CHƯƠNG 50. LỬA GIẬN (2)
Edit: Koliz
Văn Trình chưa từng nghĩ tới Úc Lâm Phi sẽ tức giận với cậu vì cái loại chuyện cậu ra khỏi nhà này.
Cho nên khi Văn Trình bị Úc Lâm Phi một phen đẩy ngã trên ghế sô pha, cậu vẫn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
“Ngươi làm gì a.” Bởi vì bỗng bị đổ lên ghế sô pha nên đụng có chút đau, Văn Trình tức giận trừng mắt nhìn Úc Lâm Phi: “Đau quá ai, ngươi…” Cậu không thể nói câu kế tiếp, bởi vì ánh mắt Úc Lâm Phi quá kinh khủng…
“Ngươi đi đâu vậy hả?” Ngữ khí còn được cho là nhu hòa, Úc Lâm Phi thò tay nắm lấy cái cằm Văn Trình, nâng đầu của cậu lên: “Hửm?”
“Ta…” Văn Trình sững sờ chốc lát, trong nội tâm không biết thế nào có chút chột dạ: “Ta đi ra ngoài có chút việc, ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?”
“Có chút việc?” Bàn tay Úc Lâm Phi nắm lấy cằm Văn Trình không chút buông lỏng, hắn nhìn xuống Văn Trình: “Ngươi đã đọc tờ giấy ta ghi rồi sao?”
“Đọc a.” Văn Trình vẻ mặt ngây thơ như cún, hoàn toàn không có ý thức được Úc Lâm Phi đang giận cái gì: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Nụ cười của Úc Lâm Phi mở rộng, lộ ra hàm răng trắng nhìn Văn Trình, trong nội tâm bốc lên một trận lãnh khí: “Ngươi như thế nào cam lòng trở về?”
“Ta…” Văn Trình nghẹn lời, cậu thật sự không rõ Úc Lâm Phi tại sao phải tức giận.
“Nếu ngươi vẫn không rõ.” Úc Lâm Phi nới lỏng bàn tay bắt lấy cằm Văn Trình ra: “Vậy thì để ta cho ngươi minh bạch a.”
Sau đó, liền không có sau đó rồi.
Lúc Văn Trình bị Úc Lâm Phi gắt gao đặt trên ghế sô pha lột trần truồng, đầu vẫn một mực bị vây hãm kịp thời về đúng trạng thái, cậu ai ai vài tiếng, thời điểm phát hiện Úc Lâm Phi căn bản không để ý tới cậu mới triệt để luống cuống.
“Ngươi làm gì a.” Văn Trình ủy khuất, cậu cũng không làm chuyện gì quá phận, Úc Lâm Phi đã đối đãi với cậu như vậy.
“Làm ngươi.” Trong miệng Úc Lâm Phi lạnh lùng nhổ ra hai chữ, rồi hung hăng hôn xuống.
Văn Trình nuốt vào tiếng ô nức nở nghẹn ngào, muốn giãy dụa… Úc Lâm Phi sẽ cho Văn Trình cơ hội chạy thoát sao? — huống hồ tâm tình hắn bây giờ tuyệt đối không tính là tốt.
itsukahikari.wordpress.com
Mang theo bạo lực cưỡng chế mà yêu tuyệt không thể nói là tốt đẹp, Văn Trình tại thời điểm bị Úc Lâm Phi dùng cà vạt trói rắn chắc có ý đồ biến về hình mèo, nhưng một câu của Úc Lâm Phi lại làm cho cậu chần chờ, Úc Lâm Phi thở hổn hển nhìn Văn Trình, nói từng chữ từng chữ một: “Ngươi nếu là dám biến thành mèo, ta sẽ ném ngươi từ trên lầu, xuống, đất.”
Cái ngữ khí hung dữ kia hoàn toàn không giống đang nói đùa, lại khiến cho ý niệm biến hóa của Văn Trình chần chờ một chút, cái chần chờ một chút này… Liền chần chờ ra vấn đề rồi.
