Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 4: Chương 4: Anh em sống chung




Trong căn biệt thự to lớn xa hoa đầy phong vị thượng lưu này, bánh bao nhỏ Tiểu Phong lại thoải mái hưởng thụ cuộc sống sung túc, giơ tay có áo mặc, há mồm có cơm ăn một lần nữa.

“Tiểu Phong ngoan, há miệng ra nào ~”

“Ah__________”

“Ừm, Tiểu Phong nhà chúng ta giỏi quá!” Anh trai đại nhân còn tặng kèm thêm một cái thơm má.

Vì thế hai chén cháo gạo lức đã bị ăn sạch trong bầu không khí huynh đệ tương thân tương ái, anh một miếng, em một miếng rồi ╮(╯▽╰)╭

Phúc quản gia mỉm cười hài lòng nhìn đại thiếu gia ôm tiểu thiếu gia vào trong ngực, còn nhẹ nhàng xoa bụng giúp tiểu thiếu gia tiêu cơm, sau đó quay đi gọi đầu bếp bưng hai cốc sữa lên.

Chậc, thân thể hai vị thiếu gia đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày vào sáng sớm và trước lúc đi ngủ đều cần phải uống một cốc sữa. Phúc quản gia lo việc rất chu toàn, sữa này là do ông đặc biệt dặn lão bạn già làm ở nông trang mang tới, hương vị tinh khiết đúng chất sữa tươi, an toàn hơn nhiều so với mấy loại sữa bột đầy chất độc hại bán ngoài kia.

Phúc quản gia cũng phải thầm tự khen sự cẩn trọng, chú đáo của mình.

Ngửi thấy mùi sữa tươi, dạ dày nhỏ theo bản năng nảy sinh chống đối ác cảm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Phong nhăn lại hệt như vỏ bánh gạo hấp, oa oa oa, cậu ghét sữa lắm ấy, bỏ qua cho cậu đi, ứ muốn uống đâu QAQ.

Diệp Cảnh biết Tiểu Phong không thích sữa, nhưng vừa nãy mới chỉ ăn một bát cháo, nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng làm no bụng, không có nhiều dinh dưỡng, Tiểu Phong giờ còn nhỏ, thân thể lại ốm yếu, muốn bồi bổ từ từ nhất định phải ăn nhiều đồ có hàm lượng dinh dưỡng cao.

“Tiểu Phong…”

Quay đầu lại, bánh bao nhỏ Tiểu Phong vội vùi mặt vào trong lồng ngực Diệp Cảnh, chỉ lộ ra cái gáy xù tóc. Anh vừa cảm thấy bất đắc dĩ, cũng vừa thấy buồn cười, nhưng vẫn nhẫn nại kéo bé con từ trong ngực mình ra.

“Tiểu Phong ngoan, uống hết sữa thân thể mới tốt lên được, anh sẽ uống cùng Tiểu Phong được không?”

Tiểu Phong chớp chớp mắt nhìn anh trai nhà mình ba giây, biết không thể thay đổi được ý của anh mới quyết đoán giãy dụa đôi chân ngắn ngủn, chạy tới ghế sô pha, đầu rúc vào gối dựa, chỉ lộ ra cái gáy ở bên ngoài.

Không uống, kiên quyết không uống. Cậu không muốn thừa nhận vì có người chiều chuộng nên mới phá lệ cố tình làm nũng đâu ╭(╯^╰)╮

Đột nhiên có hai cánh tay ôm lấy mông cậu, lôi cậu từ trong đống gối dựa chui ra.

“Tiểu Phong thật bướng bỉnh!” Tiếng cười của anh trai vang lên từ phía sau. Bánh bao nhỏ Tiểu Phong đột nhiên xúc động muốn xoay người một cái, bổ nhào về phía anh trai. Diệp Cảnh bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tiểu Phong đẩy ngã vào ghế sô pha.

Bé con vung chân tay loạn xạ, muốn rời khỏi lồng ngực của anh trai, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của anh.

“Vẫn còn muốn làm loạn nữa à?” Diệp Cảnh yêu thương dịu dàng xoa cái đầu nhỏ của em trai nhà mình, giọng nói không chút nào che dấu chiều chuộng sủng nịnh. Bé con được anh trai bao dung như thế tự nhiên có chút ngại ngùng.

“Em chỉ là… không thích uống, anh hai ~” Bánh bao nhỏ mềm yếu túm lấy áo Diệp Cảnh, tỏ vẻ hiện tại bản thân rất cần được che chở.

“Ha ha…” Diệp Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của bánh bao nhỏ, cọ má vào cái đầu nhỏ xù tóc nói: “Không uống sữa sẽ không phát triển được chiều cao đâu, Tiểu Phong muốn tương lai mình bị lùn sao?”

