Tuy rằng trong miệng là nói như vậy, nhưng khi thái tử phi trở về Dục Khánh Cung lại một đêm khó ngủ, tự mình chạy vào không gian uống rượu, suy nghĩ miên man không biết phải sống cuộc sống ở trong hoàng cung như thế này qua bao lâu nữa, hồi trước ở công ty công tác, cuối tuần hay ngày lễ tết gì cùng đều có thời gian nghỉ ngơi, kết quả đi tới Thanh triều, cái ý niệm này đến nghĩ ở trong đầu cũng không được, cho dù bị bệnh vẫn phải làm việc, bởi vì là thái tử phi, không chỉ phải cẩn trọng mà còn phải làm tấm gương tốt cho phụ nữ toàn quốc.
Thái tử phi có thể nói là đã quá chán ghét cuộc sống như thế, trước đây còn có chỗ trút giận, đó chính là khi dễ thái tử gia, hiện tại từ sau khi củ cải đỏ sinh ra, vì suy nghĩ cho đứa nhỏ cũng không có thể để a mã của nó chịu uất ức quá, bởi thế thái tử được giải phóng, thái tử phi lại tự mình làm uất ức chính mình.
Kỳ thực thái tử phi nghĩ, mình có thể nói là một người có tư tưởng rất cởi mở phóng khoáng, thế nhưng tuân thủ quy tắc xã hội phong kiến này đã lâu, nghĩ đến muốn mở lại vẫn là cảm thấy không có hứng.
Trong lòng hắn tính toán khả năng chạy ra khỏi cung hiện tại , sau khi chạy đi, hoàng gia tuyên bố thái tử phi chết bệnh, thái tử sớm muộn sẽ lại tái giá, sau đó củ cải đỏ sẽ có một người mẹ kế, sau đó hắn sớm muộn sẽ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của người mẹ kế đó, sau đó thế nào thì khó mà nói được. Nghĩ đến một khả năng như vậy, hắn lại vừa không nỡ lại vừa nguội lạnh tâm, đây là hiện thực trong hoàng cung, bây giờ là tuyệt đối không thể ly khai.
Thái tử thật vất vả mới trở lại chính đạo, trong lòng đã có ý xa lánh không tiếp xúc với đám người Tác Ngạch Đồ nữa, sau này tiền đồ thật là rộng mở, đợi được đến năm Khang Hi bốn mươi hai, thái tử không có bị phế đi, củ cải đỏ cũng được mười một tuổi, khi đó hắn sẽ rời đi cũng không trễ,… ít nhất… Hài tử cũng sẽ không bị xui xẻo theo thái tử, như vậy nhẩm tính một chút, hắn còn phải ở trong cung chừng thêm mười năm.
Mười năm qua đi, mình mới hai mươi bảy tuổi, lúc đó cũng đã thành thục trưởng thành hơn nhiều. Thái tử phi nghĩ thầm, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, mười năm sau chạy ra khỏi cung, sau đó thì sao?
Cho dù hắn rời khỏi hoàng cung, cũng không có cơ hội trở lại hiện đại, cho dù hắn đi khắp chân trời góc biển thì vẫn như trước vẫn là ở Đại Thanh triều, hơn nữa cái ngày rời khỏi hoàng cung, hắn cũng sẽ thành một người đã chết, sự hiện hữu của hắn sẽ bị xóa đi, Thạch phủ của hắn cũng sẽ không thể lấy lại ánh hào quang như trước.
Vấn đề lớn nhất hay vẫn là củ cải đỏ sau này muốn gặp hắn cũng rất khó.
Có một hài tử thật là không thể nào bỏ lại hắn mà đi a!
Nếu như dựa theo cách bình thường, hắn phải chờ đến khi Khang Hi ngủm, sau đó thái tử đăng cơ, lúc này có hai cái khả năng, một là thái tử thanh toán mối thù cũ của hai người bọn họ, một đạo thánh chỉ ban ra đem hắn ném vào lãnh cung, khi đó hắn có thể phủi mông một cái rời đi, củ cải đỏ khẳng định cũng đã ra cung khai phủ, hắn có thể đi đến chỗ củ cải đỏ ở, còn có một cái khả năng chính là theo thái tử cùng nhau thuận lợi thăng cấp, sau đó cũng chờ thái tử ngủm củ tỏi nốt, sau đó hắn lại thuận lợi thăng cấp, tình cảnh lúc này cứ chiếu theo cuộc sống của hoàng thái hậu hiện giờ là biết. Khi đó hắn muốn đi đâu ngao du thì đến chỗ đó ngao du.