Thời điểm Úc Lâm Phi tiến vào, Văn Trình không có cốt khí khóc lên, cậu một bên nức nở một cạnh mắng Úc Lâm Phi là cầm thú, tai mèo yên lặng nằm sấp nhìn từ phía trên thập phần không có tinh thần.
Úc Lâm Phi không nói gì, hắn hôn cổ Văn Trình, nhìn bộ dáng cậu thút thít nỉ non không chút ý định nghĩ cách an ủi, xem ra hắn quá khoan dung với mèo nhà hắn, khoan dung đến mức… Tiểu Hắc thậm chí dám hoàn toàn không nhìn dặn dò của hắn.
Tình hình trôi qua, Văn Trình thút tha thút thít ngủ mất, toàn thân cậu đều đầy dấu hôn của Úc Lâm Phi, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt loang lổ, một bộ dáng bị khi dễ tới cực điểm.
Úc Lâm Phi sau khi giúp Văn Trình thanh lý tốt thân thể, liền ôm cậu đến giường, hắn nhìn Văn Trình đang ngủ say vẫn còn nhẹ giọng nức nở, nhịn không được đốt một điếu thuốc.
Không biết Tiểu Hắc tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, Úc Lâm Phi hút thuốc ngây người suy nghĩ, khóc rống nhất định sẽ có, nói không chừng còn có thể không để ý tới hắn nữa, thế nhưng tuy đại khái đoán được phản ứng của Văn Trình sẽ khá lớn, trong nội tâm Úc Lâm Phi lại không có một điểm hối hận, hắn biết rõ mình muốn cái gì, rõ ràng hơn, vì muốn nó, hắn có thể trả những cái giá lớn.
Bỏ đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, Úc Lâm Phi nằm lên giường, kéo Văn Trình vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.
Văn Trình cho là mình vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa, toàn thân cậu đều đau dữ dội, thời điểm vừa tỉnh lại thiếu chút nữa bị đau ra khóc nước mắt. Úc Lâm Phi… Đồ… Hỗn đãn… Cắn chăn, oán niệm mạnh mẽ của Văn Trình cũng sắp muốn thực thể hóa rồi…
“Tên hỗn đản này.” Thanh âm khàn giọng lầm bầm, Văn Trình hung dữ trừng mắt nhìn cái nam nhân vẫn còn nhắm chặt hai mắt, thậm chí sinh ra một loại ý tưởng hung hăng cắn cho hắn một ngụm.
“Ta… Bị…” Phát hiện bộ vị mấu chốt nào đó nóng rát đau xót, Văn Trình thoáng nức nở một phát: “Úc Lâm Phi ngươi cái đồ đại hỗn đãn!! Ngươi là biến thái sao!! Ân? Nhanh đứng lên cho ta!!”
“Đừng nháo.” Thanh âm Úc Lâm Phi lười biếng, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thuận tay ôm chầm cái cổ Văn Trình, in lại một dấu hôn ở bên trên khóe miệng của cậu: “Ngủ nhiều một chút, nghe lời.”
“… Úc Lâm Phi ngươi nhanh tỉnh lại cho ta!!!” Văn Trình phát hỏa, hắn thật sự cho là mình sẽ không tức giận sao!
“A?” Bị Văn Trình lớn tiếng gọi làm hơi chút thanh tỉnh, Úc Lâm Phi dụi mắt: “Sớm như vậy đã tỉnh?”
“Úc Lâm Phi ngươi đã làm gì với ta!!” Thấy Úc Lâm Phi còn một bộ dáng không sao cả, lỗ tai Văn Trình bắt đầu dựng lên, điên cuồng tạc mao: “Ngươi tên cầm thú này, cầm thú!”
“Ân, ta là cầm thú.” Úc Lâm Phi vẻ mặt tươi cười: “Muốn ăn chút gì không?”
