo…” Tướng công Hiên Vìên Hãn Thừa xuất hiện ở trước mặt Lâm Gia Bảo, ôn nhu mà gọi y. Lâm Gia Bảo tiến vào vòng tay của tướng công,
“Tướng công…” Lâm Gia Bảo cùng tướng công ôm nhau , tướng công ôm y, bên dưới ánh sáng pháo hoa mà xoay tròn… Xoay tròn… Xoay tròn…
Chóng mặt quá… Lâm Gia Bảo từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thấy Hiên Vìên Hãn Thừa nằm ở bên người mình.
”Tướng công…”
Hiên Vìên Hãn Thừa ngủ không sâu, nghe được thanh âm ngoan bảo lập tức tỉnh táo lại.”Ngoan bảo… Cảm giác tốt hơn chút nào không?”
“Chóng mặt…” Lâm Gia Bảo cảm giác thân mình mềm nhũn , không có chút khí lực.
Hiên Vìên Hãn Thừa đưa tay sờ sờ cái trán của bảo bối, “Thật tốt quá, ngoan bảo ngươi không còn nóng …”
“Tướng công ta vừa mới nằm mộng, trong mộng ta về tới Lâm gia thôn. Ta và ca ca tỷ tỷ còn có đệ đệ muội muội cùng nhau chơi đùa … Còn cùng cha mẹ ăn cơm, rất là vui vẻ …”
Hiên Vìên Hãn Thừa nhướng mày, hỏi: “Phải không… Còn có mơ thấy cái gì khác không?”
“Ta còn mơ thấy tướng công .” Lâm Gia Bảo thẹn thùng rũ xuống đôi mắt, “Ta mơ thấy tướng công cùng ta nhìn pháo hoa, tướng công còn ôm ta xoay vòng vòng… Đem ta chuyển hôn mê…” (^_^).
Hiên Vìên Hãn Thừa nghe thấy Gia Bảo nói cũng mơ thấy hắn , vẻ mặt sung sướng. Địa vị của hắn hiện tại ở trong lòng bảo bối là trọng yếu như người nhà, nhưng hắn còn cảm thấy chưa đủ, một ngày nào đó hắn muốn chiếm được vị trí tối trọng yếu trong lòng bảo bối …
Hoàng hậu nghe nói Lâm Gia Bảo tỉnh lại, phái người đưa tới không ít thứ bổ dưỡng. Mà tin tức Lâm Gia Bảo cùng Hoàng hậu nương nương trải qua nguy hiểm, đồng thời y cũng cứu Hoàng hậu nương nương đã truyền khắp hậu cung. Trong hậu cung rất nhiều người đều ghen tị vận may của song nhi tiểu thị này, có thể ở thời điểm nhiều tặc nhân ám sát như vậy mà lông tóc vô tổn, hơn nữa còn có thể cứu Hoàng hậu nương nương, xem ra là có ân với Hoàng hậu nương nương, về sau sợ là sẽ có chuyển biến lớn …
Sau khi Lâm Gia Bảo lui sốt, Hiên Vìên Hãn Thừa yên lòng. Biết được phụ hoàng cùng đệ đệ Hiên Vìên Hãn Khải đều đã trở lại nên liền tiến đến Càn Thanh cung cùng phụ hoàng thương thảo vìệc xử lý tặc nhân mà Tiết gia cùng Lịch Vương dẫn vào trong cung. Hiên Vìên Hãn Thừa biết được Lịch Vương đã tự sát, táng thân biển lửa, nói với Hiên Vìên Hãn Khải rằng:
“Hoàng đệ lần này làm thực tốt ! Lập công lớn…”
“Tất cả là nhờ Thái tử ca ca mau chóng chạy về hoàng cung xác nhận tin tức bình an của mẫu hậu, khiến cho đệ đệ ta không cần cố kỵ mà nhanh chóng tiến công.” Hiên Vìên Hãn Khải không dám nhận công.
Hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm hỏi Nhị hoàng tử, “Có từng thẩm tra rõ ràng, Lịch Vương kia trời sanh tính gian trá, nếu để hắn may mắn đào thoát, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi…”
“Phụ hoàng xin yên tâm, nhi thần đã xác nhận qua, chính là thi thể của Lịch Vương. Thi thể của Lịch Vương tuy là bị cháy đến không còn nhìn rõ bộ dáng , nhưng xiêm y cùng trang sức từ trên người hắn lưu lại mơ hồ có thể phân biệt được, mà sau lưng thi thể kia cũng còn lại dấu vết bị trúng tên.” Hiên Vìên Hãn Khải tin tưởng thỏa mãn nói.
