Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Cố Du có chút mơ mơ màng màng nhớ lại mình cùng Tiêu Minh Xuyên ở ao nước nóng trực tiếp làm tới hai lần, sau đó Tiêu Minh Xuyên đem mình ôm trở về phòng. Sự việc phát sinh sau đó, Cố Du không có ấn tượng.
Cố Du phát hiện chung quanh thật sự an tĩnh, trong phòng cũng không có ai. Chóng mặt nhức đầu, bụng đói kêu vang thân mình mỏi mệt, Cố Du đưa ra một cái kết luận, mình khẳng định là ngủ thật lâu.
Giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Cố Du cau mày muốn đứng dậy, nhưng vừa mới chống thân thể, liền nhịn không được than một tiếng, khuôn mặt nhăn lại.
Cố Du hít hà một hơi, một lần nữa nằm trở về trên giường, ánh mắt tối sầm.
Tiêu Minh Xuyên đáng chết, hắn tối hôm qua rốt cuộc làm cái gì?
Ở ao nước nóng làm hai lần, Cố Du cảm thấy thể lực mình không có kém đến mức này. Cố Du thật sự nghĩ không ra, cũng không có thể tưởng tượng đến Tiêu Minh Xuyên sao ham muốn vô độ như vậy.
Bất đắc dĩ thở dài, Cố Du muốn cất giọng gọi người. Ai ngờ mới vừa mở miệng, liền phát hiện giọng nói khàn khàn đến lợi hại, hình như phát không ra bất luận âm thanh gì.
Cố Du tức giận nắm tay đấm xuống giường, biểu tình trên mặt âm trầm. Tiêu Minh Xuyên đúng là quá phận, muốn làm cho người ta chết luôn sao, hắn còn tính người không, là muốn cho mình tự sinh tự diệt sao?
Khi Cố Du còn đang oán niệm, cửa phòng “Kẽo kẹt” mở ra. Cố Du trong lòng không thoải mái, kéo chăn đắp qua người tiếp tục giả ngủ.
Tiêu Minh Xuyên bưng cái khay vòng qua bình phong đi vào, liền nhìn thấy Cố Du đem chính mình bọc kín mít, cái ót cũng không lộ ra, không khỏi có chút kinh ngạc. Bây giờ là giờ nào, Cố Du sao còn chưa có tỉnh, hay là truyền thái y lại đây xem lần nữa.
Tiêu Minh Xuyên không yên tâm, hắn đem khay để trên bàn, lập tức đi đến bên giường, khom lưng xốc chăn lên một chút, thấp giọng kêu:
“A Du, dậy. Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cố Du vốn dĩ đã tỉnh, nhưng trong lòng không thoải mái, vì thế quyết định kiên quyết không để ý tới Tiêu Minh Xuyên.
Không thấy Cố Du đáp lại, Tiêu Minh Xuyên lo sợ đưa tay sờ trán, ngay sau đó nhỏ giọng nói thầm:
“Cũng không còn sốt.”
Cố Du trước nay không phải người có kỹ thuật diễn xuất, khi Tiêu Minh Xuyên ngồi ở mép giường, tức khắc hô hấp đều rối loạn.
“A Du, tỉnh rồi? Muốn uống nước hay không?”
Tiêu Minh Xuyên thực chuyên chú, Cố Du hơi giật giật hắn liền phát hiện.
Cố Du rất khát nước cũng không rảnh cùng Tiêu Minh Xuyên rụt rè, vội gật gật đầu. Tiêu Minh Xuyên lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh mang ly nước ấm lại đây, lại thật cẩn thận nâng Cố Du dậy, đem nước đưa đến bên miệng.
Thấy Tiêu Minh Xuyên biểu tình ôn hòa, động tác nhẹ nhàng, Cố Du không khỏi thất thần. Đây vẫn là Hoàng đế mình biết sao?
“Này? Không phải A Du khát nước sao?”
Tiêu Minh Xuyên khó hiểu hỏi.
Cố Du lấy lại tinh thần, đưa tay cầm cái chén, một hơi uống cạn. Tiêu Minh Xuyên thấy thế lại hỏi:
“Còn muốn hay không?”
Cố Du lắc lắc đầu, tỏ vẻ đủ rồi. Nước ấm lướt qua yết hầu, cảm giác cổ họng không còn khô khốc, người cũng thanh tỉnh hơn, Cố Du liền thấp giọng hỏi:
“Bây giờ là lúc nào?”
Tiêu Minh Xuyên xoay người cất cái chén, lại bưng tới một chén cháo, trả lời:
“Chính ngọ hai khắc” ( khoảng 12g 30)
Cố Du nghe vậy ngơ ngẩn, dù biết mình ngủ thật lâu, nhưng không nghĩ tới lại trễ như vậy.
Nhìn vẻ mặt Cố Du khó có thể tin, Tiêu Minh Xuyên cười cười nhẹ giọng nói:
“A Du, là ta không tốt, tối hôm qua quá càn rỡ, còn làm hại A Du phát sốt. Bất quá thái y đã xem qua, nói là không có việc gì, hôm nay nghỉ ngơi sẽ tốt.”
