CHƯƠNG 33. BỌ CHÉT
Edit: Koliz
Sắc mặt Úc Lâm Phi nhìn qua thật sự không tốt, một đêm không ngủ cộng thêm chạy khắp nơi, trên cằm đã mọc lên một lớp râu mỏng, trong hốc mắt cũng thấy được một tầng mờ mịt.
“Lâm Phi…” Thời điểm Tô Duy Hi chứng kiến Úc Lâm Phi vào buổi chiều sau hôm tìm được Tiểu Hắc, phát hiện người hảo hữu yêu sạch sẽ rõ ràng còn có bộ dạng vừa rời khỏi bệnh viện.
“Duy Hi.” Thanh âm Úc Lâm Phi rất nặng nề, giọng cũng rất khàn, trong ngữ khí của hắn mạc danh tràn ngập thống khổ, còn có nỗi u oán ngầm khiến cho Tô Duy Hi chợt rùng mình.
“Tiểu Hắc có bọ chét.” Úc Lâm Phi lại bắt đầu lặp lại ngôn ngữ bi thương trong lòng hắn: “… Có biện pháp nào giải quyết trực tiếp không?”
itsukahikari.wordpress.com
“…” Tô Duy Hi nhìn bộ dạng dở chết của Úc Lâm Phi mà thở dài, vừa buồn cười lại vừa tức nói: “Nếu không phải do cậu làm mất Tiểu Hắc, có sẽ có bọ chét sao, Úc Lâm Phi cậu chẳng phân rõ trái phải gì cả, huống hồ bọ chét cũng không phải việc gì lớn, đến phòng khám dùng dung dịch Ryan liền giải quyết xong.”
“Đó là cái gì?” Nghe thấy có biện pháp giải quyết, ánh mắt Úc Lâm Phi lập tức lóe sáng.
“Một loại thuốc nước loại bỏ bọ chét, bất quá hiện tại Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ, lượng thuốc là một vấn đề.” Trong giọng Tô Duy Hi tràn ngập bất đắc dĩ: “Cậu có thời gian dãn nó đến phòng khám, tôi sẽ căn cứ vào thể trọng của nó để phối thuốc.”
“… Tô Duy Hi tôi yêu cậu cết mất.” Úc Lâm Phi thỏa mãn.
“… Tiểu Hắc vì cái gì lại có bọ chét chứ, hiện tại nhìn nó bẩn bẩn như vậy có thể tắm rửa sao.” Nhìn Văn Trình nằm sấp ngủ khò khè trên tấm chăn, Úc Lâm Phi tiếp tục hỏi người cố vấn hảo hữu của mình.
“Trong bụi cỏ bên ngoài rất dễ dàng nhiễm bọ chét.” Tô Duy Hi nghĩ nghĩ: “Cậu chỉnh khí ấm vừa phải một chút, dùng nước ấm tẩy rửa thân thể quan một lần không thành vấn đề, bất quá phải chuẩn bị tốt máy sấy, đừng làm cho Tiểu Hắc lạnh, nó vừa mới tiêm vacxin phòng bệnh, theo lý thuyết không nên tắm rửa, nhưng nếu để nó tự xử lý thân thể, khả năng sẽ khôgn được sạch sẽ bằng.”
“Tôi thấy Tiểu Hắc nhiễm bọ chét hẳn phải có ẩn tình khác.” Úc Lâm Phi chống cằm, nheo mắt lại: “Khẳng định là Tiểu Hắc giao lưu với cái bằng hữu không nên nào đó… mới bị lây bệnh bọ chét.” (Có mùi giấm thoang thoảng đâu đây…)
Được rồi, nghe xong lời này của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi rốt cuộc đã hiểu đôi chút lý do Úc Lâm Phi phát điên, nguyên lai Úc Lâm Phi tên cuồng mèo chết tiệt này phát điên không phải vì Tiểu Hắc có bọ chét, mà là vì mèo nhà hắn ở sau lưng hắn nhận thức một con mèo khác?? Cái này rốt cuộc là muốn nháo thế nào a a a a!!
