Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 32: Chương 32




Dưới sự chăm sóc chu đáo của La Tố, bốn tiểu thú lớn lên thực khỏe mạnh, nhất là A Phấn cùng Tiểu Ngốc, da lông sáng bóng vượt hẳn nhóm khế ước thú đồng loại, về phần Tiểu Hoàng, nhóm khế ước thú hệ thổ bọn nó không chú ý tới vấn đề này.

Hải Nhân Tư vì có khế ước thú nên chuyển chuyên ngành, vinh dự gia nhập vào bộ phận những kẻ cơ bắp khổng lồ. Khuê Đế cùng Khảm Tư rất hoan nghênh cậu ta, nhưng Hải Nhân Tư có chút khó xử không dám gặp Khuê Đế, nguyên nhân vì sợ Khuê Đế nhắc tới chuyện La Tố.

Chức nghiệp của Phân Địch thì không có gì thay đổi, bởi vì năng lực Ngốc Ngốc thú vẫn còn là một điều bí mật, lão sư không biết phân cậu vào chức nghiệp nào nên cứ tiếp tục để nguyên.

Khoảng thời gian này, cả trường đều bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi đấu Tam học viện, dự tính là ngày 5 tháng sau sẽ bắt đầu, vì thế sân bãi cùng công trình được chuẩn bị ráo riết.

Hải Nhân Tư cùng Phân Địch cũng đi báo danh, chỉ có Milan vui vẻ làm người xem, La Tố không tham gia, nhưng cậu cũng bận muốn chết, Uy Nặc bỏ dở chương trình học vốn có, chuyển sang phần trị liệu khế ước thú bị thương, anh nói nếu có khế ước thú bị thương sẽ có các thiết bị chuyên ngành chăm sóc, nhưng nếu chỉ là những vết thương nhỏ thì bọn họ sẽ là người phụ trách xử lý khẩn cấp.

“Nói đơn giản thì trong một tháng tiếp theo, các em phải học được cách xử lý cho các loại khế ước thú bất đồng.” Uy Nặc tính toán thời gian, một tháng hẳn là đủ rồi, dù sao bọn họ cũng không có cơ hội sờ vào nhóm khế ước thú quý giá, bọn nó đều có bác sĩ riêng cả.

La Tố kiếp trước là bác sĩ thú y, tuy khế ước thú ở đây cùng nhóm động vật trong quá khứ có chút khác biệt, nhưng nguyên lý trị liệu khẩn cấp vẫn giống nhau, mặc khác cậu còn một ưu thế là thông qua lực tinh thần biết được khế ước thú khó chịu ở đâu, vì thế La Tố tiến bộ rất nhanh.

Tốc độ Tạp Kì Ân so với La Tố thì chậm hơn nhiều, mặc dù thiên phú làm dưỡng viên không tệ nhưng chỉ giới hạn trong việc chăm sóc khế ước thú mà thôi, hơn nữa cậu ta còn một khuyết điểm rất lớn, sợ máu.

“Quên đi, Tạp Kì Ân, em không cần học băng bó, học mấy kỹ năng xử lý khẩn cấp khác là được.” Uy Nặc cũng không còn cách nào, anh chuyển địa điểm học từ trường qua một bệnh viện nhỏ, nơi này ngày nào cũng có khế ước thú bị thương được chuyển vào, vì là bệnh viện nhỏ nên đa số đều là vết thương nhẹ, dưới sự giám sát của anh, hai học trò bắt đầu luyện tập.

“Thật…… thật xin lỗi………” Tạp Kì Ân sắc mặt tái nhợt, đầu vẫn còn choáng váng nên nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Trò sao vậy? Sắc mặt kém quá.” Uy Nặc có chút kì quái liếc La Tố: “Đừng nói với tôi, trò cũng sợ máu.”

“Không phải.” La Tố thuần thục bôi thuốc cho bé hỏa hầu trước mặt, động tác quấn băng vải không hề có điểm sai lầm, điều này làm Uy Nặc có chút kinh ngạc, trình độ này….. đổi lại là anh cũng không làm tốt đến vậy, học trò này quả thực luôn mang ngạc nhiên đến cho anh.

Bởi vì thay đổi địa điểm học nên La Tố không thường xuyên tới rừng nhân tạo, bất quá chỉ cần có thời gian rảnh, cậu sẽ đi một lần, tranh thủ thăng cấp cho huyễn nhãn thú. Bất quá thời gian sai biệt nên cậu không gặp được cự lang.

