Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 47: Chương 47: Bỏ nhà đi




Hai ngày nay Hạ Trĩ ở trong nhà chỗ nào cũng không đi, một là tức giận Hạ Linh, hai là hắn cần lập kế hoạch chuồn êm.

Từ tủ quần áo tùy ý lấy ra hai cái áo khoát xếp lại, lại mang theo một ít quần áo, Hạ Trĩ ôm ngực nhíu nhíu mày nhìn chằm chằm quần áo đặt ở trên giường, lại một lần nữa đi đến tủ quần áo lớn trước mặt, cúi đầu, cẩn thận tìm kiếm cái gì. Ước chừng qua một phút đồng hồ, sau khi Hạ Trĩ lục khắp ngăn kéo cùng ngăn tủ nhỏ, từ chỗ sâu nhất trong tủ quần áo lấy ra một cái túi du lịch nhỏ. Lau mồ hôi chảy ra trên trán, Hạ Trĩ thở hổn hển, đem quần áo ở trên giường nhét toàn bộ vào, sau đó đem túi du lịch một lần nữa bỏ vào chỗ bí mật trong tủ quần áo. Túi du lịch này vốn là lúc trước Hạ Linh tính dẫn hắn cùng đi châu Âu mua cho hắn, sau lại đi không được, vẫn ở trong tủ quần áo, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng.

Chuẩn bị quần áo hoàn hảo, kế tiếp là vấn đề viết thư. Hạ Trĩ vốn định tùy tiện để lại mảnh giấy là tốt rồi, hắn không được học nhiều, nếu viết chữ liền sai rồi. Nhưng vì làm cho người Hạ gia an tâm, hắn vẫn là nghiêm túc từ thư phòng tìm đến giấy viết thư, còn thật sự ngồi xuống viết. Mới vừa viết một hàng, Hạ Trĩ cầm lấy giấy, nhìn chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, bất đắc dĩ thở dài, sau đó xé vụn ném vào thùng rác. Lặp lại như vậy năm sáu lần, lá thư khiến Hạ Trĩ vừa lòng cũng hoàn thành. Thật cẩn thận đem nó cất vào bì thư dưới gối. Hạ Trĩ cùng bọn Mạc Thiếu Dương đã hẹn, cuối tuần sẽ đi, khi đó Mạc Thiếu Dương sẽ ở ngoài cửa Hạ gia đón hắn.

Giải quyết xong việc này, Hạ Trĩ an tâm nằm ở trên giường, vui vẻ rất nhiều, trong lòng cũng nổi lên một chút cảm giác áy náy. Hạ Linh là thật lòng quan tâm chính mình mới ngăn cản mình đi ra ngoài, đã biết vậy có phải hay không rất tùy hứng? Chẳng những gần đây đối hắn hờ hững, nhưng lại lập kế hoạch lén đi, đợi khi hắn biết, nhất định tức giận muốn chết đi. Nghĩ đến bộ dáng Hạ Linh lửa giận ngút trời, Hạ Trĩ không khỏi rùng mình.

Hạ Linh tự nhiên cũng là cảm nhận được Hạ Trĩ đối hắn lãnh đạm, bất quá cũng chỉ là bộ dáng thấu hiểu mà cười cười, chờ việc này qua đi, hắn sẽ dẫn Hạ Trĩ ra nước ngoài, vui vẻ mà du lịch. Về phần hiện tại, cũng chỉ có thể ủy khuất người yêu, mặc hắn cáu kỉnh, tuyệt đối không thỏa hiệp. Chỉ cần thiếu niên ngoan ngoãn ở trong nhà, hắn cũng rất an tâm, cho nên vô luận tiểu Trĩ lãnh đạm như thế nào, hắn đều trước sau như một dỗ dành, có đôi khi ngay cả quản gia đều nhìn không được, bắt đầu hoài nghi này Hạ đại thiếu gia có phải hay không bị đánh tráo.

