Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 72: Chương 72




Thái tử phi bởi vì chuyện củ cải đỏ quấy nhiễu muốn có thêm đệ đệ đến phiền não mấy ngày, lúc thấy thái tử lại vô ý thức sờ bụng. Thái tử cũng là một người thông minh, thường cùng thái tử phi ở một chỗ, rất nhanh thì phát giác thái tử phi có chút gì đó khác lạ. Cẩn thận tỉ mỉ quan sát hai ngày, phát hiện lúc thái tử phi nói chuyện với hắn, có lúc tay sẽ sờ lên bụng, ngay từ đầu có chút kỳ quái, nhưng vừa nghiêm túc nghĩ lại, trong lòng dâng lên cảm xúc mừng như điên, chớ không phải là thái tử phi lại có thai?

Thái tử thầm nghĩ thái tử phi che giấu chuyện có thai chắc là muốn cho hắn một ngạc nhiên, bất đắc dĩ vẫn không tìm được cơ hội tốt, hô hô, trước hết hắn vẫn nên làm bộ không biết, phối hợp diễn với thái tử phi được rồi.

Thái tử hạ quyết tâm, liên tục chừng mấy ngày mặt mày hớn hở, vào triều những đại thần a ca thậm chí Khang Hi cũng cảm thấy kỳ quái thái tử rốt cuộc có chuyện gì vui, thái tử lại vẻ mặt thần bí, cho dù Khang Hi nói bóng nói gió, cũng không để lộ ý ra, cùng Khang Hi đánh thái cực. Trở lại Dục Khánh Cung, lúc cùng thái tử phi ở cạnh nhau thì, hành vi cử chỉ cũng vô ý thức trở nên ôn hòa mềm dịu hơn rất nhiều, có lúc sẽ nhịn không được nhìn chằm chằm mặt của thái tử phi, liền muốn thái tử phi thế nào còn chưa chính mồm nói cho hắn biết tin vui.

Thái tử phi gần đây có chút xem không hiểu thái tử, mỗi lần quay sang thái tử muốn nói lại thôi, hai con mắt hắn chiếu sáng mà nhìn mình chằm chằm, lâu lâu còn hiện lên nét cười thần bí hề hề, thực sự không biết hắn đang làm cái gì thế.

Hôm nay, thái tử tâm tình rất khoái trá, từ Cung Càn Thanh trở lại Dục Khánh Cung, liền trực tiếp hướng tới nơi ở thái tử phi, thái tử phi đang ở trong không gian, căn bản cũng không biết thái tử tới.

Thái tử phi ở trong không đang lúc ngâm mình thư giãn, một ngụm một quả nho, chợt nghe được không gian bên ngoài truyền đến thanh âm, Trữ ma ma giương giọng gọi: “Thái tử điện hạ, chủ tử đang ở bên trong nghỉ ngơi.”

Lập tức, thái tử phi bị một quả nho làm nghẹn, bất chấp mắc nghẹn, nắm thiếp thân nội sam phi một cước bước ra nội thất ở trên giường trước tiên, “Ụa” một tiếng, đem quả nho kia phun ra.

Thái tử vào cửa, nghe được tiếng nôn mửa của thái tử phi lại càng hoảng sợ, “Phúc tấn, làm sao vậy? Người đâu, mau gọi thái y!”

Đám người Trữ ma ma nghe thấy thái tử quát, vội cho người đi thỉnh thái y, cũng liền ở dưới sự phân phó của thái tử, tiến vào bên trong nội thất hầu hạ thái tử phi, cả đám trên mặt mang vẻ lo lắng.

Thái tử tuy rằng sốt ruột, thế nhưng trên mặt lại không ngăn được ý vui mừng, thái tử phi đến lúc này còn có thể giấu diếm hắn sao, đều đã nôn nghén, tay vuốt ve mu bàn tay của thái tử phi chậm lại, “Ngươi làm sao lại không cẩn thận như vậy, khó chịu phải gọi thái y tới xem một chút.”

Thái tử phi đã thở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía thái tử, thái tử lại bưng lên khuôn mặt tươi cười với hắn, vui vẻ giống như vừa mới trúng thưởng lớn gì vậy, trong lòng không tránh khỏi phiền não, chẳng lẽ chính mình mắc nghẹn thái tử lại nhìn có chút hả hê? “Ta chẳng qua là mắc nghẹn, không cần gọi thái y. Cam Thảo, đi rót một ly nước đến cho ta là tốt rồi.”