Đương nhiên, nếu nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt Tô Duy Hi tuyệt đối khôn nhìn ra nội tâmy đang điên cuồng thổ tào, trong lúc nhất thời phát hiện ra ‘chân tướng’, cả thể xác lẫn tinh thần Tô Duy Hi đều mệt mỏi, có lẽ để Úc Lâm Phi nuôi mèo ngay từ đầu đã là sai lầm… Y nhất định phải đi tìm Hà Dịch hảo hảo tâm sự…
“Trước tôi đi tắm rửa một cái, khốn nạn.” Ngáp một cái, Úc Lâm Phi không khách khí nói: “Lúc cậu trở về đừng quên đóng cửa lại.”
“… Được.” Tô Duy Hi bóp trán.
Vì thế sau khi Tô Duy Hi đi mất, Úc Lâm Phi tắm rửa, lưu lại một mình Văn Trình, à không, là một con mèo nằm ở trên chăn, thỉnh thoảng duỗi móng tay ra gãi gãi mặt của mình… A… Ngứa quá a.
Nước ấm, máy sấy, khăn mặt, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. (và sau đây là một câu chuyện kinh dị với mèo:))
Nam nhân mặc một cái tạp dề màu vàng nhạt, biểu tình dị thường kiên nghị, tay trái hắn mở vòi nước nóng, tay phải… Gắt gao bắt lấy một con mèo màu đen.
Một cái màu đen, nhìn qua còn rất nhỏ, không ngừng dãy dụa… mèo.
“Đừng chạy, ngươi không chạy thoát được đâu.” Nam nhân mặt đầy dữ tợn, hắn cười lạnh cầm vòi nước nóng chiếu vào chiếc khăn mặt đã chuẩn bị tốt, dùng nước làm ướt khăn mặt.
“Meo Meo Meo Meo!!” Kêu vô cùng thê thảm, bộ dáng meo con lúc này quả thực khiến người thương tâm người rơi lệ, nếu không biết còn tưởng có người muốn đem da của cậu lột ra.
“Ngươi trốn không thoát đâu.” Nam nhân buông vòi nước nóng xuống, sau đó cầm khăn mặt lôi mèo con không kịp chạy trốn để trên người.
“Meo.” Con mèo đang giãy dụa nháy mắt liền dừng… Cậu chung quy… Chạy không thoát.
“Ha ha ha.” Nam nhân nở nụ cười sáng lạn.
Được rồi, đây là tình hình chân thực lúc này giữa Úc Lâm Phi và Văn Trình.
“Kỳ thật tắm rửa rất thoải mái.” Đem máy sưởi trong nhà điều chỉnh đến độ có thể mặc áo cộc tay trong nhà, Úc Lâm Phi đem nước ấm đã điều chỉnh vừa phải dội lên người mèo con đang hấp hối nhà mình: “Đúng không, Tiểu Hắc?”
“Meo.” Văn Trình tiếp tục hấp hối.
itsukahikari.wordpress.com
“Ha ha ha, ngươi nhìn xem cái dạng này của ngươi, giống như là một tiểu quái vật.” Úc Lâm Phi vô tình đả kích tâm tình đã rất sa sút của Văn Trình: “Cọng lông đều rủ xuống á ~~~~”
… Úc Lâm Phi, ngươi có biết bộ dạng của người bây giờ rất giống một ông chú quái dị hay không, Văn Trình yên lặng thổ tào.
“Ân, Đằng Phong Vũ còn mua khá nhiều, có cả sữa tắm chuyện dùng cho Tiểu Hắc a.” Úc Lâm Phi mặt đầy hào quang mẫu tính: “Đến, kì cọ Tiểu Hắc một chút…”
… Cơm, ta thật sự nhớ ngươi, Văn Trình trong tay Úc Lâm Phi vẫn không nhúc nhích.
