Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 32: Chương 32




Thái tử phi ở bên trong nội thất chờ hoài chờ mãi vẫn chưa thấy thái tử điện hạ xông tới, trong lòng còn kỳ quái lẽ nào thái tử điện hạ không có phát hiện bộ vị trọng điểm của hắn có vẽ một con bươm bướm sao? Thế nhưng nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ tới một dấu ấn rõ ràng như vậy làm sao thái tử có thể bỏ qua được. Thế nhưng thái tử không tức giận tiến vào tìm hắn sinh sự, thực sự rất ngoài dự liệu của hắn.

Hắn không biết thái tử bởi vì đối với hắn không thể làm gì được đã chọn cách nén giận không tìm hắn gây phiền toái, có thể làm được việc này thì những người quen biết thái tử đều cùng khen thái tử phi một câu, thực sự là người tài ba.

“Cam Thảo, thái tử điện hạ có còn đang ở phòng tắm hay không?” Thái tử phi nhịn không được kêu Cam Thảo tiến vào, giống như vô ý mà hỏi thăm, “Gia thân thể vàng ngọc, không thể ở lâu ở nơi có hơi nước ẩm thấp được.”

Cam Thảo cúi đầu, nghe được thái tử phi nói lại có chút cảm thấy bất công thay cho thái tử phi, thái tử phi có lẽ là tắm rửa xong còn chờ ở nội thất, cho rằng thái tử gia sẽ tiến vào qua đêm, chưa từng nghĩ thái tử gia cứ vậy mà đi. Bởi vậy trả lời thì có chút do dự, không biết trả lời như thế nào mới không để thái tử phi nghe xong càng cảm thấy tổn thương.

“Chủ tử, ” Cam Thảo còn đang suy nghĩ làm sao để trả lời khéo léo, đã bị thái tử phi cắt ngang.

Thạch Tuấn Nham nhìn sắc mặt cam thảo khổ sở, làm sao còn không hiểu ra được, liền nhẹ khoát tay áo, “Được rồi, ngươi không cần đáp lời nữa, bổn cung biết gia đã đi. Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn yên tĩnh một chút.”

“Chủ tử, để nô tỳ ở lại hầu hạ người đi, nếu là có chuyện gì cần phân phó, nô tỳ cũng có thể nhanh chóng làm cho người.” Cam Thảo sợ thái tử phi vì khó chịu không vui mà nghĩ quẩn trong lòng, nếu một mình ở bên trong phòng, lỡ có xảy ra chuyện gì thì sao.

“Không cần, gia cũng không lần đầu đến chỗ bổn cung rồi rời đi.” Thái tử phi giọng nói sâu kín, trong lòng lại nghĩ hắn hình như thực sự làm cho thái tử buồn nôn tới mức thấy hắn đã đi, cái này không thể được, nếu quyết tâm để cho củ cải đỏ có một hình tượng a mã cao to chân chính, cải tạo một ít thói hư tật xấu của thái tử cũng là việc hắn nên làm. “Bổn cung sớm đã thành thói quen, các ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, hảo hảo mà canh giữ ở ngoài cửa là được.”

“Vâng.” Cam Thảo không còn cách nào, chỉ có thể đáp lời, ra khỏi phòng xong còn rất bứt rứt mà ngoái đầu nhìn lại xem mọi chuyện có ổn không, sau đó người liền bị Cam Dược Cam Lâm Cam Lộ các nàng ba người vây lại.

“Chủ tử thế nào?”

“Thái tử điện hạ cũng thực sự là, đều đã đi tới cửa còn rời đi…”

“Thái tử cũng không biết sẽ đi tới sân người nào, chủ tử khẳng định rất khó chịu.”

“Khụ khụ, đây đều là chuyện của các chủ tử, không đến lượt chúng ta nói.”

“Ừ, cũng đúng.”

