Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 44: Chương 44




Bọn La Tố sau khi xuống phương tiện phi hành xong thì lập tức chạy tới bệnh xá, trên đường đi Milan đã liên hệ với bọn Hải Nhân Tư, hẹn gặp ở đó.

Bệnh xá gần sân đấu nhất chính là nơi chữa trị cho khế ước thú, bất quá vì trận đấu làm khá nhiều học trò bị thương nên trường học phái không ít bác sĩ niệm lực tới, vì thế lúc bọn La Tố chạy tới nơi, cả bệnh xá đã chật kín người.

Phần lớn học trò chỉ bị thương nhẹ, vì thế xếp hàng chờ một lát cũng không sao, bọn La Tố vì không có người bị thương nên lập tức chạy vào bên trong.

La Tố liếc mắt đã thấy bóng cự lang bên trong phòng khám, bởi vì ngoại hình cự lang quả thực rất bắt mắt.

“Tư Lôi Tạp, sao cậu lại bị thương?” Lô Tạp có chút lờ mờ nhìn băng vải quấn trên người cự lang, người này mạnh tới mức khó tin, cư nhiên cũng bị thương sao, đúng là không thể tin nổi mà.

Cự lang không trả lời, bởi vì hình thái hồn thú không thể mở miệng nói chuyện, bất quá cho dù là hình người chỉ sợ anh cũng không thèm trả lời, vì thế cự lang bảo trì trầm mặc, chỉ dùng đôi lam mâu sáng ngời chăm chú nhìn La Tố.

“Vì bảo hộ tôi và Phân Địch.” La Tố mở miệng.

“Ạc?” Lô Tạp cùng đám Ngải Địch đều nhìn về phía La Tố, bất quá La Tố không nói thêm gì mà đi về phía cự lang, lưu loát mở thùng dụng cụ của mình.

La Tố tháo lớp băng vải xử lý khẩn cấp lúc nãy, nghiêm túc kiểm tra miệng vết thương của cự lang, nói thế nào đi nữa thì cự lang cũng vì cậu mới bị thương, cậu không thể mặc kệ nó được.

La Tố cũng không quên chuyện Tiểu Ngốc, vì thế vừa sát trùng cho cự lang vừa hỏi: “Tiểu Ngốc không sao chứ?”

“Không biết…… bác sĩ đang phẫu thuật……” Sắc mặt Phân Địch tái nhợt, cậu rất sợ sẽ mất đi Tiểu Ngốc.

“Tiểu Ngốc hẳn không nguy hiểm tới tính mạng, cậu không cần lo lắng.” La Tố dùng lực tinh thần cảm ứng tình hình Tiểu Ngốc trong phòng phẫu thuật một chút, có thể vì biểu tình của La Tố rất bình tĩnh nên Phân Địch cũng thấy an tâm không ít.

“Cái kia….. em trai đồng học, khả năng sơ cứu của cậu không thành vấn đề chứ?” Lô Tạp không thể không lo lắng, tuy thấy La Tố mặc áo blu trắng có thể phán đoán đối phương hẳn học trò của hệ chữa bệnh, bất quá chỉ mới là tân sinh năm nhất đi? Như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?

“Không thành vấn đề, bất quá tôi tôn trọng ý kiến người bệnh.” Bởi vì miệng vết thương chỉ cần khâu lại nên độ khó không lớn, kiếp trước La Tố đã xử lý không biết bao nhiêu miệng vết thương động vật như vậy, chút tiểu phẫu này không có gì áp lực.

Cự lang đồ sộ bất động ngồi xổm bên cạnh La Tố, anh thực hưởng thụ động tác La Tố giúp mình sát trùng, tuy mặt vẫn còn chút hung hãn, bất quá đôi ngươi kiên nghị lại thực nhu hòa, vì thế nghe thấy lời La Tố, cự lang trầm mặc gật gật đầu.

