Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 88: Chương 88




Sự kiện Kì Lân thức tỉnh làm cả liên minh chấn động, chính phủ mặc dù có ý muốn giấu diếm sự tình phát sinh trong cuộc thí nghiệm nhưng chuyện khế ước thú đồng loạt bạo động thực sự không thể chối cãi, hơn một nửa số dân chúng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khế ước thú đồng loạt lao ra khỏi trung tâm nuôi dưỡng, vì thế chính phủ rất khó ngăn chặn tin tức lan truyền.

Trong nhất thời, lòng tin của dân chúng đối với chính phủ và quân bộ đã sụt tới hàng thấp nhất, một lượng lớn khế ước thú mất thích làm bọn họ cảm thấy thực sự khủng hoảng. Bởi vì trong tổng số dân cư liên minh, phần trăm dân số chiếm đông nhất chính là khế thú, tiếp đó mới tới á thú và hồn thú, có thể nói một gia đình sẽ có ít nhất là một thành viên khế thú, mà số lượng lớn khế ước thú biến mất không thể nghi ngờ là lượng tài nguyên khế ước thú sẽ trở nên khan hiếm, đại biểu sau này không phải khế thú nào cũng có cơ hội để ký khế ước.

Đối với một khế thú mà nói, điều đáng sợ nhất là gì? Chính là không có khế ước thú của riêng mình, nếu không thể ký khế ước, bọn họ ngay cả 10% sức mạnh cũng không phát huy được! Trong thế giới mạnh được yếu thua này, nếu bạn yếu ớt sẽ lập tức bị đào thải!

Cho dù các thú nhân đã có khế ước thú cũng không thể tỉnh táo, bời vì bọn họ cũng có con cháu, đứa nhỏ của bọn họ cũng là khế thú, hơn nữa còn chưa ký khế ước, trong tình huống này cho dù là ai cũng không tình tĩnh được.

Nếu nói một số lượng lớn khế ước thú mất tích làm một phần dân chúng khủng hoảng, bất mãn, thì một phần khác chính là vì chuyện quân bộ che dấu sự kiện Kì Lân thức tỉnh, quân bộ đang phát sóng cuộc thí nghiệm thì đột ngột cắt ngang, vì thế hình ảnh cuối cùng dân chúng thấy chính là lồng thí nghiệm thủy tinh đột nhiên nổ mạnh, sau đó một bóng người nhiễm đầy máu tươi chậm rãi bước ra, sau đó… màn hình tối đen.

Nhóm dân chúng không phải ngu ngốc, từ sự kiện thí nghiệm đến vụ khế ước thú bạo loạn, bọn họ đương nhiên đoán được lí do vì Kì Lân đã thức tỉnh, nhưng nếu Kì Lân thức tỉnh vì sao quân bộ lại chậm chạp không chịu công bố?

Kết hợp với sự việc khế ước thú của rừng nhân tạo và trung tâm nuôi dưỡng số 2 mất tích tập thể, đáp án cũng không khó đoán, có thể quân bộ đã xảy ra tranh chấp với Kì Lân, làm Kì Lân phẫn nộ bỏ đi.

Có thể nói dân chúng đã tiến đến rất gần đáp án, phần lớn dân chúng vẫn rất phẫn nộ, họ biểu tình cùng không ngừng gửi thư để kháng nghị, yêu cầu quân bộ cho một lời giải thích cùng xử lý thỏa đáng. Đương nhiên trong số này không ít phần tử thừa dịp hỗn loạn để gây chuyện, có thể nói chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả liên minh đã chướng khí mịt mù, năm bè bảy mảng.

***

Phòng nghị sự thị chính liên hợp, mười hai vị quan lớn của quân bộ và chính phủ ngồi quanh bàn tròn, tiến hành hội nghị trong bầu không khí ngưng trọng. Trừ bỏ một màn hình lớn ở chính giữa bàn tròn, trước mặt các thành viên đều có một màn hình nhỏ, khi màn hình lớn biến hóa màn hình nhỏ cũng chuyển sang hình ảnh tương tự, lúc này trên màn hình là hình ảnh nhóm dân chúng bạo loạn.

“Tin rằng mọi người cũng thấy thế cục của liên minh hiện giờ không lạc quan lắm.” Chủ tịch quốc hội Địch Đạt Nhĩ, hai tay siết chặt đặt trên cằm, sắc mặt rất nặng nề.

“Này không phải tai họa do quân bộ gây ra sao? Các ông chẳng lẽ không có đối sách gì?” Quan lớn chính phủ đều hướng ngòi súng về phía Quỳnh Đồ và Ước Sắt Tư.