“…”

Thạch Tuấn Nham nghe được bên ngoài nội thất tứ đại cung nữ thấp giọng nói chuyện với nhau, mí mắt giật giật, xem ra Cam Thảo các nàng đều hiểu lầm quá sâu, lẽ nào vẻ mặt hắn thật giống oán phụ sao? Vậy nên mới để cho các nàng nghĩ hắn rất khát khao thái tử xuất hiện? Đó mới là khổ a!

Thái tử phi đang nhổ nước bọt vào thái tử, còn thái tử điện hạ thì từ sau khi rời thái tử phi tẩm điện đi càng nghĩ lại càng không chịu nổi, vì vậy đi tới sân tiểu a ca Giáng Phúc.

Cung nữ và nhũ mẫu chăm sóc tiểu a ca thấy thái tử điện hạ tiến điến, liền vội vàng quỳ xuống nghênh đón, “Thái tử điện hạ cát tường.”

Thái tử điện hạ khẽ hất cằm, ý bảo nhũ mẫu chăm sóc Giáng Phúc đứng dậy đáp lời, “Tiểu a ca đã ngủ chưa?”

Nãi mẹ vừa định trả lời là tiểu a ca đang ngủ, chỉ thấy tiếng trẻ con a a kêu lên, liền vội đổi giọng, “Hồi bẩm thái tử điện hạ, tiểu a ca vốn là đang ngủ, có lẽ là biết thái tử điện hạ đến, nên mới thức giấc ạ.”

Thái tử điện hạ nghe vậy khóe miệng nhếch lên, liền đi qua nôi bên kia, chiếc nôi của tiểu a ca là do thái tử phi sai người tìm thợ mộc làm riêng, kích cỡ rộng rãi thoải mái, có thể cho hai người lớn nằm vừa, bên trên treo đầy những món đồ chơi lấp lánh, hắn vừa đến bên giường, liền thấy cặp mắt to đen của tiểu a ca lúng liếng tò mò nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé siết lại, chân nhỏ đạp đạp, thoạt nhìn rất là hiếu động.

Hắn nhìn thấy Giáng Phúc trắng trẻo mập mạp trong lòng cũng là vui thích, lại thấy Giáng Phúc cách đó không xa bày một chiếc xe đồ chơi bốn bánh bằng gỗ, hình thù kỳ quái, bĩu môi liền nghĩ đến nhất định là thái tử phi nữ nhân kia đem cho tiểu a ca chơi đùa.

Nghĩ liền đưa tay đem chiếc xe đồ chơi thái tử phi đưa cho củ cải đỏ cầm lên săm soi ngắm nhìn, nhũ mẫu đuổi tới vội vàng đáp lời, “Thái tử điện hạ, đây là xe nhỏ thái tử phi nương nương đưa cho tiểu a ca, có thể chạy, tiểu a ca rất thích.”

Lông mày thái tử điện hạ khẽ nhếch, trong lòng cũng không cho là đúng, tiểu a ca mới bây lớn, có thể chơi được sao? Sẽ thích mới là lạ. Thế nhưng hắn rốt cuộc không nói gì, “Tất cả các ngươi đi xuống, cô và tiểu đại ca cùng chơi một lúc.”

Nhũ mẫu nghe vậy, ứng tiếng liền đi xuống.

Thái tử chờ nhũ mẫu đi ra ngoài gian ngoài rồi hắn mới có tâm tư đùa giỡn với tiểu a ca, thấy cánh tay nhỏ bé của Giáng Phúc vung vung hình như muốn xoay người, hắn nhìn thấy thú vị, cũng rất dứt khoát hỗ trợ đem thân thể tiểu a ca lật nằm úp lại, thấy tiểu a ca nằm không ngừng quẫy quẫy như bơi bướm, khóe miệng hắn nhịn không được dãn ra, cười trộm trong lòng, Bộ dáng Giáng Phúc như vậy thật giống con rùa đen nhỏ.

Củ cải đỏ bị a mã nhà mình lật úp lại, không dậy nổi, tay nhỏ bé quẫy một hồi liền khóc lên, làm thái tử điện hạ sợ đến vội vàng bồng hắn lên dỗ.

