Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện

Chương 12: Chương 12: Tìm bạn gái




Chuyện của Việt gia cũng không có gì phức tạp, đơn giản mà nói thì là sau khi mẹ ruột của Việt Hàn Du qua đời, cha y lấy vợ mới, nhưng hai năm trước ông ta cũng đã ra đi, vì thế toàn bộ gia sản rơi vào tay người mẹ kế do bà ta trực tiếp có quyền nuôi nấng Việt Hàn Du. Nhưng không bao lâu sau, mẹ kế của Việt Hàn Du tái giá, Việt gia không có thân thích khác, nên y không thể không ở chung nhà với hai người không cùng huyết thống.

Vốn hòa bình giả dối sẽ vẫn tiếp diễn nếu như không có mấy hôm trước, mẹ kế của Việt Hàn Du biết được tin mình có bầu, việc này ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của y. Mẹ kế, cha dượng ra một câu, vào một câu, ngầm có ý châm chọc, một lòng một dạ muốn xa lánh Việt Hàn Du. Lúc này thì oán giận Việt Hàn Du ăn quá nhiều, lúc sau lại nói y nhìn chướng mắt, gây trở ngại đến tâm tình ở cữ của bà ta, quá đáng hơn nữa, bọn họ còn không muốn tiếp tục nộp học phí để y đến trường đi học.

Việt Hàn Du phải cắn răng chịu đựng tất cả, thật may chương trình giáo dục bắt buộc cho phép miễn học phí, chi phí mua sách vở cũng không quá mắc. Việt Hàn Du hiểu rõ, y mới chính là người thừa kế chính thống của Việt gia, chỉ cần y trưởng thành là có thể lấy lại được tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình.

Mẹ kế, cha dượng cũng biết như thế, cho nên ngay trong lễ mừng năm mới, cha dượng giống như phát rồ muốn “bán” Việt Hàn Du cho một lão già đùa bỡn. Không thể không nói, bề ngoài của Việt Hàn Du thật sự trông rất được, không làm ca sĩ cũng có thể làm diễn viên thừa đủ tiêu chuẩn.

Dưới tình thế cấp bách, Việt Hàn Du chạy trốn, trên người chỉ mặc một lớp áo len đơn bạc, lang thang ngoài đường khoảng hai ngày, cuối cùng gặp được bánh bao nhỏ Tiểu Phong. Thật lâu về sau, y mới nói chuyện này với Diệp Phong đã trưởng thành, miếng bánh bao mà cậu cho y đêm hôm ấy chính là lòng tốt duy nhất y nhận được khi lang thang ba ngày hai đêm như ăn mày ở đầu đường.

Diệp Cảnh biết được chuyện nhà họ Việt vì kiếp trước, khi Việt Hàn Du nổi danh, gia thế của y đã bị đám phóng viên khơi ra ánh sáng. Mà khi đó anh nghĩ như thế nào? Có lẽ chỉ là tính toán xem người này có tạo nên uy hiếp gì với anh hay không mà thôi, dù sao lúc đó…….Diệp Cảnh bật cười, lúc đó anh vẫn luôn phòng bị cái gọi là thế lực của Diệp Phong.

“Diệp thị có thể giúp đỡ anh cho đến khi anh tốt nghiệp đại học”.

“Tính cả ăn ở sao?”

“Đúng, tính cả ăn ở”.

Việt Hàn Du nhíu mày, ánh mắt lóe sáng: “Vì sao?”

Giúp đỡ một đứa nhỏ mới chỉ lần đầu gặp gỡ….. Muốn cám ơn sao?

“Nếu nói là cám ơn thì hiện tại anh không có giá trị như thế đâu” Diệp Cảnh đặt tách trà xuống, hơi nhếch môi lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn y. (tựa tiếu phi tiếu: cười mà không cười)

Đáy mắt Việt Hàn Du bỗng chốc hiện lên chút cảm giác không cam lòng, lóe lên rất nhanh rồi biến mất. Hiện tại y vô lực phản kháng, bị người ta khinh thường, Diệp gia có thể ra tay giúp đỡ, cho y ăn học đàng hoàng, nhưng cái giá mà y phải trả sẽ như thế nào đây.

