Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

“Có chuyện mau nói, muốn hỏi thì hỏi, phá cá của tớ thích lắm sao?” Lạc Thư có ý thức bảo hộ đồ vật của mình rất lớn.

“Kì thật cũng không có chuyện gì.” Quách Vân Đình buông tha cho đĩa cá, nhưng lại bắt đầu tấn công đến bát cơm.

“Thôi đi, bữa này cậu mời, nếu không nói tớ đi luôn!” Nữ giới một khi dính vào yêu đương thì nhìn con kiến bò trên đất cũng làm thành thơ tình được.

“A, đừng đi mà!” Quách Vân Đình kéo Lạc Thư lại, “Tớ nói tớ nói là được chứ gì, chẳng lẽ không để tớ chuẩn bị thời gian được sao. Làm gì mà thiếu kiên nhẫn thế, cũng chỉ có mình Lâm Tĩnh Minh chịu được cậu!” Quách Vân Đình hít thật sâu mấy hơi, đến gần trước mặt Lạc Thư, “Chính là, lần trước tớ gọi điện cho Lý Duệ, nhưng người nghe điện thoại là nữ, giọng nói người đấy, nói như thế nào nhỉ? Giọng yêu yêu lại dễ thương, cảm giác…”

“Cảm giác gì?”

“Tớ cũng không nói được, dù sao chính là để người ta không thoải mái.” Quách Vân Đình không biết phải hình dung như thế nào.

Lạc Thư nghe vậy liền hiểu được, đây là ghen tị. Cậu tỏ vẻ khó xử hỏi: “Vậy cậu gọi vào lúc nào, làm gì có chuyện cậu tìm Lý Duệ mà Lý Duệ không nghe điện thoại chứ.” Có khi còn chạy vội đến rồi hít thở sâu mấy lần mới nói tiếp mới phải.

“Hôm đấy là chủ nhật, tầm giữa trưa không đến 12h. Tớ nghe giọng con gái liền cúp máy luôn, tưởng là gọi nhầm, nhưng về sau nhìn lại thì không sai.”

“Cho nên cậu nghi ngờ Lý Duệ, đi ra đánh ghen?”

“Làm gì mà nói khó nghe thế, không phải là bạn học với nhau sao, cậu không lo lắng cho cậu ấy sao!”

“Đương nhiên là không rồi, cậu cũng không biết chuyện có một bà chị ở gần trường tớ thích bố Lý Duệ sao, không có việc gì ngày nào cũng đến đưa cơm cho hai bố con.”

Quách Vân Đình lúc này mới hiểu ra, “Hình như là có nói đến, hơn nữa cậu ấy còn cảm thấy chị đó rất tốt.”

“Vậy à? Thế Lý Duệ cách mấy tháng thì đến chỗ cậu? Hay là mỗi cuỗi tuần đều đến?” Lạc Thư vốn chỉ nói chơi, không nghĩ tới Lý Duệ thật sự có nói, đúng là việc gì cũng không giấu diếm.

Quách Vân Đình bị nói thế liền đỏ mặt, rốt cục an phận ăn cơm, lại phát hiện đĩa cá bị mình phá hủy nên đành phải gắp rau xanh lên ăn. Cũng tại cô ngốc nghếch, giọng trẻ con với giọng người lớn sao lại không phân biệt được chứ?

Lạc Thư hỏi hôm nay sẽ về luôn sao, dù sao giờ đã muộn. Quách Vân Đình đã sớm thông báo cho gia đình, ở đây chơi cuối tuần, ngủ ở nhà bác, sau đó cảnh cáo Lạc Thư nếu dám nói chuyện hôm nay với Lý Duệ thì rửa cổ chờ đi.

Chiều hôm sau, Quách Vân Đình chính thức đến nhà Lý Duệ, chị Hạ như trước ra sức ở trên lầu làm cơm trưa, Lạc Thư vờ như lâu lắm rồi mới gặp được Quách Vân Đình, kêu to gọi nhỏ: “Cậu đến à! Đã lâu không thấy, thay đổi nhiều ghê, tớ đều sắp không nhận ra được rồi!”

Kỳ thật mỗi cuối năm cả nhà Quách Vân Đình đều sẽ đến đây, Lạc Thư tuy rằng không đến mức cố ý chạy đến tìm nhưng mỗi năm gặp nhau một lần đều phải có, nói như vậy người ta lại hiểu nhầm Lạc Thư ghét bỏ Quách nhị muội.

Lý Duệ nhìn không hiểu vì sao Lạc Thư trở nên vô cùng hưng phấn như vậy, lúc trước cũng chưa từng thấy Lạc Thư để bụng đến Quách Vân Đình như thế, chẳng lẽ là do Quách Vân Đình thay đổi quá nhiều nhưng cậu nghĩ đến Quách Vân Đình nhiều như vậy lại không nhận ra được điều này chút nào?

