CHƯƠNG 1
Thời điểm ý thức được mình trọng sinh, Lạc Thư sửng sốt đại khái khoảng 10s sau đó tiếp tục ăn nốt chiếc bánh quẩy đang ăn dở. Lạc Thư không phải là người có năng lực thích ứng vô cùng lớn mà là bị bốn bức tường trống không xung quanh làm cho nhớ lại hình dáng nhà cũ của mình. Cậu cũng không nhớ là nhà mình lại xấu xí tới mức này, không thể trách bạn nhỏ Lạc Thư ghét bỏ nhà mình, kí ức của thập niên 80 dù có bao khổ cực thì cũng sẽ dần bị thời gian xóa nhòa. Cho nên, 10s sau đó, Lạc Thư lắc đầu thở dài.
“Thư Thư, ăn nhanh lên, mẹ sắp muộn rồi”. Một người phụ nữ với kiểu tóc xoăn thịnh hành vào đầu những năm 90 một bên xỏ giày cao gót một bên thò đầu vào gọi.
“Vâng”. Làm một hơi uống hết sữa đậu nành, cậu vẫn nhớ rõ mẹ mình ghét nhất là không quý trọng đồ ăn, vì thế trước kia Lạc Thư không ít lần bị mẹ mắng. Lau miệng, nhìn chiếc balo cũ kĩ màu quân phục của mình, cậu xách balo lên, nhảy khỏi ghế dựa. Không thể không nói cánh tay nhỏ thật sự rất không khỏe.
Ngồi đằng sau xe đạp của mẹ, nhìn con đường vốn chỉ còn là kí ức giờ chân thực trước mắt, lúc này Lạc Thư mới chậm rãi tự hỏi.
Trường hợp của cậu hẳn được gọi là đã chết rồi trọng sinh lại đi, cái bồn tắm nhuộm đỏ kia là kiệt tác mà cậu dùng máu mình tỉ mỉ làm ra mà. Cố ý chọn thời gian trước khi Lâm Tĩnh Minh trở về, ngoài phòng khách còn bày biện rượu vang và nến đỏ để châm chọc anh ta.
Nguyên nhân không phải vì Lâm Tĩnh Minh có tình nhân bên ngoài hay muốn kết hôn, chính là Lạc Thư đơn thuần muốn anh ta nếm thử hương vị người bên cạnh chậm rãi chết trước mặt anh ta, cậu không có được hạnh phúc thì Lâm Tĩnh Minh cũng đừng hòng nghĩ đến hạnh phúc, hiện giờ nghĩ lại việc mình làm thật đúng là đủ biến thái.
Lúc mới bắt đầu bất quá chỉ là sơ giao thế nhưng lại buộc mình lấy thân phận người yêu cùng sinh hoạt với nhau, đây là hai người đàn ông a. Bất quá thực sự là cẩu con mẹ nó huyết, thời điểm dùng dao vẽ loạn trên cổ tay mình, Lạc Thư cũng không cho rằng mình bị bẻ cong, cậu vẫn là thẳng, mặc dù cùng Lâm Tĩnh Minh sinh hoạt hai năm cậu vẫn khẳng định như vậy, thế nhưng ở ranh giới tử vong cậu bỗng nhiên buồn cười phát hiện mình luyến tiếc.
Nhưng là cả đời trước kia rất phức tạp, Lâm Tĩnh Minh lại làm quá nhiều chuyện, bọn họ không thể trở lại với nhau được, cậu thương tổn người kia cùng với sự khuất nhục ngày đêm không thể gạt bỏ được chỉ bằng một chữ ‘yêu’. Nhưng còn đời này?
Lạc Thư ôm thắt lưng trẻ tuổi của mẹ, không giống như mẹ tuổi trung niên bụng toàn thịt mỡ, mà hiện tại Lâm Tĩnh Minh hẳn cũng là một đứa nhóc như mình, cũng không làm chuyện gì khiến mình chán ghét. Nhưng là nói lại, đời này cậu còn có thể gặp lại Lâm Tĩnh Minh sao? Hoặc là nói, đời này Lâm Tĩnh Minh đối với mình vẫn là cái loại dục vọng chiếm giữ như trước sao?