“Cậu xác định muốn làm thế?” Việt Hàn Du nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, y muốn nhìn thấy hy vọng, tương lai của chính bản thân mình từ người thiếu niên này.

Chim khôn biết đậu cành tốt, cho dù Diệp gia là một cái cảng tránh gió rất tốt thì Việt Hàn Du cũng tuyệt đối không muốn bán mình, khiến nhân phẩm biến chất. Từ tối hôm qua, khi thấy thiếu niên không chút nào che giấu sự yêu chiều với Tiểu Phong, Việt Hàn Du hiểu rõ, người làm anh hai này thực sự yêu thương, bảo vệ bé con. Diệp Cảnh chủ động giúp đỡ y chỉ là bề ngoài, còn nguyên nhân chủ yếu bên trong y không thể nào đoán nổi.

Bé con tựa như thiên sứ mà Thượng Đế phái xuống soi sáng cuộc đời Việt Hàn Du, y muốn lúc nào cũng được nhìn thấy bé, tận mắt chứng kiến bé trưởng thành, mà không phải từ nay về sau chẳng thể gặp lại.

Diệp Cảnh không trả lời vấn đề của Việt Hàn Du, anh thuận tay cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Anh có đồng ý hay không?” Nhẹ nhàng nói ra một câu, bâng quơ phiêu đãng trong không gian, lại ẩn chứa một loại áp lực đánh thẳng vào màng nhĩ, “Những người luôn không cam chịu số phận sẽ mang lại rất nhiều kinh hỉ lớn”.

“Cậu xác định năng lực của tôi thích hợp với Diệp thị?”

“Anh muốn chọn hướng phát triển nào thì đó là việc của anh, anh chỉ cần tin một điều, Diệp thị có đủ tiền để làm mọi thứ, thế thôi.” Diệp Cảnh khẽ cười một tiếng, “Nói anh có thể thì anh nhất định có thể, chỉ hy vọng trong tương lai, không cần Diệp thị đến sắp đặt cho anh, mà chính anh tự nguyện lựa chọn Diệp thị”.

Khí phách từ khi sinh ra đã có này khác hẳn người thường.

Việt Hàn Du gật đầu, y biết, từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của y sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Tôi có thể nhìn xem………” Việt Hàn Du dừng lại, liếc mắt nhìn Diệp Cảnh, “….Bé con…..Tiểu Phong hiện giờ thế nào được không?”

“………….” Bàn tay đang cầm chén trà của Diệp Cảnh dừng lại một chút, ánh sáng lóe lên trong mắt lập tức bị che khuất, “Thật may tối hôm qua có anh chăm sóc, Tiểu Phong hiện giờ không sao rồi, nhưng em ấy vẫn đang ngủ”.

“Vậy là tốt rồi”. Việt Hàn Du thản nhiên trả lời, cảm giác có chút tiếc nuối khi không được nhìn bé con bánh bao đáng yêu kia, “Cám ơn lời hứa hẹn của cậu, tôi đi trước đây”.

“Để tôi gọi lái xe đưa anh đi”.

“Không cần, cám ơn”.

……………….

Lúc Diệp Cảnh trở lại phòng, bánh bao nhỏ đã tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ dựa lưng vào thành giường. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhảy nhót lấp lánh trên ga trải giường, sáng ngời ấm áp.

Rõ ràng tối hôm qua bé con chạy loạn, suýt chút nữa mất tích, mà hôm nay cha Diệp từ sáng sớm đã lên máy bay, vội vàng ra nước ngoài, còn Diệp phu nhân thì hình như vẫn còn hưởng thụ tiệc tùng, phỏng chừng ngay cả chuyện Tiểu Phong mất tích cũng không biết. ╮(╯_╰)╭

“Anh hai!” Bánh bao nhỏ cao hứng nhào tới, vòng tay ôm lấy cổ Diệp Cảnh, anh mỉm cười bế bé con từ trong ổ chăn ra, ôm vào trong ngực.