Thái tử vẻ mặt không đồng ý, việc giá nôn nghén có thể lớn có thể nhỏ, làm sao có thể không quan tâm, vừa định nói, chỉ thấy thái tử phi nhìn sang.

“Ta cũng không phải lần đầu bị mắc nghẹn, đừng tỏ ra sốt sắng như vậy, nếu không người bên ngoài còn tưởng rằng ta bị làm sao đây.” Thái tử phi tiếp nhận chén nước Cam Thảo bưng lên, âm ấm, vừa vặn uống một ngụm, cảm giác được ánh mắt thái tử đăng đặt ở trên người mình, theo ánh mắt thái tử đi xuống vừa thấy, được, y phục cũng còn chưa có mặc lại chỉnh tề, cặp mắt kia của thái tử đang hiện lên lục quang đây.

Thái tử phi kéo chăn qua đắp lại phần da thịt lộ trần, để Trữ ma ma bọn họ lui xuống phía dưới mới ho khan cảnh tỉnh thái tử một cái.

“Khụ, cũng không phải chưa có xem qua thân thể nữ nhân, cần phải dùng tới ánh mắt chòng chọc để nhìn như vậy sao?” Thái tử phi bóp gương mặt của thái tử một cái, mới đem nội sam cột chặt.

“Hừ, có gì hiếm lạ.” Thái tử ngoài miệng nói vậy, lại không nhịn được nghĩ tới bộ ngực thái tử phi hình như lợn no tròn hơn rất nhiều, như có thai thân thể nữ nhân đều sẽ như vậy sao? Nữ nhân khi mang thai vẫn có thể làm chuyện phòng the không? Xem ra phải tìm một thái y hỏi một chút mới được. Trong lòng đánh chủ ý có chút kiều diễm trong đầu, hỏi, “Sao người ở một mình bên trong lại để quần áo xốc xếch như vậy?”

“Trời nóng nực, không muốn mặc nhiều như vậy, đang ngủ xiêm y tuột xuống cũng không biết. Chẳng phải ta để nhũ mẫu và cung nữ canh giữ ở bên ngoài cửa sao, chính là phòng bị không cho người ngoài nhìn thấy, giờ thì hay rồi, ngươi lắm miệng thoáng cái khiến cho nhiều người như vậy tiến vào.” Thái tử phi mượn cớ giống như hạ bút thành văn. (ý nói là mượn lý do lý trấu mà trôi chảy á, đá nhỏa của chúng ta đã nữ hóa 200% rồi, đấu kiếm xong ắt phải có một cây cong muahahaha)

Hôm nay tháng sáu tiết trời rất là nóng, thái tử không tỏ ra chút hoài nghi, cũng không quên khuyên nhủ, “Đừng tham lạnh là tốt rồi.”

“Ta hiểu mà.” Thái tử phi đáp, “Hôm nay ngươi thế nào lại qua đây sớm như vậy?”

“Cô có thứ tốt muốn đem cho ngươi.” Thái tử nghe thái tử phi nhắc tới mới nghĩ đến ý đồ của mình khi đến đây, nhất thời lại càng cao hứng.

“Muốn đưa cái gì?” Thái tử phi vừa nghe, cũng tò mò mà nhìn thái tử.

“Hắc hắc, rất muốn biết?” Thái tử giả vờ thần bí hướng về phía thái tử phi cười, cầm một hộp làm bằng gỗ rất tinh mỹ quơ quơ, “Ở trước khi nói cho ngươi, ngươi sẽ không muốn nói với cô sao?”

Thái tử phi sửng sốt, “Nói cái gì?”

“Cái đó a…” Ánh mắt của thái tử đảo qua bụng dưới của thái tử phi, lại làm bộ lơ đãng, đều đã đến mức này, thái tử phi còn muốn giấu?

“Cái nào a?” Người nào đó càng tỏ ra không hiểu gì hết.

Thái tử thấy thái tử phi làm bộ hồ đồ, liếc xéo rất không ưu nhã, “Lẽ nào ngươi thực sự không muốn nói cho cô?” Tiếp tục kì kèo sẽ làm cô mất hứng!

