Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 112: Chương 112




Khang Hi ở trong cung là một sự tồn tại tuyệt đối uy nghiêm, từ góc nhìn hoàng tộc mà nói, hắn là đại gia trưởng, từ góc nhìn toàn thể triều đình bách tính mà nói, hắn là hoàng đế, có thể tùy ý quyết định chuyện sinh tử của một người mà không ai giám phản bác. Bất luận hắn có hành động gì đều là vì giữ quyền thống trị của gia tộc Ái Tân Giác La, giữ gìn hoàng quyền của hắn, cho nên những ai có ý đồ nhằm vào vương quyền chỉ có một chữ chết.

Vật của hắn muốn cho người nào người đó lấy, không muốn thì mặc cho ngươi cầu xin cũng không được mảy may chú ý, đương nhiên, vật kia không bình thường, là quyền lực mà tất cả nam nhân tha thiết ước mơ. Khang Hi thương yêu thái tử, cho nên khi hắn có thể nhẫn nhịn đến thời điểm cuối cùng, lúc đó thái tử điện hạ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đây là chuyện mọi người đều biết.

Khang Hi đối với thái tử cực kỳ khoan dung, nhưng nguyên tắc cũng sẽ không thay đổi. Tựa như hắn ban hôn cho thái tử, khi thái tử thành hôn thì tỏ ra không thích vợ, có thời điểm còn muốn bỏ vợ tái giá thì Khang Hi chĩa vào thái tử gây áp lực, không cho hắn được phép hồ đồ, nhưng đồng thời Khang Hi cũng lo lắng nhi tử của mình bởi vì bất mãn mà ghẻ lạnh với thái tử phi, bởi vậy nên sau ghi răn đe xong liền trấn an con dâu lại cho nhi tử nhiều thứ tốt. Hắn đối với thái tử thực sự đã là tận tâm tận lực, vừa làm cha lại vừa làm mẹ, luôn đứng ở phía sau khống chế.

Mãi cho đến hôm nay, thái tử cùng thái tử phi đã có ba đứa con, cảm tình càng trở nên tốt hơn, Khang Hi lại cảm thấy có chút không ổn, vì thái tử phi có sức ảnh hưởng đối với thái tử lớn như vậy, nói ra có lẽ là so với hắn cái vị hoàng a mã này cũng phải hơn mấy phần, vậy làm sao có thể chấp nhận được? Vạn nhất sau này thái tử đăng cơ, thích nghe lời đường mật của thái tử phi, cho thái tử phi tham gia vào chính sự, gây ra mưa gió thì xong rồi. Càng chưa nói nhà mẹ đẻ thái tử phi tuy rằng không có biểu hiện gì, thế nhưng là đại tộc hiển hách, hiện giờ tộc nhân làm quan cai quản một vùng cũng có đến vài vị, chờ thái tử đăng cơ, Thạch gia quật khởi, nhất định rất khó khống chế. Đừng xem Khang Hi đối với Hách Xá Lý thị, Đông Giai thị, Nữu Cô Lỗ thị tam đại tộc rất là nể trọng mà lầm, kỳ thực chính là kiêng kỵ cùng cân nhắc lợi dụng, muốn gia tộc này kìm chế gia tộc kia, sau đó ra tay chèn ép, lòng vòng như vậy, bảo đảm hoàng quyền vững chắc. Nếu ngày sau thái tử bởi vì thiên vị mẫu tộc thái tử phi thì thật là khó có thể khống chế.

Muốn nói Khang Hi không thích thái tử phi, cũng gần như vậy, nói thật ra thì Khang Hi đối với thái tử phi rất hài lòng, dù sao thái tử phi là do hắn đích thân chọn cho thái tử, hơn nữa thái tử phi hành sự không có sai lầm, đối với thái tử cũng nhiều có khuyên can, mấy năm gần đây thái tử càng tỏ ra ổn trọng cũng là nhờ có công lao của thái tử phi, nhưng thái tử phi hiểu chuyện không có nghĩa là tất cả mọi người nhà mẹ đẻ thái tử phi cũng hiểu chuyện a.

Khang Hi một mực ngực suy nghĩ, a mã của thái tử phi còn có các huynh đệ của nàng đều là người đắc lực, bản tính cũng khiêm tốn, ấn tượng của ông về họ cũng không tệ lắm, thế nhưng ở một số chỗ tộc nhân Thạch thị cũng có chút khiến hắn bực bội, nghĩ đến theo như lời tấu chương từ mật thám Giang Nam ngầm đưa tới, việc này không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để hắn phát hiện vấn đề lớn.

Thái tử còn chưa đăng cơ, thái tử phi cũng chưa thành hoàng hậu, Thạch thị bộ tộc cũng chưa thành hậu tộc, thì đã có người dám nhúng tay vào việc buôn muối, thật sự là chẳng biết thu liễm.