“Ách——” Lô Tạp bụm mặt, tuy anh đã sớm nhìn ra thái độ kì lạ của Tư Lôi Tạp dành cho em trai Ngải Địch, bất quá dùng cơ thể của mình làm vật thí nghiệm thật sự không có vấn đề gì sao? Lô Tạp thực cảm thán, bất quá nếu đương sự nói không thành vấn đề thì anh có tư cách gì phản đối.

Khâu vết thương kị nhất là xung quanh có vi khuẩn, vì thế La Tố đuổi mọi người ra ngoài, bởi vì trên người có rất nhiều vi khuẩn, trừ phi tất cả mọi người đểu tiêu độc, bất quá thế giới này có khoa học kĩ thuật phát triển rất cao nên mỗi người chỉ cần phun một chút thuốc là tiêu hết vi khuẩn.

La Tố trưng cầu ý kiến của mọi người, Milan cùng Khảm Tư sợ La Tố phân tâm nên định ra ngoài chờ, hơn nữa bọn họ cũng vừa nhận được tin từ bọn Hải Nhân Tư, vì thế ra ngoài chờ sẵn đón bọn họ.

Lô Tạp cùng Ngải Địch và Phân Địch quyết định lưu lại phòng, Lô Tạp không đi vì Tư Lôi Tạp tốt xấu gì cũng là bằng hữu của anh, nếu tay nghề La Tố thực không xong thì ít nhất anh cũng có thể ‘lụm xác’ cộng thêm cười nhạo một phen. Ngải Địch thì không tìm ra lí do để rời đi, bởi vì anh có nghĩa vụ phải quan sát em trai. Về phần Phân Địch, cậu ta đang chìm trong bi thương nên căn bản không nghe thấy La Tố nói gì.

La Tố phun thuốc khử trùng lên người mọi người, sau đó cậu bật đèn phẫu thuật, chỉnh ánh sáng, vì đèn có thể lơ lửng nên không cần người cầm.

Chuẩn bị xong hết, La Tố xử lý phần lông bên miệng vết thương, cũng tiến hành gây tê cục bộ, tiếp đó cậu xỏ chỉ y tế vào kim khâu, tiếp đó bắt đầu khâu miệng vết thương.

Có thể vì cơ thể này so với kiếp trước có nhiều tố chất, cộng thêm khoảng thời gian này chăm chỉ luyện tập nên động tác của La Tố vô cùng thuần thục, tốc độ nhanh đến mức làm Lô Tạp nhìn mà trợn mắt há hốc, này cũng quá siêu đi? Rõ ràng chỉ là những thao tác tay nhưng hiệu suất còn cao hơn bác sĩ niệm lực? Ngón tay có thể linh hoạt như vậy sao, quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt! Em trai Ngải Địch tuyệt đối là thiên tài của hệ chữa bệnh niệm lực! Không sai!

Lô Tạp đã không còn chút nghi ngờ nào nữa, Ngải Địch cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá gương mặt anh vẫn bất biến, bởi vì trong mắt anh này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Tốt lắm, tôi dùng chỉ tổng hợp, nó sẽ tự động dung hợp với da người bệnh vì thế không cần cắt chỉ.” La Tố chỉnh lí lại dụng cụ, phải nói hôm nay mang theo thùng dụng cụ là quyết định sáng suốt a.

“Ngao ô~” Cự lang không nhìn được động tác của La Tố, bất quá theo biểu tình kinh ngạc của Lô Tạp có thể đoán được vài phần, trước kia lúc ở quân bộ anh từng bị thương không ít, vì thế anh có thể phán đoán tiểu phẩu này tiến hành nhanh như vậy chứng minh tay nghề La Tố không thấp chút nào.

La Tố sắp xếp xong liền thấy cự lang dùng đôi mắt xám tro kia chăm chú nhìn mình, tuy biết trước mặt không phải cự lang chân chính nhưng La Tố vẫn theo bản năng xoa xoa đầu đối phương, mãi tới lúc làm xong cậu mới kịp phản ứng.