Thái tử phi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thái tử, nghiêm túc nghĩ xem có cái gì cần nói cho thái tử, nghĩ đến vùng xung quanh lông mày đều nhíu lại, đột nhiên tia sáng lóe lên, dị thường vui vẻ chỉ vào thái tử, “Ha ha, làm sao ngươi biết ta có việc muốn nói cho ngươi?”

“Cô có cái gì mà không biết?” Thái tử híp mắt, vẻ mặt đắc ý.

“Ta vốn cũng là muốn qua chỗ ngươi mới nói, bất quá ngươi đã hỏi thì nói bây giờ vậy.” Thái tử phi cười xong, xuống giường hướng giá sách bên kia đi tới, lấy một quyển sổ sách, vài ba bước lại chạy về trên giường, cùng thái tử ngồi đối mặt nhau.

“Tin tức của ngươi cũng rất nhạy bén a, đội tàu phía nam của chúng ta ở chuyến về thì bị gió lốc đánh trật lộ trình, lại tìm được một khu vực có rất nhiều tiểu đảo, ở trên đảo quốc buôn bán lời một khoản lớn, ai nha, đây là sổ sách, lúc này đây thu nhập đã bằng lợi nhuận của hai năm, sau đó còn có thể tiếp tục.”

Thái tử phi thật cao hứng, theo lời của thuộc hạ hình dung cái vị trí tiểu đảo kia, chắc là quần đảo Phi-lip-pin sau này, có điều cũng không phải đảo chính, mà là một tiểu đảo ở phía nam gọi là Tô Cáp Lạt.

Bởi vì trễ hành trình, đội tàu cũng không có đi đến các đảo khác tìm hiểu, thế nhưng ở cái tiểu đảo kia, vận khí của đội tàu cũng không tệ, tìm được một mỏ vàng, bởi vì có người bản địa coi chừng, đội tàu liền làm giao dịch với người bản địa, các loại ngọc trai bảo thạch quý hiếm đối với dân bản địa xem ra cũng không xa lạ gì, giao dịch rất thuận tiện và nhanh chóng, về phần vàng trong mỏ cũng thành hàng hóa giao dịch, thật không có xuất hiện cảnh chém giết sống mái như trong tưởng tượng của thái tử phi.

Sau lại mới biết được bộ lạc này rất yếu nhược, khi trai tráng của nhóm bộ lạc này lần đầu tiên công kích thất bại bị bắt sau đó mới đồng ý loại giao dịch này, lúc song phương đều thoả mãn, bộ lạc bản địa lần sau cũng sẽ không bài xích bọn họ đến lần nữa.

Thái tử phi thật cao hứng vì trong đám thủ hạ có người hiểu được đạo lý duy trì sự phát triển liên tục, có thể không cùng người dân địa phương trở mặt là tốt nhất, với lại sau này tìm hiểu các đảo khác cũng thuận tiện. Nghĩ hiện tại thủ đô manila hẳn là còn chưa có bị thực dân Tây Ban Nha chiếm đi, nếu có thể xây một cứ điểm, đến lúc đó đánh cướp người Tây Ban Nha thì rủng rỉnh tiền.

Thái tử nghe qua chuyện thái tử phi nói, ngốc lặng một chút, cái gì mà đảo nhỏ trong đảo lớn, hắn không phải muốn cùng thái tử phi nói cái này, cầm sổ sách thái tử phi đưa qua, mở ra vừa nhìn, sắc mặt của thái tử trở nên nghiêm túc.

“Cái tiểu đảo kia thật là giàu có và đông đúc, lại có nhiều vàng như vậy, ba chiếc thuyền đội không bao thuyền viên lén cất giữ riêng mà đã chở sắp tới năm mươi vạn lượng hoàng kim. Phúc tấn, số tiền này hiện tại tuyệt không thể động, ở lại trong thôn trang của ngươi. Vàng chuyển vào kinh thành có bị người phát hiện hay không?”

“Yên tâm, biết đến đều là tâm phúc.” Thái tử phi nói rằng.