Gian ngoài nhũ mẫu nghe được tiếng tiểu a ca khóc, vừa muốn hỏi một câu đã bị thái tử điện hạ quát cho lui xuống phía dưới, chỉ có thể dòm bên trong lòng lo lắng, âm thầm sai tiểu cung nữ đi truyền tin cho thái tử phi.

“Giáng Phúc, con làm sao có thể thích khóc như thế chứ, con là nhi tử của cô, sau này nhất định sẽ là ba đồ lỗ của Đại Thanh, thích khóc như vậy khẳng định không giống cô, mà là như ngạch nương của con.” Thái tử thấy Giáng Phúc ngừng khóc liền đưa nó thả lại trên giường, sau đó đưa ngón tay chọc chọc cái mũi nhỏ của Giáng Phúc đã có chút đỏ lên, “A mã nói cho con biết, sau này con nhất định phải nghe lời a mã nói, ngạch nương con chính là một người không đứng đắn, có nghe hay không?”

“A, a!” Củ cải đỏ vung tay nhỏ bé, chát một tiếng vỗ vào tay của thái tử điện hạ, sau đó càng không ngừng cựa quậy, sức lực thực sự dư thừa.

Thái tử điện hạ thấy nó a a mà đồng ý liền bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của nó một cái, “Con đã đáp ứng, chờ sau khi lớn lên phải nhớ kỹ. Có nghe hay không, nếu như quên, không chừng bị ăn hèo.” (hèo là cái cây dài dài thường thấy trong nha môn đó)

Nói xong thái tử liền đánh giá tiểu a ca từ trên xuống dưới, nhi tử thấy thế nào lớn lên càng lúc càng giống hắn, trong lòng cuối cùng thấy an tâm, cặp mắt nhỏ kia, cái mũi cái miệng, tất cả đều giống hắn, hừ, chờ sau khi Giáng Phúc lớn lên liền cho cách ly với thái tử phi.

Thái tử điện hạ xoa bóp lỗ tai nhi tử cái một hồi, lại xoa bóp chân tay nhỏ bé của nhi tử một hồi, trong lòng càng không ngừng thầm nghĩ, mặc cho thái tử phi bất mãn thế nào đối với hắn, tiểu a ca vẫn là lớn lên giống hắn, sẽ càng thân với hắn.

Cầm nắm cầm nắm, thái tử điện hạ đột nhiên như nghĩ tới cái việc ác độc mà thái tử phi cái nữ nhân kia đã làm đối với hắn, trong lòng tức giận, vì vậy khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, đưa tay vén cái quần nhỏ của tiểu a ca lên, mở tã lót ra, vừa nhìn đến trái ớt nhỏ của tiểu a ca hắn liền xì hơi, đưa ngón tay khẽ búng, vẫn là quyết định không làm khó dễ con trai của mình.”Giáng phúc a, ngươi phải nhanh chóng lớn lên, nhận rõ bộ mặt thật sự của ngạch mẹ con.”

Vừa nói vừa búng trái ớt của tiểu a ca một chút, kết quả trước mặt một tia nước tiểu liền bắn tới, thái tử điện hạ phản ứng nhanh nhẹn, đưa tay chặn dòng nước tiểu, nhưng vẫn là chật vật cực kỳ, hướng về phía gian ngoài hô gọi đám nô tài: “Tiểu a ca đi ngoài, các ngươi mau vào hầu hạ.”

Sau đó thái tử điện hạ vẻ mặt nhăn nhó mà nhìn vết nước tiểu trên bàn tay, đứng dậy để nô tài dùng nước rửa tay, rửa tay xong liền từ sân củ cải đỏ rời đi, trực tiếp quay về tẩm điện của mình.

