Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 90: Chương 90: Nguyên nhân




Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh tiến triển như thế nào Tiêu Minh Xuyên không có hứng thú quan tâm. Bọn họ thích thế nào thì hắn cũng sẽ không nhúng tay.

Tiêu Minh Thanh nguyện ý từ bỏ vương vị, giảm tước vị xuống, hắn sẽ tuân thủ lời hứa với Ôn Huyền đem Thanh Loan trả cho bọn họ. Tiêu Minh Thanh nếu không muốn, hắn liền tự mình nuôi dưỡng Thanh Loan. Dù sao nó cũng cháu hắn, Tiêu Minh Xuyên một chút cũng không ngại trong cung có thêm người.

Nhưng Cố Du đối với việc này phi thường chú ý, thậm chí khi Ôn Huyền tiến cung thăm Thanh Loan, đã hỏi Ôn Huyền là Tiêu Minh Thanh có tính toán gì không. Ôn Huyền nghe vậy trầm mặc một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Một cặp khác cũng giống họ không gả không cưới, còn trộm sinh con trai. Hàn Thám hoa cùng Dương Thị lang, cách làm của họ Cố Du có thể hiểu được. Từ trước tới nay, tuy không có văn bản rõ ràng quy định nam tử gả đi không được đi thi, nhưng sự thật chính là như vậy.

Dương Mục là Bảng nhãn, đương nhiệm Hộ bộ Hữu Thị lang. Hàn Thám hoa là quan viên ở Hàn Lâm Viện. Có câu “Không đậu Tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không vào Hàn Lâm không vào nội các“.

Dương Mục cùng Hàn Thám hoa đều là tuổi trẻ tài cao tiền đồ vô hạn, để ai ở nhà lo liệu việc nhà chăm sóc con đều là lãng phí nhân tài. Vì vậy bọn họ nguyện ý kéo dài việc thành thân, Hoàng đế làm như không phát hiện, cũng sẽ không can thiệp.

Tiêu Minh Thanh tình huống hoàn toàn bất đồng, hắn có năng lực hay không thì không là vấn đề, mà Tiêu Minh Xuyên cũng sẽ không cho hắn cơ hội phát huy năng lực, bởi vì hắn không đáng tin cậy. Một khi đã như vậy, hắn nên an phận ở nhà chăm sóc nhà cửa con cái.

Tiêu Minh Xuyên dứt khoát gả hắn đi, không chỉ có thể cho hắn cùng người trong lòng ở bên nhau, còn có thể đón con trai thất lạc nhiều năm về nhà. Không ngờ lại bị Tiêu Minh Thanh cự tuyệt.

Ôn Huyền tiến cung không phải thường xuyên, một tháng nhiều nhất là hai lần. Hắn cũng không cùng Thanh Loan nói cái gì, dù sao nói nó cũng nghe không hiểu, chỉ là cùng nhau chơi một chút, ngẫu nhiên cũng chỉ dạy vài chiêu thức võ công.

Đại khái là có chung huyết thống sẽ có ràng buộc, Thanh Loan đối với Ôn Huyền cũng tiếp nhận, vui vẻ còn đáp lại bằng cách hôn nhẹ lên mặt hắn.

Cố Du không biết nên làm như thế nào an ủi Ôn Huyền, cái gì cũng chưa nói, chỉ để hắn ở riêng cùng Thanh Loan. Nhưng sau khi gặp Tiêu Minh Xuyên, Cố Du tò mò nói thầm:

“Huệ An Vương vì cái gì không muốn giảm xuống? Hắn thật sự bỏ được Thanh Loan sao? Không có chút luyến tiếc sao?”

Tiêu Minh Xuyên nhướng mày, thản nhiên nói:

“Vì cái gì luyến tiếc? Hắn luyến tiếc thì đã không đem Thanh Loan trả cho Ôn Huyền. Hiện giờ Thanh Loan tuy rằng nuôi dưỡng ở trong cung, Ôn Huyền còn có thể nhìn thấy con. Sau này Ôn Huyền thật sự không chịu thành thân sinh con, trẫm cũng phải đem đứa bé trả lại cho Ôn gia.”

Ôn gia là Đại Quốc công phủ, nếu Ôn Huyền không thành thân không sinh con, Tiêu Minh Xuyên sớm muộn gì cũng cho Thanh Loan trở lại Ôn gia nhận tổ quy tông. Mà nói như thế nào thì Ôn Huyền cũng là hậu nhân Đan Dương Công chúa không thể để hắn không người nối nghiệp.