Chiếu theo việc thân thể của hắn được không gian cải tạo qua, tuổi thọ khẳng định sẽ đạt được đến lúc đó, thế nhưng chờ cho đến lúc đó chắc cũng phải sáu mươi bảy mươi tuổi đi, lúc ấy thì đã đến lúc an hưởng tuổi già mất rồi, muốn chơi trò vận động cảm giác mạnh đều không được.
Bất luận đi con đường nào cũng đều có mặt lợi mặt hại, hoàn toàn không có biện pháp vẹn toàn đôi điều.
“Thế nào lại cứ phiền phức như vậy cơ chứ!” Thái tử phi nhíu mày nhu nhu tóc, than thở, đưa bình rượu qua rót đầy một cốc lớn, trực tiếp ngửa cổ một hơi cạn hết.
Uống được phân nửa bình, đã cảm thấy có uống thêm cũng chẳng được gì, nặng nề mà đem cái cốc thủy tinh đặt ở trên bàn, nghe cộc một tiếng, thái tử phi tức giận đến mắng xung quanh một tiếng, “Vô liêm sỉ, làm sao uống nhiều rượu mà vẫn không say như vậy!”
Mắng xong một câu đột nhiên nhớ tới trong phạm vi bên trong không gian quả là uống rượu sẽ không say, thái tử phi liền ngậm miệng, ngay đến mượn rượu giải sầu đều không được, còn không bằng hắn tìm đường ra ngoài đi uống rượu.
Một trận gió gào rú mà thổi qua, một mảnh giấy trắng lướt qua mũi thái tử phi, rơi đến trong tay hắn, thái tử phi ngay đến mí mắt cũng đều lười mở lên, nắm tờ giấy kia trực tiếp vò thành một cục, vứt thẳng vào thùng rác.
Dằn vặt lâu như vậy, tuy rằng thái tử phi không uống say, thế nhưng vẫn có chút mệt mỏi, ngày hôm nay hắn chẳng qua là đối với tương lai mù mịt sắm tới mà có chút tâm phiền ý loạn, vào trong không gian giải tỏa áp lực, ra không gian lại làm một cái hảo hán.
Ai là tiểu Cường đánh không chết, phải nói đó chính là thái tử phi. (tiểu cường là con gián hoặc ám chỉ mấy nhân vật chính trong các tác phẩm tiên hiệp có bị đánh mãi cũng không chết)
Từ trong không gian đi ra, thái tử phi bổ nhào về phía trên giường, lại bắt đầu uống rượu, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc ngủ. Chờ lúc hắn tỉnh lại trời đã sáng choang, Lúc đám người Trữ ma ma tiến đến hầu hạ thái tử phi, chóp mũi đều nghe thấy được một mùi rượu nồng nặc.
Nhưng thấy sắc mặt thái tử phi như thường, thậm chí so với sắc mặt hôm qua còn tốt hơn, hoàn toàn không giống như là người mới uống qua rượu, cho nên bọn họ cũng liền nín thin không có hỏi, đợi sau khi thái tử phi dùng xong đồ ăn sáng, Cam Thảo trình lên một phong thư được niêm kín, là thái tử viết.
Thái tử phi xé mở phong thư, nhìn một lúc mới hiểu được là do lần trước bởi vì ở trong cung rảnh rỗi mới viết một phong thư cấp cho thái tử xem qua, không nghĩ tới thái tử còn có thể hồi âm.
Thái tử ở trong phong thư xưng hô thái tử phi rất đàng hoàng, không giống như thường ngày trực tiếp kêu Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, mà là ngô thê (vợ ta) Tĩnh Nghiên, thái tử phi vừa nhìn đã nổi hết cả da gà lên, từ cách xưng hô cũng biết là tư tín, thái tử phi nhìn từ đầu tới đuôi một lần, đều là đem một ít việc vặt mà khi thái tử tùy giá Khang Hi trải qua, không phải viết là đi gặp vương công đại thần nhà ai, thì là hôm nay cô đi tới nơi nào, chơi cái gì, uống rượu ăn thịt quay, hoặc là hôm nay cô ở trong lúc đi săn tạo nên danh tiếng các loại chuyện lặt vặt linh tinh gì đó.