Sau lần gặp mặt trước, Tư Lôi Tạp thỉnh thoảng cũng gửi thư cho cậu, tỷ như hỏi xem ‘hôm nay thế nào’ linh tinh, lúc đầu cậu còn trả lời, sau đó số lần ngày càng ít, tuy không nghĩ đối phương là người xấu, nhưng cậu vẫn có chút để ý về tin tức tra được ngày đó.

Cuộc thi Tam học viện ngày càng tới gần, thủ pháp xử lý vết thương của La Tố cũng ngày càng tăng, đã khôi phục một phần của kiếp trước, bất quá có một chuyện làm cậu để ý.

Ngày đầu tiên xử lý vết thương cậu phát hiện, lúc mình nhìn thấy máu tươi cơ thể sẽ hơi khó chịu một chút, tuy không nghiêm trọng như Tạp Kì Ân nhưng quả thực có cảm giác ghê tởm.

La Tố không sợ máu bởi vì ngay cả trường hợp máu me khủng khiếp nhất cậu cũng từng trải qua ở thời mạt thế, vì thế lí do lớn nhất là cơ thể này vốn có bệnh sợ máu, bất quá vì linh hồn của cậu nhập vào nên cảm giác của cả hai bị trung hòa.

Tuy ngửi thấy mùi máu làm cơ thể có chút khó chịu nhưng tinh thần của La Tố vốn rất mạnh, chút khó chịu này hoàn toàn có thể kiềm chế. La Tố biết cuộc thi này sẽ có không ít khế ước thú bị thương, vì thế cậu không thể lùi bước trong thời điểm này.

Chính là sau khi học được một tuần, La Tố cảm thấy cảm giác khó chịu ngày càng nghiêm trọng, nhất là lúc tối khi nằm mơ, dường ngư cậu có thể ngửi thấy mùi máu tươi, cứ như đã quay về thời mạt thế kia, khắp nơi đều là máu tươi và chém giết, mùi máu cứ quanh quẩn trong chóp mũi không tan.

“Thu~thu~~” Tiểu Hoàng lo lắng kêu lên, nó đang nằm mơ thấy mình gặp bùn đất, kết quả tinh thần của La Tố dao động làm nó bừng tỉnh.

La Tố bật dậy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mơ đầy máu me, chưa lấy lại tinh thần.

“Thu~thu~” Tiểu Hoàng nhảy vào lòng La Tố, gương mặt nhỏ nhắn dùng sức cọ cọ má cậu, làm La Tố hơi lấy lại tinh thần.

“Thật xin lỗi để mày phải lo lắng.” La Tố xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, cố gắng xóa đi bóng ma trong giấc mơ, lúc này Hải Nhân Tư cũng tỉnh lại, xoa xoa mắt hỏi: “Bạn thân, sao ngồi đó? Thấy ác mộng à?”

“Không biết nữa, xin lỗi đã làm phiền cậu, ngủ tiếp đi.” La Tố không xác định đó có thể gọi là ác mộng không nữa, nếu là ác mộng như vậy lúc trước cậu đã sống trong cơn ác mộng đó rất nhiều năm.

“Nga……..” Hải Nhân Tư lầu bầu một tiếng sau đó lại lăn ra ngủ như chết, tính tình cậu ta vốn rất tùy tiện, vì thế căn bản không hề suy nghĩ nhiều.

Hôm sau La Tố rời giường tinh thần không được tốt lắm, bất quá cậu vẫn như thường lệ đút 4 tiểu thú ăn sáng sau đó đi học, nhóm tiểu thú hôm nay rất ngoan, không ầm ĩ làm phiền La Tố, đương nhiên Tiểu Ngốc cho tới bây giờ chưa từng ầm ĩ.

La Tố uy thực xong liền mang Tiểu Hoàng tới bệnh viện nhỏ, cậu cảm thấy mình nên xin nghỉ vài ngày, tuy không biết vì nguyên nhân nào nhưng cậu cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình đang kêu gào phải tránh xa máu tươi, để có thể tiếp tục kiên trì trong thời gian tiếp theo, cậu cần phải nghỉ ngơi một chút.

“Xin phép? Ngay thời điểm quan trọng này?” Uy Nặc nhướng mi, người vốn đã không đủ, kết quả bây giờ ngay cả La Tố cũng xin nghỉ phép.

“Vâng, cơ thể không khỏe.” La Tố nói thật.

Uy Nặc liếc mắt nhìn La Tố một chút, sắc mặt quả thực tái nhợt, anh biết La Tố không lừa mình, với trình động yêu thích khế ước thú của đứa học trò này, trừ phi quả thực không chịu nổi nếu không sẽ không xin nghỉ.