Thời gian quá rất nhanh, rất nhanh đã tới thứ hai. Hôm nay, thần kinh Hạ Trĩ có thể nói đã căng thẳng có mức độ. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với thời gian của người làm Hạ gia, hắn biết phòng khách buổi sáng đã có người quét tước, đến trưa có vẻ trống vắng, hơn nữa vừa vặn hôm nay quản gia Đào Dương có chuyện muốn đi ra ngoài làm, có thể nói thiên thời địa lợi nhân hoà. Sau khi Hạ Trĩ nghe Đào Dương nhắc nhở một lúc, nhìn theo hắn ra khỏi cửa, sau liền chạy như bay trở về phòng. Từ tủ quần áo lấy ra hành lí đã chuẩn bị tốt, sau đó đem thư đặt ở trên gối đầu giường, Hạ Trĩ nhìn quanh bốn phía, xác định không có sót gì, lén lút mở ra cửa phòng. Hạ Trĩ cảm thấy tim của mình đập thật nhanh, tại tòa nhà lớn không tiếng động này đặc biệt rõ ràng. Đưa đầu ra khỏi cửa phòng, cẩn thận quan sát chung quanh sát định không có ai, nhẹ nhàng chạy thật chậm xuống lầu. Mang theo túi du lịch, Hạ Trĩ mang một chiếc khăn quàng trên cổ, sau đó ra khỏi cửa chính. Lúc này gió vô cùng lạnh, bên ngoài càng không có ai, vì thế Hạ Trĩ yên tâm rời khỏi Hạ gia, tới nơi hẹn đúng giờ. Mạc Thiếu Dương xoa xoa tay chờ, nhìn thấy Hạ Trĩ chạy tới, hướng hắn phất phất tay, sau đó cầm lấy túi du lịch trên tay Hạ Trĩ,“Đi thôi, bọn Kì Tuyển đã ở sân bay chờ chúng ta.”

Sau khi Mạc Thiếu Dương nói với Kì tTyển việc này, quả nhiên bị Kì Tuyển hung hăng mắng một chút. Nhưng Mạc Thiếu Dương đã hẹn người ta, tự nhiên không thể hủy hẹn, khiến hắn bất đắc dĩ vẫn đồng ý. Kì Tuyển cảm thấy ba đại nam nhân bọn họ ra ngoài có chút kì quái, hơn nữa, Mạc Thiếu Dương đã thẳng thắng nói với hắn tình cảm với Hạ Trĩ, hắn tự nhiên không muốn làm bóng đèn ngoài cửa sổ. Vì thế ở hai người thương lượng, quyết định hẹn Từ Dung Anh cùng Đỗ Tiểu Như.

Mạc Thiếu Dương một đường chạy như bay tới sân bay cách lúc đăng kí còn một tiếng.

“Mạc đại ca, anh lái xe nhanh như vậy làm gì!” Lại một lần nữa lĩnh giáo tài lái xe bán mạng của Mạc Thiếu Dương, Hạ Trĩ che tim còn chưa bình tĩnh, bất mãn oán giận.

“Không nhanh một chút chúng ta liền trễ máy bay.” Mạc Thiếu Dương cợt nhả nói.

“Mạc Thiếu Dương, sớm đã nói cậu không cần đem xe thể thao mà lầm tưởng máy bay a,” Kì Tuyển một tay mang theo hành lí của mình, một tay đem hành lí của Mạc Thiếu Dương quăng lên đầu người nào đó.“Thân thể tiểu Trĩ không tốt cậu cũng không phải không biết, vạn nhất làm hắn sợ thì làm sao.”

“Tiểu Trĩ không phải không sợ sao!” Mạc Thiếu Dương giống như vô tình đem Hạ Trĩ ôm vào ngực, một bộ dáng huynh đệ tốt.