Tất cả tín tức bên trong đều là biểu đạt chuyện vui vẻ khoái hoạt của thái tử điện hạ, cuối thư còn bỏ thêm một câu, “Tĩnh Nghiên, ngươi không thể đi quả thật là quá đáng tiếc.”
Ngón tay cầm lá thư của thái tử phi siết chặt quá sức, mặc dù biết thái tử viết như thế là cố ý chọc giận hắn, nhưng hắn vẫn là bị kích động, thật là trong lòng như có núi lửa phun trào a, gọi Trữ ma ma vào để cho nàng dọn lên nghiên mực giấy bút, cầm bút liền viết một phong thư hồi âm.
“Thái tử điện hạ tôn kính, chờ mong ngày ngươi trở về.”
Thái tử phi chỉ viết một câu đơn giản như vậy, ở trên khoảng trống bên trên vẽ một nụ cười, chính là thái tử có thể từ cái mỉm cười này trông ra được vẻ dữ tợn của thái tử phi.
Niêm phong thư tín xong, nhờ tứ a ca cho người dựa theo cấp độ văn kiện chính sự quan trọng nhất với tốc độ nhanh nhất đưa tới Nhiệt Hà. (Ha! hai cái người này dùng của công cho việc tư)
Tuy rằng thái tử phi chỉ viết một câu như vậy, thế nhưng nghĩ đến sau khi thái tử trở về muốn trừng phạt hắn một trận, tâm tình cư nhiên lại tốt hơn, phiền muộn ngày hôm qua hoàn toàn tiêu tan thành mây khói.
Buổi trưa, tứ phúc tấn tới cửa lại cùng thái tử phi nói chuyện phiếm, thái tử phi thì đang lúc ôm củ cải đỏ chơi đùa, trong lúc tứ phúc tấn thấy củ cải đỏ trong ánh mắt lại mang theo sự ước ao, lại nghĩ đến tứ gia nhà mình, tứ gia tối hôm còn khen thái tử phi những lời như thông tình đạt lý, thục hiếu khoan dung, để cho nàng tiếp xúc với thái tử phi học hỏi nhiều một tí.
Tứ phúc tấn tuy rằng trong lòng có chút đố kỵ, nhưng tứ gia nói cũng không sai, thái tử phi đối với nàng cũng thường xuyên chiếu cố, theo lý mà nói nên hướng chị dâu học nhiều một ít, ngày sau ra cung khai phủ, tiếp quản cả hậu viện cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.
“Nhị tẩu, Hoằng Thăng lớn lên thật béo tốt.” Tứ phúc tấn nhìn củ cải đỏ béo múp míp trong lòng thái tử phi, thật sự là thuận mắt, nàng lúc nào thì cũng có thể có đứa con trai của riêng mình a.
“Sau này con trai trưởng của muội cũng sẽ không thua kém.” Thái tử phi đối với bất luận người nào khen con trai của mình cũng không hề keo kiệt mà khen ngược lại, “Muội đừng coi nó hiện tại rất ngoan mà lầm, đến lúc nó quậy lên sẽ làm muội đau đầu cho xem.”
Thái tử phi tuy rằng nói như vậy, thế nhưng vẻ mặt hiện lên ý cười, cho dù ai thấy cũng đều biết hắn chiều chuộng hài tử đến mức nào, nghe ý tứ của tứ phúc tấn giống như là rất muốn sinh một hài tử, liền hỏi, “Thân thể hiện giờ của muội đã khỏe hơn chưa?”
“So với hồi trước đã tốt hơn nhiều.” Tứ phúc tấn vội vàng đáp, sau đó nhìn thái tử phi, “Ý của nhị tẩu là?”