Buổi tối thái tử điện hạ lật qua lật lại mãi không ngủ được, tiểu a ca nhỏ như vậy, khi dễ nó thì thực sự không có ý nghĩa gì, mà thái tử phi thì sao, hắn lại không thể làm gì nữ nhân kia, chỉ có thể tự minh đem sự oán giận nuốt xuống. Hắn suy nghĩ đăm chiêu cảm thấy mình từ trước đến nay bị thái tử phi nắm thóp rất là không thú vị, sau này không đi đến chỗ thái tử phi nữa sẽ không bị chọc giận, xem ra hắn là nên đem tất cả ý nghĩ đặt ở chuyện bên ngoài, mà không phải luôn đối nghịch với thái tử phi.

Nghĩ thái tử phi nói hắn ấu trĩ, trong lòng vừa xem thường vừa bất mãn, “Cô chín chắn chững chạc không thể để cho một người đàn bà đanh đá ác độc phán xét như vậy. Hừ…”

Ánh sáng nến lập lòe lập lòe, rọi sáng tẩm điện được trang trí xa hoa của thái tử điện hạ, vắng lặng buồn thiu.

Thạch Tuấn Nham nghe được tiểu cung nữ nói thái tử điện hạ đi đến chỗ tiểu a ca, thật đúng là lo lắng thái tử đem cơn tức của hắn ở đây trút lên trên người con trai mình, vì vậy vội vàng tiến đến chổ củ cải đỏ, kết quả hỏi nhũ mẫu mới biết được tiểu a ca tiểu lên trên mặt thái tử điện hạ. Thạch Tuấn Nham cười thầm cũng vén quần nhỏ tiểu a ca lên, phát hiện vật nhỏ của tiểu a ca vẫn sạch sẽ trắng noãn, mới tin tưởng thái tử điện hạ vẫn còn là một a mã hợp quy cách.

Thái tử điện hạ sau khi quyết định phải tránh xa thái tử phi của mình, liền thực sự đè xuống ý định của mình, có việc hay không có việc cũng không xuất hiện ở trước mặt thái tử phi nữa, vừa vặn việc triều chính cũng bắt đầu bận rộn, vì vậy hắn càng bận công việc… Chuyên tâm xử lý việc bên ngoài, thường xuyên ở lại tẩm điện của mình.

Thái tử phi cũng chỉ cho là thái tử điện hạ bận rộn chính sự, cũng không biết sự nhỏ mọn của thái tử, thậm chí đám nữ nhân ở hậu viện thường xuyên hỏi hắn “Thái tử điện hạ mấy ngày này mệt nhọc lắm sao? Sao cũng không thấy ngài đến chỗ tỷ tỷ?”

Kỳ thực những nữ nhân kia càng muốn hỏi thái tử điện hạ vì sao ngay cả hậu viện đều rất ít đặt chân vào, nhưng lại sợ hỏi vậy làm thái tử phi mất hứng, nói các nàng quấy rầy thái tử điện hạ làm chính sự.

Mặc dù trong lòng mọi người biết rõ thái tử điện hạ bận rộn, thế nhưng thường thấy thái tử điện hạ làm xong việc liền ở luôn tẩm điện, các nàng nghĩ muốn tới thăm hỏi một chuyến, thái tử phi liền sẽ ngăn cản, rốt cuộc là bất mãn đối với hành động của thái tử phi.

Thạch Tuấn Nham biết lại đến cuối năm nên công việc triều chính trở nên bận rộn, thái tử chính là thái tử, trong đó Khang Hi là người mệt nhất, hắn là người kế vị nên xếp thứ hai, cho nên cho gọi Hà Ngọc Trụ hỏi qua tình huống thái tử xong cũng liền không để những nữ nhân này qua đó an ủi thăm hỏi thái tử, thậm chí chính hắn cũng chưa tằng qua đó quấy rối thái tử.

Không nghĩ tới trời hạn hán đã lâu không có gặp mưa móc, những nữ nhân này mỗi một người đều không chịu nổi.