“Ta mới không cần ăn, ta muốn tuyệt thực! Ta muốn rời nhà trốn đi! Ta, ta…” Tức đến rối tinh rối mù, Văn Trình nói năng lộn xộn: “Ta ghét ngươi nhất, a a a a, chán ghét ngươi đồ chết bầm!!”
“Ừ ừ, sau đó thì sao?” Úc Lâm Phi thuận mao.
“Sau đó, sau đó cái gì mà sau đó, chẳng lẽ ngươi không muốn nói xin lỗi với ta sao?” Con mắt Văn Trình đều đỏ.
“Được rồi, thực xin lỗi.” Úc Lâm Phi mỉm cười.
“… Xong rồi?” Văn Trình nghiến răng, Úc Lâm Phi ngươi không phải hơi quá hố một chút a?
“Bằng không ngươi muốn làm sao bây giờ? Ta làm cơm miễn phí cho ngươi một năm?” Úc Lâm Phi trước kia đã phát hiện mèo nhà hắn có chút ngây, hôm nay lại cảm thấy… Mèo nhà hắn không phải có chút ngốc, mà là phi thường ngốc.
“Ngươi cho rằng làm cơm một năm là có thể mua được ta?” Ngữ khí Văn Trình phẫn nộ: “Ta rẻ như vậy sao!”
“Vậy ngươi nói bao lâu?” Úc Lâm Phi vẻ mặt vô tội, được rồi, hắn không phải không thừa nhận, có đôi khi đùa Văn Trình là việc phi thường thú vị.
“Ít nhất, ít nhất mười năm a.” Văn Trình thốt ra, đợi đến lúc cậu nói ra khỏi miệng mới mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm…
“Ừ, được.” Úc Lâm Phi cười dị thường sáng lạn: “Mười năm thì mười năm.” Cho dù ngươi nói cả đời, ta cũng sẽ rất thích ý đồng ý.
“Nha…” Vừa rời giường đầu còn có chút chuyển không ra, Văn Trình nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được rốt cuộc không thích hợp chỗ nào, đợi đến lúc Úc Lâm Phi tắm rửa xong, làm cơm xong, gọi cậu rời giường ăn sáng, Văn Trình rốt cục mới tỉnh ngộ một sự thật cái tàn khốc — đậu má nguyên lai vài bữa cơm đã có thể mua cậu a a a!! Như vậy thoạt nhìn hắn thật sự rất tiện nghi… Văn Trình chán ghét bản thân bắt đầu mặc quần áo, vẻ mặt như ăn phải phân.
Úc Lâm Phi hiểu rõ tính cách của Văn Trình, mặc dù biết cậu có thể sẽ vì vậy mà náo loạn tầm vài ngày, nhưng cũng hiểu rõ kỳ thật muốn cậu quên chuyện này cũng rất dễ dàng, nhưng cái mà Úc Lâm Phi muốn cũng không phải quên, hắn nhìn ly sữa cầm trong tay, mỉm cười… Cái hắn muốn chính là, Tiểu Hắc tiếp nhận hắn.
Cũng không biết trong nội tâm Úc Lâm Phi tại tính toán cái gì, Văn Trình tiếp nhận ly sữa trong tay Úc Lâm Phi, ừng ực ừng ực một hơi uống cạn sạch sữa, sau đó thò tay cầm một khối bánh mì đã nướng chín.
“Vẫn còn giận?” Úc Lâm Phi rút khăn tay ra bang giúp Văn Trình lau sạch sẽ sữa bên khóe miệng, cười hỏi.
“Tránh ra.” Văn Trình rầu rĩ không vui, cậu ghét nhất Úc Lâm Phi rồi, hừ!!!
“Được rồi được rồi, không tức giận.” Úc Lâm Phi nói: “Hôm nay là cuối tuần, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Ngươi có thể làm cái gì ăn ngon cơ, hừ.” Văn Trình không bị thu mua đơn giản vậy.
“Ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cái đó.” Úc Lâm Phi buông tay: “Cam đoan đạt tới tiêu chuẩn tổ chức.”