Hiên Vìên Chiêu Thâm sau khi nghe xong thì gật đầu, ở trong lòng tự hỏi khả năng Lệ Vương đào thoát là như thế nào.”Tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút, sắp tới kinh thành giới nghiêm, *tại kinh giao* đều an bài tra xét một chút. Hơn nữa, đối với gia quyến của Tiết gia cùng Lệ Vương cũng phải được xử trí thỏa đáng.”
Hiên Vìên Hãn Thừa cũng lo lắng nếu để Lệ Vương may mắn đào thoát khẳng định sẽ ngóc đầu trở lại.”Đối với Lệ Vương tốt nhất là đuổi tận giết tuyệt thì mới có thể trừ bỏ hậu hoạn. Con nối dòng cùng gia quyến của hắn đềi phải xử trí nhanh một chút, nếu Lệ Vương còn sống, hắn nhất định sẽ có hành động…”
Hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm thực đồng ý với ý nghĩ của Thái tử. “Vì để ngừa vạn nhất, giam trảm lần này phải phái nhiều người ẩn nấp ở chung quanh hơn, nếu Lệ Vương có động tác thì cũng nhân dịp này bắt hết một lưới.”
Hiên Vìên Chiêu Thâm nhìn về phía Thái tử, trong mắt có ý tứ như đang ý kiến, “Công vìệc giam trảm lần này nên để ai đến chủ trì?”
“Phụ hoàng, nhi thần đề nghị cho nhị hoàng đệ chủ trì, một chuyện không cần phải hai người làm, Hãn Khải hắn lần này lập nhiều công lớn, vìệc này cũng có thể giao từ hắn đến. Huống hồ, Lệ Vương còn chưa có chết chỉ là chúng ta đoán mà thôi, chỉ cần an bài thỏa đáng nhiều hơn những người này tay cũng sẽ không có nguy hiểm. Nghĩ đến Hãn Khải cũng lớn rồi, vừa lúc có thể đi Lịch Thành lịch lãm một phen.” Hiên Vìên Hãn Thừa hướng phụ hoàng đề nghị.
Nhị hoàng tử Hiên Vìên Hãn Khải nghe Hiên Vìên Hãn Thừa hướng phụ hoàng tiến cử hắn, *đem bối rất bút thẳng tắp*, “Phụ hoàng để nhi thần đi thôi, nhi thần cam đoan làm tốt chuyện này”.
Hoàng đế nghĩ nghĩ liền đồng ý , “Hảo đi, đi bên kia nhớ không thể lỗ mãng, phải cẩn thận dư đảng của Lệ Vương.”
“Dạ. Phụ hoàng xin yên tâm, nhi thần sẽ cẩn thận. Nhi thần nhất định sẽ đem dư đảng của Lệ Vương tiêu diệt sạch sẽ, vì phụ hoàng phân ưu.” Hiên Vìên Hãn Khải phát thệ nhất định không cô phụ Thái tử tiến cử, cùng chờ đợi của phụ hoàng, hảo hảo mà hoàn thành chuyện lần này.
“Lưu Trạch Kỳ vừa lúc ở Lạc Thành, nhi thần sẽ gởi thư để hắn phối hợp với nhị hoàng đệ .” Hiên Vìên Hãn Thừa tương đối coi trọng Lưu Trạch Kỳ, có hắn phụ trợ bên người nhị hoàng đệ, hẳn là có thể thuận lợi làm vìệc.
“Dạ. Ta nhất định hảo hảo phối hợp cùng Lưu thượng thư. Phụ hoàng, thần đi về chuẩn bị đi Lịch Thành .” Hiên Vìên Hãn Khải xoa tay .
“Vậy ngươi lui xuống trước đi, trở về hảo hảo chuẩn bị đi.” Hiên Vìên Chiêu Thâm nói.
“Dạ. Nhi thần cáo lui.”
Hiên Vìên Hãn Khải khí phách hăng hái mà đi ra ngoài. Hiên Vìên Hãn Khải đi rồi, hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm nói với Thái tử:
“Tối hôm qua nghe mẹ ngươi nói, lần này toàn dựa vào song nhi kia …”
Hiên Vìên Hãn Thừa cũng đã nghe mẫu hậu kể lại chuyện nguy hiểm nàng cùng Gia Bảo trải qua, đối với hành động của Gia Bảo thực tán thưởng cũng thực đau lòng. Hiên Vìên Hãn Thừa cười, trả lời với phụ hoàng:
“Đây là chuyện Gia Bảo phải làm …”
“Là một hài tử tốt, mẹ ngươi sau đó cứ không ngừng khen y, nghe nói y bị bệnh thì rất là lo lắng, hiện tại bệnh tình của y như thế nào?” Hoàng đế đối với việc Lâm Gia Bảo cứu hoàng hậu cũng thực cảm kích.
