Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 82: Chương 82: “Nơi Này Có Nhiều Người Như Vậy…trước Em Còn Mấy Người Nữa, Chờ Tới Khi Anh Về Khẳng Định Vẫn Chưa Tới Lượt Em Đâu, Không Sao.”




CHƯƠNG MỘT CÁI: “NƠI NÀY CÓ NHIỀU NGƯỜI NHƯ VẬY…TRƯỚC EM CÒN MẤY NGƯỜI NỮA, CHỜ TỚI KHI ANH VỀ KHẲNG ĐỊNH VẪN CHƯA TỚI LƯỢT EM ĐÂU, KHÔNG SAO.”

“Vậy được rồi, em cẩn thận chút, anh sẽ lập tức trở lại.” La Dục Chương nghĩ nghĩ, vẫn thỏa hiệp. Khẽ hôn Sở Hân Nhiên một cái sau đó chạy ra ngoài bệnh viện mua đồ uống và điểm tâm.

La Dục Chương đi rồi, Sở Hân Nhiên một mình ngồi chờ có chút nhàm chán. Nghĩ nghĩ định lấy di động ra chơi game giết thời gian, nhưng vừa sờ vào túi áo trống rỗng, Sở Hân Nhiên mới nhớ ra, từ sau khi mang thai, vì mọi người trong nhà sợ chất phóng xạ ảnh hưởng tới đứa bé nên di động của cô đã bị lấy đi. Bình thường ngay cả muốn gọi điện thoại cũng có người giám thị số giây. Nhiều hơn 1 phút liền không cho phép.

Sở Hân Nhiên bi phẫn, đưa tay xoa xoa bụng mình, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: “Bảo bối à, mẹ vì con mà khổ như vậy, về sau con nhất định phải hiếu thuận với mẹ đấy biết chưa, nếu không… nếu không sẽ đánh đòn con. Ừm, kêu ba ba đánh mông con!”

Vừa nói xong, Sở Hân Nhiên ngồi tưởng tượng hình ảnh khi đó, nhất thời tâm tình không khỏi khoái trá hơn.

Sở Hân Nhiên vui vẻ chờ La Dục Chương trở về, nhưng bất ngờ, dư quang khóe mắt lại đột nhiên thấy một thân ảnh ngồi xuống bên cạnh mình. Nghiêng đầu, Sở Hân Nhiên theo bản năng đánh giá nam nhân bên cạnh.

Thoạt nhìn là một nam nhân tuổi trẻ, mặc quần áo da màu đen. Trông không cao lắm, còn hơi gầy gò mảnh khảnh. Làn da nam nhân có chút trắng bệch như bị bệnh, ngũ quan cũng coi như thanh tú, nhưng không hiểu vì sao, lại khiến người ta có một loại cảm giác lạnh sống lưng.

Tuy rằng nam nhân này khiến Sở Hân Nhiên có cảm giác không thoải mái, nhưng theo phép lịch sự, khi nam nhân nhìn cô, Sở Hân Nhiên vẫn mỉm cười coi như chào hỏi với gã một chút. Nhưng không nghĩ tới, nam nhân kia sau khi nheo mắt nhìn cô lại cứ như vậy thẳng tưng nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt nam nhân thâm trầm giống như mắt rắn, tầm mắt chiếu lên người cô, luôn toát ra một loại âm lãnh khó nói nên lời, Sở Hân Nhiên cảm giác da đầu cô như sắp nổ tung.

“Cô… mang thai.” Nam nhân đột nhiên mở miệng, thanh âm có chút bén nhọn, ngữ khí cổ quái khó tả.

“Vâng, đúng vậy.” Sở Hân Nhiên miễn cưỡng mỉm cười một chút: “Anh cũng tới đưa vợ đi khám sao?”

“Vợ? A… ha hả, tôi sao đã có vợ?” Nam nhân giống như bị thần kinh mà cả người hơi co giật: “Có vợ… người đó sẽ không cần tôi. A… không đúng, hiện tại, người đó cũng không cần tôi. Nếu có vợ, người đó sẽ càng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.”

Sở Hân Nhiên cảm giác toàn thân có chút cứng ngắc: “Ha ha, anh nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

Nam nhân cổ quái nhìn cô một cái, thấp giọng cười: “Cô nói xem, nếu tôi cũng có thể sinh con… người đó có thể nhìn tôi nhiều hơn không?”

