Khóe miệng thái tử phi cứng đờ, dùng ngón tay điểm một cái vào chóp mũi củ cải đỏ, “Củ cải đỏ a, làm nũng cũng không được, khối ngọc này là để chúc thọ hoàng mã pháp con, không thể cho con chơi.”
Trước đây thái tử mua ngọc, những huynh đệ kia đều rõ ràng minh mạch, cũng đều đoán được thái tử sẽ dâng nó lên, Khang Hi không chừng cũng nghe được phong phanh chuyện này, đến lúc đó song sinh ngọc bị củ cải đỏ cướp đi, làm sao có thể ăn nói với lão nhân gia không may còn có thể tạo nên phong ba này nọ đây.
Chính bản thân thái tử phi tuy rằng cũng rất muốn đem khối ngọc này lưu lại, nhưng rốt cuộc vẫn còn có lý trí, mã não khó tìm, cũng không phải không có, bởi vì… khối ngọc này, còn khiến thái tử phi nổi lên ý niệm đổ thạch trong đầu, hiện tại ở kinh thành cũng có một hai nhà có cửa hàng nguyên thạch ngọc khí, đổ thạch nhưng cũng không hot, lúc rảnh rỗi đi thử thời vận, thuận tiện dò hỏi nguồn cung cấp. (*đổ thạch hoặc đổ hóa là chỉ phỉ thúy khi khai thác ra, có một tầng phong hoá bao bọc bên ngoài, không thể biết bên trong nó là tốt hay xấu, cần phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy, gọi là đổ thạch)
Củ cải đỏ nghe được thái tử phi nói không thể cho, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại, cúi đầu cánh tay nhỏ bé vuốt song sinh ngọc bội, qua một hồi, chỉ thấy hắn chu cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, “Ngạch nương, cao cao đổi với người.”
Nói rồi rất là nhăn nhó mở túi bao màu đỏ hồng trước ngực, móc ra một khối ngọc bội hình rồng, đưa cho thái tử phi, “Ngạch nương, đây.” Tuy rằng ngoài miệng nói là đưa, nhưng nhìn dáng vẻ của nó vẫn chính là rất luyến tiếc.
Thái tử phi nhìn lên khối ngọc bội kia, trái lại nở nụ cười, đó là thiếp thân ngọc bội của Khang Hi đưa cho củ cải đỏ, tiểu gia hỏa này, đem hoàng gia tặng lễ của mình cầm đi đổi hoàng gia thọ lễ, phục nó làm ra được chuyện này.
Thái tử phi không có nhận ngọc bội củ cải đỏ đưa tới, hai tay vòng trước ngực, buồn cười nhìn tiểu bất điểm* nhà mình, “Ngọc bội kia là hoàng mã pháp đưa cho con,” Chỉ vào song sinh ngọc nó đang bưng, “Ngọc này là muốn chúc thọ cho hoàng mã pháp con, chính là tặng cho hoàng mã pháp con, hiểu hay không?” (tiểu bất điểm là ớt thì phải, thường để gọi bé trai)
Thái tử phi thấy củ cải đỏ nghe nửa hiểu nửa không, chớp mắt to, bàn tay nhỏ bé cầm song sinh ngọc càng chặt hơn, vì vậy rất thẳng thắn nói cho nó biết, “Hai khối ngọc này không thể trao đổi.”
“Ngạch nương, người xấu!” Củ cải đỏ không vui, đem ngọc bội hình rồng nhét vào yếm đỏ của nó, lại che chở song sinh ngọc không cho thái tử phi lấy đi, cánh tay nhỏ bé giơ lên khoa tay múa chân, “Hoàng mã pháp có rất nhiều rất nhiều ngọc, cao cao sẽ lấy cái này.”
Nói xong, củ cải đỏ lôi kéo ống tay áo thái tử phi làm nũng, “Ngạch nương, ngạch nương, đem nó cho cao cao đi mà.”
Thái tử phi như trước lắc đầu, “Làm nũng cũng vô ích, con cũng có rất nhiều rất nhiều ngọc, không ít hơn là mấy.”
Miệng củ cải đỏ méo xệch xuống, ôm lấy ngọc không ngồi nữa mà nằm ở trên giường, chân nhỏ mà bắt đầu quẫy đạp, “Ngạch nương, cao cao muốn có khối ngọc này.”
Thái tử phi vừa nhìn động tác của hắn vừa bực bội vừa buồn cười, hướng chỗ Lý ma ma nhìn sang, “Tiểu a ca lúc nào lại học được thói khóc lóc om sòm nằm ăn vạ này?”