“Ngươi nói cái tiểu đảo kia là đảo vô chủ sao?” Trong mắt thái tử hiện lên một tia tia sáng, tiền tài đất đai đều là thứ mà người hướng tới, có điều tiểu đảo cách Đại Thanh quá xa, có muốn cũng không nhất thiết đi chiếm, thế nhưng mỏ vàng trên đảo, hoàng a mã nếu đã biết cũng sẽ mong muốn.

“Mỏ vàng trên tiểu đảo chính là không thể gạt được hoàng a mã, phải trình báo lên, còn dâng thêm lên hai mươi vạn lượng hoàng kim, về phần lúc hoàng a mã phải xử trí cái tiểu đảo kia như thế nào, nếu có thể đổ đầy quốc khố hoàng a mã sẽ nhớ công lao này của cô. Bây giờ không phải là lúc cầu tư lợi cho bản thân.”

“Được thôi.” Thái tử phi sao cũng được mà đáp.

“Hai bên trái phải tiểu đảo còn có đảo lớn, bên trên sản vật cũng nhất định rất là dồi dào.” Lòng của thái tử lại chuyển tới sản vật trên đảo.

Thái tử phi thấy ánh mắt của thái tử chiếu sáng, chỉ biết hắn đang có cái chủ ý gì, “Ngươi tỉnh tỉnh, thủy quân Đại Thanh có thể ứng phó hải chiến thật sao? Ngươi thật muốn chiếm đảo sau đó khai thác sản vật trên đó sao, ta cho ngươi biết hiện tại có một số quốc gia cũng đang mơ ước nơi đó đấy.”

Thái tử phi tìm tờ giấy trắng đến, trên giấy đem lãnh thổ quốc gia Đại Thanh và vị trí đảo nhỏ phía nam vẽ lại một lần, nói lại cho thái tử tình huống trên biển phía nam cùng với vị trí địa lý các đảo mà các quốc gia phương tây đã thám hiểm.

“Này, cái này là ranh giới giáp ranh giữa Đại Thanh và Ấn Độ, lãnh thổ quốc gia cũng rất lớn, chính là nơi Trần Huyền Trang muốn đi tây thiên lấy kinh, nơi này bảo thạch vàng lương thực có rất nhiều, có thể nói là giàu có. Nhưng mà ngươi biết quốc gia khổng lồ giàu có như vậy bây giờ tình trạng thế nào không? Nó bị một tiểu đảo quốc kêu là Anh Cát Lợi (nước Anh) xâm chiếm, không biết lúc nào sẽ trở thành thuộc địa của tiểu đảo quốc kia.” Ngón tay thái tử hướng một vùng khu vực trống bên cạnh Đại Thanh chỉ vào.

Thái tử theo tay thái tử phi nhìn tới địa phương được chỉ, vùng xung quanh lông mày cau lại, “Hóa ra bên cạnh Đại Thanh là có một quốc gia, có điều cô không nghĩ nó lớn như vậy, lại bị một tiểu quốc xâm chiếm? Phúc tấn, làm sao ngươi biết, không bịa chuyện chứ?”

“Ngươi không biết ta có người đang chạy thuyền biển phía nam sao? Ta để bọn họ nghe ngóng một ít tin tức hiện tại trên biển còn có phong tục tập quán của các địa phương mà bọn họ giao dịch, có thể nghe được vậy không có lửa thì làm sao có khói. Ta cũng kỳ quái làm sao một quốc gia lớn như vậy lại thất bại, sau lại nghe nói là thuỷ quân của Anh Cát Lợi có súng kíp và pháo thần công rất lợi hại.” Thái tử phi nói rõ ràng đâu ra đấy, thái tử cũng không có phản bác.

“Ngươi chớ khinh thường súng kíp của bọn họ, nếu lần tới có sứ thần Pháp hoặc các nước phương tây đến, ngươi để cho bọn họ hiến một hai thanh súng kíp thử xem, cũng lưu lại nghiên cứu một chút. Nguyên bản nên là chúng ta súng kíp lợi hại, kết quả bây giờ bị bọn họ học được.”

