Từ Mộng Gia được sinh ra trong một gia đình bình dân, có một người cha đi làm thuê và một người mẹ làm công nhân trong xưởng may. Tổ tiên tam đại đều là nông dân chân lấm tay bùn, nhưng không hiểu sao lại đẻ ra được một bé gái trắng trẻo, nõn nà như Từ Mộng Gia. Cũng bởi vậy mà từ nhỏ, Từ Mộng Gia đã được mọi người trong nhà cưng chiều vô cùng, bên họ cha thì có các bác các chú, bên họ mẹ thì có các cậu các dì, vừa nhìn thấy Từ Mộng Gia lớn lên xinh đẹp, trong veo như nước suối, liền nhịn không được càng thêm yêu thích.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Từ Mộng Gia ngay từ nhỏ đã có cảm giác về sự ưu việt, nổi bật giữa đám đông. Cái cảm giác được đối xử đặc biệt này khiến tính cách của cô có chút quái đản, cho nên trong mắt mấy đứa trẻ thân thích trong nhà, cô không hề được hoan nghênh. Nhưng Từ Mộng Gia chẳng thèm quan tâm, dù sao cô cũng xem thường mấy đứa nhỏ lớn lên xấu xí như con baba chui dưới bùn lên kia.
Từ Mộng Gia vô cùng hâm mộ những kẻ có tiền thường xuất hiện trên TV kia, ước ao được trở thành con cháu nhà giàu. Cô luôn cho rằng bản thân chắc chắn đã đầu thai nhầm chỗ, nhìn dung mạo cùng khí chất của cô mà xem, sao có thể sống giữa cảnh bần hàn, chân lấm tay bùn ở nông thôn như thế này được.
Vì thế, ngay từ nhỏ, Từ Mộng Gia đã luôn cố gắng học tập, ước muốn được rời bỏ cái nơi thâm sơn cùng cốc, rời bỏ cái cuộc sống nhàm chán, bình thường đơn điệu này trong cô càng lúc càng mãnh liệt. Cô muốn tới thành phố lớn, đô thị phồn hoa cùng vàng son choáng ngợp, nó giống như thứ thuốc phiện có độc khiến lòng cô say mê. Mọi người trong nhà vì sinh ra được một tiểu công chúa thông minh, xinh đẹp như cô mà tự mãn, không hề nhận ra rằng chính họ đã khiến tính cách của cô trở nên vô cùng cao ngạo. (rất muốn viết thành vặn vẹo=)))))))
Nhưng đợi đến khi Từ Mộng Gia thực sự rời khỏi gia hương thôn trấn nhỏ, đặt chân đến đô thị phồn hoa vạn giấc mơ, cô mới biết cuộc sống mười mấy năm qua giờ bỗng chốc hóa thành quá khứ, cô chẳng qua chỉ là một con ếch nhỏ ngồi đáy giếng, tự cho mình là phượng hoàng cao quý mà thôi.
Các cô gái bên cạnh cô có lẽ không xinh đẹp bằng cô, nhưng họ là thiếu nữ thành thị, trên người luôn mang một phong thái rất đặc biệt, khiến một người chỉ có diện mạo như cô bị lu mờ. Khi nhận ra được điều đó, Từ Mộng Gia bỗng cảm giác được rằng, mình chưa bao giờ cảm thấy chán ghét xuất thân quê mùa cùng người cha người mẹ thô kệch của mình như lúc này.
Cũng từ lúc đó, Từ Mộng Gia bắt đầu học được nghệ thuật ngụy trang, nhẫn nhịn, từ từ mà cẩn thận dung nhập vào cái vòng luẩn quẩn của người thành phố. Kết quả đạt được nằm trong dự đoán, hình tượng yếu đuối, nhu nhược động lòng người mà cô tạo dựng nên đã đoạt được sự thiên vị của phần đông nam sinh.