“…………Không đây ToT”

“Vậy thì đúng rồi, ngoan, há miệng ra nào ~”

“Ừng ực… ừng ực, ừng ực……” Hức hức QAQ chất lỏng màu trắng đáng ghét.

Uống sữa xong, Diệp Cảnh nắm tay bánh bao nhỏ đi dạo quanh sân một vòng rồi mới kéo bé ngồi lên ghế sô pha xem TV.

Diệp Cảnh theo thói quan cầm điều khiển từ xa mở kênh kinh tế và tài chính, nhưng bỗng nhiên nhớ ra Tiểu Phong mới tròn bốn tuổi, một đứa bé bốn tuổi chắc rất thích xem hoạt hình mới đúng. Vì thế, đầu ngón tay lập tức chuyển kênh, màn hình TV đang chiếu bộ phim hoạt hình thịnh hành nhất lúc đó – Cừu con vui vẻ và sói xám.

Bánh bao nhỏ Tiểu Phong ngồi dựa vào ngực anh trai, trừng mắt ngạc nhiên, thật sự nhìn không ra, hóa ra anh trai nhà mình thích xem cừu nhỏ đáng yêu á ~ Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, là một đứa em trai ngoan ngoãn tất nhiên sẽ lấy anh trai làm chuẩn mực rồi, thế nên cậu rất tự giác tiếp tục dựa vào người Diệp Cảnh chăm chú xem hoạt hình.

Diệp Cảnh cúi đầu nhìn Tiểu Phong đang chăm chú nhìn TV, trong mắt ánh lên nét tươi cười, cuối cùng anh cũng đã làm được việc mà bé con thích.

Vậy nên, anh trai thỏa mãn, bánh bao nhỏ thỏa mãn, cả hai đều rất vừa lòng bản thân đã làm một người anh trai (em trai) tốt

~ Ha ha ^-^

.

.

.

Bánh bao nhỏ Tiểu Phong không có đủ kiên nhẫn để xem hết phim, cậu càng xem càng cảm thấy uể oải, thân thể của một đứa nhỏ bốn tuổi thật sự quá mức non nớt yếu ớt, chỉ chốc lát sau, hai mí mắt của cậu đã có xu hướng dán vào với nhau, cố mãi vẫn không mở ra nổi. Trước khi ngủ còn không quên túm lấy góc áo của anh trai, muốn xác định bản thân không chỉ có một mình mà vẫn có anh bên cạnh, từ từ híp mắt lại, bánh bao nhỏ hạnh phúc chìm vào giấc ngủ (*^__^*)

Diệp Cảnh sớm đã có tính tự chủ rất cao nên dĩ nhiên trạng thái tốt hơn nhiều so với bánh bao nhỏ. Nhìn Tiểu Phong đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, anh cầm điều khiển chỉnh nhỏ tiếng TV lại, chờ đến khi bé con hoàn toàn rơi vào giấc ngủ sâu, hô hấp đều đặn mới tắt hẳn TV.

Tiểu Phong đã ngủ rất sâu rồi.

Anh cẩn thận ôm cơ thể mềm mại thơm mùi sữa của bé con trên ghế sô pha lên. Dường như vì phải rời khỏi ghế sô pha êm ái nên Tiểu Phong có chút khó chịu, thân thể nho nhỏ co lại chui vào trong lồng ngực anh trai mình, tự giác tìm vị trí thoải mái, vừa lòng dụi má vào áo anh rồi tiếp tục ngủ, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại chu ra chóp chép.

Diệp Cảnh khẽ hôn lên mái tóc tơ mềm mại của bé con vài cái, rất hài lòng với sự ỷ lại của bánh bao nhỏ nhà mình. Đúng, chính là như thế, anh đúng là muốn nuôi dưỡng Diệp Phong trở thành một đứa nhỏ thích dựa dẫm vào anh, không phải vì muốn làm hư cậu mà là để cho cậu mãi mãi không bao giờ rời khỏi anh, giống như cá với nước, cả đời chỉ có thể sống với nhau, dựa vào nhau mà sống.

Khóe môi Diệp Cảnh hơi nhếch lên, đáy mắt thấp thoáng một chút ánh sáng hàm xúc khó hiểu, rõ ràng mới chỉ là một đứa nhóc tám tuổi nhưng nét mặt lại lộ rõ sự tinh quái của cáo già.

Từ nhỏ phòng của hai anh em đã được tách ra phân định rõ ràng, Diệp Cảnh thực ra là một người vô cùng chú trọng không gian riêng tư, ngoại trừ mỗi tuần một lần có người tới dọn dẹp, còn ngoài ra nếu không có sự cho phép của anh, ai cũng không được vào, anh đoán có lẽ trước đây Tiểu Phong cũng chưa từng một lần tới phòng anh.