“Gia Bảo tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chưa từng trải qua mấy chuyện như vậy, nên bị kinh hách, sau đó lại bị cảm lạnh, sốt một đêm. Hiện tại sốt đã hạ, kế tiếp còn cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”
Hiên Vìên Hãn Thừa nói lên bệnh tình của Lâm Gia Bảo, trong mắt che dấu không được nhu tình. Hoàng đế thấy hết nhưng không lên tiếng. Thái tử rốt cuộc còn trẻ, nhớ năm đó bản thân hắn cũng như thế… … Đáng tiếc làm đế vương, hắn chung quy có rất nhiều bất đắc dĩ… quan hệ giữa hậu cung cùng triều đình là không thể phân ra, chỉ mong tương lai nhi tử có thể xử lý tốt hơn hắn.
“Mẹ ngươi nói, lần này Lâm tiểu thị có công cứu nàng, muốn trọng thưởng cho y, nàng muốn phong cho y là Trắc quân. Ngươi xem coi thế nào?” Hoàng đế hỏi Thái tử.
Hoàng hậu sau khi trở về liền cùng hoàng đế nói một ngày một đêm mạo hiểm lần này. Nói nào là Lâm Gia Bảo dũng cảm kiên cường, đối với nàng cũng là thật lòng kính yêu. Hoàng hậu sâu sắc cảm động, khi biết được Lâm Gia Bảo bị bệnh thì nàng cũng rất là bất an. Nghĩ muốn bồi thường thật thỏa đáng cho Lâm Gia Bảo. Hoàng hậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ muốn phong cho Lâm Gia Bảo làm Trắc quân. Như vậy về sau, Lâm Gia Bảo có thể danh chính ngôn thuận đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an nàng. Mà tính tình Lâm Gia Bảo *nhuyễn miên* lại thực thiện lương hồn nhiên, tuy nhiên, con nối dòng về sau có lẽ cũng sẽ có chút khó khăn. Nếu phong Trắc quân, Trắc quân của Thái tử tương đương với địa vị của Thái tử trắc phi, như vậy cũng không sợ bị thị thiếp khác của Thái tử khi dễ. Như vậy thật là một chuyện dẫn đến nhiều việc tốt….
“Nhi thần cảm tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu đã ưu ái Gia Bảo. Nhi thần nguyện vì Gia Bảo thỉnh phong Trắc quân, thỉnh phụ hoàng thành toàn.” Hiên Vìên Hãn Thừa quỳ xuống, biểu tình nghiêm túc nói.
“Thái tử ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng, trừ bỏ Thái tử phi, ngươi ấn lệ có thể có thêm ba Thái tử trắc phi, hiện tại bỏ ra một vị trí sau này thì chỉ còn có hai. Trắc quân cùng trắc phi đều là tam phẩm, là phương thức mượn sức triều thần tốt nhất. Có thế gia đại tộc chống lưng đối với con đường tương lai của ngươi sẽ mang đến rất nhiều trợ lực. Mà Lâm Gia Bảo mặc dù tốt, nhưng mẫu tộc của y vô pháp cho ngươi bất cứ trợ lực gì …” Hoàng đế phân tích cùng Thái tử.
“Nhi thần đã suy xét rõ ràng. Nhi thần biết được ý của phụ hoàng. Nhi thần cũng không hy vọng dựa vào hậu cung để kiềm chế triều đình, thỉnh phụ hoàng tin tưởng nhi thần, nhi thần sẽ không để cho ngài thất vọng .”
Hiên Vìên Hãn Thừa quỳ trên mặt đất, nói với phụ hoàng. Đã trải qua đủ loại sự tình kiếp trước, hắn đã phát thệ kiếp này chỉ có một mình Lâm Gia Bảo. Về sau hắn cũng sẽ không nạp thêm trắc phi, cũng càng không vì thế lực mẫu tộc mà nạp các nàng thành phi.
“Hảo, trẫm tin tưởng ngươi…”
Hiên Vìên Chiêu Thâm nhìn Thái tử cả người tản ra kiên nghị, trong lòng rất là vui mừng. Không biết từ khi nào, trên người Thái tử phát ra khí chất vương giả ngày càng mãnh liệt. Có lẽ người thừa kế này của hắn có thể làm được những việc mà hắn nghĩ sẽ vô pháp làm được …
“Vậy trẫm sẽ hạ thánh chỉ, chờ sau khi thân thể Lâm tiểu thị khỏi hẳn, chọn ra ngày làm rồi cử hành nghi thức sắc phong.” Hiên Vìên Chiêu Thâm nói.