La Tố thu hồi tay, khôi phục giọng điệu bình thường: “Anh có thể biến về hình người, chú ý đừng vận động mạnh là được.”

Cự lang bất động, vẫn như trước trước ngồi xổm bên người La Tố, thoạt nhìn như một con khuyển canh cửa.

“Khụ khụ.” Lô Tạp ho khan vài tiếng, anh cảm thấy tới lúc mình lên sân khấu: “Em trai đồng học, có thể cậu không biết, đối với hồn thú mà nói lúc bị thương, hình thái hồn thú có thể đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương.”

“Vậy sao?” Nếu Lô Tạp đã nói vậy, La Tố tự nhiên không cưỡng cầu Tư Lôi Tạp hóa về hình người nữa, hơn nữa đối với cậu…. so với hình người, cậu càng nguyện ý ở cùng hình lang của Tư Lôi Tạp.

“Tôi gọi bọn họ vào.” Bởi vì phẫu thuật xong nên La Tố định gọi bọn Milan, cậu vừa mở cửa đã thấy Hải Nhân Tư và Khuê Đế đã tới, ngoài ra còn có cả Ôn Tư Đặc.

“Nghe nói cậu phẫu thuật cho một con đại lang đáng yêu, thuận lợi không?” Ôn Tư Đặc là người đầu tiên lách mình vào phòng, anh vừa vào Lô Tạp đã kinh hô: “Ôn Tư Đặc?”

“Chào mọi người.” Ôn Tư Đặc lễ phép chào hỏi, ánh mắt anh lướt một vòng quanh phòng sau đó dừng lại trên người cự lang, bất quá anh không nói gì, chỉ cười cười.

Hải Nhân Tư cùng bọn Khuê Đế cũng vào phòng, Lô Tạp dù sao cũng có gia thế không tồi, nhìn thấy Ôn Tư Đặc tuy có kinh ngạc nhưng rất nhanh có thể lấy lại tinh thần.

“Thật không ngờ lại gặp được tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc ở đây, dung mạo chói mắt cùng khí chất tao nhã của cậu còn động lòng người hơn trên phim.” Lô Tạp nâng tay Ôn Tư Đặc, thuần thục đặt một nụ hôn nên mu bàn tay.

“Cám ơn anh đã phóng đại như vậy.” Ôn Tư Đặc không có biểu tình phản cảm, nụ cười vẫn ôn hòa như trước, đúng là một ngôi sao hoàn mỹ.

Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều trợn mắt há hốc, hóa ra làm vậy cũng được sao? Sao lúc trước bọn họ không nghĩ tới chiêu này? Đây chính là mu bàn tay của Ôn Tư Đặc đại nhân a!

“Cái kia…… chủ nhân của ngốc ngốc thú là ai?” Một bác sĩ mặc áo blu trắng mở cửa hỏi.

“Đây, là tôi!” Phân Địch là người đầu tiên vọt tới.

“Ngốc ngốc thú đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, bất quá vẫn cần lưu lại quan sát, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ liên lạc, cậu có muốn xem nó một chút không?” Bác sĩ hỏi.

“Có, tôi muốn!” Phân Địch lập tức đi theo bác sĩ, bọn họ cách một lớp kính nhìn Tiểu Ngốc, cả người nó quấn đầy băng vải, một chút cũng không thấy được bộ dáng vốn có. Phân Địch nhìn ngốc ngốc thú như vậy, nhịn không được lại muốn khóc, bất quá cuối cùng cậu cũng nhịn xuống.