Nghĩ đến đây hắn cũng có chút không nhịn được, mở miệng lần nữa, “Bổn cung biết các ngươi đều là người hiểu chuyện, thái tử điện hạ là thái tử, đương nhiên có thời điểm bận rộn, các ngươi mỗi ngày tới chỗ này nói này nói nọ, còn không bằng an ổn quay về sân viện của mình, chờ ngày nào đó thái tử điện hạ thong thả, liền có thể đợi được thái tử gia. Được rồi, mấy ngày nay cũng không cần thỉnh an, tất cả đều trở lại sân viện của mình nghỉ ngơi đi, bổn cung thấy khí sắc của các ngươi cũng không được tốt, miễn cho thái tử gia thấy liền mất hứng.”

Lời nói này làm trắc phúc tấn các nàng sắc mặt khác nhau, rõ ràng các nàng đều ăn mặc tươi sáng rực rỡ, chỉ vì có thể ở chỗ thái tử phi người này đánh động đến thái tử gia, kết quả lại bị thái tử phi nói sắc mặt các nàng không tốt, trong ngực cũng không nhịn được muốn nổi giận. Nhưng khi nhìn đến thái tử phi hình như bị các nàng làm cho càng buồn bực, cũng chỉ có thể nhất loạt lên tiếng đồng ý quay về sân viện.

Chờ sau khi các nàng đều đã rời đi, Thạch Tuấn Nham liền cho gọi Trữ ma ma và Lý ma ma vào hỏi, biết được việc hắn phân phó trước đó đều đã làm xong, cũng an lòng, lại để cho Cam Dược đi làm chút đồ ăn tẩm bổ chờ sau khi thái tử điện hạ bãi triều liền cho người đưa qua bên kia, rốt cuộc hắn vẫn là quan tâm đến thái tử điện hạ, sau đó bắt đầu đi tới Từ Nhân Cung thỉnh an hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu từ sau khi củ cải đỏ sinh ra vẫn chưa từng được trông thấy dáng dấp của củ cải đỏ, mấy lần thái tử phi đi thỉnh an bà, mọi người đều nhắc tới, nhưng lại sợ tiểu a ca quá nhỏ đi ra ngoài trúng gió thì không tốt, nên đều nhịn xuống.

Hôm nay củ cải đỏ đã được bốn tháng rồi, Khang Hi và thái hậu cũng chưa tằng gặp qua, chỉ nghe đám nô tài được phái đến Dục Khánh Cung báo lại nói tiểu a ca hoạt bát đáng yêu, vẻ mặt có phúc tướng, rốt cuộc hoạt bát đáng yêu thế nào, bọn họ đều muốn gặp nhưng không được.

Lúc này Thạch Tuấn Nham cuối cùng cũng chuẩn bị mang tiểu a ca đi gặp hoàng thái hậu, biết đâu còn có thể thấy Khang Hi. Dọc theo đường đi, củ cải đỏ cũng còn đang ngủ, cả đường ngoan ngoãn để cho người ôm đến Từ Nhân Cung.

Đến Từ Nhân Cung, Thạch Tuấn Nham sau khi làm lễ với thái hậu liền đem củ cải đỏ ôm đến cho thái hậu nhìn, nó vẫn còn đang ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập nhung nhúc thịt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn mắp mắp hai ba cái, còn chảy nước bọt, thái hậu thấy vậy không nhịn được cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt trắng nộn, còn sợ làm nó tỉnh giấc, “Đứa bé thật là có phúc khí.”

“Hoàng a ma nói đùa.” Thạch Tuấn Nham cười nói, con hắn đương nhiên là nuôi thật tốt, “Cần phải đem Hoằng Thăng đánh thức, thật vất vả mới tới đây một chuyến, phải cho nó tận mắt nhìn hoàng mã ma mới được, để hoằng thăng biết nó có một hoàng thái bà còn trẻ tuổi xinh đẹp.”

“Ôi, miệng lưỡi con thế nào mà ngay cả ai gia cũng đều trêu ghẹo. Không chừng tiểu a ca vừa mở mắt ra nhìn thấy bộ mặt già nua của ta sợ quá khóc thì phải làm sao bây giờ?” Hoàng thái hậu bật cười.