Đối mặt với những người từ vùng xa đến, nam sinh khác nữ sinh, họ luôn có thể tiếp nhận đối phương một cách dễ dàng. Chính điều này cũng khiến Từ Mộng Gia rơi vào ảo tưởng. Bất giác, cô đã thay đổi chính bản thân mình để phù hợp hơn với hình tượng mà đàn ông yêu thích. Cùng với thời gian, số lượng mà nam sinh chết mê chết mệt vì cô càng ngày càng tỉ lệ thuận với số lượng nữ sinh khinh ghét cô.
Tuy rằng không phải ai đi trên đường cũng chiêm ngưỡng Từ Mộng Gia một cách thèm muốn, nhưng đại bộ phận đều phải ngoái đầu lại nhìn, cô căn bản chẳng thèm để ý đến những ánh mắt ấy, chỉ cần dùng vài thủ đoạn nhỏ, hàng tá nam sinh sẽ phải quỳ gối dưới chân cô.
Thẳng cho đến khi……cô gặp Diệp Phong.
Từ Mộng Gia thực ra cũng chẳng thích Diệp Phong gì cho cam, ở trong mắt cô, Diệp Phong đơn giản chỉ là một thiếu gia được gia tộc che chở, từ khi sinh ra đã là cậu ấm cô chiêu. Nhưng nếu cậu chỉ là thiếu gia nhà giàu bình thường thì cô đã lạnh mặt làm ngơ, chẳng qua mấu chốt là ở chỗ, sau khi tìm hiểu từ mọi người, cô mới biết trên Diệp Phong còn có một người anh trai tinh anh trong giới thượng lưu, gánh trách nhiệm kế thừa gia nghiệp. Điều này chứng tỏ, Diệp Phong cuối cùng cũng chỉ là kẻ ăn bám có thân phận phú hào mà thôi. Đợi đến khi Diệp chủ tịch chết đi, anh trai Diệp Phong chắc chắn sẽ hoàn toàn nắm được Diệp gia trong tay, làm sao còn chỗ cho vị nhị thiếu gia vô dụng kia chứ.
Diệp gia chính là gia tộc có địa vị cao nhất mà Từ Mộng Gia tình cờ gặp gỡ từ trước đến nay, vất vả lắm mới có thể trở thành bạn học của thiếu gia họ Diệp, trong lòng cô dĩ nhiên vui sướng vạn phần.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quan sát sắc mặt cử chỉ của đàn ông, Từ Mộng Gia chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra vị nhị thiếu gia họ Diệp này được bảo vệ rất kỹ, là một tên nhà giàu ngây thơ, thuần khiết, quả thật là đối tượng thích hợp để dụ dỗ. Nhưng không hiểu vì sao, Diệp Phong nhìn đơn thuần như thế lại hết lần này đến lần khác giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lần nào cũng tỏ vẻ xa cách, khiến Từ Mộng Gia thậm chí còn thầm hoài nghi, phải chăng khả năng che giấu của cô không tốt, hay có kẻ nào đó cố ý nói xấu cô với Diệp Phong. (hãn, chân tướng là đây! ! !)
Nhưng tất nhiên, dù là thế thì Từ Mộng Gia cũng quyết không buông tay. Gia thế nhà họ Diệp thâm hậu, lại từng có tiền lệ con dâu xuất thân bần hàn, tuyệt đối là ‘mối làm ăn’ tốt nhất. Ít nhất thì Diệp Phong mới chỉ không muốn ở gần cô thôi, chứ chưa đến mức chán ghét, thời gian còn dài, cô vẫn chưa hết cơ hội.
Từ Mộng Gia biết hai anh em nhà họ Diệp rất thân thiết với nhau, vậy nên hiện tại cô cần phải lấy lòng Diệp Phong, từ đó bắc cầu vươn tay tiếp cận người đứng đầu Diệp gia trong tương lai___Diệp Cảnh.
Đương nhiên sự thật tàn khốc nói cho chúng ta biết, người phụ nữ thủ đoạn này nhất định sẽ bị lãnh đủ hậu quả. ╮╭
“Thịt nướng à………” Diệp Phong vuốt cằm, có chút đăm chiêu. Đời này cậu bị bắt phải ăn những đồ ăn vô cùng thanh đạm, gần như đã sắp quên hết hương vị thịt mỡ béo ngậy rồi.