Ước Sắt Tư vốn đã chướng mắt đám nghị viên chỉ biết sống phóng túng này, thân là thiết huyết quân nhân lão lập tức lạnh mặt nói: “Quân đội vốn đã đạt thành hiệp nghị hữu hảo với Kì Lân, không biết tên nào xấu bụng đâm ngòi thổi gió sau lưng xúi giục Tề Đức cùng Y Nhĩ Gia bức bách Kì Lân thức tỉnh, vì thế cục diện mới thành thế này.”

“Hừ, nhưng nó thực là Kì Lân sao? Đừng quên! Theo số máu mà thiếu niên kia lưu lại lúc đó, chúng ta không hề đo lường được bất cứ linh hồn vật chất nào!”

“Thế… ông muốn nói một thiếu niên có thể thao tác vạn thú vẫn chưa đủ chứng minh mình là Kì Lân? Đây là lí do ông kích động Tề Đức cùng Y Nhĩ Gia à?” Đại tướng quân đội nhịn không được rống lên.

“Chúng ta đâu có nói vậy!” Nhóm quan lớn chính phủ vì muốn chối bỏ quan hệ nên cả đám lập tức kích động phản bác.

Ngay lúc hai bên tranh cãi kịch liệt, đột nhiên một tiếng ho khan đánh gãy bầu không khí khẩn trương.

“Đã đến nước này mọi người còn tranh cãi? Hiện giờ chúng ta đã cùng ở trên một chiếc thuyền, không bằng nghĩ biện pháp giải quyết trước đã.” Pháp Phi Tư mở miệng nói.

“Hừ, nếu không phải ông nội cậu nâng đỡ thì lúc nào mới tới phiên loại tiểu bối như cậu lên tiếng? !” Nghị viên Lí Lan Tạp chịu không nổi khi bị tiểu bối tính toán, vì thế giọng điệu rất khó chịu.

Pháp Phi Tư nghe vậy, bất đắc dĩ buông tay, bất quá lúc cúi đầu ánh mắt anh ta có chút âm y xẹt qua.

Tuy Pháp Phi Tư bị chỉ trích nhưng lời anh ta vừa nói cũng làm mọi người lùi một bước, vì thế hội nghị lại tiếp tục tiến hành.

“Pháp Phi Tư nói đúng, liên minh đang đứng trước cửa ải khó khăn nhất từ trước tới giờ, bất luận mọi người có mâu thuẫn gì, bây giờ phải vứt bỏ hết, toàn lực vượt qua cửa này.” Địch Đạt Nhĩ trầm giọng nói.

Cả phòng nghị sự im lặng, tuy không ai phụ họa bất quá loại trầm mặc này chứng tỏ mọi người đều ngầm đồng ý với lí do thoái thác của Địch Đạt Nhĩ, giai đoạn hiện giờ liên minh không thể thừa nhận bất cứ trận nội chiến cùng biến cố nào nữa.

“Nếu không ai phản bác thì hội nghị tiếp tục đi. Trước mắt nhiệm vụ ưu tiên nhất bây giờ có 3 hạng mục, thứ nhất là phải hòa giải với Kì Lân, nhớ kĩ là hòa giải! Đối phương có được một lượng lớn khế ước thú hậu thuẫn, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chúng ta lại đi theo vết xe đổ của Tề Đức và Y Nhĩ Gia. Chuyện này tôi giao cho bộ ngoại giao, nếu cần thiết có thể xuống tay với thân nhân và bằng hữu của Kì Lân, mặc khác Ước Sắt Tư, bên tôn tử của ông có tin tức gì lập tức báo cho tôi và bộ ngoại giao ngay lập tức.”

Ước Sắt Tư không hề đáp trả, lão chỉ căng mặt tỏ ý lão già này đã nghe thấy rồi, dù sao thời điểm này nếu đáp ứng đúng là rất đần.

May mà Địch Đạt Nhĩ cũng không truy cứu, chỉ nói tiếp: “Nhiệm vụ thứ 2 là giữ gìn trị an cùng trấn an tình tự của nhóm dân chúng, chuyện này vẫn giao cho quân bộ phụ trách, nếu không làm được thì nộp lại binh quyền đi, nhớ kỹ! Đừng làm tôi thất vọng thêm nữa!”

“Nhiệm vụ cuối cùng, Pháp Phi Tư, giao cho cậu hoàn thành.” Địch Đạt Nhĩ nhìn về phía Pháp Phi Tư.

“Rất vui được cống hiến sức lực.” Pháp Phi Tư nhìn Địch Đạt Nhĩ gật đầu.