“Bên ngoài lạnh lắm, Tiểu Phong cùng anh ngủ thêm lát nữa nhé”.

Bánh bao nhỏ không muốn, cậu đã không còn buồn ngủ nữa rồi, đang định rời giường chạy đi tìm đại ca ca nữa ý! Vì thế Tiểu Phong không an phận ngọ nguậy trong lồng ngực Diệp Cảnh, chỉ chốc lát sau đã bị Diệp Cảnh tụt quần, không nhẹ không nặng đánh vài cái vào mông.

“Sao lại không nghe lời anh thế hả?”

Bị đánh, bánh bao nhỏ mất hứng, ỉu xìu dựa vào ngực anh trai nhà mình: “Em muốn rời giường, em muốn đi tìm đại ca ca ~”

Sắc mặt Diệp Cảnh biến đen, trong lòng lại cảm thấy bản thân thông minh, sáng sớm nay đã kịp đuổi Việt Hàn Du rời đi.

“Trong nhà đại ca ca có việc, sáng nay đã sớm về nhà rồi”.

“A~ sao đi nhanh vậy ~” Bánh bao nhỏ bất mãn nhăn mặt.

Diệp Cảnh lấy chăn bọc kín bánh bao nhỏ lại, chỉ chừa ra cái đầu be bé thò ra bên ngoài, sau đó cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán bé một cái, giống như dấu ấn thông báo với tất cả mọi người, cậu là của anh.

“Tiểu Phong, là anh hai tốt hay đại ca ca kia tốt hơn?” Diệp Cảnh ôm bé con vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc quăn lơ thơ trên đầu bé.

Bánh bao nhỏ rất thoải mái, cái đầu nhỏ còn cố ý cọ cọ vào lòng bàn tay anh trai, giống như một con mèo con đang phơi nắng, thỏa mãn tới cười meo meo, mắt nhăn tít lại: “Đương nhiên là anh hai, anh hai tốt nhất”.

Khóe môi Diệp Cảnh nhếch lên, nở nụ cười.

Tiểu Phong, em phải nhớ kỹ những lời này, luôn đặt anh hai ở vị trí quan trọng nhất, em nhất định phải yêu anh hai, nếu không, cho dù phải dùng tới thủ đoạn kinh khủng nhất, anh hai cũng muốn có được em.

Đừng để anh có lý do bẻ gãy đôi cánh tự do của em, đừng để anh có lý do thương tổn em! Tiểu Phong……..Em vĩnh viễn phải ngoan ngoãn, nghe lời anh.



Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, bánh bao nhỏ từ một đứa nhóc béo tròn đã trở thành thiếu niên. Diệp Phong mười hai tuổi tốt nghiệp tiểu học, tiến thẳng lên cấp hai, còn anh trai Diệp Cảnh hiện đang học lớp 11.

“Anh hai?” Cửa bị mở ra, Diệp Phong quay đầu lại nhìn, lạ thật, cậu nhớ rõ anh trai nói phải về trường lấy đồ mà, sao lại về nhà nhanh như thế?

“Ố, cậu nhớ anh trai tới phát điên rồi à ~” Tiểu Bạch liếc mắt khinh bỉ, tiêu sái tiến vào.

Tiểu Bạch là bạn của Diệp Cảnh, một thiên tài máy tính, từng bị bánh bao nhỏ khinh bỉ vì cái tội háo sắc, nhưng sau khi Tiểu Bạch dùng những đồ chơi cực phẩm hối lộ thì Tiểu Phong cũng bắt đầu vừa ý.

Dỗ tốt vị tiểu tổ tông này thì lão đại cũng sẽ tăng kinh phí cho CLB, Tiểu Bạch vui tới mức cười không dứt mấy ngày liền.

Bị trêu chọc, Diệp Cảnh mất hứng quay đầu đi, bĩu môi lẩm bẩm, thằng cha dở hơi.