Lạc Thư cúi đầu suy nghĩ, lại nghĩ dù sao đến tận sơ trung mới gặp, hiện giờ mình mới vào tiểu học quả thực là quá sớm, huống hồ lúc này cậu hẳn cũng có thể xem là thần đồng a, không chừng cố gắng một chút còn có thể vào học Hoa Bắc, như vậy khả năng gặp Lâm Tĩnh Minh đã nhỏ lại càng thêm bé. Chẳng qua hiện tại Lạc Thư còn đang suy nghĩ có nên triển lãm chỉ số thông minh 25 tuổi của mình ra không, cậu cũng không dám tưởng tượng thêm, bởi vì cậu cảm thấy chính mình hình như sợ hãi không gặp được người kia…
Rối rắm một hồi, Lạc Thư đột nhiên thoải mái, thuận theo tự nhiên. Đã có thể suy nghĩ thông suốt không bao lâu, vào kì nghỉ Quốc khánh, cậu đột ngột gặp được bé Lâm Tĩnh Minh, ở trong phòng vệ sinh nam.
Cha Lạc Thư là một công chức nhỏ, mỗi tháng tiền lương được không đến một ngàn, mẹ cậu thì bán hàng trong một công ty bách hóa, tuy rằng chỉ được cái mác mà tiền không được bao nhiêu nhưng là so với nhiều nhà khác cũng coi như no đủ. Nói thật, khi đó nhân viên công vụ thực không tính là cái gì, nhưng lần này vì mừng Quốc khánh nên cơ quan mở một tiệc tối nho nhỏ, nhưng bắt buộc nhân viên phải tham gia. Mà nhà bà ngoại hôm nay lại bận rộn mừng tiệc mừng trăm ngày cho cháu gái út trong nhà, Lạc mẹ Hà Thục Phương dĩ nhiên phải về nhà hỗ trợ, vì không muốn Lạc Thư làm phiền nên để Lạc Thư ngày hôm sau mới đến nhà bà ngoại cùng Lạc ba Lạc Dũng.
Cứ như vậy, Lạc Thư bị tha đến tiệc tối của cơ quan Lạc ba. Nhìn các tiết mục nhàm chán, Lạc Thư uống hết nước quýt Lạc ba mua cho liền chịu không được.
Trước đó Lạc Thư cũng đã đi nhà vệ sinh nên đường đi cũng quen thuộc hơn, Lạc ba đang cùng một người quen tán gẫu vui vẻ, cậu cũng không muốn làm phiền nên lập tức ra ngoài, sau đó cứ như vậy cùng Lâm Tĩnh Minh có lần đầu tiên ‘gặp gỡ quang vinh’ trong nhà vệ sinh.
Lâm Tĩnh Minh nhìn thấy cậu lập tức đỏ mặt, Lạc Thư còn chưa kịp hết kinh ngạc đã nghe giọng nói hài đồng non nớt của Lâm Tĩnh Minh truyền đến, “Cái kia – WC nữ ở phía đối diện”.
Kháo! Lạc Thư thầm mắng trong lòng. Cậu là nam nhân đứng đắn nha. Lòng tự trọng của nan nhân lập tức dâng lên, không thèm nhìn lại Lâm Tĩnh Minh, cậu đi đến chỗ khác kéo khóa quần giải quyết tâm sự. Một bên hừ một bên suy nghĩ, bộ dáng Lâm Tĩnh Minh hiện giờ vẫn coi như là vô hại, môi hồng răng trắng, nốt ruồi dưới mắt phải vẫn giống lúc lớn, cũng không biết vì cái gì trước kia cậu rất thích nhìn cái nốt ruồi ấy, thỉnh thoảng không nhịn được còn lấy tay sờ lên, khiến Lâm Tĩnh Minh lập tức sôi trào đem cậu gây sức ép mệt mỏi muốn chết.
Lâm Tĩnh Minh bây giờ cùng về sau có nhiều khác biệt. Lạc Thư có thể lập tức nhận ra là vì trước kia Lâm Tĩnh Minh thích nhất là ôm cậu cho cậu xem ảnh chụp hồi bé của mình, kể lại những chuyện hồi bé, có một lần còn hỏi Lạc Thư có ấn tượng gì không. Có cái ngươi muội ấn tượng, Lạc Thư khi đó uống rượu, so với bình thường nghe anh ta nói chuyện còn muốn thêm phiền, một phen ném album ảnh. Người không biết còn cho rằng đại thiếu gia Lâm Tĩnh Minh khoe thời thơ ấu hạnh phúc của mình! Nhưng người quen Lâm Tĩnh Minh mới biết, nhà Lâm Tĩnh Minh trừ bỏ có quyền có tiền thì gia đình không hề mĩ mãn – từ ông nội nuôi lớn, cả đời không có quan hệ với hai vị thân sinh, bằng mặt mà không bằng lòng.