….Anh ta là đồ điên! Sở Hân Nhiên qua quýt gật đầu, có chút bối rối từ ghế đứng dậy: “Ah, chồng tôi sắp về rồi, tôi muốn đi tìm chồng tôi…” nói xong, không đợi nam nhân kia nói nữa, có chút hấp tấp mà chạy ra ngoài bệnh viện.

“Hân Nhiên? sao em lại ra đây?” còn chưa chờ Sở Hân Nhiên đi ra khỏi bệnh viện, thì La Dục Chương đã mua xong trà sữa cùng điểm tâm quay trở về. Nhìn Sở Hân Nhiên đang vội vàng chạy tới, có chút kỳ quái gọi một tiếng.

“A Dục?” Sở Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn La Dục Chương, lúc này mới khẽ thả lòng một chút. Bước nhanh vài bước tới bên cạnh hắn, rốt cục cảm thấy cảm giác không thoải mái vừa rồi chậm rãi lui đi.

“Làm sao vậy?” La Dục Chương vươn tay vuốt ve tóc Sở Hân Nhiên, cùng cô quay trở về chỗ khám bệnh.

“Vừa rồi em gặp một người điên.” Sở Hân Nhiên nhíu mày, tựa hồ nghĩ xem phải miêu tả nam nhân vừa nhìn thấy lúc nãy như thế nào: “Anh ta nói nếu mình có thể mang thai thì tốt rồi… ai nha, em cũng không biết nên nói thế nào, dù sao cũng rất không bình thường… anh ta liếc mắt nhìn em một cái, em đều sợ tới phát hoảng.”

“A?” La Dục Chương híp mắt, nhưng cũng không hỏi kỹ “Được rồi, được rồi, đừng sợ, anh vào cùng với em, nhé?”

“Vâng… ah? Anh không nhìn thấy à?” Sở Hân Nhiên quét mắt nhìn đám người chung quanh một vòng, chun mũi: “Mới vừa rồi còn ngồi ở đây mà…”

“Chắc là bỏ đi rồi. không sao đâu, dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta… đúng rồi, em uống trà sữa đi, vẫn còn nóng.” La Dục Chương đưa túi đồ cầm trong tay cho Sở Hân Nhiên: “Còn có một miếng bánh ngọt vị trà xanh, không mua nhầm chứ?”

Sở Hân Nhiên hai mắt cười cong cong: “A Dục, em yêu anh nhất.”

“Ừ, anh cũng yêu em.” La Dục Chương khẽ nhéo nhéo mặt Sở Hân Nhiên, cười phụ họa, nhưng khi dư quang con ngươi lại khẽ liếc tới chỗ có một thân ảnh màu đen, đột nhiên trở nên âm lãnh hơn.

Đêm khuya, văn phòng tổng tài công ty La thị.

“Tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi.” La Dục Chương nhìn nam nhân đang đứng đối diện hơi hơi cúi mình, trông có vẻ như có bệnh, khẽ nói: “ A Thành, tôi đã nói với cậu, không được xuất hiện trước mặt Hân Nhiên… hôm nay cậu làm vậy là có ý gì? Đây là đang khiêu khích với lời tôi nói sao?”

“Không, không, thiếu gia, thiếu gia, tôi không phải…” A Thành cả người đều co rúm lại, trông lại càng có vẻ đáng thương: “Tôi chỉ là… tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Là muốn nhìn thiếu phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào sao?” thanh âm La Dục Chương đều lạnh xuống: “Hay là cậu muốn nhìn xem địa vị của cậu ở chỗ tôi là cái dạng gì? Hay muốn thử xem cậu làm trái mệnh lệnh của tôi, tôi có lấy mạng cậu không hả?!”

“Thiếu gia….”

“Đinh linh linh, đinh linh linh…”

Ngay khi không khí trong văn phòng căng thẳng tới cực điểm thì một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm tại đây. La Dục Chương quay đầu cầm di động lên, thấy cái tên đang hiện trên màn hình, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn lại, vươn tay ra hiệu “câm miệng” với A Thành, sau đó đi ra một chỗ khác nghe điện thoại.