“Á, đừng không nhìn anh nhanh như thế, anh tới nhờ em cứu mạng mà!” Tiểu Bạch nhảy dựng lên.

Diệp Phong bĩu môi: “Tiểu Bạch, cái trang web kia lại bị anh đâm chọt gì à”.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tiểu Bạch bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phong một cái, xấu hổ sờ sờ mũi, rốt cuộc vẫn không thể nói gì. Lão đại đáng sợ chỉ đơn giản nhếch khóe môi, vẻ mặt cười như hồ ly ngầm cảnh cáo hắn mà thôi.

“Anh muốn được gọi là ‘Tiểu Bạch’ hay thích cả đời bị gọi là ‘cải thìa’ đây hả?”

QAQ Hu hu hu ……. Lão đại à, tha cho em đi, em không dám…..không dám chọc nhị thiếu gia nữa mà! Tiểu Bạch thầm nức nở trong lòng.

Vài năm trước, Diệp Cảnh cùng mấy người nữa đã lập lên một trang web, cụ thể làm gì thì Diệp Phong không biết, hoạt động như thế nào cậu cũng không biết, chỉ biết từ đó trở đi những người trong nhóm của Diệp Cảnh liên tiếp xuất hiện, mà tới nhiều nhất chính là người tên Tiểu Bạch này.

Tiểu Bạch là một thiên tài máy tính, cũng là một thiên tài rắc rối, buông tay sẽ khiến người ta luyến tiếc, mà giữ lại lại khiến người ta đau đầu, cả ngày chẳng khác nào con cá chạch, làm người ta vừa yêu vừa hận. Chỉ đến khi đụng tới Diệp Cảnh, hắn mới bị đánh về nguyên hình, rớt xuống hồ nước.

Nếu theo cách nói của Tiểu Bạch thì hắn cần phải tu luyện thêm tám trăm năm nữa mới có thể thoải mái đánh một trận với lão đại. Còn theo cách nói của người khác thì thật may mắn, tên yêu nghiệt này đã bị thu phục, nếu không không biết lại chạy đi gây họa cho bao nhiêu người.

Lúc này, không biết cực phẩm cải thìa đã làm ra chuyện gì nghiêm trọng mà không dám trực tiếp đi tìm lão đại đây.

“Không phải chuyện trang web mà là chuyện liên quan đến cậu” Tiểu Bạch gãi đầu, chột dạ rời tầm mắt về hướng cửa sổ.

“Hả?” Tiểu Phong cảm thấy rất hứng thú, “Chuyện gì?”

Tiểu Bạch cọ cọ cọ, rón rén đến gần, kề bên tai Tiểu Phong thì thầm như kẻ trộm: “Muốn có bạn gái không?”

“Phụt______” Diệp Phong lập tức phun nước.

Cùng lúc đó, ‘RẮC’ một tiếng, cửa bị mở ra, thân ảnh thon dài của Diệp Cảnh xuất hiện.

“Hai người đang làm cái gì?” Nhìn thấy Tiểu Bạch đang dựa sát vào người Tiểu Phong, Diệp Cảnh nhíu mày.

“Lão đại…….”

“Anh hai, anh đã về!” Diệp Phong hào hứng chạy tới đón, theo thói quen ôm anh trai một cái. Cậu chỉ cao tới bả vai Diệp Cảnh, thấp hơn anh cả một cái đầu.

“Vừa mới nói chuyện gì mà vui vẻ đến thế?” Diệp Cảnh xoa xoa mái tóc quăn của em trai, ngữ khí ôn hòa tựa như mặt hồ thu.

Tiểu Bạch hoàn toàn bị bỏ quên, ngồi thu lu yên lặng ở góc tường.

Diệp Phong không quan tâm nhún vai: “Không có gì đâu ạ, Tiểu Bạch bỗng nhiên muốn giúp em giới thiệu bạn gái thôi”.

Phừng_______ Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống mười độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.