“Tiểu Ngốc nó….. nhất định rất đau, mình thực vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào năng lực của Tiểu Ngốc, kết quả, kết quả không có Tiểu Ngốc, mình chỉ là một tên chủ nhân vô dụng, mình không muốn như vậy nữa.” Tuy sắc mặt Phân Địch vẫn còn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

“Mình cũng vậy.” Hải Nhân Tư cũng nói ra lời trong lòng: “Kỳ thực không chỉ cậu, ngay cả mình với Khuê Đế cũng bất tri bất giác đặt hết hi vọng lên người ngốc ngốc thú, kì thực mình chưa bao giờ không cam lòng như vậy, trước kia mình bị người ta nói là phế vật, là ngu xuẩn, mình đều có thể mỉm cười bỏ qua, chính là hôm nay thua rồi mình mới phát hiện, mình khao khát trở nên mạnh hơn, đủ mạnh để trả hết khuất nhục ngày hôm nay cho tên Tu Lôi kia!” Hải Nhân Tư tuy cố gắng làm bình tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai nắm tay siết chặt vẫn bán đứng tâm tình của cậu.

“Yêm, yêm cũng sẽ cố gắng mạnh hơn!” Khuê Đế ở phía sau hô lớn.

Không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng, Lô Tạp cùng Ngải Địch đều bảo trì im lặng, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhóm Hải Nhân Tư, còn không tính là bằng hữu nên không thể đề nghị gì, mà La Tố thì không am hiểu an ủi người khác, vì thế cuối cùng cũng do Ôn Tư Đặc đánh vỡ trầm mặc.

“Cậu thấy thế nào? Người tên Tu Lôi ấy.” Ôn Tư Đặc nhìn La Tố hỏi.

“Rất nguy hiểm.” La Tố ăn ngay nói thật.

“Có Thao Thiết trong cơ thể thì đương nhiên nguy hiểm rồi.” Lô Tạp thả lỏng tay.

“Không phải thực lực mà là tính cách.” La Tố khẽ cụp mi, người như Tu Lôi cậu từng gặp ở thời tận thế, lúc đó phần lớn mọi người đều bất an hoảng sợ, nhưng cũng có vài tên lại cao hứng như Tu Lôi vậy. Bởi vì thế giới này, chỉ có lúc giết chóc bọn họ mới cảm thấy vui sướng cùng rung động. Gông xiềng của xã hội cũ đã áp chế con dã thú trong cơ thể, mà tang thi bùng nổ làm đám dã thú này phá gông xiềng lao ra, bọn họ không cần cố kỵ pháp luật cùng đạo đức, có thể tận tình phá hoại, giết chóc, có thể nói tận thế chính là thiên đường của những người này.

“Quả thực, ánh mắt nam nhân kia rất nguy hiểm.” Lô Tạp phụ họa nói.

La Tố cùng nhóm Ôn Tư Đặc cũng không tán gẫu lâu, bởi vì bác sĩ mở miệng đuổi người, bất quá cũng không thể trách, gian bệnh xá này đã chật kín chỗ rồi.

Lúc ra ngoài, Tư Lôi Tạp vẫn như trước bảo trì hình lang, anh gắt gao bám sát phía sau La Tố, thoạt nhìn hệt như khế ước thú của cậu vậy. Ôn Tư Đặc mang Khuê Đế ly khai trước, lúc đi anh còn liếc nhìn cự lang một chút, bất quá vẫn không nói gì cả.

Lô Tạp vốn cũng định cáo từ, chuẩn bị cùng Ngải Địch và Tư Lôi Tạp rời đi thì anh phát hiện Tư Lôi Tạp đang trong hình lang vẫn ngồi xổm bên chân La Tố, không có ý tứ muốn rời đi. Lô Tạp đau đầu, hình ảnh trung khuyển lưu luyến không muốn rời chủ nhân trước mắt là sao đây? Nói lại thì Tư Lôi Tạp rốt cuộc đã bị phục tùng thế nào a? Sao lại dễ bảo như vậy, đây thực sự là tên bằng hữu buồn tao của anh sao?

“Em trai đồng học……..” Lô Tạp tuy trong lòng rất muốn phun tào, nhưng vì bằng hữu anh chỉ có thể cố gắng: “Kỳ thực là vầy, tôi gần đây không rãnh để chăm sóc Tư Lôi Tạp, vì thế có thể phiền cậu chăm sóc cậu ta vài ngày không? Cậu xem…. cậu ta cũng vì cậu mới bị thương a.”