Thái tử như trước không nói chuyện, mắt đột nhiên hướng lên bên trên lãnh thổ quốc gia Đại Thanh nhìn lại, “Thái tử phi, ngươi nói lãnh thổ Mông Cổ và Nga còn lớn hơn Đại Thanh, vậy vì sao bọn họ không xâm lược nước ta? Còn có các quốc gia phương tây, hành trình trên biển xa xôi như vậy, bọn họ vẫn lặn lội tới đây rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tuy rằng thái tử chướng mắt với những người phương tây, cũng đã có chút hoài nghi mục đích những người này tới đây, hiện giờ hoàng a mã nói với hắn những người nước ngoài này cũng chẳng đáng quan tâm, ngoài mặt cư xử lễ độ nhưng trên hành động lại quang minh chính đại chèn ép bọn họ. Bọn họ có tiến cống cũng chẳng qua là muốn truyền giáo ở Đại Thanh, tín vào chúa Giê-xu, nếu thật để cho bọn họ ở Đại Thanh truyền giáo thành công, trong lòng con dân Đại Thanh nghĩ tới đầu tiên sẽ chẳng phải hoàng đế Đại Thanh, mà là cái gì thượng đế, đây tuyệt đối không được phép!

“Còn có thể là cái gì? Không có lợi ích sẽ chẳng ai muốn rời bỏ quốc gia đi mạo hiểm?” Thái tử phi lành lạnh ném một câu, người Trung Quốc ước chừng cũng sẽ không thể hiểu tinh thần mạo hiểm của người phương tây, người Trung Quốc quyến luyến cố hương, từ xưa đến nay đều là như vậy, cái chuyện này đã in thật sâu vào bên trong huyết mạch, còn bởi vì ở thời này dân số còn ít, triều đình tuyệt đối sẽ không cổ vũ bách tính đi ra nước ngoài, thậm chí sẽ bỏ rơi những người ở hải ngoại, để cho bọn họ không thể nào trở về quê hương, do vậy đạt được mục đích khiến bách tính ở lại cố thổ kiếm ăn.

Mà đi biển cũng chỉ có đại thương đội hoặc là ngư dân cạnh biển sống không nổi, bách tính không sống nổi lại vượt biển, cho nên khiến con dân Thanh triều rời bến đi khai hoang, Khang Hi rất có thể sẽ bởi vì ảnh hướng quyền lực thống trị mà truyền lệnh cấm đi biển.

Thái tử phi cũng không muốn làm cho trong lòng thái tử tràn đầy dã tâm mở rộng lãnh thổ, hiện tại việc then chốt của thái tử vẫn là nên đứng vững ở vị trí thái tử, an an ổn ổn chờ Khang Hi băng hà sau đó đăng cơ, mà không phải đặt tâm trí ở bên ngoài, bởi thế cũng không có đi mê hoặc thái tử thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, chỉ là nói một ít quốc gia phương tây ẩn tàng sự uy hiếp, còn lại để thái tử tự mình suy nghĩ, bây giờ nói những chuyện này còn hơi sớm, Khang Hi hoàn khỏe mạnh, thái tử cũng còn trẻ, thời gian chưa chín mùi a.

“Được rồi, ta đã nói xong chuyện ta muốn nói, vật ngươi đang cầm là cái gì, cũng nên cho ta xem?” Thái tử phi thò tay liền đem bả hộp trong tay thái tử đưa qua, thái tử hoàn hồn lại phát hiện hộp đã đổi chủ.

“Hôm nay vừa vặn sứ thần Pháp tiến cống, cô thấy có một lọ hương Pháp, ngửi rất thơm, nghĩ chắc là ngươi sẽ thích, cầu hoàng a mã ban thưởng.” Hai tay thái tử khoanh trước ngực, nhìn thái tử phi mở hộp ra, lấy ra một bình nước hoa nhỏ hướng ra chỗ sáng, bình thủy tinh trong suốt sáng bóng, bên trong nước hoa trong trẻo, thoạt nhìn hết sức đẹp, “Thích không? Tổng cộng cũng chỉ có ba bình, cũng không biết còn lại hai bình hoàng a mã sẽ thưởng cho người cung nào.”

Thái tử phi cầm bình thủy tinh nhỏ, cảm khái hiện tại kỹ thuật làm thủy tinh của nước Pháp đã có thể làm được loại thủy tinh tinh xảo đến mức này, xem ra xưởng thủy tinh phải đi vào hoạt động nhanh hơn mới được, ngửi mùi nước hoa nồng nặc, khóe miệng nhếch lên, nước hoa hoặc là huân hương khác cũng là cách kiếm tiền rất tốt.

