Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 23: Chương 23




Trong thư phòng, thái tử điện hạ để cho thái y chuyên môn coi sóc việc phúc tấn dưỡng thai làm công đoạn bắt mạch theo thông lệ, muốn biết trước đứa bé trong bụng phúc tấn rốt cuộc có phải là tiểu a ca hay không, ở trước lúc thái y đến, thái tử điện hạ là tràn đầy lòng tin, hắn thấy bụng phúc tấn ưỡn ra như quả dưa hấu bên trong tuyệt đối chính là con trai trưởng hắn.

Thế nhưng, “Ngươi nói lại cho cô nghe lần nữa, trong bụng phúc tấn rốt cuộc là tiểu a ca hay là tiểu cách cách!”

“Hồi bẩm thái tử điện hạ, là tiểu cách… Không, thần học nghệ không tinh, cũng không thể chẩn đoán chính xác đứa bé trong bụng phúc tấn là a ca hay là cách cách, chỉ là mạch tượng nghiêng nhiều về cách cách mà thôi, thái tử điện hạ thứ tội.” Phương thái y từ lúc bị chọn làm người coi sóc việc dưỡng thai cho phúc tấn đến nay, trái tim của hắn đã không biết có bao nhiêu lần bị thái tử và thái tử phúc tấn dọa cho phải ngưng đập.

Lúc này hắn bị thái tử sử gọi đi xem cái thai trong bụng phúc tấn là nam hay nữ, hắn chẩn qua thì phát hiện mạch tượng rõ ràng là một cách cách không thể nghi ngờ, lúc đó liền toát mồ hôi lạnh, thái tử điện hạ mong muốn có một đứa con trai trưởng thế nào hắn sao lại không biết được cơ chứ? Mỗi lần trở về câu cửa miệng của thái tử điện hạ cũng đều là con trai trưởng của cô làm sao rồi, hắn chẩn ra cái thai là tiểu cách cách còn muốn đi bẩm báo thái tử thì quả thực chính là không muốn sống nữa. Vừa sợ lại vừa lo bị phúc tấn phát hiện ra, thế nhưng hắn liều chết cũng phải cố giữu mồm không được để chuyện này bại lộ, từ trước thái y trong cung cho dù chẩn ra là nam hay là nữ cũng không thể nói với phi tần, ở Dục Khánh Cung cũng giống như vậy, người mà hắn có thể nói cũng chỉ có hoàng thượng và thái tử gia.

Sau lại cũng không biết là bản thân phúc tấn đá sớm biết hết mọi chuyện, ngược lại còn an ủi hắn, nếu có chuyện gì có thể cầu nàng hỗ trợ, làm Phương thái y rất là cảm kích một phen. Nhưng mà, khi chân chính đối mặt với thái tử gia, hắn mới phát hiện mình sợ đến chân cẳng ruột gan đều run lên cầm cập, đơn giản là không còn chút bình tĩnh nào.

“Mau cút ra ngoài cho cô! Lăn xuống đi lĩnh năm mươi trượng, quay về thái y viện không chắc ngươi sẽ còn được đảm nhiệm chức vụ!” Thái tử điện hạ nghe được thái y nói là chưa thể chẩn đoán chính xác là a ca hay là cách cách thì còn ôm một tia hy vọng, nhưng ở vế sau thái y lại cố tình thêm một câu mạch tượng nghiêng nhiều cách cách kia, hoàn toàn chính là cố ý trêu đùa hắn, thực là đáng trách!

“Thái tử điện hạ tha mạng a, thái tử điện hạ tha mạng a!” Phương thái y nghe được phải lĩnh năm mươi trượng, với cái thân già của hắn hiện nay vậy còn không phải là mạng sống cũng không còn sao, trách không được đám lão già ở thái y viện kia nghe đến cái tên Dục Khánh Cung đã bỏ chạy thật xa, thật sự là thái tử điện hạ khó hầu hạ mà.