“Nhưng việc này đối với Huệ An Vương có chỗ nào tốt?”

Tiêu Minh Xuyên buông bút, trầm ngâm nói:

“Đó là phải xem khanh nghĩ như thế nào? Nghĩ cặn kẽ vẫn có chỗ hỏng?”

“Cái gì? Chỗ hỏng nào? Nhị ca nói thẳng là được, vì cái gì úp úp mở mở?”

Cố Du bất mãn liếc mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái.

Tiêu Minh Xuyên kéo dài giọng, chậm rì rì nói:

“Nếu Tiêu Minh Thanh đối với con mình có tâm, hắn không gả cho Ôn Huyền chính là vì để trẫm giúp hắn nuôi dưỡng con. Nếu là vô tâm, vậy cho thấy hắn có mưu đồ khác, con trai đối với hắn cũng không phải quan trọng, từ bỏ cũng được.”

Cố Du chớp chớp mắt, bừng tỉnh ngộ.

“Để Nhị ca nuôi có chỗ nào tốt? Hay là Huệ An Vương sợ Nhị ca sau này không tín nhiệm Thanh Loan?”

Nếu Thanh Loan là do Tiêu Minh Xuyên nuôi lớn, Tiêu Minh Xuyên đối với nó tự nhiên tín nhiệm không cần hoài nghi. Nhưng nếu trả lại cho Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh thì Thanh Loan lại không họ Tiêu, Tiêu Minh Thanh lo lắng có phải quá dư thừa hay không.

“ Tiêu Minh Thanh nghĩ như thế nào, trẫm sao biết được. Dù sao là chính hắn lựa chọn, trẫm không có bắt buộc hắn.”

Cố Du khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, muốn làm Nguyệt Lão sao khó thế, thật đáng tiếc.

Tiêu Minh Xuyên không vui vì Cố Du luôn nghĩ chuyện người khác, hắn vẫy vẫy tay, cười hỏi:

“A Du lại đây nhìn xem, trẫm đang suy nghĩ mấy cái tên, khanh cảm thấy cái nào thích hợp?”

Cố Du lập tức đi qua.

“Tuấn không tồi, Phong cũng có thể, nhưng mà......”

Cố Du hơi hơi nhíu mày, chần chờ nói:

“Mấy tên này đều thích hợp con trai, con gái mà gọi Tiêu Tuấn hoặc là Tiêu Phong có phải quá kỳ cục hay không?”

“Điều này cũng đúng, vậy A Du cũng nghĩ xem.”

Cố Du suy tư, rồi thốt lên:

“Lam thì thế nào? Thần cảm giác Tiêu Lam khá dễ nghe.”

Tiêu Lam?! Tiêu Minh Xuyên giơ tay đỡ trán.

Khi Tiêu Minh Xuyên phát hiện mình trở về năm Thừa Khánh thứ mười, hắn liền biết trên đời sẽ không có Tiêu Lam. Tiêu Minh Xuyên đã không thể đền bù cho Tiêu Lam, hắn cũng không nghĩ đem tên này cho đứa con khác của mình, nhưng làm sao nói cùng Cố Du đây.

Thấy ánh mắt Tiêu Minh Xuyên nhíu lại, không lên tiếng, Cố Du suy đoán.

“Như thế nào? Nhị ca không thích tên Lam à?”

Tiêu Minh Xuyên đang lo không biết nên giải thích như thế nào, Cố Du đã nói giúp hắn lý do rồi, nhanh chóng gật gật đầu.

“Thần lại thấy thích, bất quá còn gần nửa năm mà, chúng ta có thể chậm rãi nghĩ, hay là nhất định hôm nay phải có tên?”

“Đương nhiên không phải, trẫm đem chuyện này giao cho Hoàng hậu, khanh chậm rãi nghĩ.”

Chỉ cần không phải Tiêu Lam, gọi là gì hắn cũng không có ý kiến.

Về phía Tiêu Minh Thanh là do dự thật lâu mới viết thư hồi âm cho Ôn Huyền. Hắn đoán được Ôn Huyền nhận được thư sẽ thực thất vọng, nhưng hắn không có cách nào khác.

Hồi âm đưa đi không lâu, Tiêu Minh Thanh nhận được một lá thư không có ký tên, mà chữ viết quen thuộc này làm hắn kinh hãi.

Tiêu Minh Thanh đem thư đọc vài lần, liền đem thư ném vào chậu than.

Ba ngày sau, Tiêu Minh Thanh cải trang ra khỏi Vương phủ, đến địa điểm trong thư kia ghi.