Lý ma ma thấy thế vùng xung quanh lông mày cũng nhíu chặt, tiểu a ca luôn luôn hoạt bát thông minh, đương nhiên có thể bắt chước học những thói xấu như thế, “Hồi bẩm chủ tử, lão nô có thể xác định lúc nô đùa với thập ngũ và thập lục a ca thì bắt chước được.”
“Vậy sao?” Thái tử phi cũng không tin tưởng lắm, tiểu thập ngũ và tiểu thập lục, một so với củ cải đỏ lớn hơn một tuổi, một cùng tuổi với củ cải đỏ, đều là hoàng gia hài tử, làm gì có nô tài nào dám dạy bọn họ khóc lóc ăn vạ!
“Chủ tử, trong lúc nô đùa, thập tứ a ca cũng ở đó.” Lý ma ma nhỏ giọng bổ xung một câu.
Trong lòng thái tử phi bừng tỉnh, thập ngũ a ca và thập lục a ca đều là do mật tần sinh ra, lại được đưa đến Vĩnh Hòa Cung cho Đức phi nuôi nấng, lúc chơi đùa có thập tứ a ca ở đó cũng không có gì kỳ quái, nếu là tiểu thập tứ cái đứa phá bĩnh kia sẽ dạy mấy thói quen xấu như vậy cũng không ngạc nhiên, nghĩ đến khi còn bé thập tứ cũng không ít lần cùng Đức phi làm nũng.
Hỏi rõ nguyên do, thái tử phi nhìn lại củ cải đỏ, tiểu tử kia vốn đã quẫy đạp mệt, vừa nhìn thấy ánh mắt thái tử phi nhìn tới vội bật người nhào lên, “Ngạch nương!”
“Củ cải đỏ mặt xấu chưa kìa, đều đã lớn như vậy, còn làm xấu.” Thái tử phi dùng ngón tay ở trên gương mặt nó phẩy phẩy hai cái, chế nhạo tiểu tử kia.
Củ cải đỏ mặc nhiều quần áo, nuôi rất béo tốt, quẫy đạp một hồi đã mệt mỏi toát mồ hôi, hai má hồng hồng, nhưng cũng không là xấu hổ thẹn thùng, nó vươn một ngón tay, “Nhũ mẫu nói cao cao mới một tuổi rưỡi, còn nhỏ.”
Sợ thái tử phi không tin, còn to giọng nhấn mạnh hơn, “Một tuổi rưỡi nha.”
Thái tử phi bất đắc dĩ che trán, xua tay, “Chờ a mã ngươi trở về, để hắn nói cho ngươi.”
Thái tử phi nói còn chưa dứt lời, bên ngoài đã có người truyền báo, “Thái tử điện hạ giá đáo.”
Thái tử đã vào, cũng nghe được lời thái tử phi nói, liền kỳ quái: “Nói cái gì?” Lại thấy củ cải đỏ nằm ở trên giường, “Giáng Phúc làm sao vậy?”
Củ cải đỏ nghe được thanh âm của thái tử, lưu loát từ trên giường đứng lên, hướng thái tử vẫy tay, “A mã, a mã, khối ngọc này cho cao cao đi.”
Thái tử nghe được cao cao hai chữ, da mặt khẽ giật giật, bất quá cũng không thèm để ý, sau này chờ Giáng Phúc lớn hơn vài tuổi biết thẹn rồi nhất định sẽ tự mình đổi cách xưng hô, nhìn chăm chú lên khối ngọc củ cải đỏ đang cầm, ôi, lòng đều quýnh quáng lên liếc mắt nhìn thái tử phi, “Đồ vật quý trọng như vậy làm sao có thể đưa cho Giáng Phúc chơi chứ.”
Nói rồi thái tử đã hướng bên giường đi tới, vừa đi vừa nói chuyện, “Giáng Phúc, ngọc là để chúc thọ cho hoàng mã pháp con, không phải cho con chơi.”
Củ cải đỏ từ chỗ ngạch nương đòi không được, từ a mã bên này cũng không xin được, tiểu tử kia luôn luôn muốn cái gì có cái đó thực sự mất hứng, tức giận hừ lạnh hất cằm lên, hai tay giơ song sinh ngọc lên qua trán, “A mã, không để cho cao cao, ta sẽ đánh vỡ khối ngọc này! Hừ!”