Lý Duệ kinh hoảng, tay chân luống cuống chảy mồ hôi hột, cuối cùng lặp lại lời của Lạc Thư một lần nữa, “Cậu thay đổi rất nhiều, tớ cũng sắp không nhận ra được.”

Lạc Thư phì cười, Lý Duệ và Quách Vân Đình đều đỏ mặt lên.

Ăn xong cơm trưa, ba người đi dạo dọc theo con kênh, trời rất lạnh lẽo, Lạc Thư kì thật rất không thích việc vừa mới ăn uống no đủ sau lại đi ra ngoài, nhưng mà Lý Duệ dám kéo cậu đến làm bóng đèn, cũng không biết muốn làm gì. Dù sao đặt ở đâu cũng là bóng đèn 100w, Lạc Thư quyết định vẫn là không cản trở mùa xuân thứ hai của cha Lý Duệ.

Từ ban đầu xấu hổ trầm mặc đến cuối cùng không nói được câu nào, Lạc Thư liền lẩn đi, đang muốn về nhà hưởng thụ điều hòa ấm áp thì cậu nhìn thấy một người quen đang cầm túi to trên tay ở trước mắt.

Chẳng phải là Triệu Bân ca sao? Lạc Thư đã thật lâu chưa gặp được Triệu Bân bởi vậy liền chạy lên, “Triệu Bân ca!”

“Ha ha, là Lạc Thư à! Các anh đang chuẩn bị nướng thịt ở gần đây, em muốn đi cùng không?” Triệu Bân chỉ gói đồ ăn to đùng của mình, “Ăn không đủ nên phải đi mua thêm.”

Lạc Thư hào hứng đi theo, cậu còn chưa gặp được bạn của Triệu Bân bao giờ, trong lòng thầm nghĩ không biết có tả Thanh Long hữu Bạch Hổ gì đó hay không.

Đến sau mới phát hiện mấy người quen, đều là mấy người ở sân bóng rổ hôm trước.

Mười mấy cậu nhóc đều ngừng lại tò mò nhìn Lạc Thư, “Đây là?” Thủ lĩnh ở sân bóng lần trước hỏi.

“Bạn học tiểu học của Quách Vân Đình, tên là Lạc Thư, năm nhất của Học Hoa.” Triệu Bân giới thiệu đồng thời tìm chỗ ngồi cho Lạc Thư, mấy nam sinh ngồi cùng nhau vốn cũng hơi chật chội.

Học Hoa giống như một trường học con ông cháu cha, các trường học khác phần lớn đều là học sinh gia đình bình thường. Tựa như Triệu Bân, cha mẹ cậu đến từ phía Bắc, khi đó hưởng ứng kêu gọi của quốc gia đi đến khu sản xuất sắt thép, nhưng vì một số vấn đề mà bị người khác xa lánh, cuối cùng trùng hợp đến được đây, hiện giờ cũng chỉ là gia đình làm công ăn lương bình thường.

Nhóm người này có một số gia đình cha mẹ đến cùng cha mẹ Triệu Bân, mọi người đều quê ở phía bắc, ai cũng hy vọng có thể trở về quê nhà. Ở đây tuy rằng tốt, kinh tế phát triển nhưng dù sao cũng không phải cội nguồn của mình.

Những học sinh này chán ghét chính là học sinh con ông cháu cha như thế, cha mẹ phần lớn cũng là bị chèn ép bởi những quan chức ấy, nhưng nghĩ đến Quách Vân Đình và Triệu Bân săn sóc Lạc Thư nên không coi Lạc Thư là người ngoài, Lạc Thư cũng ứng xử tự nhiên, không tỏ ra cao ngạo, có điều khả năng làm việc hơi kém một chút.

Lạc Thư ăn đến ợ ra mời dừng lại, lúc này không biết ai đề nghị chụp ảnh, Lạc Thư cũng bị Triệu Bân kéo đến chụp cùng. Rất nhiều năm sau đại đa số người trong ảnh đều rời quê nhà, chỉ có vài người ở lại.

Lạc Thư và thủ lĩnh ở sân bóng rổ lúc trước thuận tiện đi cùng với nhau một đoạn đường. Cậu ta tên là Vương Thần, học cùng trường với Hà Bồi.

Vương Thần mang tính cách hào sảng của người phương Bắc, Lạc Thư rất muốn hỏi cậu ta về chuyện ở sân bóng rổ hôm trước, nhưng sợ để lại ấn tượng nhát gan bởi vậy đành phải ngậm miệng không hỏi. Lúc đi ngang qua một khách sạn sang trọng, Lạc Thư chợt nhìn đến một người quen đang xuống xe, người đó không phải là Mục tổng gì đó sao?

Lạc Thư một khi hẹp hòi chính là quỷ thần cũng phải khiếp sợ, cậu thấy xung quanh không có người liền nhặt một hòn đá có đầu nhọn dưới đất, giả vờ bình tĩnh đi đến gần chiếc xe kẻ mấy vạch lên, cuối cùng còn viết vào cửa kính xe phía sau chữ ‘vương bát’, tuy rằng khắc không rõ ràng nhưng trong lòng cũng rất thỏa mãn. Xe này vừa nhìn liền biết là mới mua, không biết là vớt bao nhiêu của đút lót mới tậu được.