Nhưng hiện giờ, Diệp Cảnh lại ôm bánh bao nhỏ Tiểu Phong vào trong phòng của mình, Phúc quản gia nãy giờ vẫn theo sau hai vị thiếu gia ngừng bước.

“Bác Phúc, ngày mai bác thu dọn đồ đạc đi, sau này Tiểu Phong ở cùng phòng với cháu.” Diệp Cảnh dặn dò.

Ánh mắt Phúc quản gia khẽ lóe lên, ông vuốt cằm suy tư rồi gật đầu: “Được rồi, đại thiếu gia.”

Từ lúc vị phu nhân trước gặp chuyện không may, đại thiếu gia đã sớm khó chịu với Diệp phu nhân hiện giờ rồi, vậy nên chắc chắn cũng chẳng yêu quý gì cậu hai đâu, đây gần như là bí mật công khai của Diệp gia. Phúc quản gia có kinh nghiệm sống phong phú, tuy cũng không ưa vị tân phu nhân này nhưng trẻ nhỏ vô tội. Cho dù chẳng có ai trong Diệp gia hoan nghênh sự ra đời của cậu nhưng trong thân thể cậu vẫn chảy huyết mạch của Diệp gia, Phúc quản gia tất nhiên sẽ không cố ý nghiêm khắc, khắt khe với cậu.

Hôm nay đột nhiên thấy sự thay đổi của đại thiếu gia, đối với tiểu thiếu gia vô cùng quan tâm, cưng chiều, Phúc quản gia rất hài lòng, dù sao mấy ngày trước nhị thiếu gia mới bệnh nặng, căn bệnh thực sự rất nguy hiểm, bị dày vò cả đêm cuối cùng cũng ổn định được, nhưng cậu lại rơi vào mê man, mãi chiều nay mới tỉnh giấc.

Phúc quản gia đã thông báo cho ông chủ và phu nhân biết nhưng ông chủ chỉ dặn dò ông mời bác sĩ riêng tới, còn vị phu nhân kia lại nói thẳng rằng bản thân bà còn bận tham gia dạ tiệc kéo dài cả tuần, ông tự lo mọi việc là được. Nhân tiện giờ mới nói, hai người bọn họ hiện tại vẫn đang ở nước ngoài.

Phúc quản gia cho rằng có lẽ do nhị thiếu gia bị bệnh nên đại thiếu gia mới mềm lòng, nổi lên tình anh em thân thiết và có sự thay đổi ngày hôm nay. Dù sao ba mẹ của hai anh em quanh năm suốt tháng không ở nhà, người thân có thể dựa dẫm vào nhau chỉ có hai người bọn họ mà thôi, không cần vừa gặp đã yêu, ít nhất ở với nhau lâu ngày sẽ sinh tình đúng không, Phúc quản gia vui vẻ nghĩ như thế. (Hớ, đây là cái thâm ý gì vậy?)

Sau khi Phúc quản gia cung kính rời đi, Diệp Cảnh bắt đầu giúp bánh bao nhỏ tháo giày, thay quần áo, lau mặt, lau chân tay rồi mới đắp chăn lại, gấp gọn góc chăn rồi vặn nhỏ cây đèn ngủ giúp bé.

Diệp Phong lúc ngủ trông vô cùng ngoan ngoãn, im lặng, không quấy phá, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, phả ra hơi thở ấm áp nhịp nhàng, thật tĩnh lặng, cũng thật tốt đẹp.

“Tiểu Phong…….” Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên trán bé con, chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng, lặng lẽ rời đi.

Hôm nay, anh sống lại, trở về là một đứa nhỏ tám tuổi, Diệp Cảnh nhớ rất rõ, dường như bản thân mới một giây trước thôi còn đứng trong đám tang Tiểu Phong, sau đó……… Thần kinh anh có chút rối loạn, nhìn ảnh chụp của Tiểu Phong mà cứ ngỡ cậu đang cười với anh. Trong chớp mắt, Diệp Cảnh bỗng xuất hiện ở một không gian trắng xóa, cùng với giọng nói thoảng bên tai làm một cuộc trao đổi với anh, anh sẽ sống lại nhưng thân thể Tiểu Phong sẽ yếu hơn nhiều so với trước đây.

Diệp Cảnh không thể dùng khoa học để giải thích tình huống này nghĩ là gì, nó làm anh nhớ đến một tình huống khác tương tự trong một bộ phim từng thịnh hành một thời trước đây______Tiệm cầm đồ số tám. Đó là một cuộc giao dịch vật đổi vật, lấy sức khỏe thân thể ra để đổi lấy sự sống lại.

“Đại thiếu gia?” Phúc quản gia đang thúc giục người giúp việc quét dọn phòng khách lúc này hơi sửng sốt, bình thường vào giờ này đại thiếu gia đã sớm đi ngủ, sao hôm nay vẫn còn tràn đầy tinh lực chạy loạn thế này?