Lạc Thư có đôi khi nghĩ có phải vì điều này mới tạo nên Lâm Tĩnh Minh giống như tiểu hài tử, thích gì nhất định phải đoạt đến bằng được, rõ ràng trước mọi người vẫn là bộ dáng ôn nhu nho nhã, đại khái cũng chỉ có mình cậu biết được sự bướng bỉnh của anh ta đi.
Giải quyết xong nhu cầu cá nhân, cậu xoay người nhìn sang Lâm Tĩnh Minh vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, mặt càng lúc càng đỏ. Bỗng nhiên như có sét đánh thức tỉnh cậu, cậu nhớ từng có một bé trai nhận nhầm mình là bé gái, nói với mình WC nữ ở phía đối diện…
-Hóa ra bọn họ đã sớm gặp mặt.
“Cái kia – thật xin lỗi”. Lâm Tĩnh Minh thậm chí còn nói lắp, “anh không phải cố ý-” Lâm Tĩnh Minh còn chưa nói xong đã bị Lạc Thư níu lấy bả vai, so với Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư nhỏ hơn hai tuổi, kiễng chân lên mới giữ được vai của anh, ánh mắt rất sáng, có một loại cảm xúc không thể giải thích nổi không ngừng xuất hiện.
“Anh thích chụp ảnh?” Rõ ràng là nhíu mày hỏi nhưng theo âm thanh non nớt của trẻ em càng giống như là làm nũng.
Lâm Tĩnh Minh phát hiện chính mình thế nhưng không hề để ý Lạc Thư còn chưa rửa tay, hơi hơi há miệng thở dốc, nói: “Không thích”. Kì thực phải nói là chán ghét, bởi vì mặc kệ là như thế nào, ảnh chụp trừ bỏ gia gia bên người cậu thì cũng chỉ có dì Quế.
“Nhưng là em thích”. Lạc Thư thì thào. Cậu vừa mới nộp bài tập viết văn đề bài [Ước mơ của em] – trong đó cậu nói mình muốn làm nhiếp ảnh gia bởi vì có thể lưu lại khoảnh khắc mà mình yêu thích, về sau có thể cùng người mình yêu nhất chia xẻ. Giống như trước kia, tuy rằng cậu đã cố gắng viết sao cho giống học sinh tiểu học nhất nhưng vẫn được giáo viên xem xét làm bài văn mẫu tuyên dương toàn trường, còn được chụp kèm một bức ảnh. Nhớ rõ đời trước cũng như thế, nhờ lần khen ngợi đó mà mở ra hứng thú viết lách cho Lạc Thư.
“Kì thật, chụp ảnh cũng rất tốt”. Thấy Lạc Thư cúi đầu, Lâm Tĩnh Minh gấp gáp, cảm thấy mình dường như bị chán ghét, trọng giọng nói bất tri bất giác có chút lấy lòng.
“Anh học ở trường nào?” Lạc Thư không nghe Lâm Tĩnh Minh nói mà hỏi lại.
“Học sinh trường XX”. Lâm Tĩnh Minh lập tức trả lời, anh thực sự rất thích bé con trước mặt mình, không muốn bé ghét mình. Bất quá bé cũng dùng thật nhiều sức, khiến bả vai anh phát đau, nhưng mà không có việc gì, trẻ con đều là phải được sủng, gia gia cũng thật sủng chính mình. [Tác giả nhảy ra: Tiểu Tĩnh Minh a, ngươi cũng quá tự quyết định, không nên như vậy đâu. Lạc Thư run rẩy: Anh cho ai là trẻ con, tôi 25 tuổi rồi !!!]
Quả nhiên là học cùng trường. Lạc Thư buông tay, rất nhiều chuyện ùa về, cậu thậm chí còn nhớ đến khi học sơ trung lần đầu tiên gặp Lâm Tĩnh Minh anh lầm bầm: “Em không nhớ rõ sao”.