Thái tử dựng đôi lông mày, dám ở trước mặt hắn cái người làm a mã đầy sự uy nghiêm này đùa giỡn hoành hành, nên giáo huấn lại, có điều, “Sao giống như ta đọc ở đâu đó rồi nhỉ?” Nói rồi hướng thái tử phi nhìn sang.
Thái tử phi bị củ cải đỏ liên tiếp làm nũng khóc lóc om sòm đòi ngọc, nhất là học như lời thoại cổ nhân liền chỉ có thể che mặt, “Là học theo Lạn Tương Như.”
Ngày hôm trước mới giảng cho củ cải đỏ một thành ngữ cố sự Châu về Hợp Phố, tiểu tử kia cái gì đều nghe không hiểu, nhưng thật ra đem việc người ta dọa đánh vỡ ngọc nhớ kỹ.
Thái tử vừa nghe Lạn Tương Như, tự nhiên cũng liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, trừng mắt nhìn thái tử phi một cái, không thể nói thái tử phi giáo dục không được tốt, hay không giảng đạo lý, chẳng qua củ cải đỏ đã lớn như vậy nên có thể nhớ Lạn Tương Như cố sự đã coi như là cực thông minh, cho dù như vậy, hiện tại cũng không khen được, thái tử phụng phịu, “Giáng Phúc, không nghe lời sẽ bị đánh đòn.”
Thái tử cũng không có trực tiếp đoạt lại song sinh ngọc, mà là ngồi vào trên giường, nói xong câu đó liền nhìn củ cải đỏ.
Thái tử phi cũng không xen mồm vào, ngồi vào bên kia nhìn củ cải đỏ, nhìn hắn chuẩn bị làm cái gì.
Củ cải đỏ giơ ngọc có một hồi, quay đầu nhìn thái tử phi, lại nhìn thái tử, thấy a mã ngạch nương cũng không để ý đến, cánh tay nhỏ bé chua xót buông ngọc xuống, đặt mông ngồi vào trên giường, rũ đầu.
“Giáng Phúc, đem ngọc đưa cho ngạch nương ngươi cất đi.” Thái tử thấy củ cải đỏ đã yên tĩnh, mới mở miệng.
Củ cải đỏ xê dịch cái mông, điều không phải là tình nguyện, thái tử phi ngồi vào bên cạnh hắn, đem ngọc cầm lấy đặt vào hộp đầu giường, mới đem hắn đặt lên trên đùi, củ cải đỏ tuy nói là thông minh, nhưng tiểu hài tử nếu không đặt được vật mình muốn, trong lòng luôn sẽ ủy khuất, đem mặt úp vào trong lồng ngực thái tử phi liên tục ủy khuất kêu ngạch nương.
Thái tử phi vuốt mấy cọng tóc đen mềm của nó, “Nghe lời, sau này có thứ tốt ngạch nương sẽ cho củ cải đỏ đầu tiên.”
Thái tử thấy vậy, cũng không tiếp tục nghiêm mặt nữa, mà là đem củ cải đỏ nhấc tới trước mặt của mình đặt ngồi xuống, “Giáng Phúc, a mã không phải là không thể đem ngọc cho con. Hoàng mã pháp của con đã đem thiếp thân ngọc bội của mình cho con, hiện tại trên người ông không có, có phải là hiện giờ con nên tặng lại một khối cho hoàng mã pháp không?”
Thái tử phi nghe vậy liếc mắt, nói như vậy củ cải đỏ chưa chắc đã nghe hiểu, chen miệng nói, “Thật giống như thập ngũ thúc cho con một viên kẹo đường, con bây giờ có đường, có phải nên tặng lại một viên kẹo đường cho thập ngũ thúc không?”
Củ cải đỏ gật đầu, thế nhưng lại lắc đầu, “Vậy con không còn kẹo đường.”
“Ngạch nương hiện tại mang ngươi đi tìm kẹo đường ăn.” Thái tử phi nhanh chóng phát hiện ngay từ đầu mình nên dời đi lực chú ý của củ cải đỏ, mà không phải để nó tập chung vào khối song sinh ngọc kia, nghĩ vậy đem củ cải đỏ ôm lấy, liền phân phó cam thuốc đi chuẩn bị một ít bánh điểm tâm ngọt.
“Muốn ăn bánh mai hoa cao mà.” Củ cải đỏ không quên nón món điểm tâm ngọt mình thích ăn, bởi vì thái tử phi có dỗ nó, nó cũng không phải là không cao hứng.