Tiêu Minh Xuyên vốn tin tưởng mình có năng lực tự khống chế rất cao. Nhưng khi hắn chân chính chiếm hữu thân thể Cố Du, hắn mới phát hiện mình sai rồi, hơn nữa là sai đến thái quá, hắn đánh giá quá cao mình.
Ở ao nước nóng lúc ấy ý thức Cố Du còn tương đối thanh tỉnh, tuy rằng mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng không có nhập tâm. Ngược lại khi trở về phòng, Cố Du đột nhiên tìm được cảm giác, đối với Tiêu Minh Xuyên nhiệt tình hẳn lên.
Tiêu Minh Xuyên trước đây có thể ngăn chặn cảm xúc chính mình, không có làm quá mức. Mặc khác cũng là bởi vì thái độ Cố Du không phải quá nhập tâm. Nhưng một khi Cố Du đã nhiệt tình, lý trí Tiêu Minh Xuyên nháy mắt liền bị ném bỏ, hắn nhịn không được lại muốn Cố Du nhiều lần hơn.
Hôm nay buổi sáng tỉnh lại, nhìn trên người Cố Du dấu vết tím tím xanh xanh cùng bởi vì phát sốt gương mặt có vẻ ửng đỏ, Tiêu Minh Xuyên không tự chủ được liền nghĩ tới đêm động phòng của họ trước kia.
Thời điểm đại hôn hai người chỉ là chim non, không có bất luận kinh nghiệm gì, khiến cho tình trạng thật thê thảm.
Đêm qua không giống vậy, dù là chiến đấu kịch liệt, nhưng Tiêu Minh Xuyên từ đầu tới cuối cũng không quên nhắc nhở mình, ngàn vạn lần phải ôn nhu. Ai ngờ vẫn làm thành như vậy, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu cầm thú? Tiêu Minh Xuyên ảo não vỗ vỗ ót, ngay sau đó liền triệu thái y lại đây, cũng may kết quả không tính quá xấu.
“Thái y đã tới?”
Cố Du giơ tay che mặt, cảm thấy mình thật là không còn dám gặp người khác.
Tiêu Minh Xuyên một tay bưng chén, một tay khác bắt lấy tay Cố Du kéo xuống, hòa nhã nói:
“Bữa tối còn khá lâu, uống chén cháo lót dạ trước. Tối hôm qua là ta không tốt, về sau sẽ không còn như vậy, đừng nóng giận được không?”
Cố Du trầm mặc không nói, cũng không để Tiêu Minh Xuyên đút cháo cho mình, tự mình tiếp nhận cái chén, chậm rãi dùng cái muỗng múc ăn.
Tiêu Minh Xuyên thấy vậy sung sướng hớn hở, hắn đem chén không để trên bàn, xoay người tiến đến hôn lên má Cố Du, cười hỏi:
“A Du là muốn tiếp tục ngủ hay là đi dạo, chúng ta không đi xa, đi đến phía sau núi câu cá được không?”
“Không muốn ngủ, chúng ta đi……”
Tiêu Minh Xuyên sửng sốt, ngay sau đó lại là một hồi xin lỗi, vẫn là hắn làm quá mức mới khiến Cố Du hiện tại khó chịu như vậy. Cuối cùng, Tiêu Minh Xuyên vẫn mang Cố Du đi câu cá. Bất quá là Hoàng đế ngồi ở ghế gấp cầm cần câu câu cá, Hoàng hậu nằm ở giường nệm vừa uống trà vừa xem.
Tiêu Minh Xuyên tay nghề không tồi, không bao lâu liền câu được nửa thùng gỗ. Hắn cười hì hì xách thùng gỗ đi đến giường nệm khoe ra thành tích, còn cùng Cố Du thương lượng xem dùng cá nấu món gì cho bữa tối.
Cố Du không hứng thú, nhưng vì Tiêu Minh Xuyên hỏi nên cũng sẽ đáp lại, không khí hai người rất là hòa hợp.
Cách đó không xa, Chu Tước cùng Huyền Vũ ẩn núp ở trong bụi cỏ, bên cạnh là hai thùng gỗ trống không. Chu Tước hạ giọng hỏi Huyền Vũ:
“Chủ tử có phải tính toán kết thúc công việc rồi hay không?”
Huyền Vũ ngước mắt nhìn lên, thấy Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du nói nói cười cười, gật đầu nói:
“Hẳn là sẽ không câu nữa.”
Cổ ngữ có câu “ Khương Thái công câu cá, chính là câu người “. Mục đích bệ hạ câu cá cũng không sai biệt lắm, trong cung ai chẳng biết Hoàng hậu thích nhất là ăn cá.
Chu Tước như trút được gánh nặng, vui vẻ nói:
“Thật tốt quá, chúng ta cũng có thể kết thúc công việc. Huyền Vũ, giúp ta nướng cá đi.”
Hoàng hậu thích ăn cá, hắn cũng thích, bất quá Hoàng hậu có ngự trù, hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào Huyền Vũ, cũng may Huyền Vũ tài nghệ không kém.