“Sao em lại khóc? A, xin lỗi”. Lâm Tĩnh Minh luống cuống nhìn bé khóc trước mắt mình, anh vội vàng lấy khăn tay từ túi quần ra, vừa định lau nước mắt cho bé lập tức ngượng ngùng thu hồi, bởi vì Lạc Thư sớm dùng cánh tay trắng nõn của mình lau lung tung, sau đó không thèm nhìn đến anh đã ra ngoài. Anh muốn hô to gọi bé dừng lại nhưng mở miệng âm thanh vẫn không thoát ra, chỉ là đi theo phía sau bé, chậm rãi đi theo. Lâm Tĩnh Minh năm ba tiểu học tuy là học sinh ưu tú nhưng giờ phút này không hiểu được vì sao mình lại đi theo đứa bé chỉ có bộ mặt đẹp đẽ này, chỉ là đơn thuần cảm thấy như vậy rất tốt.
Cứ như vậy, đi qua một đoạn thang lầu, lại qua một cái hành lang, Lâm Tĩnh Minh phát hiện thế nhưng mình và bé đều là cùng đến xem tiệc tối, đây k
hông phải là “cuộc gặp gỡ bất ngờ” như trong sách nói sao? Lâm Tĩnh Minh nở nụ cười.
“Nhóc con, chạy đến chỗ nào vậy!” Một trận tiếng động truyền đến, Lạc Thư còn chưa kịp làm gì đã bị lão ba gõ đầu bế lên. Bất quá này không thể so sánh bằng cái tát của lão ba khi nghe nói mình ‘câu dẫn’ Lâm gia thiếu gia, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ, thân thể cũng khó mà chịu nổi.
Đừng nhìn Lạc ba là một văn chức, trước kia Lạc ba từng tham gia quân ngũ, có thể làm văn chức cũng chính là gặp phải vận tốt, không cha không mẹ được Đảng giúp đỡ học tập, Lạc ba không muốn bị người khinh thị nên cố gắng học tập, thi rớt vài lần tốt xấu gì cũng có được bằng trung học sau đó cũng không học thêm nữa. Lạc Thư đối với việc này tỏ ra vô cùng đồng tình, lại lấy đó làm kết luận cho việc bản thân mình thành tích học tập không tốt. Nhưng mặc dù vậy, ông ngoại vẫn không thích Lạc ba, cho rằng ông giống tên thổ phỉ.
Lạc ba vẫn cảm thấy bộ dạng Lạc Thư rất nữ khí, chẳng giống mình mà giống Lạc mẹ hơn, kể cả tính tình càng lớn càng giống mẹ, lại thực xinh đẹp. Bởi vậy Lạc ba nảy ra ý định phải rèn luyện thân thể Lạc Thư trở nên cường tráng, miễn cho người khác gặp lại nói có con gái xinh đẹp.
Cũng may có Lạc mẹ cùng bà ngoại bảo vệ, nếu không tuổi thơ của Lạc Thư sẽ phải vượt qua trong muôn vàn thống khổ. Quả thực là cái nết đánh chết không chừa, Lạc ba tuy làm văn chức đã gần mười năm nhưng vẫn thường bị Lạc mẹ trừng mắt, tính tình mãi không trưởng thành lên được, còn mắng Lạc ba là thằng nhóc.
“Chú, chú đừng đánh bạn ấy, sẽ bị đau”. Lạc Thư bị Lâm Tĩnh Minh kéo ra đằng sau, cậu yên lặng nhìn tấm lưng nhỏ gầy trước mắt thế nhưng dám nói như vậy trước mắt lão ba của cậu.
“Đúng đấy, lão Lạc, nghe nói con gái thì phải được cưng chiều, có con gái xinh đẹp như vậy sao ông lại xuống tay được a!” Một người đàn ông trung niên ngồi phía sau nở nụ cười sờ sờ đầu Lạc Thư, Lạc Thư lại bị Lâm Tĩnh Minh kéo ra, gằn từng tiếng: “Bác, cậu ấy là con trai, bác làm như vậy cậu ấy sẽ giận”.
Không thể không nói Lâm Tĩnh Minh vẫn luôn có khí thế, người đàn ông trung niên kia nghe xong tay từ sờ đầu Lạc Thư chuyển sang sờ mũi mình, ngượng ngùng cười cười rồi lui về chỗ ngồi.
“Tĩnh Minh, cuối cùng cũng thấy cháu rồi!” Một âm thanh khẩn trương vang lên.