“Nhi thần tạ phụ hoàng.” Hiên Vìên Hãn Thừa cung kính thi ành đại lễ đối với phụ hoàng.
Lúc Hiên Vìên Hãn Thừa trở lại Bình Nhạc uyển, Lâm Gia Bảo chính là dựa vào cái đệm ngồi ở trên giường , từng ngụm từng ngụm mà ăn cháo.
“Thái tử điện hạ…” Lâm Gia Bảo nhìn thấy Hiên Vìên Hãn Thừa trở lại, trong mắt sáng ngời. Thư Cầm tiếp nhận bát cháo mà Lâm tiểu chủ vừa ăn xong, thức thời lui xuống.
“Ngoan bảo cảm giác khỏe hơn chút nào không?” Hiên Vìên Hãn Thừa đi vào bên giường quan tâm hỏi.
“Ta đã tốt hơn nhiều, đầu cũng không hôn mê.” Lâm Gia Bảo hồi đáp.
Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn Lâm Gia Bảo quả thật tinh thần không ít.”Ngoan bảo lần này chịu khổ … Khi đó có sợ không?”
Lâm Gia Bảo nhẹ nhàng mà lắc đầu, “Gia Bảo không sợ, Gia Bảo biết tướng công sẽ về kịp cứu chúng ta …”
“Ngoan bảo của ta… , sẽ không có lần sau , sẽ không lại để cho ngươi lo lắng hãi hùng …” Hiên Vìên Hãn Thừa ngồi ở bên giường đem Lâm Gia Bảo ôm vào trong ngực, âm thầm phát thệ ở trong lòng, không được để bảo bối lại dấn thân vào trong nguy hiểm.
“Ân…” Lâm Gia Bảo ở trong ngực tướng công, cảm thấy phi thường an lòng.
Thư Nhã bưng một chén thuốc tiến vào, “Lâm tiểu chủ nên dùng thuốc .”
“Ta đã hết bệnh rồi…” Lâm Gia Bảo nhìn chén thuốc đen như mực mà thấp giọng, tối hôm qua, ký ức về hương vị chua sót của chén thuốc kia vẫn còn rất rỏ trong đầu của y.
“Tiểu chủ, nô tỳ biết thuốc rất đắng cho nên cố ý chuẩn bị mứt hoa quả cho ngài, sau khi uống thuốc thì ăn một miếng sẽ không càm thấy đắng”. Thư Cầm đi phía Thư Nhã, đem một dĩa đầy ấp mứt hoa cho Lâm Gia Bảo nhìn.
“Ngoan bảo nghe lời, ngươi còn chưa có khỏe… cần phải uống thuốc”. Hiên Vìên Hãn Thừa tiếp nhận chén thuốc, đưa đến bên môi bảo bối. “Hay là để cho ta tới uy ngươi, giống như tối hôm qua vậy…”
“Dược thực đắng , tự mình uống…”
Lâm Gia Bảo lắc đầu, nhớ lại phương thức tối hôm qua Hiên Vìên Hãn Thừa uy dược, lại là một trận đỏ mặt tim đập. Hiên Vìên Hãn Thừa yêu nhất là nhìn bộ dáng bảo bối thẹn thùng ngại ngùng … Lâm Gia Bảo nhăn mày, ngoan ngoãn mà uống xong chén thuốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Lâm Gia Bảo mới vừa uống dược xong, Hiên Vìên Hãn Thừa lập tức bón cho y một vìên mứt hoa quả. Mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt chậm rãi xua tan vị đắng trong miệng. Lâm Gia Bảo ăn xong một vìên lại tiếp ăn hai khối.
“Ngoan bảo… Hôm nay có một tin tức tốt, lần này ngươi có công cứu mẫu hậu, phụ hoàng sẽ hạ chỉ phong ngươi là Trắc quân…”
Lâm Gia Bảo còn chưa kịp phản ứng, Thư Nhã cùng Thư Cầm nghe được tin tức này đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, hướng Lâm Gia Bảo chúc mừng:
“Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ… Thật sự là mừng rỡ a…”
“Ta đây về sau có thể đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương …”
Lâm Gia Bảo cười vui vẻ, như vậy là y có thể mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cũng sẽ không để cho Thái tử điện hạ khó xử . [Y-H: đáng yêu quá (^_^)]