“Thân thể của muội khỏe mạnh thì sau này thân thể của hài tử mới có thể khoẻ mạnh. Còn nữa, kỳ thực muội không cần quá gấp, muội còn trẻ, trong cung này còn có người gấp hơn cả muội.” Thái tử phi nghĩ đến tứ phúc tấn trong lịch sử, lại nhìn tiểu muội muội ôn nhu đôn hậu trước mắt, dễ khuyên bảo, nếu như điều không phải đột nhiên có củ cải đỏ, thái tử phi chính là cũng sẽ không nghĩ đến việc sanh con.
Tứ phúc tấn nghe xong, nghĩ đến đại phúc tấn và tam phúc tấn, đúng là các nàng nên gấp hơn so với bản thân mình nhiều lắm, thế nhưng, “Ngạch nương thường xuyên nói đến chuyện con nối dòng của tứ gia, sáng nay lại để cho ta lĩnh hai người cung nữ mang về sở a ca.”
Thái tử phi nghe xong nhíu mày, đức phi thật đúng là ở không thì thích đi gây chuyện a, không làm cho con dâu mình ngột ngạt thì không vui, lại nghe được từ trong thanh âm của tứ phúc tấn có chút ủy khuất, đành phải làm người tri kỷ một hồi, “Muội a, mặc dù người ta có đồn thổi nhưng tứ đệ có nhìn khác đi không, cho nên chớ có để ở trong lòng.”
“Ai ôi, đó là ngạch nương của người ta, nếu tứ gia không quá cưng chìu, đến lúc đó sợ là…” Tứ phúc tấn chưa nói hết câu đã nhỏ giọng xuống, thế nhưng thái tử phi nhất định có thể nghe ra ý tứ của nàng, lắm người nhiều miệng, nếu bị bẩm cáo đến chỗ Đức phi, người ăn quả đắng chính là nàng.
Thái tử phi liếc mắt một cái, vốn muốn chỉ cho tứ phúc tấn một chiêu, để hai cung nữ kia tự tranh giành sự sủng với nhau mà làm ầm ĩ lên, đến tai Đức phi lúc đó Đức phi mất hứng dĩ nhiên là sẽ không tiếp tục để ý đến hai cái cung nữ này, đến lúc đó tứ phúc tấn muốn làm thế nào thì làm như thế đó, thế nhưng hắn vẫn có chút lý trí, hậu viện của tứ a ca ra làm sao cũng không phải việc hắn nên quản, “Muội là tứ a ca phúc tấn, chỉ là hai người cung nữ, chẳng lẽ muội còn đắn đo lo lắng về việc này? Lo lắng cái gì, muội mới là con dâu chính thức của Đức phi nương nương.”
“Cũng phải.” Tứ phúc tấn nghe cũng hiểu được phải làm như thế nào, lại nghĩ đến nữ nhân của thái tử càng nhiều hơn tứ a ca, không biết thái tử phi là ứng phó như thế nào, thấy thái tử đi đến sân viện của những nữ nhân khác, trong lòngthái tử phi sẽ không cảm thấy khó chịu sao? Vì vậy, có chút ấp a ấp úng hỏi, “Nhị tẩu, muội, muội có chút chuyện muốn hỏi người.”
“Ừ?” Thái tử phi nghi ngờ nhìn về phía tứ phúc tấn, “Chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại.”
“Tứ gia nếu đến sân viện khác, trong tâm lý của muội sẽ cảm thấy ê ẩm, muội biết mình là vợ cả, có ý nghĩ như vậy là không được, nhị tẩu, nếu là tẩu, thái tử gia đến sân viện khác, người sẽ khó chịu sao?” Tứ phúc tấn suy nghĩ rồi nói.
Thái tử phi khẽ run, hiểu tứ phúc tấn là có ý hỏi hắn có ăn dấm chua hay không, điều này sao có thể? Tứ phúc tấn không vui là do trong lòng nàng có tứ a ca, mà thê tử cổ đại coi chồng là ông trời, tứ phúc tấn là loại con gái khuê tú phong kiến rất điển hình, toàn tâm toàn trí dựa dẫm vào tứ a ca đó là tất nhiên, cả cuộc đời nữ nhân không phải đều hướng tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc sao? Bởi vậy thái tử phi rất thấu hiểu nỗi lòng của tứ phúc tấn. Bất quá ở chỗ này, ở trong hoàng gia này, ý nghĩ như vậy cũng sẽ bị nói thành đố kỵ.