“Tốt lắm, quân bộ hiện giờ rất cần chiến lực, trừ bỏ Thao Thiết Tu Lôi, Ma Lang Tư Lôi Tạp, còn 4 vị hoàng thú (đứng đầu) của học viện củng nên góp sức vì liên minh, cậu là đổng sự của học viện thú hoàng, nhiệm vụ thuyết phục bọn họ giao cho cậu, làm được không?”

“Tuy không thể cam đoan có thể thuyết phục được tất cả nhưng tôi sẽ cố hết sức.” Pháp Phi Tư cẩn thận trả lời.

“Phải thuyết phục được toàn bộ.” Địch Đạt Nhĩ căn dặn xong, một lần nữa hướng ánh mắt về phía màn hình ánh sáng ở trung tâm: “Hội nghị tới đây thôi, còn nghi vấn gì không?”

Địch Đạt Nhĩ vừa dứt lời, màn hình liền chuyển sang hình ảnh mười hai ô vuông không có ý kiến, Địch Đạt Nhĩ chỉ tay lên màn hình ánh sáng của mình, chọn nút kết thúc.

“Tan họp!”

Màn hình trung tâm nhanh chóng biến thành quan hạt, biến mất trong không khí, mười hai màn hình nhỏ cũng theo trình tự, từng cái từng cái tối sầm lại.

***

Tu Lôi bắt chéo chân nghiêng người dựa vào lồng năng lượng đặc biệt giam giữ Ôn Tư Đặc, ngón trỏ thon cùng ngón giữa thon dài kẹp một điếu thuốc, cổ áo vốn luôn được kéo cao vì hút thuốc nên hiếm có dịp kéo thấp xuống một chút, tư thế tỏa ra chút lười biếng cùng ngang ngạnh.

Màn hình ánh sáng giữa không trung đang phát lại hình ảnh thí nghiệm ngày đó, Tu Lôi không nói gì, chỉ yên lặng hút thuốc, làn khói lượn lờ làm gương mặt cậu ta càng tăng phần mông lung, nguy hiểm cùng thần bí.

Mãi đến lúc đoạn phim chiếu hết, Tu Lôi mới mở miệng: “Thế nào, thú vị không?”

“Tin cũ rồi.” Ôn Tư Đặc cùng Tu Lôi cũng có thể xem là ‘quen biết đã lâu’, vì thế Ôn Tư Đặc đã sớm không còn sự khách khí lúc ban đầu gặp Tu Lôi nữa, Ôn Tư Đặc một tay chống cằm, nhếch khóe miệng nói: “Cậu đến tìm tôi, hẳn không phải chỉ để tôi xem đoạn phim này đi? Để tôi đoán thử xem, là mệnh lệnh của Pháp Phi Tư? Hay là…. Cậu cũng bắt đầu rục rịch?”

“Rục rịch? Ha ha!” Tu Lôi ngửa mặt lên trời cười to: “Quả thực đang rục rịch! Ta lúc trước đã nói rồi, nếu một ngày nào đó Kì Lân thức tỉnh, cho dù là chân trời góc biển ta cũng tìm giết cậu ta!”

Ôn Tư Đặc nghe vậy, cười khẽ: “Sự tình này không cần báo cáo với tôi, hay là… cậu hi vọng tôi cản cậu?”

Ôn Tư Đặc căn bản không lo lắng cho an nguy của La Tố, từ lúc nhận được khế ước thú La Tố mang tới cho mình, anh đã hiểu rõ, La tố tuyệt đối không đơn giản như anh tưởng, lần này rời khỏi liên minh không hẳn là chuyện xấu, hơn nữa…

“Kỳ Lân thật đã thức tỉnh rồi sao?” Ôn Tư Đặc lại cười sâu hơn, tiếng nói ôn nhu thanh nhuận lại có sức mạnh mê hoặc lòng người: “Nói cho cậu biết một chuyện, A Tố trước khi thức tỉnh đã có năng lực thao tác khế ước thú.”

Hai tròng mắt Tu Lôi một khắc này đột nhiên co rút, bất quá cậu ta rất nhanh liền cười to: “Anh nghĩ nói những lời này tôi sẽ tin tưởng sao?”

“Đó là chuyện của cậu, tôi chỉ nể tình hợp tác giữa chúng ta mới nhắc nhở cậu chút thôi.” Ngữ khí Ôn Tư Đặc thực bình thản, giống như anh căn bản không hề lo lắng Tu Lôi sẽ tìm La Tố gây chuyện.

“Nhắc nhở? Đừng chọc người ta chết cười.” Ta Lôi chậm rãi phun ra ngụm khói cuối cùng: “Đừng quên, anh dựa vào ai mới được bình an vô sự đến hôm nay.”