“Rất thích, cảm ơn.” Cảm tạ nhắc nhở cách kiếm tiền.

“Cũng chỉ có một câu cảm tạ?” Thái tử có chút bất mãn, vừa mới dứt lời, thái tử phi ôm choàng qua cổ của hắn, xẹt tới, gò má thái tử truyền đến cảm giác non mềm, lúc này mới nói, “Cũng tạm được.”

“Vậy ngươi còn muốn thế nào mới có thể hài lòng?” Thái tử phi đưa tay ngăn trở môi thái tử đưa tới, buồn cười nói hắn vài câu. Còn chưa mở miệng, chợt nghe Trữ ma ma bên ngoài cửa hô, “Tiểu a ca, ngài đây là thế nào?”

“A, củ cải đỏ tới.” Thái tử phi đẩy thái tử ra, chỉnh y phục bản thân, sau đó hướng bên ngoài nói, “Mau cho tiểu a ca tiến đến.”

Củ cải đỏ đã tự mình đẩy cửa ra, chạy xộc vào bên trong, mặt tròn béo múp lộ vẻ như đang khóc, thấy thái tử phi, mắt to tràn đầy nước, hướng thái tử phi thẳng tắp chạy vội tới, “Ngạch nương!”

Thái tử phi nhanh chóng tiếp được hắn, “Tại sao khóc?” Củ cải đỏ ngoại trừ lúc còn chưa biết đi thì còn khóc, đến bây giờ đã biết đi có chạy ngã sấp xuống cũng sẽ không khóc, bây giờ lại khóc to như thế gọi tên mình, nghĩ liền không nhịn được cảm thấy đau xót.

“Giáng Phúc, làm sao vậy?” Thái tử thấy trên tay củ cải đỏ có một dấu răng, nổi giận, “Là ai cắn con?”

“A mã.” Củ cải đỏ lúc này mới phát hiện a mã cũng ở đây, vội vàng dấu tay sau lưng, cúi đầu, “A mã, ta và thập ngũ thúc đánh nhau.”

“Tiểu thập ngũ lại dám cắn ngươi!” Thái tử rất không cao hứng, con trai trưởng của mình ngay cả mình cũng chưa dám đánh, thế mà giờ lại bị một thứ đệ cắn!” Cung nữ nhũ mẫu trông chừng nó làm ăn cái gì không biết! Còn có những người ở sở a ca đó đều đứng không ở đó để làm chi!”

Thái tử phi đem củ cải đỏ ôm lấy, “Vì sao đánh nhau?”

“Thập ngũ thúc và thập lục thúc không chịu chơi cới con, còn nói con mau trở lại Cung Càn Thanh, con muốn kéo thập lục thúc, thập lục thúc bị con kéo ngã sấp xuống, thập ngũ thúc liền đánh con. Hắn không mạnh bằng con, bị con đánh khóc.” Củ cải đỏ ghé vào trong lòng thái tử phi nhỏ giọng nói, mắt lâu lâu lại nhìn sắc mặt ngạch nương.

“Nếu đánh thắng, vậy ngươi khóc cái gì? Đánh thắng sẽ cười cho bọn hắn nghe.” Thái tử nghe được con trai trưởng đánh nhau thắng, phản ứng đầu tiên điều không phải giáo huấn hắn không coi trọng trưởng bối mà đánh nhau, ngược lại là đắc ý củ cải đỏ đánh thắng.

Thái tử phi trừng mắt liếc thái tử, “Có người dạy củ cải đỏ như ngươi vậy sao? Ngươi còn dám nói tình huynh đệ giữa ngươi và các a ca khác không tốt a.”

“Củ cải đỏ, con đánh mười lăm thúc, có xin lỗi không?” Thái tử phi cầm cánh tay béo mập của củ cải đỏ, trên đó còn có mấy dấu răng nhỏ, cánh tay trắng noản lại lộ dấu răng hồng hồng, vừa nhìn đã biết do tiểu hài tử cắn.

Củ cải đỏ lắc đầu, “Thập ngũ thúc cũng cắn ta.”

“Vậy là con khóc đau sao?” Thái tử phi đưa ngón tay ra xoa nhẹ chỗ bị cắn.