Tới bờ sông gặp mặt, Tiêu Minh Thanh không thấy người, trên sông có một con thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ chỉ có một ông lão cầm chèo đứng ở đầu thuyền. Tiêu Minh Thanh không xác định người hẹn mình có ở trên thuyền kia không, bất quá hắn nhìn xung quanh cũng không thấy một bóng người. Địa điểm hẹn gặp mặt này thật sự là hẻo lánh.

Đột nhiên, ông lão cầm lái nhìn về phía Tiêu Minh Thanh, hắn cũng nhìn lại người kia, ông ta lại cùng người trong khoang thuyền nói gì đó.

Tiêu Minh Thanh vẫn đang suy nghĩ thì một thân ảnh màu đen bay đến bên người hắn, ôm lấy hắn, phi thân về phía con thuyền.

Sự việc bất ngờ làm Tiêu Minh Thanh trừng lớn mắt, thật là người kia sao, trừ bỏ người kia, ai có thể có cao thủ như vậy. Đương nhiên, Hoàng đế đệ đệ cũng có những người tài ba như vậy, mà Tiêu Minh Xuyên muốn gặp hắn cần gì dùng đến cách phiền toái như thế này. Hắn chỉ hạ một đạo thánh chỉ, ai có thể không tuân mệnh.

Chờ Tiêu Minh Thanh lấy lại tinh thần, hắn đã vững vàng đứng trên thuyền nhỏ, hắc y nhân cung kính chấp tay đối với hắn.

Sửa sang lại quần áo, Tiêu Minh Thanh chậm rãi đi vào khoang thuyền. Hắn cảm giác tim mình đập nhanh đến mức có thể nghe như trống đánh, lòng cũng luống cuống.

Trong khoang thuyền chỉ có một người đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn, trước mặt là khai trà vừa pha còn bốc khói. Nhìn thấy Tiêu Minh Thanh tiến vào, người kia nhẹ giọng nói:

“Đã đến rồi, ngồi đi.”

Tiêu Minh Thanh nào dám ngồi, hắn cung kính quỳ xuống, chắp tay nói:

“Con xin bái kiến phụ hoàng!”

“Kêu con ngồi thì cứ ngồi, nói nhiều như vậy làm gì!”

Tiêu Duệ vừa nói vừa rót trà cho Tiêu Minh Thanh.

Tiêu Minh Thanh trong lòng càng luống cuống, lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể run sợ cúi đầu ngồi đối diện Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một chút, nhướng mày nói:

“Con không hiếu kỳ ta vì cái gì tới gặp con sao?”

Tiêu Minh Thanh ngẩng đầu, thấp giọng nói:

“Phụ hoàng có việc phân phó, con đều tòng mệnh.”

Từ nhỏ đến lớn, đứa con Tiêu Duệ yêu thương nhất đều là Tiêu Minh Xuyên, bất quá đối với hắn cũng không có bạc đãi. Khi biết Tiêu Minh Xuyên không thích hắn, còn cố ý cho hắn đất phong xa lại giàu có và đông đúc, đỡ phải để huynh đệ có cơ hội chạm mặt.

“Ta nghe nói Xuyên Nhi muốn con hồi kinh, vì cái gì con cự tuyệt?”

Cố An Chi đi tìm, Tiêu Minh Xuyên cũng đi tìm, thậm chí Tiêu Thu Thần cũng tìm, Tiêu Duệ bị bọn họ truy đuổi phiền muốn chết, dứt khoát tới gặp con lớn.

Tiêu Minh Thanh không nói, thật lâu sau trầm ngâm lên tiếng:

“Phụ hoàng lúc trước để con tới Huệ An không phải là hy vọng con cùng...... Nhị đệ cách nhau càng xa càng tốt sao.”

Tiêu Minh Xuyên cho phép hắn trở về là không sai, nhưng bảo hắn giảm xuống làm Công chúa như vậy, hắn vì cái gì phải tòng mệnh.

“Ta là hỏi con vì cái gì không quay về? Chuyện đó cùng hy vọng của ta về các con không có liên quan.”

Tiêu Minh Xuyên cũng lớn mật, muốn đem ca ca gả đi ra ngoài còn chưa nói, còn muốn Tiêu Minh Thanh tự mình nói ra.

“Con......”

Tiêu Minh Thanh mở miệng, lại không biết bắt đầu nói từ đâu, hắn cảm thấy phụ hoàng sẽ không tin tưởng lý do của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.