Nếu tự mình nướng thịt thì hương vị chắc chắn sẽ không được hấp dẫn cho lắm, nhưng cái quan trọng là bầu không khí kìa. Diệp Phong biết đây chính là hoạt động chung đầu tiên của lớp, rất quan trọng đối với tập thể, hơn nữa tự bản thân nướng thì phải chú ý phân tổ hợp tác, nếu có khả năng thì sau này có thể tổ chức thêm nhiều hoạt động cũng tốt.
Diệp Phong quay đầu lại nói cho lớp trưởng cùng các cán sự ý tưởng này, tất cả mọi người đều cảm thấy rất được, nhất là Từ Mộng Gia, từ đầu đến cuối hăng hái tỏ thái độ tán thành, trong lời nói cũng hàm chứa chút ý tứ ngầm, nhưng toàn là trọng điểm nên không khiến người khác phản cảm.
…
Diệp Cảnh biết không thể ngăn cản Tiểu Phong tham gia hoạt động chung của lớp, nhưng cậu chính là máu thịt của anh, thôi thì cứ để vị anh trai tốt này đưa em trai bảo bối đến tận nơi vậy, tiện thể giúp đỡ chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng luôn.
Chẳng qua, sự xuất hiện của Diệp Cảnh lại càng khiến ban cán bộ đã đến từ sớm để chuẩn bị khẩn trương hơn, dù sao thì anh cũng là nhân sĩ tinh anh của xã hội, khí chất lắng đọng bên trong chắc chắn không hề hợp với đám sinh viên non nớt rồi.
Đây là lần đầu tiên Từ Mộng Gia thực sự gặp mặt Diệp Cảnh, hưng phấn đến mức sắc mặt nổi lên rặng mây ửng đỏ nhàn nhạt, dưới ánh bình minh, nhìn càng thêm yếu đuối nhu nhược, chọc người trìu mến.
Thừa dịp Diệp Phong bê chậu nước rời đi, Từ Mộng Gia lập tức tận dụng cơ hội, làm bộ chạy tới tìm vài thứ này nọ, bắt đầu kế hoạch làm quen Diệp Cảnh.
“Chào anh, em là bạn học cùng tổ với Diệp Phong, tên là Từ Mộng Gia.” Hai mắt nữ sinh long lanh nước, tự cho là đúng nhẹ mỉm cười, “Diệp Phong thường hay nhắc tới anh lắm, khiến em luôn ước ao được như cậu ấy, có một người anh trai tốt như anh……”
Nói xong, Từ Mộng Gia hơi cúi đầu, lông mi đen láy khẽ rung động, vô hình trung tạo nên bầu không khí trống vắng cô đơn….. Dáng vẻ như thế, lại cộng thêm việc dời đề tài lên chính bản thân mình, tạo khung cảnh vắng lặng tịch mịch, nếu là một người đàn ông bình thường thì đã sớm nói hai ba câu an ủi cô rồi.
Diệp Cảnh nhướn mày, xông pha thương trường đã nhiều năm, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mục đích tiếp cận anh của Từ Mộng Gia. Cô nàng này thật sự rất…….dám đánh chủ ý lên đầu anh cơ đấy! Diệp Cảnh thầm cười lạnh, thảo nào Tiểu Phong vẫn luôn nói cậu thoát không nổi người phụ nữ dai như đỉa này, hóa ra ngay từ đầu Từ Mộng Gia đã tính toán lợi dụng Tiểu Phong!
Trong lòng vô cùng bực bội, nhưng Diệp Cảnh lại không để lộ rõ sự chán ghét ra mặt, thái độ ôn hòa hữu lễ, nhưng khiến người đối diện không thể thân cận.
“Chào cô, tôi là Diệp Cảnh.” Nói không nhiều, nhưng ngữ điệu không mặn không nhạt kia đã thể hiện rõ ràng ý tứ từ chối trong đó. Trên mặt Từ Mộng Gia thoáng hiện lên nét xấu hổ, tầm mắt Diệp Cảnh cũng dời đi, vì Tiểu Phong đã trở lại.