Tu Lôi dập tàn thuốc, xoay người đi ra cửa: “Đừng vọng tưởng muốn phẩy sạch quan hệ với ta, anh nợ ta, cho dù trả cả đời cũng không đủ!”

Ôn Tư Đặc không lên tiếng, thẳng đến khi Tu Lôi ra cửa, anh mới xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt hỏi: “Không nói ra ý đồ chân chính không sao cả à?”

“Ha ha.” Tu Lôi nhếch môi: “Tình nhân đại chúng của liên minh, đoán thử xem?”

“Quân bộ muốn lợi dụng tôi để xoay chuyển Kì Lân?”

“Nếu biết thì mau thu lại nụ cười ghê tởm của anh đi, ta nghĩ rất nhiều quan lớn liên minh không ngại động thủ động cước lúc thẩm vấn anh đâu!” Tu Lôi tự nhiên có chút buồn bực.

Ôn Tư Đặc có chút ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nhịn không được phốc xích một tiếng, cười khẽ: “Cậu đang lo lắng cho tôi sao?”

“Lo lắng? !” Tu Lôi nheo lại đôi ngươi đỏ như máu: “Đừng có lầm, ta chỉ nhắc nhở anh đừng có kéo chân ta thôi! Nếu anh còn định nói mấy chuyện dư thừa nữa thì ta không ngại tự tay đưa anh xuống địa ngục đâu!” Tu Lôi đá cửa rời khỏi nhà tù.

Ôn Tư Đặc nhìn cánh cửa đáng thương của nhà tù, không chịu nỗi tra tấn đã vỡ nát, khóe môi không ngừng nhếch lên, ngọn đèn màu trắng phản chiếu ảnh ngược trong con ngươi màu xám, lạnh lùng sáng bóng chiếu ra ngoài, kết hợp với biểu tình ôn nhu, rất hài hòa nhưng lại làm người ta có cảm giác rất quỷ dị.

Thao thiết Tu Lôi… ha hả, thật thú vị, khẩu thị tâm phi đến mức này, ngược lại làm anh cảm thấy có chút đáng yêu dị thường. Mặc khác, có lẽ ngày anh rời khỏi nơi này… cũng không còn quá xa.

***

Phòng bệnh Tạp Kì Ân được canh giữ nghiêm ngặt, trừ bỏ nhân viên y tế cùng quan lớn liên minh, bất luận là ai cũng không được vào, vì thế ở cửa phòng bệnh đã xảy ra tranh chấp.

“Để chúng ta vào đi! Tạp Kì Ân là người cuối cùng thấy A Tố, chúng ta nhất định phải hỏi cậu ta tung tích của A Tố!”

“Các vị đại ca, các anh từ bi chút đi, tin tưởng các anh cũng vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, vì thế nhất định có thể hiểu tâm tình của chúng ta bây giờ, yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không tổn thương Tạp Kì Ân đâu!”

Milan cùng bọn Hải Nhân Tư mấy ngày nay cứ như đang nằm mơ vậy, lúc đầu không thể liên lạc với La Tố, bọn họ còn tưởng La Tố và lang ca rốt cuộc cũng bức phá cấm kị, cùng nhau bỏ trốn! Thế nhưng sau khi xem tin tức biết La Tố là ứng cử viên Kì Lân, bọn họ suýt chút nữa đã lên chầu trời, tin tức này có uy lực còn lớn hơn đạn hạt nhân!

Milan cùng Hải Nhân Tư không phải không muốn tới quân bộ thăm La Tố, chính là tới đó thì quân bộ không cho bọn họ gặp mặt, rơi vào đường cùng bọn họ chỉ có thể tìm song thân La Tố cùng lang ca.

Song thân thì dễ dàng tìm được, chẳng qua phụ thân và ba ba La Tố cũng không biết gì như bọn họ, chỉ có đại ca Ngải Địch biết được chút tin tức, nhưng Ngải Địch là ai a? Kia chính là người máy vô huyết vô lệ trong truyền thuyết! Ngải Địch hoàn toàn phát huy 120% uy lực của người máy băng sơn, không chịu nói bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng không dám lỗ mãng trước mặt Ngải Địch, vì thế chỉ có thể đi tìm lang ca, ai ngờ lang ca lại mất tích giống La Tố, hoàn toàn không liên lạc được.

Milan cùng Hải Nhân Tư lập tức nôn nóng, Milan dùng không ít tiền mua tin tức, chính là liên quan tới Kì Lân nên tin tức mua được phần lớn cũng không chuẩn xác, tin thực bị phong tỏa rất nghiêm, bọn họ căn bản không hỏi được, cuối cùng Milan và Hải Nhân Tư chỉ đành cầu nguyện La Tố bình an vô sự.