Cự lang tuy vẫn trầm mặc như trước, bất quá hai tai kích động run run, hơn nữa đôi mắt nhìn về phía Lô Tạp hiếm có dịp lộ ra vẻ cám ơn chân thành như vậy.

“……” La Tố liếc mắt nhìn cự lang một chút, cậu không có biện pháp cự tuyệt đối phương, bởi vì giống như lời Lô Tạp, Tư Lôi Tạp vì bảo vệ cậu mới bị thương, vì thế cậu nên có nghĩa vụ chăm sóc đối phương, nhưng mà……

“Nếu em trai đồng học không phản đối, tôi coi như cậu đồng ý nha, như vậy trước khi vết thương lành, Tư Lôi Tạp đành làm phiền cậu!” Lô Tạp nói xong liền vội vàng kéo Ngải Địch phóng đi như chớp, thoáng cái đã không thấy bóng dáng làm La Tố ngay cả chút cơ hội lấy cớ cũng không có.

Quên đi, chỉ giúp cự lang đổi thuốc vài ngày thôi mà, La Tố bất đắc dĩ nghĩ. Bất quá vẫn quá La Tố cũng tính sai một bước, cậu vốn tưởng Lô Tạp nói chăm sóc là mỗi ngày nhín chút thời gian tới phòng bọn họ đổi thuốc, vì thế lúc thấy Tư Lôi Tạp duy trì hình lang tính toán cư ngụ lâu dài ở ký túc xá, La Tố chìm sâu vào trầm mặc.

Đuổi không xong, mắng không được, đánh cũng không ổn, không chỉ như vậy còn phải chăm sóc, điều này làm La Tố lần đầu tiên nảy sinh tâm tình bứt rứt oan ức.

Bọn Hải Nhân Tư cũng hiếu kì, La Tố làm sao quen biết với Tư Lôi Tạp, đáp án là ‘Uy Nặc lão sư giới thiệu’, bọn Hải Nhân Tư cũng không miệt mài truy hỏi, bởi vì bọn họ bị trận đấu đả kích khá lớn. Phân Địch quay về nhà một chuyến để thay đổi tâm tình, còn Hải Nhân Tư thì chạy tới chỗ Khuê Đế, lí do là cùng nhau huấn luyện. Có đôi khi vì cường độ huấn luyện quá lớn, quá mệt không về phòng nổi nên ngủ luôn trong phòng tập. Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế quyết tâm muốn trở nên mạnh hơn, sau đó đả bại Tu Lôi, trả lại thù xưa. Vì thế phòng ngủ 4 người bây giờ chỉ còn La Tố cùng Milan, đương nhiên còn có thêm cự lang nữa.

Cự lang vào ký túc xá La Tố đã được vài ngày, cuộc sống của La Tố đã biến hóa tới long trời lỡ đất, nguyên nhân chính là cái ‘đuôi lang’ phía sau.

La Tố đi, cự lang đi cùng; La Tố đi WC, cự lang canh chừng; La Tố nuôi nấng khế ước thú, cự lang chủ động hiến thân chơi cùng; La Tố tắm rửa cho nhóm khế ước thú, cự lang cũng cầu được tắm chung; La Tố tra tư liệu, cự lang tiếp tục canh chừng, La Tố ngủ……

“A Tố, dù sao Hải Nhân Tư cũng không về phòng, cậu để lang ca vào phòng ngủ cùng đi.” Milan thấy cự lang mấy ngày nay đều ngồi xổm ngoài phòng La Tố mà ngủ, có chút không đành lòng.

“Lang ca…….” La Tố rất muốn biết xưng hô này rốt cuộc làm sao xuất hiện a.

“Bởi vì Tư Lôi Tạp đại nhân lớn tuổi hơn mình, hơn nữa anh ấy còn đang ở hình thái cự lang, thế nào, gọi lang ca rất kỳ quái sao?” Milan sờ sờ ót hỏi.