“Người đâu, đem tên này kéo xuống cho cô!” Thái tử điện hạ oán hận nói, cho dù tha cái mạng chó của tên thái y cũng không có thể đem cách cách trong bụng phúc tấn biến thành a ca.

Mấy ngày này thuận buồm xuôi gió quá thư thích, nào nghĩ tới sẽ có một chuyện làm cho hắn cảm thấy ngột ngạt như thế, con trai trưởng hắn không thấy đâu, lại thấy trưởng nữ! Đều do cái miệng quạ đen của phúc tấn, thường xuyên nói con hắn là nữ, kết quả hiện tại thực sự biến thành nữ rồi!

Phương thái y bị lôi xuống phía dưới, bị nhét giẻ vào mồm, bởi vì thái tử điện hạ không muốn Phương thái y nói lung tung, đem cả Dục Khánh Cung làm cho lộn xộn lên, thế nhưng mới vừa kéo xuống qua bao lâu, cứu binh của Phương thái y lại tới, phúc tấn đau bụng, muốn truyền Phương thái y vào bắt mạch.

Thái tử gia nhíu mày, quát to dẹp đường: “Thái y viện lại không chỉ có một tên thái y này, mau gọi người khác đến!”

“Hồi bẩm thái tử điện hạ, phúc tấn nói Phương thái y tinh thông việc an dưỡng cho phụ nữ có thai, tương đối yên tâm, cũng đã quen dùng Phương thái y.” Cam Dược cúi đầu đáp lời, trong ngực lại thầm nghĩ phúc tấn thật đúng là lợi hại, cư nhiên có thể tính đến việc thái tử trút giận lên Phương thái y.

Thái tử nghe nói như thế lại uất nghẹn, quả là tinh thông, chẩn ra mạch tượng khiến hắn không tin cũng không được, nghĩ vậy liền đối cái tên thái y này cắn răng nghiến lợi, “Còn không mau cút đến chỗ phúc tấn!”

Nói xong, thái tử vung ống tay áo, xoay người quay về tẩm điện của mình tiếp tục tức giận, ngay đến tâm tư tìm mỹ nhân cũng không có, càng miễn bàn đến chuyện đâm chồi nảy lộc, hiện tại hắn không có hứng thứ nổi với mấy chuyện này.

Trong bụng phúc tấn có thể là một cách cách, việc này không chỉ có làm hy vọng bấy lâu nay của hắn tan vỡ, còn có thể khiến hắn lại một lần nữa ở trước triều chịu đựng áp lực cực lớn, hắn đã mười tám, ngay đến con trai trưởng cũng không có, thậm chí ngay đến một thứ nữ con vợ lẽ cũng không có! Làm một thái tử, không thể kéo dài huyết mạch, cho dù là ai cũng sẽ nhằm vào cái khuyết điểm nhỏ nhặt ấy của hắn. Quả thực là hắn rất thích con trai trưởng, trưởng nữ không thể nói là hắn không thích, chỉ là hiện tại hắn càng cần hơn chính là một tiểu a ca!

Làm sao nhìn phúc tấn lại hung hãn như vậy, rõ ràng cũng là số mệnh cách cách. Thái tử không hiểu, thái tử khó chịu, thái tử thật sự là để tâm vào chuyện vụn vặt!

Từ ngày này trở đi, lòng của thái tử gia nhơ trời chuyển nhiều mây, cho dù là đi vào triều, cho dù ngoài mặt che giấu rất tốt, cũng bị Khang Hi phát hiện mặt mày hắn đang vẻ buồn rầu.

“Dận Nhưng, mấy ngày nay con làm sao thế?” Khang Hi ở sau khi bãi triều, đem thái tử điện hạ lưu lại ở bên người, rất là quan tâm hỏi.

Thái tử điện hạ chỉ có thể gượng ép nở nụ cười, không muốn để cho Khang Hi biết hắn là vì chuyện đứa bé trong bụng phúc tấn là cách cách nên mới khó chịu, “Hồi bẩm hoàng a mã, nhi thần không có chuyện gì, chỉ là hôm nay lại đến tháng năm, nhi thần nhớ lại hoàng ngạch nương.”