Ngay lúc Văn Trình bị ước làm ướt nhẹp, trên người đầy bọt xà phong nổi lên, tâm tình Úc Lâm Phi bị bọ chét quấy rốt chợt biến mất, hắn như là đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi đến bồn rửa mặt cầm lên gì đó.
… Hắn muốn làm gì? Văn Trình mặt không biến sắc, nhưng mà thời điểm Úc Lâm Phi xoay người, Văn Trình liền hiểu được tên hỗn đản này đi lấy cái gì… Hắn cư nhiên lấy cái gương a a a a a!
“Đến, Tiểu Hắc, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi có bao nhiêu ngốc.” Úc Lâm Phi vẫn như trước mặt đầy tươi cười.
… Bên trong là một con,,, quái vật. Ô ô ô… Lông mao nhung nhung của cậu đâu mất rồi, ô ô ô… Vì cái gì cái đầu lại to như vậy… Thật đáng sợ a… Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt đả kích nghiêm trọng, Văn Trình phát ra một tiếng meo ô vô cùng thê thảm.
“Tiểu Hắc ngươi vẫn ổn chứ.” Nhìn đến phản ứng của Văn Trình, Úc Lâm Phi bỗng cảm thấy có một chút hối hận…
“…” Văn Trình quyết định chiến tranh lạnh với tên hỗn đản Úc Lâm Phi này.
“Kỳ thật rất đáng yêu.” Úc Lâm Phi cười gượng.
“…” Văn Trình mặt không đổi sắc.
“Thật sự.” Nói ra những lời chính mình cũng không tin tưởng được, mặt Úc Lâm Phi đầy thản nhiên: “Tiểu Hắc hư vậy ca ca cũng thích, ân, thơm tho ngào ngạt đáng yêu nhất…”
“…” Văn Trình tiếp tục mặt không đổi sắc.
“… Tiểu Hắc… ca ca sai rồi.” Úc Lâm Phi quyết định nhận sai: “Ngươi meo một tiếng đi…”
“…” Văn Trình vẫn là mặt không chút đổi sắc.
Úc Lâm Phi lúc này rốt cuộc nhận ra, hắn… với con mèo ngạo kiều nhà hắn… đã đắc tội.
Đắc tội mèo ngạo kiều tinh nhân chính là một vấn đề đáng sợ, vô luận Úc Lâm Phi có đùa thế nào, khuân mặt mao nhung nhung củaVăn Trình đều không đổi sắc, một bộ biểu tình ta lười nói chuyện với ngươi.
Sợ làm lạnh mèo nhà mình, Úc Lâm Phi đành phải tẩy trừ sạch sẽ Văn Trình trước, sau đó dùng khăn mặt lau khô nước một lần, dùng máy sấy thổi Văn Trình về bộ dáng mao nhung nhung.
“… Ngươi nói, tại sao ngươi lại không yêu thích tắm rửa.” Sấy lông cho tiểu tổ tông nhà mình, Úc Lâm Phi than thở, sau đó sờ sờ lông tơ hắc sắc có xúc cảm vô cùng tốt của Văn Trình: “Tiểu Hắc sợ nước?”
Kỳ thật Văn Trình cũng không biết vì sao cậu sẽ không thích tắm rửa… Trên lý thuyết mà nói, nội tâm cậu là người nên căn bản không giống mèo bình thường sợ tắm rửa a, nhưng cũng không biết vì cái gì, khi Úc Lâm Phi bỏ cậu vào trong nước… Cậu vẫn không thể ức chết được nỗi khủng khoảng dâng trào, chẳng lẽ… cậu đã bị đồng hóa với khối thân thể này?
Lại liên hệ với hành động trước đây của mình, Văn Trình rốt cuộc kinh ngạc thấy chình mình có chỗ không thích hợp… Cậu rất dễ tạo thành thói quen sinh hoạt của mèo…
“Thật nhiều bọ chét.” Nhìn trong bồn nước có những điểm nhỏ trôi nổi, Úc Lâm Phi không phát hiện Tiểu Hắc bất thường, hắn hít một hơi sâu, cảm giác nhìn thấy bọ chét này thật giống như bị một cái móng vuốt gãi vào trong tâm… Lại vừa ngứa vừa đau, hận không thể trực tiếp hủy diệt tất cả đồ vật trước mắt.
