Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Chương 1: Chương 1: Gặp hoàn cảnh kì lạ




Khi mà biết được tin tức mẹ hắn bị tai nạn xe cộ qua đời thì Vu Đồng còn đang chém gió nói chuyện phiếm cùng các đồng nghiệp. Vu Đồng để điện thoại xuống trong chốc lát không thể tin được sự thật này, trước giờ hắn hận nhất là bị người khác lừa, hắn cũng rất hy vọng cuộc gọi này chỉ là bệnh viện đang lừa hắn! Hắn đưa tay cầm lấy cuốn lịch trên bàn nhìn thật kĩ, nhưng mà dù nhìn thế nào thì phía trên ngày vẫn không đổi là ngày cá tháng tư ngày 1 tháng 4.

Vội vàng lấy xe chạy đến bệnh viện thành phố, Vu Đông đứng ở bênh trong nhà xác nhìn mặt mẹ hắn lần cuối. Mẹ hắn mới chưa được 50 tuổi nhưng trên đầu mái tóc đã lóm đóm bạc, khuôn mặt lúc trẻ xinh đẹp cực kì giờ đây đã hiện đầy nếp nhăn. Vu Đồng khóc lên thật to, hắn đã từng cho rằng mình rất kiên cường. 26 năm trước, bố của hắn đã sớm bỏ lại hắn cùng mẹ cũng là do bị tai nạn xe cô chết tiệt, lúc đó Vu Đồng chỉ mới 2 tuổi cũng không biết cái gì là đau buồn. 26 năm qua đi, mẹ hắn vẫn luôn từ chối rất nhiều người theo đuổi, một mình nuôi hắn lớn lên. Từ nhỏ Vu Đồng đã thề rằng hắn sẽ cố hết sức để giúp cho mẹ sống những ngày tốt lành. Năm nay hắn đã 28 tuổi nhưng vẫn không có tâm tình tìm bạn gái làm cho mẹ hắn rất lo lắng. Hắn cũng không có nhiều bạn bè, khi còn đi học thì có không ít nhưng khi vừa bước vào xã hội thì tình bạn trong sáng ấy lập tức trở nên phức tạp, để cho hắn rất không thoải mái rồi dần dần trở nên bất hòa. Tuy nhiên hắn lại làm quen được vài người mạng trên bạn cũng không tệ, công việc tương đối tốt mà hắn đang làm cũng là nhờ một trong số đó tìm giúp hắn.

Người gây ra tai nạn cũng không thừa dịp chạy trốn, chính người đó đã đưa mẹ hắn đến bệnh viện nhưng lúc ấy người đã tắt thở, bệnh viện cũng không có khả năng làm được gì. Vu Đồng cũng không có làm khó người gây ra tai nạn, hắn chỉ thu một chút bồi thường cho có.

Rất nhanh, tang lễ của mẹ hắn đã hoàn tất. Vu Đồng hiện cũng không có họ hàng thân thuộc gì cả, còn về tại sao, khi còn nhỏ hắn cũng đã từng hỏi nhưng mẹ hắn không nói gì đến sau khi lớn lên mẹ hắn cũng không nói,Vu Đồng cũng không có hỏi lại vì hắn tin tưởng rằng dựa vào đôi tay của mình nhất định có thể làm cho mẹ hắn có một cuộc sống khá giả. Nhưng sự thật không như là mơ, hắn tốt nghiệp đại học 5 năm cũng chưa thực hiện được nguyện vọng của mình, mà bây giờ khi mà hắn rốt cuộc có cơ hội thực hiện thì mẹ hắn đã bỏ hắn mà đi rồi.

Vu Đồng trầm tư ngồi bên rìa một sườn núi, nơi này cũng không phải là tuyến đường chính lên núi, là do hắn thừa dịp hướng dẫn viên du lịch không chú ý đã trốn ra đến mà bây giờ không phải là mùa du lịch phát triển nhất nên cũng không có ai phát hiện ra hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, Vu Đồng đang ngồi bỗng dưng đứng mạnh lên, hai tay bưng hủ đựng tro cốt lẩm bẩm nói: - Mẹ, con trai đã mang người tới Hoàng Sơn rồi, mẹ thấy phong cảnh nơi này có được chưa? Con trai trên đời này cũng không còn gì để lo lắng nữa, con vĩnh viễn ở chỗ này cùng người được không?