“Bê nhiều như thế mà không sợ mệt sao!” Diệp Cảnh quở trách, đỡ một rổ thức ăn từ tay Diệp Phong. Vì trước khi mọi người đến cũng đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi, cho nên ban cán sự cũng không vất vả nhiều lắm.
Diệp Phong liếc mắt lườm ông anh nhà mình: “Anh hai, anh lầm chỗ rồi, đây không phải là Diệp gia”.
Diệp Cảnh bất đắc dĩ xoa xoa đám tóc xoăn mềm mại trên đầu cậu: “Được rồi, Tiểu Phong nói gì cũng đúng, em không phải còn muốn đi vứt chỗ đồ này sao? Anh hai đi cùng em”.
Diệp Phong gật đầu, xoay người nhận đồ từ tay người khác, Từ Mộng Gia vừa định lên tiếng thì bị một nữ sinh nào đó nhanh chân cướp lời.
“Hay là thôi đi, dù sao thì vẫn còn rất nhiều rác…..” Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bật cười khanh khách trả lời, “Ở đây còn rất nhiều thứ phải rửa mà không có người làm, may mà có anh cùng Diệp Phong, chờ sau khi chúng ta ăn xong thì vứt rác một thể”.
Cô nàng nói rất tự nhiên, đúng mực, chắc chắn đã làm cho mấy anh nam sinh vốn có tâm lý muốn nhờ vả đứng bên cạnh thở phào. Ngẫm lại cũng đúng, anh trai Diệp Phong cũng không phải là người ngoài hành tinh, đều là người trái đất như bọn họ, có gì không giống nhau đâu chứ!
Nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của hai anh em, Từ Mộng Gia cắn răng thầm oán hận, ngầm trừng mắt lườm nữ sinh lắm mồm kia, thật hận không thể xông lên tát vào cái miệng kia vài cái. Mãi mới có cơ hội tốt mà lại bị lãng phí không công như thế!
Từ Mộng Gia bưng chậu nước, hạ mắt âm thầm suy tính, cô nghĩ cần phải kiếm lý do khác tiếp cận Diệp Cảnh mới được, nếu trời không cho cơ hội thì cô nhất định phải học cách tự tạo cơ hội cho chính mình.
Rất nhanh, Từ Mộng Gia đã nghĩ ra một sáng kiến không tồi______trượt chân ngã xuống nước. Đừng thấy tiết mục này thật cẩu huyết, thật quen thuộc mà coi thường, không thể không công nhận cách này cực kỳ hữu hiệu, đủ sức hấp dẫn người mình thích. Cho dù hai anh em nhà họ Diệp chỉ vì thể diện thì cũng không thể cố ý thờ ơ nhìn một cô gái yếu đuối ngã xuống hồ, sắp bị nghẹt chết. Từ Mộng Gia không biết bơi, nhưng cô vẫn dám đánh cược một phen!
Cùng lúc đó, Diệp Phong đang dẫn Diệp Cảnh tới địa điểm đã được chỉ định từ trước______khu rừng nhỏ, bắt đầu giấu phần thưởng sâu dưới gốc cây. Đợi đến khi bữa tiệc thịt nướng chấm dứt, cán sự lớp sẽ đưa mọi người tới tập hợp ở đây, mở trò chơi tìm kiếm, thứ được giấu có thể là vài món quà nhỏ, cũng có thể là những yêu cầu quái dị nhưng thú vị.
“Anh hai, mới nãy Từ Mộng Gia nói với anh cái gì thế?” Diệp Phong nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút tò mò, cô nàng Từ Mộng Gia kia dựa sát như thế, chắc chắn là có ý đồ bất chính, khẳng định là muốn quyến rũ anh hai cậu đây mà. Diệp Phong giơ cao móng vuốt thỏ quyết tâm, tuyệt đối không thể để người khác có thể thừa cơ cướp anh hai nhà cậu được.