“Bổn cung kỳ thực vẫn ổn, ” thực sự thái tử phi không cảm thấy quá khó chịu, dù sao đối với tình nhân có thể yêu cầu họ trung trinh sao? Càng chưa nói thái tử phi không có khả năng trao chọn trái tim của mình ở trên quả dưa leo của thái tử, cho nên việc bận lòng lo nghĩ này hoàn toàn không cần thiết. “Ghi nhớ thân phận của mình, phải suy nghĩ cho chính mình, còn có hài tử sau này của muội, vì hài tử, muội cũng phải hành xử công bằng để cho mọi người thấy, biết muội là người hiền thục.”
“Nhị tẩu, người là làm sao mới khiến thái tử gia một mực cưng chiều mình như thế?” Tứ phúc tấn có chút ý xấu hổ, kỳ thực nàng cũng vạn phần hiếu kỳ chuyện thái tử một mực cưng chiều thái tử phi.
Thái tử phi nhịn không được liếc mắt nhìn tứ phúc tấn một cái, đứa trẻ này thật đúng là coi hắn là lão sư sao? “Vậy phải xem lòng của thái tử gia.” Thái tử phi đưa ra một đáp án thâm sâu, trái lại thay đổi đề tài, “Tứ gia đối với muội không tốt sao?”
Tứ phúc tấn vội vàng lắc đầu, “Tứ gia rất tốt.”
“Vậy không phải là không có vấn đề gì hết sao? Suốt ngày lo lắng này nọ, tâm sự quá nặng, muội nên dưỡng tốt thân thể không để cho bị suy sụp.” Thái tử phi nói rằng, “Mỗi ngày nên cười nhiều một chút, tâm tình tốt, khí sắc tươi tắn, tứ a ca tự nhiên sẽ càng thích ngươi.”
“Nhị tẩu nói đúng.” Tứ phúc tấn lên tiếng, tỉ mỉ suy xét lời thái tử phi nói.
Chờ lúc tứ phúc tấn cất bước rời đi, thái tử phi ôm nhi tử tiến vào nội thất ngủ bù, làm người tri kỷ cho mấy loại chuyện này thật sự không thích hợp với hắn, may là đại phúc tấn và tam phúc tấn sẽ không tới cửa, không qua bao lâu sau ngũ phúc tấn cũng sẽ được gả vào cửa hoàng gia, lượng người đã càng ngày càng nhiều.
Đến lúc đó cũng không thể tạo thêm phiền toái cho mình, sau này đem đám người tới cửa nhốt ở bên ngoài Dục Khánh Cung đi, xem ra phải chỉnh lý một bộ phương pháp đối phó.
Thái tử phi đang vì kế hoạch sau này thoát khỏi cung mà từ từ gia tăng tình cảm giữa các chị em, còn phải khiến cho các nàng vui lòng phục tùng, để trở thành người phụ nữ đứng đầu Đại Thanh mà ra sức nỗ lực, thư tín của thái tử lại từ Mộc Lan nhẹ nhàng trở về.
Thái tử lần này không có đắc ý như trước, mà là vô cùng thân thiết với thái tử phi, hỏi thái tử phi ăn ra sao, ngủ ra sao, gần đây tâm trạng có tốt hay không, sau đó lại hỏi củ cải đỏ có nghe lời hay không, thuần túy là một trượng phu quan tâm thê tử, cuối thư còn nói lúc hắn ở Mộc Lan đi săn, đến lúc đó đem lông cáo đưa về cho thái tử phi, còn nói thái tử phi có muốn ăn món ăn thôn quê hay không, hắn đi săn trở về, đến lúc đó nhất định sẽ mang về Dục Khánh Cung.
Thái tử phi nhìn phong thư, khóe miệng nhịn không được giơ lên, thái tử vẫn có thể nhìn ra sự uy hiếp trong phong thư trước của hắn đây mà, không phải vậy cũng sẽ không nhanh như thế mà hồi âm về, tất cả đều là quan tâm.
“Ha hả,” thái tử phi lạnh lẽo mà nở nụ cười hai tiếng, nghe được củ cải đỏ trong lòng hắt hơi một cái, mở mắt to đen bóng tò mò nhìn thái tử phi, thái tử phi cúi đầu, sờ soạng gương mặt nung núc thịt của củ cải đỏ một cái, “Nhi tử, tự con chơi đi, ta đi viết thư.”