Đương nhiên Thạch gia dám làm như thế, rất có thể là con trai của hắn Dận Nhưng bày mưu đặt kế, nhưng Khang Hi liền vứt bỏ cái ý nghĩ này, thái tử là một đứa bé hiểu chuyện, nhất định là có người xui khiến dạy hư con của hắn, mới khiến thái tử làm những việc không chính đáng.

Đích xác nên gõ đầu thái tử phi một cái, Khang Hi nghĩ thầm, thế nhưng nên gõ như thế nào, đây là một vấn đề mang tính nghệ thuật.

Nếu như thái tử phi hiện tại biết được Khang Hi đang tìm cách giáo huấn mình, nhất định sẽ nói là Khang Hi đến thời mãn kinh rồi. Người biết chuyện sẽ nói, Khang Hi qua hai năm nữa cũng đã năm mươi tuổi, thường ngày vì chính sự phí tâm lao lực, lần này dưỡng bệnh được thư giãn làm sao mà tới thời mãn kinh được? Bằng không cũng sẽ không ở trong lúc bệnh tật còn có thời gian rảnh đi suy xét việc này.

Thái tử phi không có khả năng hiểu được tâm tình sâu rộng của Khang Hi hiện tại, bởi vì cùng Khang Hi tính toán đó là không thể được. Thái tử phi hiện tại đang bị thái tử chọc tức.

Lại nói thái tử điện hạ có được thời gian rảnh quay về phòng của mình, nghiên cứu chiếc khăn mà mình len lén mang từ trong không gian ra ngoài, nhìn câu chữ trên đó, luân hồi chi đạo, ta tái sinh là lúc, cách cổng trở về đã mở. Câu nói kia rõ ràng viết cách trở về, tức là biện pháp trở về nhà thái tử phi.

Thái tử không muốn thái tử phi rời đi, càng không muốn thái tử phi trở về một nơi hắn xa lạ, cũng là nơi ngoài tầm với, thái tử phi là của hắn, làm sao có thể để cho nàng chạy được? Nhất định phải nghiên cứu ý nghĩa trên chiếc khăn tay này, để có thể ngăn chặn tận gốc khả năng trở về.

Luân hồi chi đạo? Ngũ cốc luân hồi hay là lục đạo luân hồi? Thái tử thầm nghĩ, đương nhiên không thể nào là ngũ cốc luân hồi, câu này không có gì quan trọng, quan trọng là… ta tái sinh là lúc, cái từ ta này là chỉ ai. Khăn tay là trong không gian mang ra ngoài, cái từ ta này nhất định là chỉ vật trong không gian. Thái tử nhớ tới thái tử phi nói trong không gian không có ai cả, chỉ là có một cái tiểu tinh quái, nhưng lúc hắn tiến vào trong không gian lại vẫn chưa thấy, thái tử phi từng nói qua có thể tiểu tinh quái đã trốn đi, bất quá thái tử nghĩ tới một khả năng, nếu như cái từ ta này chính là tiểu tinh quái tự xưng thì sao?

Khăn tay do do tiểu tinh quái lưu lại trong trái cây quà tăng cấp mà lấy được, cái từ ta kia tuyệt đối là nói tiểu tinh quái, không trách thái tử phi tìm không được nó.

Luân hồi chi đạo, ta tái sinh là lúc, tiểu tinh quái tái sinh. Tái sinh tái sinh, tức là tân sinh, thái tử nghĩ đến chỗ này, vùng xung quanh lông mày nhất thời nhíu chặt, tân sinh, trong phạm vi tân sinh này không phải ý chỉ thái tử phi mới sinh hạ tiểu tam sao?

Chẳng lẽ cái không gian tiểu tinh quái kia chuyển sang kiếp khác thành con hắn, sau đó muốn dẫn thái tử phi của hắn đi?

Thái tử điện hạ đứng ngồi không yên, nghĩ đến con của mình là một yêu quái, cả người không được tự nhiên, hồi tưởng lại Viên Ninh thích nhất là kề cận thái tử phi, thái tử càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp mà. Nghĩ nghĩ thái tử liền cầm khăn tay tới gần cây nến, đốt sạch sẽ, gọi người thu thập xong, mang theo thiếp thân thái giám cùng mấy người cung nhân, liền hướng phòng của tiểu tam a ca đi.

Lúc đến nơi, người trông coi ngoài phòng bẩm báo, “Hồi bẩm thái tử điện hạ, tiểu a ca còn đang ở chỗ thái tử phi nương nương, người bảo hôm nay không cần ôm tiểu a ca trở về.”

Thái tử nghe vậy, hừ một tiếng, lại vội vàng chuyển sang bên kia chạy tới, Viên Ninh tên tiểu tử này càng có vấn đề.