“Tiểu Phong đang sợ anh hai sẽ bị người ta dụ dỗ à?” Xung quanh không có ai, Diệp Cảnh tất nhiên sẽ không cố kỵ, trực tiếp vòng tay ôm chặt thắt lưng Diệp Phong, nhéo nhéo miếng thịt mềm dẻo trên người cậu. Bé thỏ bị ông anh trai niết qua niết lại, giật mình giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi áp chế, đành phải dựa vào lồng ngực anh.
“Đủ rồi mà, sẽ bị người khác nhìn thấy cho mà coi!” Diệp Phong uốn éo thân mình tránh né mà không được, chỉ đành cầu xin tha thứ.
“Không cần phải để ý tới cô ta, cô nàng đó có làm gì cũng mặc kệ, đừng quan tâm.” Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên khóe môi Tiểu Phong, dịu dàng hỏi, “Đã đói chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Bạn đang ?
Anh không muốn Tiểu Phong ăn nhiều đồ nướng, thứ đó không tốt cho sức khỏe, mà đối với thân thể Tiểu Phong thì càng không ổn, thế nên trước khi ra khỏi nhà, Diệp Cảnh đã đút cho bé thỏ nhà anh ăn vài thứ, còn dặn Phúc quản gia chuẩn bị chút đồ ăn để trên xe nữa.
Đúng lúc hai anh em còn mải liếc mắt đưa tình, dính chắc hơn keo thì đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi kèm theo tiếng kêu cứu mạng truyền tới, nghe âm thanh vọng lại cũng không quá xa, có lẽ là từ hồ nước phụ cận, ngay phía ngoài khu rừng bọn họ đang đứng.
Diệp Phong theo bản năng muốn nhấc chân chạy qua thì Diệp Cảnh chợt kéo tay cậu lại.
“Anh hai?” Bé thỏ nhỏ Tiểu Phong nghiêng đầu khó hiểu, chớp mắt nhìn Diệp Cảnh.
Khóe môi Diệp Cảnh hơi nhếch lên, dưới ánh mặt trời ấm áp, để lộ rõ độ cong hoàn mỹ, khiến Diệp Phong càng nhìn càng ngẩn người.
“Tiểu Phong chưa từng nghe thấy câu, nhân chứng đầu tiên chứng kiến vụ việc sẽ bị diệt khẩu hay sao!” Diệp Cảnh nhướn mày, khóe môi mang theo ý cười đểu, mỗi một động tác dù nhỏ nhất cũng đều nhất chứng minh rằng, anh cực kỳ không thèm quan tâm tới sống chết của người ta.
Diệp Phong:………
Anh hai à, hiện tại không phải là lúc diễn kịch truyền hình đâu! ! ! QAQ
Tóm lại, đợi cho đến khi Diệp Phong túm được Diệp Cảnh chạy tới hồ nước, thì Từ Mộng Gia vốn đang quẫy đạp trong hồ, chờ Diệp Cảnh làm anh hùng cứu mỹ nhân đã được một anh chăn vịt đậm chất nông dân vớt lên.
“Tui đang đuổi vịt gần đây, nghe thấy tiếng kêu cứu nên chạy tới.” Anh thanh niên đen từ đầu đến chân tuổi không lớn, cười rộ lên để lộ hàm răng trắng rõ ràng. Thế nhưng Từ Mộng Gia ngồi bệt một bên thì toàn thân cứng ngắc, đáng lẽ cần phải nói mấy lời cám ơn linh tinh gì đó mà cứ như bị kẹt, run rẩy nửa ngày không phun nổi câu nào.
………….
Kịch bản đã chuẩn bị tốt lại đột nhiên bị quấy rầy, Từ Mộng Gia không cam lòng cắn chặt răng, lén liếc mắt nhìn Diệp Cảnh thì bất chợt nhận được ánh mắt đầy khinh miệt, lạnh lùng của anh khiến cô nhất thời chột dạ, thật giống như đối phương đã hoàn toàn nhìn thấu mọi thủ đoạn của cô, mục đích không trong sáng cứ thế bị bung ra, không thể che giấu.