“Không có.” La Tố đóng màn hình ánh sáng, tính toán đi nghỉ, tuy mấy ngày nay cự lang vẫn đi theo nhưng lúc cậu nghỉ ngơi, Tư Lôi Tạp tuyệt đối không theo vào phòng, chỉ tự giác ngồi xổm ngoài cửa, giống như đang giúp cậu trông coi.

“Mình về phòng trước, lang ca còn đang bị thương cậu đừng khi dễ anh a.” Milan ngáp một cái, sau đó xoay người về phòng.

La Tố dựa lưng trên giường hơi giật mình, cậu khi dễ cự lang? Lúc nào a? La Tố khẽ thở dài, cậu nhìn cự lang thành thật đóng đô ở cửa, khoảng khắc ánh mắt chạm phải đôi bụi mâu xám tro kiên nghị kia, trái tim đột nhiên mềm nhũn…..

“Vào đi.” Ma xui quỷ khiến thế nào La Tố lại nói như vậy, đợi đến lúc muốn thu hồi thì cự lang đã phóng vào phòng, hơn nữa còn nhảy lên giường La Tố.

La Tố đỡ trán, cậu thực hối hận vì mình nhất thời mềm lòng, bởi vì cự lang rất giống A Lại nên cậu bất tri mất giác mất sức đề phòng sao……..?

La Tố nhìn cự lang, chỉ về phía giường bên cạnh của Hải Nhân Tư: “Giường của anh bên kia.”

Cự lang không di động, nó vẫn như trước dùng đôi mâu xám tro chăm chú nhìn La Tố, tuy biểu tình có chút hung hãn nhưng lại làm người ta có cảm giác thành khẩn cùng kiên trì.

La Tố biết mình không nên mềm lòng nửa, chính là lúc nhìn gương mặt giống hệt A Lại, cậu không đành lòng nói cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn: “Lần sau không được viện lí lẽ này nữa.”

Cự lang nghe vậy lập tức nằm vào ổ chăn, La Tố cũng nghiêng người nằm lên giường, sau đó kéo chăn, tắt đèn. Có thể vì cự lang nằm bên cạnh nên La Tố cảm thấy thực an tâm, giống như trở về quá khứ, lúc ở cùng A Lại…..

Sống cùng nhau, cùng trốn, cùng chiến đấu…..

Những ngày như vậy, đã không bao giờ…. xảy ra nữa…..

Buổi tối, La Tố nằm mộng, trong mộng là hình ảnh A Lại chắn trước mặt cậu, đây là cảnh tượng cậu đã thấy qua vô số lần, bất quá kết cục của giấc mộng đã thay đổi, A Lại không chết mà kiên cường sống tiếp, lúc La Tố muốn ôm chặt nó lại phát hiện A Lại lại biến thành cự lang.

La Tố bừng tỉnh, lúc tỉnh lại cậu cảm thấy bụng mình thực ấm áp, xốc chăn lên mới phát hiện cái đuôi của cự lang đang khoát lên bụng mình, giống như một tấm thảm lông xù vậy, làm người ta có chút cười khổ, chẳng lẽ nó sợ cậu bị cảm lạnh?

Cự lang lúc La Tố xốc chăn thì liền tỉnh lại, nó nhảy xuống giường chừa lại không gian rộng rãi cho La Tố, nhưng cậu không lập tức ngồi dậy mà chăm chú nhìn cự lang một chốc.

Hai ánh mắt giao nhau trong không khí, tuy không ai mở miệng bất quá bọn họ biết có vài thứ trong im lặng đã bắt đầu biến đổi từng chút một.

“A Tố! Cậu rốt cuộc cũng dậy! Bọn Hải Nhân Tư mới gửi tin nói người Tu Lôi tìm ngày đó chính là Kì Lân!” Milan lú đầu vào phòng vệ sinh hô to.