À không, không phải là chạy loạn mà chỉ là chậm rãi đi từ trên lầu xuống dưới mà thôi. Phúc quản gia bỗng nhiên có chút ảo não, cho rằng bản thân không có mắt nhìn, không chú ý tới tâm tình của đại thiếu gia, vậy nên giờ mới không rõ nguyên nhân đại thiếu gia thay đổi thói quen sinh hoạt.

“Bác Phúc, bác đến thư phòng đi, cháu có chuyện muốn hỏi bác”. Diệp Cảnh chậm rãi nói.

Trong lòng Phúc quản gia trào lên cơn sóng nghi hoặc, ông bỗng nhiên cảm thấy đại thiếu gia hiện giờ hình như có gì đó khác so với trước. Lúc trước đại thiếu gia tuy rằng so với tuổi của mình trưởng thành rất sớm, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, cho dù có bản lĩnh thì vẫn còn hơi hướm non nớt, nhưng lúc này đây, ông cảm nhận rõ được khí thế đầy áp lực phát ra từ anh giống hệt như từ trên người ông chủ.

Phải là một người đã từng được rèn luyện, lăn lộn trong xã hội nhiều năm mới vô hình trung hình thành nên khí thế áp bức như thế, có lẽ nào đại thiếu gia bị đánh tráo hay không?! Phúc quản gia lắc đầu, lẽ nào ông bận rộn cả ngày tới mức đầu óc hồ đồ mới nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn như thế.

Hai người đi tới thư phòng, Diệp Cảnh theo thói quen để Phúc quản gia ngồi một bên còn bản thân mình thì ngồi ở vị trí chủ thượng.

“Trước tiên bác nói cho cháu biết……..bệnh tình cùng thân thể hiện tại của Tiểu Phong đi”.

Phúc quản gia khẽ thở dài: “Tiểu thiếu gia từ lúc mới sinh cơ thể đã yếu ớt, bác sĩ cũng nói qua cậu hai yếu từ trong bụng mẹ, vậy nên rất khó nuôi”.

Diệp Cảnh gật đầu, điều này anh đã sớm nghĩ tới.

“Sáng hôm qua cậu hai bị nhiễm lạnh, tới chiều thì bắt đầu phát sốt, vất vả cả đêm, mãi đến chiều hôm nay mới tỉnh lại”. Bạn đang ?

“Ừm” Diệp Cảnh nhíu mày: “Cha và phu nhân nói thế nào ạ?”

“…” Phúc quản gia ngập ngừng: “Họ nói tiểu thiếu gia nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt”.

À..… Diệp Cảnh thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên đời này họ vẫn giữ thái độ như cũ, ở trong cái nhà này Tiểu Phong vẫn mãi không được một ai coi trọng, nhưng như thế cũng không sao, về sau Tiểu Phong chỉ có thể là của một mình anh.

Diệp Cảnh bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, đời trước chắc chắn Tiểu Phong cũng phải lớn lên trong hoàn cảnh cô độc như thế, nếu không có Phúc quản gia dốc lòng chăm sóc thì có lẽ ngay đến người giúp việc cũng có thể ra oai với em ấy rồi.

“Bác Phúc, cảm ơn bác…….” Cám ơn bác, khi tất cả mọi người xem thường thì bác vẫn hết lòng chăm sóc Tiểu Phong, vẫn luôn chú ý để đứa nhỏ kia được lớn lên trong vùng trời yên bình ấm áp ánh mặt trời.

“Đại thiếu gia, cậu cũng có thể chăm sóc cậu hai thật tốt!” Phúc quản gia vui mừng nói, ông có thể trông nom tiểu thiếu gia nhưng dù gì ông cũng chỉ là một quản gia, sự quan tâm của vị trưởng bối này đem ra so thì vẫn không thể nào bằng tình thân.

Diệp Cảnh gật đầu nói: “Sau này cứ giao cho cháu”.

Chờ cho đến khi Diệp Cảnh trở lại phòng lần nữa, bánh bao nhỏ không biết từ khi nào đã trở mình, tay nắm chặt một góc chăn ngủ say sưa, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép, sắc mặt tươi cười đầy hạnh phúc.

Diệp Cảnh cởi quần áo, nhẹ nhàng trèo lên giường nằm cạnh bé con, vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại bụ bẫm như bánh bao vào lòng, hương sữa thoang thoảng tràn vào khoang mũi.

Bánh bao nhỏ rất tự giác nhích lại gần, dụi dụi vào ngực anh trai, thuận tiện lau hết nước miếng lên áo anh, sau đó còn tiếp tục chảy nước dãi, mơ màng ngủ.

Diệp Cảnh bất đắc dĩ dịu dàng xoa đầu bé con, để mặc cho Tiểu Phong tiếp tục nằm trong ngực mình chảy nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.