“Ha ha, bây giờ là 11 giờ 13 phút giờ Bắc Kinh, với thân phận là tổng tài phu nhân của La Dục Chương, em có quyền gọi tới kiểm tra. Hừ hừ, mau báo cáo vị trí hiện tại của anh, bên cạnh có ai đang làm việc cùng không, toàn bộ đều khai báo hết!”

La Dục Chương cong cong khóe môi: “Báo cáo sếp, anh hiện tại đang ở trong văn phòng tổng tài công ty La thị, cẩn trọng xử lý toàn bộ công tác sáng nay hoãn lại, về phần người bên cạnh….”

“Hử?”

“Còn có một nam trợ lý nữa, báo cáo xong.”

“Được rồi, miễn cưỡng đủ tư cách.” Bên kia Sở Hân Nhiên cười khanh khách: “Chuyện anh còn chưa làm xong sao? vậy em không quấy rầy anh nữa.”

“Không sao, chỉ còn một chút chuyện dang dở thôi. chờ một lát anh liền về ngay.” La Dục Chương ôn nhu cười nói.

“Vậy em chờ anh nhé?” Sở Hân Nhiên hỏi.

“Đừng. Bây giờ em đang dưỡng thai, đừng cố quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” La Dục Chương vội ngăn cản: “Đi ngủ sớm một chút.”

“Được rồi, được rồi… em đột nhiên phát hiện, từ khi có con, anh không còn yêu em nhất nữa. Hừ, quá đáng!” Sở Hân Nhiên đầu dây căm giận nói: “Yêu cầu đền bù một cái hôn chúc ngủ ngon!”

La Dục Chương lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ đối với điện thoại hôn chụt một cái: “Được chưa, vừa lòng?”

“Miễn cưỡng coi như được… còn nữa, nhớ về sớm một chút.” Nói xong, không đợi La Dục Chương dặn dò thêm cái gì, Sở Hân Nhiên đã mạnh mẽ cúp máy.

Đầu kia vừa cúp máy, bên này La Dục Chương liền nhận được tin nhắn của Sở Hân Nhiên. mở ra đọc liền thấy bên kia viết [chăm chỉ làm việc, về sớm một chút. Yêu anh ╭(╯3╰)╮] nhất thời không khỏi bật cười.

La Dục Chương bên này cảm thấy ngọt ngào, thì A Thành bị lãng quên ở một bên cảm thấy mình sắp tức giận tới phát điên.

“Thiếu gia, thiếu gia… cô ta thực sự tốt như vậy sao? cô ta rõ ràng yếu ớt như vậy, tôi chỉ cần một tay cũng có thể…”

“A Thành!” khuôn mặt La Dục Chương lại âm trầm xuống: “Đừng có khiêu khích giới hạn của tôi. Hay là cậu thực sự cho rằng tôi không dám giết cậu?”

A Thành lại một lần nữa cúi đầu, một câu cũng không dám nhiều lời.

“Còn nữa, tôi hỏi cậu, chuyện Sở Tu và Hứa Phàm, cậu đã xử lý tới đâu rồi? Hứa Phàm đến giờ còn chưa tìm thấy?”

“Tôi, tôi vốn…nghe được tin Hứa Phàm được giấu ở một phòng khám tư nhân.” A Thành vội biện bạch: “Nhưng phòng khám đó lại đột nhiên dừng hoạt động…”

“Cho nên, cậu vẫn chưa tìm được?” La Dục Chương nói cực kỳ nhẹ.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi thiếu gia, thực xin lỗi thiếu gia…”

“Thời giờ của tôi không còn nhiều, A Thành.” La Dục Chương mỉm cười: “Tôi phải nắm chặt Sở gia trong tay, nếu không… tôi cũng không biết hậu quả về sau sẽ thế nào, cậu hiểu không?”

“Thiếu gia, tôi vẫn đang tích cực tìm, cho tôi thêm vài ngày, chỉ vài ngày thôi, tôi…” A Thành kích động, ngẩng đầu nhìn La Dục Chương.

“Tất nhiên vẫn phải tìm, nhưng mà, tôi không thể kéo dài thời gian như vậy.” La Dục Chương nhìn chằm chằm A Thành, nhấn mạnh từng chữ nói: “Phía Sở Tu cậu làm cho gọn gẽ chút, mặt khác, tìm cơ hội tới bên cạnh Sở lão gia tử… trong thời điểm tất yếu, cái lão già đó cũng không cần giữ lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.