Khang Hi nghe vậy, khóe miệng nhẹ kéo ra, ông nuông chiều thái tử từ nhỏ, tuy nói hàng năm cứ đến thời điềm tháng năm này thì tính tình nó lại cáu gắt một ít, thế nhưng vẫn chưa từng nói qua là vì nhớ tới mẹ ruột của nó, dù sao Hách Xá Lý ở trong lúc sinh Dận Nhưng ngay ngày đó đã mất, ngay đến mặt nàng Dận Nhưng cũng chưa từng gặp qua.

“Làm sao lại nhớ về hoàng ngạch nương của con vậy?” Khang Hi giống như vô ý hỏi, ánh mắt lại lơ đãng quan sát thái tử điện hạ, hắn phát hiện đứa con trai này thay đổi không ít, thật là đã chậm rãi trưởng thành.

“Hồi bẩm hoàng a mã, Dận Nhưng là nhớ lại ân đức sinh thành của hoàng ngạch nương, nhi tử lúc còn đang mang tã lót cũng chưa từng thấy qua hoàng ngạch nương, cũng là nhờ sự thương yêu của hoàng a mã tự mình nuôi dưỡng nhi thần lớn lên, từ nhỏ đến lớn từng việc nhỏ hoàng a mã làm cho nhi thần, nhi thần đều ghi tạc trong lòng, cảm động đến rơi nước mắt tất phải báo hiếu.” Thái tử nói với giọng chậm rãi có chút nghẹn ngào. “Nghĩ những thứ này liền nhớ đến hoàng ngạch nương, phúc tấn của nhi thần bây giờ cũng đang mang thai, sự vất cả cực nhọc tăng lên từng ngày, nhi thần cũng không biết để vì đứa con mà phúc tấn phải ăn vị đắng nhiều như vậy, hoàng ngạch nương chính là khổ cực như vậy mà sinh ra nhi thần, nhưng mà, Dận Nhưng đời này lại không thể nào báo đáp ơn sinh thành của hoàng ngạch nương được nữa, việc này làm sao lại không khiến nhi thần khó chịu cho được.”

Khang Hi nghe được Dận Nhưng nói lời này, nghĩ đến nguyên hậu Hách Xá Lý thị, lại nghĩ đến rất nhiều chuyện xưa thời điểm đó, còn có một đứa con do chính tay mình nuôi lớn lên, hôm nay đã trưởng thành, nhất thời trong lòng cũng bùi ngùi xúc động vạn phần.

“Dận Nhưng, hoàng ngạch nương của con dưới suối vàng có biết, tất sẽ vì con cảm thấy vui mừng không ngớt. Con cũng chớ có nghĩ nhiều sinh ra tổn hại sức khoẻ, ” Khang Hi thở dài nói, thái tử trưởng thanh như vậy hẳn là nhờ Qua Nhĩ Giai thị, có thể thấy được Qua Nhĩ Giai thị quả thật đã làm y theo lời ông nói, đi khuyên nhủ Dận Nhưng, nên kiếm cơ hội khen nó mới được. Tuy nói cái thai trong bụng Qua Nhĩ Giai thị nghi ngờ là cách cách thì ông có hơi thất vọng, nhưng ngày sau nàng chẳng lẽ không sanh được con trai trưởng, thái tử lo lắng và chịu áp lực hắn cũng là biết đến, hôm nay thái tử lại như vậy, chưa chắc là vì nguyên nhân này. “Phúc tấn của con là lần đầu mang thai, con cũng nên suy nghĩ thoáng ra một chút, bất kể là trưởng nam hay trưởng nữ, đều là con cháu ruột thịt của trẫm, biết chưa?”

Dận Nhưng nghe nói như thế gánh nặng trong lòng liền được cởi bỏ, vành mắt có chút hồng lên, “Nhi thần ghi nhớ lời hoàng a mã nói.” Có câu này của hoàng a mã trấn an, hắn căn bản cũng không sợ những kẻ bên dưới nói hắn không con không cháu công kích hắn.