Ngay lúc Milan và Hải Nhân Tư từ bỏ thì sự tình cư nhiên xuất hiện xoay chuyển, chính phủ công khai thí nghiệm hai ứng cử viên để tìm ra Kì Lân chân chính. Milan cùng Hải Nhân Tư nghe tin này thì vô cùng phấn chấn, theo ý kiến của họ thì Tạp Kì Ân sao có thể so với La Tố? La Tố là Kì Lân là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ cần thí nghiệm chấm dứt, bọn họ có thể gặp lại La Tố. Chính là ai ngờ thí nghiệm nửa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng nói La Tố mất tích, ngay cả Tạp Kì Ân cũng không gặp được. Cuối cùng cũng là Milan dùng nhiều tiền hỏi được bệnh viện của Tạp Kì Ân, vì thế mới có một màn này.

“Thật xin lỗi, cậu Tạp Kì Ân hiện tại không thể tiếp bất cứ cuộc thăm viếng nào.”

Bất luận Milan và Hải Nhân Tư năn nỉ thế nào, quân nhân cũng không cho qua, điều này làm bọn họ có chút tức giận, nếu không phải người quân bộ bắt A Tố, hiện tại sao có loại kết quả này?

“Thảo, lão tử mặc kệ, hôm nay vì bạn thân, lão tử nguyện lên núi đao xuống biển lửa!” Hải Nhân Tư mặc kệ tất cả hét lớn. A Phấn cảm nhận được tình tự của chủ nhân, lập tức nhảy lên đầu Hải Nhân Tư, chuẩn bị hợp thể.

“Từ từ, đừng xúc động!” Milan tốt xấu gì vẫn còn giữ được chút lí trí, nếu xông vào có thể gặp Tạp Kì Ân, cậu cũng không ngại, vấn đề là hai người bọn họ làm thế nào đánh thắng được đám quân nhân đông đúc này? Huống chi kim đản thú nhà cậu căn bản không phải hệ chiến đấu!

Ngay lúc tình huống vô cùng căng thẳng, một tiếng cười khẽ vang lên: “Đúng là tình bằng hữu làm người ta cảm động, không khỏi làm tôi có chút hâm mộ a.”

Milan cùng Hải Nhân Tư, còn có tất cả quân nhân đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, người tới mặc áo khoác trắng, cổ tay cùng cổ áo thêu bằng chỉ vàng, mái tóc bạch kim dài tới thắt lưng, lông mi cùng lông mày có màu rất nhạt, da dẻ trắng tới mức gần như trong suốt, nhưng làm người ta không thể dời mắt chính là đôi mắt kia, không phải ánh mắt sâu đậm xinh đẹp của nhân loại, mà là một con ngươi gần như trong suốt, giống như không thể nhìn được thứ gì cả, một quả cầu thủy tinh lơ lửng trên lòng bàn tay, tăng thêm hơi thở thần bí mà cơ trí.

Bên cạnh người này còn có một thiếu niên có bộ dáng như trẻ con, thiếu niên một đầu tóc bạch kim, thân cao chỉ có một thước ba, ánh mắt bịt vải trắng, Hải Nhân Tư và Milan cùng lúc nhận ra thiếu niên này, bọn họ chỉ vào tiểu quỷ tóc trắng: “Mễ Nhĩ Gia! ?”

Không thể trách Hải Nhân Tư và Milan lập tức nhận ra Mễ Nhĩ Gia, bởi vì lúc trước đội Thôn Phệ đã lưu lại ấn tượng quá sâu trong đầu bọn họ, nói đúng ra là Tu Lôi đã lưu lại ấn thượng không thể quên.

Mễ Nhĩ Gia không để ý tới Milan và Hải Nhân Tư, nhưng nam nhân tóc bạch kim cầm quả cầu thủy tinh cảm thấy thích thú hỏi: “Tiểu Gia, bạn con à?”

“Không phải, tổ gia gia.” Mễ Nhĩ Gia lập tức phủ nhận.

“Ai? ! Đây là tổ gia gia của cậu?” Milan cùng Hải Nhân Tư chấn kinh, quả thực là kinh khủng! Nam nhân tóc bạch kim này nhìn thế nào cũng chỉ hơn 20, cư nhiên đã là tổ gia gia, rốt cuộc người này bao nhiêu tuổi rồi a, lão yêu ngàn năm cũng không trẻ được thế này! Bảo dưỡng cũng quá tốt đi? !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.