Nói xong, hắn nhắm thật chặt hai mắt bưng hộp tro cốt nhảy xuống sườn núi.

Có lẽ là một giây mà cũng có lẽ là một thế kỷ, Vu Đồng đang rơi xuống cảm thấy thân thể chấn động sau đó cái gì cũng không biết, lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh dậy, Vu Đồng đưa mắt nhìn xung quanh trong lòng thì cảm thấy kì quái bèn tự hỏi: - Trên đời này thật sự có âm phủ sao? Nơi này chính là âm phủ sao? Quang cảnh nơi đây cũng không đến nỗi tệ lắm, có phải mẹ cũng ở đây hay không? - Nghĩ tới đây, Vu Đồng vội vàng đứng dậy chạy thật nhanh về con đường nhỏ phía trước. Hắn nghe nói đến âm phủ sẽ được đưa đi đầu thai cho nên phải nhanh lên đuổi kịp mẹ hắn để cho người không được đi chuyển thế, mà coi như đầu thai cũng phải cùng một chỗ cùng một gia đình, anh em cũng được hoặc chị em cũng tốt chỉ cần hai người được ở cùng một chỗ.

Đường nhỏ này giống như là dài vô hạn, những cũng để Vu Đồng cảm thấy yên tâm vì nó không có xiềng xích như hắn tưởng tượng.

Hắn đâm đầu chạy về phía trước khoảng một ngày nhưng lại không thấy mệt mỏi, hắn đoán là sau khi thành quỷ thể chất cũng không như lúc trước. Đang chạy, Vu Đồng cũng thấy một chỗ khác biệt, phía trước hắn không xa có một ngôi đến nhỏ, có một ông lão ngồi đó đưa lưng về phía hắn.

Vu Đồng vội vàng chạy tới, chắp tay hỏi: - Chào ông, xin hỏi ông đã ngồi đây bao lâu rồi?

Ông lão vẫn không hề động, khẽ thở dài nói: - Ta cũng nhớ không rõ, chắc là hơn một trăm năm đi. - Nghe giọng nói vẫn rất trẻ tuổi.

- Dạ, xin hỏi ông có thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi ngang qua đây không, khoảng 4 ngày trước? - Vu Đồng có chút lo lắng hỏi.

- Ông lão kia nói: - Không có, hơn một trăm năm qua thì người là người duy nhất có duyên tới nơi này, cũng là người đầu tiên từ xưa đến nay từ bên ngoài đến chỗ này của ta.

- Người đầu tiên? - Vu Đồng đang định chạy về phía trước tiếp tục tìm thì nghe được câu nói của ông lão đứng lại: - Không thể nào? Mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, sao mà ta là người thứ nhất tới được?

Ông lão thở dài: - Người không phải cho rằng người chết đều có cơ hội đến chỗ này của ta đấy chứ?

Vu Đồng ngạc nhiên hỏi: - Nơi này không phải là âm phủ sao? Người chết đều không đến nơi này sao?

Ông lão bất cười, nói: - Nơi này không phải là cái gì âm phủ mà là không gian riêng của ta, ngay cả người hầu của ta cũng không thể vào được. Thật không nghĩ tới ngươi đánh bậy đánh bạ lại vào được đây, thôi thì gặp nhau là có duyên, chàng trai trẻ có hứng thủ ngồi xuống nói chuyện với ta một lát hay không?

Vu Đồng vội vàng la lên: - Sao ta lại vào không gian của ông rồi, nhanh đưa ta ra ngoài ta muốn đi âm phủ tìm mẹ của ta!

Ông lão nói: - Dù ta có đưa ngươi đi ra ngoài thì ngươi cũng không đến được âm phủ bởi vì người còn chưa chết. Hơn nữa dù người có chết cũng vô dụng, con người sau khi chết linh hôn đến âm phủ sẽ lập tức bị mang đến nơi khác nên cho dù ngươi đến cũng sẽ không tìm được người!

Nghe xong, Vu Đồng đứng sững tại chỗ.

Ông lão tiếp tục nói: - Nào, chàng trai trẻ ngồi xuống trò chuyện cùng ta, đã mấy trăm năm nay không có người nói chuyện rồi. Ngươi cứ coi như ta là một người sắp chết, đem hết những điều ngươi không hài lòng nói cho ta nghe không chừng ta có thể giúp người tìm được phương pháp xử lí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.