La Tố đang đánh răng, cự lang như trước ở ngoài canh chừng, bất quá hai người nghe thấy tin tức thì đều có chút bất ngờ, bất quá từ biểu cảm trên mặt La Tố cùng cự lang thì hơi khó nhìn ra.

La Tố phun nước trong miệng, sau đó mới mở miệng: “Tin tức chính xác không?”

“Tuyệt đối chính xác, người cấp trên cũng bị chấn động, nghe nói hôm nay sẽ tuyên bố tin tức lên mạng, tính toán tập hợp mọi người tìm kiếm Kì Lân, mặc khác tiên đoán sư của trường mình cũng thử một lần, kết quả giống như Mễ Nhĩ Gia.” Milan có chút kích động.

“Kết quả gì?” La Tố dùng khăn mặt lau lau, sau đó cậu giặt khăn lau mặt cho cự lang, cự lang vô cùng phối hợp ngẩng mặt lên.

“Mình cảm thấy hai người ở cùng nhau thực hòa hợp a?” Milan không diễn tả được cảm giác của mình, tuy mấy ngày nay La Tố vẫn chăm sóc lang ca như vậy nhưng hôm nay cảm giác đặc biệt tự nhiên.

Cự lang vẫn trầm mặc như trước, bị lau mặt xong nó tiếp tục như thần giữ của ngồi xổm bên cạnh La Tố, nhưng La Tố lại hỏi: “Tiếp tục nói chuyện lúc nãy.”

“Nga…….” Milan đi qua nói: “Tiên đoán sư nói Kì Lân thực sự xuất hiện trong trận đấu đó, hơn nữa còn là hướng Tu Lôi công kích, nhóm đại sư tiên tri đã liên hợp lại để tìm kiếm quỹ tích vận mệnh, sau đó sẽ suy ra các điều kiện hạn chế để mọi người tìm kiếm Kì Lân.”

“Hạn chế gì?” La Tố bắt đầu uy thực cho nhóm Tiểu Hoàng, cự lang như lệ thường tới ngồi bồi bên cạnh, kỳ thực nói là bồi chứ nó chỉ ngồi bất động một chỗ mà thôi.

“Trừ bỏ hai điểm mình nói lúc nãy thì Kì Lân ngày đó hẳn là bị thương, Kì Lân nghe thấy tiếng rống của Tu Lôi ngày đó sẽ bị xỉu hoặc khó chịu, Kì Lân bị vựng huyết, còn có lực tương tác đặc biệt đối với nhóm khế ước thú, nếu phù hợp với cả 6 điểm này thì tỷ lệ là Kì Lân rất cao.” Milan kể lại.

Đúng lúc này màn hình ánh sáng trên tay La Tố đột nhiên bùng sáng, đọc nội dung xong, La Tố khẽ nhíu mày.

“Sao vậy?” Milan tiến tới hỏi.

“Trường học gửi thông báo, tất cả á thú có xem trận đấu đó phải tới bệnh viện kiểm tra.” La Tố không muốn lãng phí thời gian tới bệnh viện, bất quá là lệnh của trường nên không thể làm trái.

“Lang ca cũng đi cùng sao?” Milan nói xong mới phát hiện mình vừa hỏi một chuyện thực ngu xuẩn, bởi vì lang ca đã ngồi xổm ở cạnh cửa, tính toán xuất môn với La Tố, bất quá……hình ảnh trung khuyển đang chờ đợi chủ nhân này là sao? Hơn nữa mấy ngày nay cậu cũng để ý vấn đề này, chỉ là vẫn chưa hỏi mà thôi.

“Cái kia……” Milan quyết định hỏi thẳng: “Lang ca thực là Tư Lôi Tạp đại nhân sao? Mình cảm thấy ảnh không giống Tư Lôi Tạp đại nhân trong tưởng tượng.”

La Tố quay đầu lại nhìn cự lang, cự lang đồ sộ bất động, không có chút xấu hổ nào khi bị hoài nghi thân phận. Bởi thế có thể đoán được da lang rất dày a……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.