“Ngạch nương, vì sao thập ngũ thúc và thập lục thúc không chơi cùng ta?” Củ cải đỏ lại lắc đầu, nói đến đây, cái miệng nhỏ nhắn mêu mếu rất là ủy khuất.

“Đó là…” Đố kị ngươi! Thái tử ở lúc thái tử phi đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn thì đem ba chữ này nuốt trở vào bụng.

Thái tử phi tự nhiên biết thái tử muốn phát biểu cái gì, củ cải đỏ là hoàng tôn được Khang Hi mang theo bên người, tuy rằng thời gian không dài, thế nhưng trong ngày thường đi đến sở a ca cùng thập ngũ a ca và thập lục a ca chơi, ở lúc hai người tiểu a ca cần a mã nhất lại phát hiện cháu nhỏ của mình mỗi ngày có thể thấy hoàng a mã (Khang Hi), còn có thể được hoàng a mã ôm vào trong ngực, tiểu hài tử đối với loại ghen tỵ này biểu hiện trực tiếp nhất chính là không chơi với ngươi. Thế nhưng thái tử phi không muốn đem lời nói thật nói cho củ cải đỏ, miễn cho củ cải đỏ sau này ở trước mặt thập ngũ a ca và thập lục a ca sẽ dưỡng thành một loại tính tình cao ngạo ra vẻ hơn người, trực tiếp đắc tội hai vị a ca.

Thái tử thấy thái tử phi muốn cùng củ cải đỏ nói chuyện phải trái, không còn chuyện gì cần hắn, ngẫm lại muốn đi có việc, “Ngươi đã muốn dạy nó, phải dạy tốt một chút, ta đi sở a ca một chuyến, nhìn hai đứa nhỏ, thuận tiện đi tìm lão tứ.”

“Ngươi làm ca ca, đừng nên la hét hai người tiểu đệ đệ, sẽ không có chuyện gì, được chứ?” Thái tử phi thấy thái tử muốn đi sở a ca, sợ thái tử muốn đi trút giận cho củ cải đỏ, vội hỏi, với khí lực của củ cải đỏ, thập ngũ a ca nhất định là bị đánh, thái tử lại đi giáo huấn một hồi không chừng sẽ xảy ra chuyện, có lẽ sẽ chọc ai đó mất hứng.

“Ngươi xem cô là người thích khi dễ người khác như vậy sao? Cái gọi là huynh trưởng như cha, mặc dù cô không phải đại a ca, nhưng vẫn là trưởng bối, quan tâm nhiều đến đệ đệ cũng là nên làm.” Thái tử hướng thái tử phi khoát tay một cái, tiểu a ca vẫn không sao cả, hắn chiếu cố một chút, hoàng a mã cũng sẽ nghĩ hắn đối với huynh đệ hòa thuận, cớ sao không làm?

Tâm tình thái tử rất khoái trá mà ra khỏi tẩm điện thái tử phi, đi không xa mới vội nhớ tới, thái tử phi còn không có nói với hắn chuyện có thai sao! Thế nào hai người nói nói cư nhiên lại đem việc này quên mất, thái tử phi thật đúng là biết nói lảng.

Mà thôi, chờ thái tử phi muốn nói rồi lại tìm cái kia phương thái y hỏi trước một chút tình huống, không thể thật để cho thái tử phi lừa gạt.

“Ừ, quả thật là vận đen vừa qua, chuyện tốt đã tới rồi.” Thái tử nhìn lên bầu trời quang, lẩm bẩm, vừa đi vừa đối với Hà Ngọc Trụ nói rằng, “Có rãnh rỗi đi hỏi thăm trong kinh thành có cái nước hoa gì hoặc là đồ chơi gì mới mẻ, nhớ kỹ mua về Dục Khánh Cung.”

“Vâng.” Hà Ngọc Trụ vô ý thức đáp, chờ hoàn hồn sau mới muốn cắn lưỡi, vừa âm thầm thấy kỳ lạ, thái tử gia lúc nào lại để ý đến nước hoa? Đây chính là cống vậy, sao có thể ở bên ngoài tìm được? Đồ chơi mới mẻ gì mà thái tử gia chưa thấy qua, tìm trở về thái tử có thể để mắt đến sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hóa ra các ngươi đều nhớ sâu thiếu nợ a, oh cắn lưỡi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.