Thái tử cũng thở dài một hơi, lại sợ củ cải đỏ bị cưng chiều đến hư hỏng, trong trong đầu liền nổi lên ý niệm phải thường xuyên giáo dục con trai trưởng, mới vừa nghĩ, chợt nghe thái tử phi hỏi, “Đã chuẩn bị xong lễ mừng vạn thọ rồi sao?”
Thái tử hoàn hồn gật đầu, “Yên tâm, chuẩn bị thỏa đáng. Danh mục quà tặng lễ vạn thọ đều đã liệt kê xong rồi ư?”
“Ừ, chỉ còn để nhũ mẫu đi kiểm tra lại.” Thái tử phi cũng đáp, “Việc duyệt binh mừng vạn thọ chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lại nói tiếp vạn thọ duyệt binh cũng không phải là do thái tử phi nghĩ ra đầu tiên, mà là thái tử muốn làm một lễ mừng vạn thọ không giống người khác, hắn biết rõ con em bát kỳ ở kinh thành đang ngày càng chia rẽ thối nát chính là một tảng đá lớn trong lòng hoàng a mã, lúc này nếu ở trong lễ mừng có thể khiến hoàng a mã thấy được mong muốn bát kỳ hòa hợp tạo thành khí thế hùng tráng, nhất định sẽ làm long tâm cực kỳ vui vẻ, thế nhưng trong lễ mừng mặc dù đã có mời vài đại diện bát kỳ lên chúc mừng như vậy có đủ không.
Thái tử phi nghe được ý tưởng của thái tử, liền liên tưởng đến nghi thức duyệt binh mừng quốc khánh ở hiện đại, cùng thái tử giản lược nói ra đôi câu về hình thức duyệt binh, thái tử lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt, không để ý đến chuyện đi tắm suối nước nóng, suốt đêm viết văn bản điều trần, coi đi coi lại sửa mấy lần, còn hỏi thêm ý kiến của thái tử phi, cuối cùng mới quyết định xét duyệt chương trình bát kỳ tinh binh.
Thái tử phi cũng biết thái tử có cái ý tưởng này, lại không nghĩ rằng hắn coi trọng như vậy, còn chủ động đi liên lạc với đại a ca, dứt bỏ thành kiến đạt thành hiệp nghị, cùng nhau thương nghị chuyện xét duyệt bát kỳ tinh binh, tới hôm nay gần đến ngày tổ chức lễ mừng vạn thọ, nhớ tới cái này liền hỏi một câu.
Thái tử nghe được, đắc ý đối với thái tử phi nhướng mày, “Chuyện cô muốn làm, thế nào lại không làm được?”
Ý tứ rất rõ ràng, hắn đã làm được, chỉ còn chờ đến lễ vạn thọ lấy lòng lão gia tử, sau đó có được danh tiếng vang dội.
Thái tử phi còn không có đáp lại, củ cải đỏ được ôm trong lòng thì có bộ dáng như đang bắt chước, học biểu cảm nhướng mày, tiểu lông mi giương lên, con ngươi đảo một vòng của thái tử, còn thật đúng là học rất giống, thái tử phi ôm củ cải đỏ ha ha cười, “Động tác hất cằm của củ cải đỏ nhất định là học theo ngươi.”
Thái tử đưa tay xoa xoa đỉnh đầu củ cải đỏ, “Giáng Phúc học a mã là được rồi, chớ học tính xấu của ngạch nương ngươi.”
Lời này Trữ ma ma, Lý ma ma, còn có Cam Lâm Cam Lộ ở đây nghe được đều vội vàng cúi đầu che tiếu ý.
Thái tử phi không nói gì, chưa thấy qua cái tên không biết xấu hổ như vậy, người có tính tình xấu nhất liền kể đến thái tử, lại còn để củ cải đỏ học hắn, vậy sau này tiểu tử kia lại càng khó dạy.
Củ cải đỏ lại mừng rỡ khanh khách mà cười ra tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm bánh điểm tâm của Cam Dược đưa tới, giơ lên bỏ vào trong miệng thái tử phi.
Thái tử cũng cười, đưa tay cầm một khối điểm tâm, vừa lót dạ vừa căn dặn, “Cũng sắp đến giờ dùng bữa tối, chớ ăn nhiều đồ ngọt. Có thì giờ, cũng nên dạy Giáng Phúc học mấy lời chúc thọ còn có mấy câu nói may mắn.”
“Ta biết.” Thái tử phi gật đầu.