“Được rồi, trò tính nghỉ mấy ngày? Tuy trình độ của em rất tốt nhưng cũng không thể lơi lỏng.” Uy Nặc rất nghiêm túc trong các vấn đề công việc.

“Ba ngày.” La Tố nói ra đáp án mình đã suy nghĩ từ trước.

Uy Nặc lập tức đồng ý, tuy một tháng xin nghỉ 3 ngày có chút quá đáng, bất quá trình độ của La Tố rất tốt, chậm ba ngày cũng không sao.

“Muốn bắt đầu nghỉ từ hôm nay không?” Uy Nặc hỏi thẳng vấn đề, vì sắc mặt của La Tố quả thực rất kém, Tạp Kì Ân đã không giúp được gì, nếu anh còn mất đi một trợ thủ, suốt cuộc thi kia chắc anh không cần ngủ nữa.

“Không sao.”

La Tố tỉ mỉ xử lý vết thương cho nhóm khế ước thú, bởi vì hôm nay không có trường hợp xuất huyết nghiêm trọng nên cơ thể La Tố cũng không quá khó chịu.

Lúc tan học, La Tố bắt gặp cự lang trên đường về, cậu có chút kinh ngạc, sao cự lang lại xuất hiện một mình trong vườn trường, chẳng lẽ nó đang tản bộ?

Cự lang ngồi xổm trước bể phun nước, nếu La Tố về ký túc xá nhất định phải đi qua chỗ này, đôi lang mâu vừa phát hiện ra cậu thì nó lập tức phe phẩy đuôi chạy tới.

Tuy lúc trước đã suy đoán đủ tình huống nhưng lúc nhìn thấy cự lang La Tố vẫn đưa tay xoa xoa đầu nó, cự lang cũng dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay La Tố, giống như đang cổ vũ cậu vậy.

La Tố vốn định dùng lực tinh thần kết nối với cự lang, từ đó suy đoán xem đối phương có phải khế ước thú thật hay không, nhưng lúc nhìn thấy động tác của cự lang thì cậu chỉ biết thở dài.

Lúc đầu cậu không dùng lực tinh thần kết nối vì đối phương là khế ước thú cấp S, lúc đó cậu không thể xác định lực tinh thần của mình có mạnh hơn đối phương hay không, mà hôm nay tình trạng tinh thần của cậu cũng không được tốt lắm, đương nhiên có lẽ đây chỉ là cái cớ cậu viện ra mà thôi, bất quá dù thế nào thì cậu cũng không hi vọng cự lang là hồn thú.

“Thật xin lỗi, hôm nay không thể chơi cùng với mày.” Trên người La Tố còn một ít sandwich từ bữa sáng, cậu nhớ rõ cự lang rất thích món này, vì thế cậu đưa sandwich cho cự lang, sau đó liền rời đi, có lẽ…… cậu cần thời gian để quyết định.

Cự lang ngậm sandwich, một đường theo đuôi La Tố, giống như hộ vệ đang hộ tống chủ nhân, La Tố định nói không cần nhưng nghĩ lại thì đành từ bỏ, cậu đối với động vật luôn khoan dung hơn rất nhiều, ít nhất thì cự lang hiện tại vẫn là hình thú.

Cự lang đưa La Tố về tới tận cổng ký túc xá, đến khi La Tố lên lầu nó vẫn ngồi xổm dưới lầu, yên lặng dùng đôi lang mâu chăm chú nhìn về hướng La Tố đã biến mất, tự như một chú chó trung thành đang xác nhận xem chủ nhân của mình có về nhà an toàn hay không.

Ngồi chồm hổm dưới lầu một chốc cự lang mới chịu rời đi, vì khế ước thú hình lang trên thế giới này không ít nên người xung quanh cũng không mấy kinh ngạc, bọn họ chỉ nghĩ Tư Lôi Tạp là Lang Vương mà thôi, vì thế thân phận của anh cũng không bị bại lộ.

Buổi tối, Uy Nặc mở màn hình kết nối cuộc gọi, có chút buồn cười nhìn Tư Lôi Tạp: “Thế nào, an tâm chưa?”

“………”

Uy Nặc đã quen với sự im lặng của Tư Lôi Tạp, vì thế giúp anh đổi vấn đề: “Sao không dùng thân phận thật?”

“Như vậy tốt hơn.”

“Ha hả.” Uy Nặc cười khẽ, Tư Lôi Tạp nhìn vậy mà thông minh, bất quá cứ vậy thì tương lai sẽ không hay ho gì, quên đi, anh cũng không thích vạch trần.

“Đừng quên, nợ nhân tình của tôi, sau này phải trả đấy.” Uy Nặc không thích làm chuyện không công.