Thái tử cho rằng một phong thư là có thể xong việc, cái này cũng lợi cho hắn quá.
Thái tử phi nghĩ thầm, hạ bút liền đem cuộc sống sinh hoạt ở hoàng cung hậm hực miêu tả một cách tỉ mỉ, để thái tử xuyên thấu qua phong thư này, biết hắn oán khí tận trời. Không có cách nào đi theo đến Nhiệt Hà giải sầu, đi Mộc Lan… ít nhất… Đã đủ khiến hắn buồn bực, kết quả thái tử lại còn kích thích hắn, sau đó nhận được tin của ta liền hồi âm trả lời qua loa muốn ta quên đi chuyện này, đó là chuyện không có khả năng, chờ trở về hai người hảo hảo nói chuyện đi!
Lúc thái tử nhận được hồi âm của thái tử phi, đang ở trong lều nghỉ ngơi, Trữ thị đang bóp vai cho hắn, cưỡi ngựa hơn nửa ngày, thật là mệt muốn chết rồi, chờ sau khi cầm được thư tín của thái tử phi, hắn giật mình đánh thót một cái, uể oải gì cũng không còn.
Trong ngực âm thầm nói thái tử phi nổi điên làm cái gì, lúc này khó ứng phó như vậy, còn nói cái gì ở trong hoàng cung quá phiền muộn buồn chán muốn chết.
Bất quá, thái tử nghĩ nghĩ lại cẩn thận đọc lại thư tín một lần, đọc ra trong lá thư này lộ ra chút ý làm nũng như có như không, chẳng lẽ hắn hiểu lầm rồi? Kỳ thực ý tứ của thái tử phi không phải là muốn tìm hắn tính sổ.
Cái khả năng này rất lớn, trên mỗi một phong thư hắn đều có nói muốn mang những thứ này nọ trở lại tặng cho thái tử phi, thái tử phi hiểu chuyện luôn luôn dễ dụ, nghĩ đến lúc này nàng là viết thơ oán giận làm nũng gia, không có ý tứ gì khác.
Nghĩ vậy, thái tử điện hạ đem oán khí trong lá thư thái tử phi viết hiểu lầm thành chuyện mỗi tháng nữ nhân có mấy ngày tính khí khó chịu, chỉ đơn thuần là phát tiết.
Trước đây lúc hắn ở Dục Khánh Cung, có lẽ không có khi nào đi xa với thời gian dài như vậy, thái tử phi cũng không khi nào phiền muộn như thế, sợ là nhớ hắn đến phát điên mà ngại không muốn nói ra, cho nên mới viết thư kiểu úp úp mở mở nói cho hắn biết?
Thái tử nghĩ đến thái tử phi rất có thể là có ý tứ này, trong lòng âm thầm đắc ý đám nữ nhân trong Dục Khánh Cung quả nhiên đều ở trong lòng bàn tay hắn, ngay đến đối tượng ngoan cố như thái tử phi, hiện tại cũng phải đầu hàng chịu khuất phục.
Thái tử bên mép ngậm cười xấu xa, gọi đám nô tài mang giấy bút lên, hồi đáp một phong thư, “Tâm ý của thái tử phi cô đã biết, không cần quá mong nhớ cô, không cần nóng ruột, qua vài ba ngày nữa cô sẽ cùng hoàng a mã hồi kinh, đến lúc đó sẽ cùng ngươi tâm sự cho thỏa nỗi nhớ mong. Mặt khác, nếu có cái việc gì làm tâm phiền ý loạn, cô cùng ngươi đầu gối tay ấp thì sẽ lại chăm chú lắng nghe.”
Thái tử gấp thư xong, nghĩ đến nét mặt thái tử phi khi thu được thư tín thì mặt ngoài chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại xúc động nghẹn ngào không nói nên lời, càng tỏ ra cao hứng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Co giật J J, sâu thực sự phải ngã lưng nghỉ ngơi, tin nhắn sẽ không được hồi âm, chỉ có thể đợi đi. Bởi vì… lúc này, sâu thật sự không có ý niệm viết Chương mới trong đầu