“Ít nói, Mạc Thiếu Dương thối, tiểu Trĩ đi theo ngươi một ngày nào đó sẽ bị làm hỏng a. Hừ hừ.” Từ Dung Anh cũng gia nhập cuộc chiến phê phán Mạc Thiếu Dương, giơ tay muốn đem Hạ Trĩ từ bên người Mạc Thiếu Dương kéo ra. Kỳ thật Từ Dung Anh thực thông minh, ít nhiều nhìn ra được tâm tư Mạc Thiếu Dương. Chính là, hừ hừ, nàng ngay cả Hạ Linh còn không sợ, còn có thể sợ Mạc Thiếu Dương này. Nàng mới sẽ không đem tiểu Trĩ dễ dàng giao cho người khác, cơ hội tốt như vậy, nhất định phải hảo hảo đùa giỡn bọn họ một phen. Từ Dung Anh trong lòng nhỏ nhặt tính toán, cười đến thực…… vô sỉ……

“Hỏng hay không không cần ngươi quản.” Mạc Thiếu Dương cũng không cam lòng yếu thế, ngửa cổ phản bác.

“Hừ, cùng nữ nhân cãi nhau, vô dụng!”

“Mạc đại ca, Dung Anh tỷ, các ngươi không cần ầm ĩ…… Kì đại ca……” Hạ Trĩ nhìn hai người lãi nhãi, nhìn về phía Kì Tuyển xin giúp đỡ.

“Hai người thật sự là oan gia, vừa thấy mặt liền ầm ĩ không ngừng. được rồi, nhanh vào đi, còn ầm ĩ nữa chúng ta không cần đi nữa.” Đỗ Tiểu Như vẫn trầm mặt đột nhiên mở miệng, rất quyết đoán ngăn cản hai người cãi nhau.

“Chào Như học tỷ.” Hạ Trĩ rất lễ phép chào hỏi.

“Ân. Mấy ngày hôm trước nghe Kì Tuyển nói đi du lịch, tỷ nhất thời xúc động liền lôi kéo Dung Anh cùng nhau đến đây, em không ngại đi?” Đỗ Tiểu Như thanh âm ôn nhu, xử sự với người ngoài rất lễ phép nhưng cũng không tính là xa cách, vừa nhìn liền biết xuất xứ từ dòng dõi tiểu thư khuê các, cũng khó trách Kì Tuyển sẽ thích, nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy.

“Đương nhiên không ngại. Như học tỷ đến em thực vui vẻ.” Hạ Trĩ tuy rằng cùng đỗ tiểu như tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng vẫn đối đãi nàng như tỷ tỷ mình.

“Được, tiểu Trĩ thối, thấy Như học tỷ liền quên ta!” Từ Dung Anh bị quên ở một bên lại ồn náo,“Tỷ nói cho em nha, Như học tỷ người ta đã có sở hữu, hơn nữa đối phương chính là Kỳ đại ca của em…… em là đang chia rẽ bọn họ.”

“Dung Anh tỷ……”

“Dung Anh, cậu đừng nói lung tung!” Hai người cùng nhau trừng mắt Từ Dung Anh, trên mặt Đỗ Tiểu Như còn ửng đỏ. Mấy người sau khi cãi nhau ầm ĩ liền lên máy bay.

Thời điểm Hạ Linh về nhà liền không có nhìn thấy Hạ Trĩ, nghĩ rằng hắn vẫn còn giận mà ở trong thư phòng chơi trò chơi, kết quả vẫn như cũ không có thấy hắn. Giờ phút này Hạ Linh trong lòng có chút kích động, một bên gọi quản gia tới, một bên đến phòng Hạ Trĩ. Cuối cùng, hắn ở trên giường Hạ Trĩ phát hiện lá thư này. Đọc xong thư Hạ Linh nghiêm mặt, cả người tản ra từng trận tức giận, thời điểm nghe Đào Dương nói thiếu vài bộ quần áo, tay nắm thư siết càng chặt, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu:“Đi thăm dò chuyến bay đi phía nam, cả nhân viên cũng điều tra, cũng điều tra xe lửa, không được bỏ sót. Phải đem tung tích Hạ Trĩ tìm được.”

“Dạ! Đại thiếu gia.” Đào Dương gật gật đầu rời khỏi phòng, trên mặt tràn đầy tự trách, ai, nếu hắn ở chú ý một chút sẽ không sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.