Đơn giản Úc Lâm Phi không có bị bọ chét này nọ tẩy não, hắn đem chỗ bẩn tẩy sạch sẽ, đem Văn Trình thoạt nhìn có xúc cảm vô cùng tốt bỏ tới sô pha, sau đó chuẩn bị tẩy rửa lại đồ đạc trong phòng tắm đã bị dùng qua.
itsukahikari.wordpress.com
Ánh mắt lướt qua Văn Trình mặt vẫn như trước không thay đổi, trong lòng cư nhiên có điểm lo lắng, ai, vừa rồi không nên cười mèo nhà hắn, xem cái dạng này… Phỏng chừng lại phải hống lâu rồi.
Úc Lâm Phi một bên cảm thán lại lo lắng, vừa đi vào phòng tắm.
Lưu lại Văn Trình một mình trầm tư trên ghế sô pha.
Dọn dẹp xong đồ dùng tắm rửa cho Văn Trình, thời điểm Úc Lâm Phi quay lại phòng khách, phát hiện mèo nhà hắn vẫn còn duy trì cái tư thế kia, mặt đầy thâm trầm ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào góc tường, nếu không phải trên cái đầu bù xù kia có mấy cọng lông mao, toạt nhìn thật sự có điểm nghiêm túc.
“Nghĩ cái gì thế?” Ôm Văn Trình vào trong ngực, Úc Lâm Phi hôn hôn cái trán thơm ngào ngạt của Văn Trình: “Nghĩ xem xử lý bọ chét như thế nào?”
… Úc Lâm Phi ngươi có thể đừng vạch áo cho người xem lưng được không? Văn Trình thống hận nghiến răng.
“Hay còn đang nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của ngươi vừa rồi?” Úc Lâm Phi tiếp tục không sợ chết mà đùa, phảng phất như đã hoàn toàn quên mất việc Văn Trình vẫn còn tức giận với hắn chuyện này.
… Úc Lâm Phi, ngươi có thể tiếp tục, thật sư, Văn Trình hơi hơi nở nụ cười.
“… Ngươi đây là đang cười?” Bị bộ dạng nhếch miệng của mèo con nhà mình dọa sợ, Úc Lâm Phi không khỏi nổi một tầng da gà.
“Đừng cười, đến nói cho ca ca biết, ngươi đã chạy đi đâu?” Úc Lâm Phi lẩm bẩm: “Có bị con mèo khác khi dễ không? Buổi tối có bị lạnh không a? Có phải rất đói bụng hay không? Ai nha… Ta như thế nào lại quên cho ngươi ăn rồi!”
Nghe Úc Lâm Phi làu bà làu bàu, trong lòng Văn Trình thật sự có cảm giác nói không nên lời, bộ dáng này của Úc Lâm Phi… Cậu làm sao có thể không có cảm xúc, chính cái bộ dáng vĩnh viễn sủng nịch này, đã từng khiến cậu đắm chìm trong ôn nhu vô biên, hiện tại cậu biến thành mèo, lại chứng kiến, vẫn là bộ dáng ôn như như trước.
Cái này muốn cậu tin tưởng thế nào, Úc Lâm Phi ôn nhu như nước, và cái hung thủ giết người lãnh huyết vô cùng kia là cùng một người?? Không phải là cậu coi thường, mà là nếu một người tốt với ngươi vài năm đột nhiên làm ra việc tổn thương ngươi, ngươi sẽ tin tưởng không có ẩn tình sao? – Văn Trình không tin, cho nên cậu xem ra, nay biến thành mèo, chính là thượng đế cấp cho cậu một cơ hội, khiến cậu triệt để hiểu được, vì cái gì Úc Lâm Phi, lại giết cậu.