Đến nơi ở của thái tử phi rồi, thái tử điện hạ quen cửa quen nẻo đi vào nội thất, không gặp thái tử phi, chỉ có Cam Lộ còn có mấy người tiểu cung nữ, một nhũ mẫu coi chừng một đứa trẻ trên giường, đám người Cam Lộ nhìn thấy thái tử, vội vàng hành lễ vấn an, thái tử khẽ gật đầu, ý bảo các nàng đứng dậy đi sang một bên, sau đó đi tới bên giường, hai mắt nhìn mình chằm chằm tiểu nhi tử trắng noản khả ái, ngoài miệng vấn, “Thái tử phi đâu?”

“Hồi bẩm điện hạ, chủ tử đang tắm rửa.” Cam Lộ cúi đầu trả lời.

“Ồ.” Thái tử nghe được thái tử phi đang tắm, cũng không có ý niệm muốn đi nhìn trộm trong đầu, hai mắt không rời tiểu Viên Ninh.

Tiểu tử kia vừa tỉnh ngủ, đang rất là hoạt bát, tự nhiên chơi đùa với bày tay nhỏ, tiểu tử kia đem tay nắm thành quả đấm bỏ vào trong miệng gặm gặm, dính ướt nước bọt, Cam Lộ thấy thế vốn muốn định lau tay cho tiểu a ca, nhưng thấy thái tử điện hạ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm bất động, cũng không dám thở mạnh, miễn cho thái tử lại mất hứng. Coi kìa, thái tử rất thích ngắm nhìn tiểu a ca chơi đùa hiếu động đây, tất cả đều nở nụ cười.

Thái tử đích xác nở nụ cười, nhưng phải nghiêm túc nhìn biểu cảm trên mặt hắn mới có thể phát hiện nự cười của thái tử lại có chút quái dị, hắn hướng về tiểu tử kia nhe răng nở nụ cười hai cái, ý là muốn nhìn ra chỗ không giống tầm thường của nhi tử, cũng nhìn xem nó có thể rơi xuống hay không, lại phát hiện tiểu Viên Ninh quơ quơ nắm tay nhỏ bé, a a kêu, cặp mắt to hồn nhiên thuần khiết mà nhìn mình, quả là bảo bối ngây thơ khả ái đến nhường nào.

Thái tử điện hạ đưa ngón tay ra chà chà hai má béo núc của tiểu tử kia, thịt mềm mềm nắn thật là đã, chọc cho tiểu tử kia loạn động lên, nhếch miệng lộ ra dáng tươi cười vô sỉ, thái tử thế nào đều không phát hiện có gì bất thường, lại không tự chủ nghĩ hay là mình nhầm, ngừng một hồi, thái tử trực tiếp đem Viên Ninh ôm lấy, hai tay đỡ dưới nách tiểu tử kia, giơ lên lắc lắc hai cái, Cam Lộ thấy thế liền nhịn không được kinh hô một tiếng, “Thái tử điện hạ không được!”

Thái tử cả kinh, thiếu chút nữa tuột tay ra, tiểu Viên Ninh mới bao lớn? Thân thể gân cốt tiểu oa nhi rất non nớt, ôm vào trong ngực đều chỉ có thể dùng từ mềm mại không xương để hình dung, bị ác độc a mã lắc như thế, tiểu tử kia đã khóc òa lên.

“Ngươi ở đây làm gì!” Thái tử phi mới từ phòng tắm đi ra, liền thấy hành động thái tử ngược đãi nhi tử, đi nhanh đến bên người thái tử, đem tiểu Viên Ninh khóc lóc thảm thiết ôm lấy dỗ dành, “Đang yên đang lành chạy qua đây khi dễ hài tử để làm chi?”

Thái tử phi là bị chọc tức, thái tử đối với Viên Ninh có khúc mắc, mình cũng biết đến, nhưng không nghĩ tới thái tử lại dám nhân lúc mình không ở đây chạy đến khi phụ tiểu hài tử, rõ ràng đã làm cha của mấy đứa con, lại không biết ôm trẻ mới sinh như thế nào.

Thái tử bị thái tử phi nói vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào, muốn hắn nói cho thái tử phi biết, ta là hoài nghi Viên Ninh là một tiểu tinh quái, không chừng sẽ bị thái tử phi ném cho một chén trà vào đầu, sau đó hỏi hắn ý nghĩ này từ đâu mà đến. Hắn không thể nói khăn tay người đang tìm kỳ thực bị ta len lén giấu đi, ta chính là từ nơi đó biết được. “Cô bất quá là trêu chọc hắn một chút mà thôi.”