Vương Thần vừa nhìn bộ dáng của Lạc Thư liền biết cậu muốn làm gì, cậu thực sự không ngờ bề ngoài nhìn ngoan ngoãn như thế nhưng lại có thể làm được chuyện như vậy, vì thế mà càng thêm thân cận với Lạc Thư.

Lạc Thư không biết Vương Thần vẫn luôn nhìn cậu như nhìn người nhà có chức có quyền, nhà Lạc Thư cũng không có quyền thế gì, chỉ là người quen

có chút quyền thế mà thôi. Bị Vương Thần nhìn cậu có chút ngượng ngùng, nhưng làm cũng đã làm, bởi vậy Lạc Thư liền nghênh ngang tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu lại.

Mục Minh Hiền cầm theo hộp đồ ăn đi ra ngoài, nhìn thấy được vết xước trên chiếc xế yêu của mình, ông tức giận định đi đến phòng bảo vệ yêu cầu xem lại camera theo dõi thì cửa sau bị mở ra, Minh Mục Hiền lập tức cúi đầu cầm hộp đồ ăn của mình cung kính bưng ra đưa cho người trước mặt, lấy lòng nói: “Ngô thiếu hẳn là đói bụng rồi, thật sự là ảnh hưởng đến nhã hứng của ngài. Đây đều là đồ ăn tôi bảo đầu bếp làm ngay, Ngô thiếu không muốn vào ăn cũng có thể mang đi theo, bên trong còn có vài món tráng miệng, Ngô thiếu cầm lấy nếm thử.”

Ngô Hạo phất tay, “Không cần, làm phiền chú đưa tôi về đi, à, xe của chú là tôi rạch, Nhớ rõ lần sau đừng đi xe này nữa, mất mặt cha tôi.” Nói xong cậu lấy một tay che mắt tiếp tục ngủ, Mục Minh Hiền ngượng ngùng đóng cửa lại, lúc này Ngô Hạo mới mỉm cười.

Lạc Thư trở về bỏ lỡ mất cuộc gọi đầu tiên của Lâm Tĩnh Minh, cuộc gọi thứ hai gọi đến giọng nói Lâm Tĩnh Minh liền có chút sốt ruột.

“Không phải là em đã về rồi sao!” Cũng không phải là Lạc Thư cố ý quên không mang di động. Cậu phát hiện có di động không hay một chút nào, vừa sợ Hà Thục Phương phát hiện sẽ tịch thu, lại vừa sợ Lâm Tĩnh Minh quản quá nhiều, bản thân cũng vô ý thỉnh thoảng lại nhìn di động, bởi vậy liền nhét vào ngăn tủ cho đỡ phiền.

“Đúng rồi, tết này anh thật sự không về sao?” Đi công ty thực tập cũng không đến nỗi bị cấm xin nghỉ phép cơ mà, Mạc Lâm đối xử với con trai cũng quá khắt khe.

“Là anh tự yêu cầu, hiện giờ anh cùng mọi người đang làm một hạng mục, mất rất nhiều thời gian, rất nhiều người đều bỏ kì nghỉ Giáng Sinh để làm việc, anh cũng không thể cản trở mọi người.” Lâm Tĩnh Minh luôn tự đặt ra yêu cầu với bản thân rất cao, Mạc Lâm cũng khuyên anh không nên làm việc bạt mạng như thế, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.

“Vậy anh cũng đừng quá mệt mỏi, nếu thật sự không thích thì thôi, dù sao có phòng ở hai chúng ta cũng sẽ không đói được.” Lâm Tĩnh Minh nói với Lạc Thư ý tưởng muốn mua phòng, Lạc Thư lập tức cảm giác mình trở nên giàu có. Cậu kì thật rất đau lòng Lâm Tĩnh Minh, mỗi lần nghe giọng nói của anh có thể nhận thấy rõ sự mệt mỏi trong đấy, mới là thiếu niên 15 – 16 tuổi không cần phải chín chắn thành như vậy.

“Ừ, anh biết. Lạc Lạc, phải nhớ anh biết sao, hạng mục này làm xong anh sẽ lập tức về gặp em.”

Ừ.” Lạc Thư nghe tiếng hôn truyền qua điện thoại của Lâm Tĩnh Minh, đến khi di động báo kết thúc cuộc gọi mặt vẫn còn nóng bừng.

Năm nay cuối năm đến nhà bà ngoại Lạc gia mọi người ai nấy đều tươi cười hạnh phúc, trường dạy võ rốt cục có khởi sắc, thủ tục mua phòng cũng đã làm tốt, tin tức giải phóng đền bù cũng lộ ra một chút.

Khi Lạc Thư mặc quần áo mới chuẩn bị đi nhà bà ngoại lại bị Hà Bồi đột nhiên xuất hiện chặn trước mặt mình làm cho hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.