“Hoàng mã ma người là đang nói gì vậy, chẳng lẽ người không tin lời Tĩnh Nghiên nói?” Thạch Tuấn Nham buồn cười trả lời, sau đó mới hỏi: “Hoàng mã ma, tại sao lại không gặp thứ ngạch nương các nàng? Coi bộ là hôm nay con tới chậm.”

“Các nàng sáng sớm đã tới thỉnh an rồi, ai gia thấy không có việc gì cũng không giữ các nàng, tiểu a ca còn nhỏ, thân thể của nó còn yếu ớt, miễn cho sơ ý một chút bị trúng gió thì không tốt.”

“Hoàng mã ma nói phải.” Thạch Tuấn Nham nghe xong cũng gật đầu, không hề nhắc việc này nữa, đưa tay nựng gương mặt của củ cải đỏ một chút, “Hoằng Thăng mấy ngày này lớn lên thật mau, nhìn một cái cằm nó lại có thêm thịt.”

“Vậy mới là tốt chứ, không chỉ có có phúc khí còn sanh ra rắn chắc.” Hoàng thái hậu rất thích, “Coi bộ dáng này, cùng thái tử hồi bé là từ một cái khuôn đúc đi ra, có điều dái tai của tiểu a ca đầy đặn giống như con, các con đều là người có phúc khí, tốt. Nhìn nó ta lại nhớ Dận Kỳ lúc nhỏ, lúc đó tuổi cũng gần bằng Hoằng Thăng không khác biệt lắm, liền được mang đến Từ Nhân Cung cho ai gia nuôi, hôm nay nháy mắt, người đã trưởng thành. Sau khi Dận Kỳ tới sở a ca, Từ Nhân Cung rốt cuộc là vắng lạnh đi không ít ”

Thạch Tuấn Nham nghe lời này hình như là thái hậu sợ quạnh quẽ, muốn ôm tiểu a ca đến Từ Nhân Cung nuôi, có chút do dự không có mở miệng nhận lời, chính lúc đang xấu hổ, củ cải đỏ nãy giờ vẫn ngủ rốt cuộc cũng tỉnh lại, mở một đôi mắt to long lanh nước, nhìn thái hậu rồi lại quay đầu nhìn thái tử phi, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngáp một cái, sau đó cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, một chút cũng chưa từng bị hoàn cảnh lạ lẫm làm sợ hãi, mà là bắt đầu ở trong lòng thái tử phi vùng vẫy, không an phận.

Nhanh chóng đung đưa củ cải đỏ, thái tử phi rất là ngượng ngùng nói rằng, “Hoàng mã ma, người nhìn sức lực của đứa bé này, thật đúng là hiếu động, con đều phải ôm nó không ngừng.”

Hoàng thái hậu thấy củ cải đỏ đúng là hoạt bát, cũng chỉ là cười nói, “Có sức khỏe đúng là tốt, ngày sau mới có thể làm ba đồ lỗ của Đại Thanh. Ha hả, mau gọi nhũ mẫu tới ôm một lát, coi con thực sự là bị nó quẫy đạp đến mệt mỏi.”

Thạch Tuấn Nham để cho nhũ mẫu ôm củ cải đỏ qua một bên dỗ, hắn mới thở phào trả lời: “Nó thích hoạt động như thế, trong lòng con đây cũng là cao hứng, hoàng mã ma, điều không phải con khoe khoang, tiểu a ca còn là rất được mọi người cưng chiều.”

“Đó là đương nhiên, ta nhìn cũng thích. Con phải nuôi Hoằng Thăng thật tốt, thường xuyên ôm tới đây để ai gia ngắm nhìn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ hoàn hoạt bát đầy sức của nó, tâm tình của ai gia cũng tốt hơn không ít.” Hoàng thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay của thái tử phi.

“Dạ, Tĩnh Nghiên nhớ kỹ.” Thái tử phi nghe được hoàng thái hậu không có ý định ôm lấy tiểu a ca nuôi, trong lòng đã sớm buông lỏng, nụ cười cũng càng thêm chân thành, càng thích cái vị hoàng thái hậu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.