Giọng của thái tử có ý hối hận, thái tử phi nghe xong cũng hơi bình tâm lại, tiểu tử kia đã ngừng khóc, nhưng thái tử phi lo lắng, đem con đặt lên trên giường, sau đó xốc trang phục lót trên người của hắn lên, thấy chỗ bị thái tử ôm lấy còn đỏ một mảnh, nhất thời vừa giận, “Ngươi rốt cuộc dùng bao nhiêu khí lực! Viên Ninh có chỗ nào chọc giận ngươi?”

Thái tử thấy chỗ trắng noản trên người tiểu tử kia còn lưu vết tích màu đỏ, lại thấy vành mắt chóp mũi Viên Ninh đều hồng hồng rất đáng thương, trong lòng cũng nổi lên áy náy, hoài nghi tiểu tử kia có thật sự là tiểu tinh quái hay rốt cuộc là con trai của mình, là ai vừa nhìn cũng cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ thân thể tiểu hài tử quá mềm yếu, hắn cũng chưa dùng đến chút lực nào a, “Đều là cô sai.”

Đám người Cam Lộ từ lúc thái tử phi ra ngoài, liền nhanh vọt đến bên cạnh, thái tử nhận sai tự nhiên không cảm thấy xấu hổ, thái tử phi nghe xong, tức giận trong lòng biến mất, không rõ thái tử vì sao lại phải trêu chọc con trai của mình, nhưng tóm lại thái tử sẽ không có ác ý với hài tử của mình, chỉ coi hắn thật là đùa giỡn quá trớn, nhân tiện nói, “Nhưng không cho phép có lần sau. Viên Ninh còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, ngươi, aiii, trước đây ta mê man, cùng với sinh Viên Ninh không có liên can gì, ngươi đừng đem chuyện này đổ lên trên người tiểu hài tử.”

Thái tử phi chỉ lo lắng loại tư tưởng này của cổ nhân, luôn sẽ ghét bỏ hài tử hại mẫu thân khó sinh, cũng luôn sẽ có phụ mẫu chán ghét hài tử có canh giờ sinh không tốt, tựa như khi mới đi tới nơi này có nghe nói qua, có số ít hài tử sanh ra ở ngày xấu, phụ mẫu đều phải đem con ném xuống biển miễn cho khắc phụ khắc mẫu, không chút huyết mạch tình thân nào.

Thái tử nghe vậy, cũng không biện giải, yên lặng gật đầu, vừa nhìn về phía nhi tử, tay nhỏ bé đang nắm chặt ngón tay thái tử phi, một mực ngây thơ, cùng hoằng thăng hoằng tích khi còn bé không giống, hài tử không biết chuyện, đích thực là mình quá mức nóng ruột.”Ngươi yên tâm, cô đã sớm quên chuyện này, tiểu tử kia còn nhỏ, cô chỉ là muốn thân cận hắn nhiều hơn.” Miễn cho Viên Ninh luôn kề cận thái tử phi.

Thái tử phi nghe xong thoả mãn cười, thái tử thấy thế, biết thái tử phi là cao hứng, liền nói thêm, “Tĩnh Nghiên, cô đã lâu chưa vào không gian, bên trong có nhiều thứ cô còn chưa biết rõ.”

Thái tử phi phóng khoáng nói, “Được, khó có được ngày ngươi rảnh rỗi như hôm nay, phải đi chứ.”

Màn đêm buông xuống, thái tử cùng thái tử phi ở trong không gian khoái trá một đêm, nhưng sang ngày hôm sau, thái tử thượng triều xong, cùng Khang Hi đến Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu thì lại không cười được.

Hoàng thái lại muốn thái tử phi mang Ô Nhật Na cách cách bà nuôi bên người đem về Dục Khánh Cung hỗ trợ giáo dục, lúc thái tử biết việc này thì thái tử phi đã sớm thỉnh an xong và đã ly khai Từ Nhân Cung.

Khang Hi biết chuyện này lại không có một câu dị nghị, chỉ là khẽ gật đầu ý bảo hắn biết rồi, thái tử hiểu rõ khẳng định hoàng a mã đã biết chuyện từ trước đó.

Một Mông Cổ cách cách bởi vì giữ đạo hiếu bỏ qua tuyển tú bị đưa đến Dục Khánh Cung dạy dỗ, đây không phải là đường đường chính chính tặng nữ nhân cho thái tử thì là cái gì?

Thái tử dự đoán được, đương nhiên thái tử phi cũng đoán được, chỉ cần nghĩ đến thái tử phi cho là hắn lại muốn tìm lạc thú mới, trong ngực thái tử lập tức kêu oan, hoàng mã ma, hoàng a mã, cô rốt cuộc làm sai chỗ nào? Dỗ thái tử phi còn không kịp, cô muốn làm trượng phu tốt dễ lắm sao, sao các ngươi lại phá đám cô như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.