Hoàng thất hiện nay chỉ có củ cải đỏ là hoàng tôn, còn là trường hoàng tôn, đến lúc đó hoàng tử hoàng tôn chúc thọ Khang Hi, nó cũng phải cần lên sân khấu, nó còn đang quấn tã lót nên cũng không yêu cầu phải làm chuyện gì, nhưng phải ra mặt lộ diện. Mặc dù mọi người đối với tiểu hài tử yêu cầu không cao, thế nhưng cũng không có thể để hắn quấy rối, đi cùng với thái tử sẽ luôn có một đám người nhìn chằm chằm vào, gây ra chút sai sót cũng sẽ bị chê cười.
Thái tử phi tự nhiên là không muốn củ cải đỏ phải ra mặt, để cho nó học nói mấy câu chúc thọ còn có vài hành lễ đơn giản cũng là mất một phen công phu.
Nói cát tường, củ cải đỏ học được rất nhanh, dù sao nó cũng đã nói được rất lưu loát, thế nhưng học hành lễ đây cũng là việc rất khổ cực, tiểu tử kia còn quá nhỏ, đi dập đầu hành lễ, chân nhỏ quỳ xuống tay ngắn còn không có chống đất, cả người liền đổ ở một bên, không có biện pháp, để một mập mập thịt viên đi dập đầu hành lễ, thực sự làm khó nó.
Củ cải đỏ học một lần sẽ không có tính nhẫn nại, không chịu học lại, thái tử phi cũng không muốn hắn chịu quá nhiều sức ép, cuối cùng thái tử đành để nó học phất tay áo làm phúc lễ.
Thái tử điện hạ tự mình làm động tác mẫu, phất tay áo chắp tay thi lễ, củ cải đỏ nhìn chòng chọc vài lần, cũng bắt đầu học, thái tử phi và nhũ mẫu bọn họ ở một bên nhìn một lớn một nhỏ làm thế nào cảm thấy buồn cười thế nào. Tay củ cải đỏ quá nhỏ quá ngắn, phất tay áo căn bản không nhìn ra là nó đang phất tay áo, thực sự rất khôi hài, hơn nữa căn bản là nó đang mô phỏng theo a mã mình, cũng không thực sự hiểu tại sao phải làm như vậy.
Cuối cùng thái tử và thái tử phi thương lượng, chỉ có thể quyết định để củ cải đỏ nhớ kỹ động tác thi lễ, thái tử cũng hiểu được là đang làm khó dễ con trai trưởng nhà mình, nhưng ở trên triều đình có đủ loại quan lại, bát kỳ tôn thất đệ tử còn có hoàng thất mọi người dõi theo, chỉ cần củ cải đỏ có thể nhớ cũng liền để nó học, cũng không nhất định phải ép hắn học quá nhiều.
“Trước đây cô cũng là ba tuổi mới bắt đầu học những quy củ này, các a ca khác cũng giống vậy, Giáng Phúc hiện tại học vẫn còn là quá sớm.” Thái tử nhìn củ cải đỏ đang say ngủ nói.
Thái tử phi bĩu môi, “Nếu để ta nói, để cho một nhũ mẫu ôm hắn hành lễ không được sao, hà tất làm khó dễ củ cải đỏ.”
Thái tử ngưng mày, lại lắc đầu, “Bình thưòng làm như vậy có thể thông qua, thế nhưng lễ mừng vạn thọ là hoàng tử hoàng tôn chúc thọ cho hoàng a mã, một nhũ mẫu làm sao có thể bước lên? Yên tâm, hôm nay Giáng Phúc học được bảy tám phần, nếu như đến lúc đó nó mà quên, hoàng a mã thấy nó tuổi nhỏ cũng sẽ không nói cái gì.”
“Nếu như vậy, ngươi cần gì bắt ta dạy củ cải đỏ lâu như vậy?” Thái tử phi bất mãn oán giận nói.
“Kiểu dáng luôn luôn phải làm sao cho giống nhất, đừng quên chúng ta đang ớ dưới ánh mắt quan sát của hoàng a mã.” Thái tử ngáp một cái, “Được rồi, nên trở về tẩm điện.”
Nói rồi bằng một cách vô cùng tự nhiên ôm chầm vai thái tử phi, thái tử phi trừng mắt nhìn thái tử, âm thầm để lại dấu răng đằng sau cổ thái tử.
Một ngày bận rộn sẽ trải qua vô cùng nhanh, ba tháng mà chẳng còn mấy ngày nữa đã đến, đến ngày sinh nhật Khang Hi rồi, muôn người chờ đợi lễ mừng vạn thọ cũng chính thức bắt đầu.