“Thật sự?” Văn Trình hồ nghi nhìn Úc Lâm Phi: “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Úc Lâm Phi đáp vô cùng kiên định.
“Ta muốn ăn thịt Úc Lâm Phi kho tàu.” Văn Trình nhe răng: “Cho thêm nhiều đại hồi*.”
(*: một loại gia vị.)
“…” Úc Lâm Phi.
itsukahikari.wordpress.com
“Ta còn muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá băm viên, đậu hũ chiên gìn, canh cá, táo caramel…” Thấy rốt cục Úc Lâm Phi để cho ăn xả láng, Văn Trình lúc này mới nói ra một tràng tên đồ ăn: “Toàn bộ đều muốn!”
“Được, ta tìm giấy bút ghi lại một chút.” Úc Lâm Phi sờ sờ đầu Văn Trình: “Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi trước đi tắm đi a, thay giặt quần áo đều chuẩn bị xong rồi.”
“Ta…” Đang muốn nói đi cùng với Úc Lâm Phi ra ngoài, Văn Trình cũng cảm giác được bộ vị mấu chốt nào đó đau rát một hồi… Vì vậy lập tức xịu xuống.
“Ta đi trước.” Rõ ràng thấy được bộ dáng quẫn bách của Văn Trình, Úc Lâm Phi cố nén không cười ra tiếng, xét lấy cái tính tình ngạo kiều của Văn Trình, nếu hắn bật cười không chừng lại bốc hỏa mất.
“Đi thôi đi thôi.” Đút miếng bánh mì vào trong miệng, Văn Trình nói: “Nhanh trở về a.”
“Ừ.” Lại để Văn Trình nói lại lần nữa đồ ăn cậu muốn ăn, Úc Lâm Phi mặc quần áo tử tế đã đi ra cửa rồi, lưu lại Văn Trình một mình ngây ngốc trong phòng, lần này hắn không có tận lực dặn dò Văn Trình đừng chạy loạn khắp nơi… Chỉ bằng tình huống thân thể hiện tại của Văn Trình, cho dù cậu muốn chạy loạn đi đâu, cũng không có khí lực a.
Gặp Úc Lâm Phi đi ra ngoài rồi, Văn Trình chậm rì rì ăn cho no bụng, sau đó dùng tốc độ càng chậm nhúc nhích tiến vào phòng tắm.
Hoàn hảo có hơi ấm, Văn Trình cởi hết trống trơn nghĩ, tắm rửa mùa đông vĩnh viễn đều dựa vào dũng khí, mở nước ấm, Văn Trình đột nhiên cảm thấy một trận mê muội.
“A…” Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, Văn Trình dùng tay chống tường, từng chút từng chút theo vách tường trơn trượt ngã xuống mặt đất.
… Thật chóng mặt a… Vì cái gì lại chóng mặt như vậy… Nằm trên sàn nhà lạnh như băng, Văn Trình mở to đôi mắt mắt vô thần, thất thần nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ cậu cứ như vậy chết ở chỗ này? Cái này cũng quá…
Chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, Văn Trình đã mất đi tri giác.
Lúc Úc Lâm Phi về nhà thiếu chút nữa bị dọa ngốc, ngày hôm qua về nhà bị Văn Trình lén lút chạy ra ngoài làm cho phát hỏa, hôm nay về nhà lại phát hiện mèo con nguyên bản vui vẻ ngược lại đang đóng chặt hai mắt trong phòng tắm.
Hắn vội vàng ôm Văn Trình ra, cũng mặc kệ trên người mình cũng bị dính nước.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?” Úc Lâm Phi đặt Văn Trình lên trên giường, nhẹ nhàng lay động cậu: “Tỉnh, Tiểu Hắc?”
“A.” Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi biểu lộ lo lắng, trong miệng phun ra hai chữ: “Ta… Đói.”
“…” Úc Lâm Phi đột nhiên cảm thấy mình chính là cái loại quá ngu ngốc.