Thái tử điện hạ từ Cung Càn Thanh trở lại Dục Khánh Cung, lại nghe được nô tài truyền báo nói Tác Ngạch Đồ đại nhân ở bên trong chánh điện chờ hắn. Thái tử điện hạ cũng không biết Tác Ngạch Đồ lại có cái chuyện khẩn gì muốn tìm hắn, có điều vẫn là không chọn quay về thư phòng của mình, mà là trực tiếp đi đến chính điện.

Tác Ngạch Đồ thấy thái tử điện hạ liền nghênh đón, làm xong hết toàn bộ lễ nghi, vốn tưởng rằng thái tử sẽ ở giữa lúc hắn hành lễ được phân nửa sẽ dìu hắn đứng lên, thế mà chờ hắn làm xong lễ được một hồi lâu, thái tử cũng không để hắn đứng lên, nhất thời trong lòng cảm thấy bất mãn.

Lại nghĩ đến chính miệng thái tử phúc tấn đã đáp ứng phu nhân của hắn nói là sẽ xin cho cháu gái hắn được đưa vào Dục Khánh Cung làm trắc phúc tấn, kết quả đến kỳ tuyển tú chớp mắt cái đứa cháu gái đã bị loại bỏ, ngay đến vòng thứ hai cũng không qua, trực tiếp bị đuổi về nhà, thật sự là mất hết mặt mũi. Phu nhân về nhà mẹ đẻ một chuyến sau lại chẳng biết tại sao một mực ở trong phòng khóc lóc kể lể cũng chưa tằng nói cho hắn biết lý do vì sao, mấy ngày nay tâm thần hắn cũng không yên, muốn tìm một cơ hội để cho thái tử điện hạ biết hắn không vui, nhưng không nghĩ hôm nay thái tử điện hạ lại thờ ơ lạnh nhạt với hắn như vậy.

“Thái tử điện hạ, cựu thần có tội a!” Tác Ngạch Đồ thấy thái tử không để hắn đứng lên, cho rằng thái tử bị phúc tấn thì thầm to nhỏ gì đó ở bên tai, cho nên mới bất mãn đối với phu nhân hắn nhưng cũng phải cho hắn chút mặt mũi chứ, vì vậy thẳng thắn khóc ròng nói, “Phu nhân của cựu thần chính là do không hiểu chuyện, làm sao có thể ở lúc thái tử phúc tấn đang mang thai còn tìm chuyện làm phiền phúc tấn chứ, phu nhân của cựu thần khi trở về nhà cho tới giờ trong lòng vẫn bất an, sợ quấy rầy phúc tấn an thai, lúc này mới khiến cựu thần tự mình đến đây một chuyến, thay phu nhân thỉnh tội.”

“Tác đại nhân đứng lên đi.” Hiện tại thái tử phiền nhất chính là có người ở trước mặt hắn khóc. “Chuyện này đã qua, không cần nhắc lại. Tác đại nhân nếu không có chuyện gì khác, hay là trước hết nên quay về đi. Cô muốn yên lặng một chút.”

Tác Ngạch Đồ nghe vậy, đem sự bất mãn đối với thái tử phúc tấn nuốt lại về trong bụng, xem ra tâm trạng thái tử hôm nay không tốt, cũng không phải lúc giả vờ mau nước mắt. Vội hỏi: “Thái tử điện hạ nếu có việc khó nghĩ, cựu thần tất sẽ vì thái tử điện hạ nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

“Cô không có chuyện gì, Tác đại nhân về trước đi.” Thái tử phất tay một cái, ngồi ở trên ghế cao nhắm mắt lại không thèm nói thêm gì nữa.