“Trừ bỏ cự long.”

“Yên tâm đi, tôi không ngu xuẩn tới mức bảo cậu một mình đi đấu với cự long.” Uy Nặc nói xong liền ngắt liên lạc, cự long sao? Một ngày nào đó anh sẽ hoàn thành giấc mộng của mình.

***

Nghỉ ngơi 3 ngày, La Tố cũng khôi phục lại kha khá, từ giờ tới cuộc thi chỉ còn 2 tuần, hiện tại có không ít thú nhân từ trường khác tới trường nghe ngóng, câu lạc bộ báo chí trong trường lập tức túm lấy cơ hội kiếm tiền, xuất bản một bài báo cáo đặc biệt về thực lực của các đại cao thủ của Tam học viện, nghe nói vừa tung ra đã bán hết sạch.

La Tố không tham gia thi đấu, đối với sự tình này sẽ không chú ý, nhưng Hải Nhân Tư thì khác, trừ bỏ tin tức từ bài báo kia, cậu còn thu thập không ít tin bát quái từ nhiều đường dây khác.

“Không ngờ người dẫn đầu của học viện Kim Bài lần này cư nhiên là giống cái, thực sự rất kích thích a.” Hải Nhân Tư cảm thấy tự tôn của giống đực của mình bị đả kích nghiêm trọng.

“Giống đực trường kia mới bị đả kích hơn kìa.” Milan lầm bầm.

“Nghe nói đã kết hôn rồi.” Mấy ngày này Phân Địch cũng nghe được không ít tin tức về người này.

“Có gì kỳ quái đâu, mấy giống cái lợi hại luôn kết hôn rất sớm.” Milan phát biểu ý kiến của mình.

La Tố cũng nghe được tin tức về người này. Đó là một giống cái tên là Bùi Tì, thú hồn là mỹ nhân ngư, năng lực cận chiến không mạnh nhưng viễn chiến lại vô địch, tuyệt chiêu là tiếng ca mỹ nhân ngư, nói đơn giản chính là sóng âm công kích, những người có tinh thần yếu ớt căn bản không thể chống cự nổi, đừng nói tới chuyện quyết đấu, nếu không thể tới gần thì chết là không thể nghi ngờ.

“Bạn thân, trận đó cậu nhất định phải tới ủng hộ mình với Phân Địch a, tụi mình đăng kí đấu nhóm.” Hải Nhân Tư hưng phấn nói.

“Đấu theo nhóm?” La Tố nhíu mày: “Nhóm không phải cần 3 người sao?”

“Đúng đúng, lần này nhóm chúng ta nhất định có hi vọng, Hải Nhân Tư đã kéo Khuê Đế vào a.” Phân Địch nói.

“………” Nếu không phải Phân Địch nhắc tới La Tố đã sớm quên có người này, bởi vì từ lúc cậu gửi thư cự tuyệt lời tỏ tình kia, đối phương cũng chưa từng liên lạc lại.

***

Một tuần sau, người dẫn đầu của học viện cuối cùng cũng được xác định, dẫn đầu học viện Kim Cương năm nay là một tân sinh năm nhất, bất quá vị này rất thần bí, trừ bỏ biết người này là giống đực hồn thú thì không có thêm chút tin tức nào.

Cuộc thi Tam học viện chỉ còn 2 ngày thì một tin tức kinh thiên động địa càng quét cả Tam học viện, tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc của nhóm giống đực sẽ tham gia trận đấu với vai trò giám khảo.

Các thú nhân giống đực vốn đang dồn sức chuẩn bị chiến đấu nghe tin này xong thì hoàn toàn phát điên, Ôn Tư Đặc a, kia chính là thần tượng trong lòng họ, tình nhân trong tình nhân, là đức thần trong lòng bọn họ, bảo bọn họ làm thế nào không biểu hiện? Nếu biểu hiện anh dũng của bọn họ được Ôn Tư Đặc nhìn trúng thì……..

Số thú nhân ôm mộng tưởng này không ít, ngay cả Hải Nhân Tư cùng Phân Địch cũng gia nhập phái đoàn hoang tưởng, Milan thì đau đớn vì mình không tham gia ghi danh, cậu ta đã chạy tới bộ phận tổ chức vài lần, thậm chí còn dùng một đống kim loại hiếm để hối lộ lão sư ghi danh, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

La Tố bình tĩnh hơn hẳn đại đa số mọi người, cậu sợ nhóm khế ước thú sẽ bị thương quá nặng, hi vọng đến lúc đó cục diện không hỏng bét……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.