“Vâng. Cựu thần cáo lui trước.” Tác Ngạch Đồ thấy thế cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nghĩ lần sau lại tìm cơ hội. Hắn là người chăm sóc thái tử từ nhỏ đến lớn, còn là cậu bên đằng ngoại của thái tử, thái tử phúc tấn dám bằng mặt không bằng lòng đánh mặt hắn, hắn nhất định không thể để yên, hắn cũng không tin thái tử lại hướng về thái tử phúc tấn nhiều hơn, phải biết rằng thái tử luôn luôn không thích cái phúc tấn này, thậm chí còn ở trước mặt hắn không chỉ một lần đề cập qua việc tìm cách hưu thê.

Thái tử điện hạ chờ Tác Ngạch Đồ lui ra rồi, mới thở ra một hơi thật dài, coi bộ dáng Tác Ngạch Đồ như vậy, trong lời nói nhắc đến phúc tấn, sợ là đã bất mãn đối với phúc tấn, một bên là mẫu tộc của mình, một bên là phúc tấn của mình, hừ, phúc tấn nàng ta thật đúng là biết cách gây chuyện cho hắn.

Thế nhưng như thế chẳng là gì so với chuyện chẩn đoán cái thai trong bụng kia là nam hay nữ, kết quả cư nhiên chính là cách cách. Thái tử nghĩ tới đây lại thấy uất ức, thực sự không nên xem trọng phúc tấn nhà mình.

Thạch Tuấn Nham nếu biết được suy nghĩ trong lòng thái tử điện hạ, không chừng sẽ tức chết, sinh con trai hay con gái ai nói chính xác được, muốn trách cũng phải trách bản thân thái tử, y học hiện đại chứng minh, sinh con trai hay sinh con gái thế nhưng là do người đàn ông quyết định, dám đổ lỗi lên trên đầu hắn, muốn chết.

Có điều phúc tấn không biết Phương thái y đã từng lén bắt mạch cho hắn, hắn cũng chưa tằng hiếu kỳ cái thai trong bụng rốt cuộc là cách cách hay là a ca, dù sao đi nữa hắn biết là con của mình là tốt rồi, hắn lại cứu Phương thái y là vì nghĩ Phương thái y và thái tử xung khắc quá, gặp mặt một hồi tất sẽ khiến thái tử nổi điên, bởi thế hắn mới ở lúc Phương thái y đi tới chỗ thái tử không bao lâu liền phái Cam Dược qua đó cứu người, bán một cái nhân tình cho Phương thái y, vừa lợi mình lại vừa có lợi cho mọi người.

Kết quả Phương thái y cảm động và ghi nhớ ân tình của hắn, len lén tiết lộ thông tin, nói cho hắn biết thái tử là bởi vì nghi ngờ cái thai trong hắn rất có thể là tiểu cách cách mà trong lòng không vui, nói phúc tấn cẩn thận thái tử gia phát giận.

Phúc tấn nghe được cái thai trong bụng chính là tiểu cách cách, còn là hơi kinh ngạc một chút, dù sao hắn cũng bị thái tử tẩy não bằng cách rất nhiều lần nói tiểu a ca này nọ, thật là có loại ảo giác hắn sẽ có một đứa con trai rất giống hắn, kết quả nghe được là nữ nhi, nhất thời không phản ứng kịp.

Chờ ý thức hồi phục, phúc tấn ngược lại rất chờ mong, bây giờ hắn muốn thấy nhất chính là sắc mặt của thái tử, chỉ cần vừa nghĩ tới thời điểm thái tử biết cái thai trong bụng hắn chính là cách cách thì mặt liền biến sắc, hắn cũng có chút cảm giác hả hê, ai bảo thái tử thích giả làm thầy bói lang băm đoán già đoán non, luôn nói mạnh miệng, lần này thì hay rồi, không biết mặt hắn giờ còn có thể cười được không.

Kết quả chính là thái tử trốn tránh hắn rất nhiều ngày.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

(⊙_⊙), sâu ban đầu đã ghi rõ cân nhắc trước khi vào đọc, mong muốn mọi người tiếp tục ủng hộ, cảm tạ, sâu trước sau như một mà nỗ lực sáng tác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.