Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 74: Chương 74: Ôn Huyền




Ôn Huyền mang Tiết Di tới Thượng Kinh. Tiết Di bắt mạch cho Cố Du, lại xem qua phương thuốc Hoa đại phu kê, tỏ vẻ không có vấn đề. Hắn còn nói Hoàng hậu trạng thái thực tốt, cứ như vậy lần này sinh con sẽ thuận lợi hơn lần trước rất nhiều.

Tiêu Minh Xuyên vẻ mặt đau khổ hỏi:

“Tiết thần y, trẫm không hiểu y thuật, ngươi đừng đùa với trẫm. Hoàng hậu mỗi ngày rời giường chuyện đầu tiên chính là nôn, ăn vào cũng sẽ nôn. Nôn gần hết thức ăn trong bụng, vậy cũng coi như là bình thường sao?”

Tiết Di gật đầu cười nói:

“Bệ hạ có điều không biết, dựng phu đều là cái dạng này, có người nôn đến ba tháng, có người hơn ba tháng, còn có người nôn từ đầu đến khi sinh. Điện hạ tuy rằng nôn nhiều, nhưng cũng có thể nuốt trôi thức ăn, cái này xem như tốt, còn ăn được ít nhiều.”

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy cắn lưỡi, cảm thấy tình cảnh như vậy thật là đáng sợ. Nếu Cố Du vẫn luôn như vậy, sớm muộn gì cũng tiều tụy. Hắn lại nghĩ tới khoảng thời gian trước, Cố Du không phải là như vậy, hay là dùng phương thuốc của Hoa đại phu mới hơi có chuyển biến tốt đẹp, không còn dọa người.

Tiết Di chân thành nói sở trường của hắn không phải sinh đẻ. Hoàng đế trông cậy vào hắn an thai cùng đỡ đẻ cho Hoàng hậu có thể không bằng với thái y trong cung hoặc là vị Hoa đại phu kia.

Tiêu Minh Xuyên ban đầu không quan tâm Hoa đại phu, cảm thấy ông ta chỉ là đại phu bình thường bắt ra hỉ mạch mà thôi, việc này đại phu nào khám không ra. Không ngờ Quý Nghi nói ông ta giỏi, Tiết Di cũng nói như vậy, Tiêu Minh Xuyên liền động tâm, muốn đem Hoa đại phu mời vào cung.

Ai ngờ Cố Du lại không đồng ý, nói là Hoa đại phu không biết thân phận của mình, cho nên bắt mạch không có cố kỵ, có cái gì thì nói cái đó. Nếu ông ta biết, có lẽ sẽ thực câu nệ, nói chuyện sẽ giống thái y trong cung. Hiện tại có thái y, tình huống cũng thực ổn định, không cần phiền toái Hoa đại phu. Không bằng để qua ba tháng đi ra ngoài, Cố Du lại cùng Cố Tương lặng lẽ đi chỗ Hoa đại phu.

Chỉ cần có thể ra cung, Cố Du nghĩ có thể đi tìm ông ngoại, quả thực chính là một công đôi việc, không có gì không tốt.

Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, rồi đồng ý yêu cầu của Cố Du. Hắn nghe thái y nói qua, ba tháng về sau thai nhi liền tương đối ổn định, dựng phu phải nên đi lại nhiều, về sau sinh cũng dễ dàng hơn.

Y quán của Hoa đại phu ở bên trong thành từ trong cung đi ra không tính xa. Có Cố Tương thân thủ không tệ đi cùng Cố Du, hắn lại kêu ảnh vệ đi theo, một tháng đi một chuyến cũng không sao, vừa lúc cũng để Cố Du có thể ra cung hít thở không khí. Về sau thời điểm Cố Du không tiện ra cung, lại mời Hoa đại phu tới cũng được.

Cố Du nói có lý, thầy thuốc khi xem bệnh không nói đến thân phận người bệnh xem mạch là chuẩn nhất, cũng nói lời thực nhất.

Bởi vì tuổi tác chênh lệch, Ôn phu nhân cùng Cố phu nhân tuổi trẻ không thân, miễn cưỡng chỉ có thể nói là quen biết. Nhưng bởi vì tương đồng phiền não, qua lại là càng ngày càng gần.

Huynh đệ Ôn gia khuê nữ sinh một đống, chính là không có vị công tử nào. Đan Dương Công chúa lúc còn sống sầu khổ nhất chính là ôm không được tôn tử, lo lắng mười mấy năm.

Đại Quốc công phu nhân sinh bảy tiểu thư, sinh đến chết đi sống lại cũng không ra con trai. Ôn nhị phu nhân sinh hai khuê nữ về sau là sinh hạ được Ôn Huyền.

Cố phu nhân ngược lại Ôn phu nhân, bà vào cửa liền sinh bốn con trai muốn một khuê nữ lại không thể như nguyện, còn đã từng đem đứa nhỏ nhất nuôi như khuê nữ.

Chính nhờ Ôn Huyền và Cố Tương mà làm cho Ôn phu nhân cùng Cố phu nhân thành tri giao.

Ôn Huyền luôn ở bên ngoài, một năm cũng khó được về nhà một chuyến. Tiêu Minh Xuyên để hắn đi tìm du y không dễ tìm, nhưng mà chỉ cần không ở Thượng Kinh, hắn liền cảm thấy cả người thoải mái, một khi đã trở lại quả thực chính là ác mộng bắt đầu trình diễn.

Đối mặt mẫu thân bức hôn, Ôn Huyền phản ứng là chạy, chạy trốn càng xa càng tốt. Dù sao hắn có hoàng mệnh trên người không phải tùy ý chạy loạn. Cố Tương chính là kéo, hắn chưa bao giờ nói không thành thân, bất quá là yêu cầu cao, tìm không thấy người có thể thành thân.

Tình cảnh Ôn Huyền có thể nói gian nan hơn Cố Tương nhiều. Cố Tương có huynh trưởng Cố Tân đã thành hôn, đã có cháu trai cháu gái. Dưới hắn còn có đệ đệ Cố Chiết liên minh, cho nên chấp niệm của Cố phu nhân sẽ không quá sâu.

Ôn Huyền là một mình chiến đấu hăng hái không nói, đối thủ so với Cố Tương hung tàn hơn nhiều. Ngoài chín tỷ tỷ tạm thời không đề cập tới, Đại Quốc công phu nhân cường thế không nói lí, mẫu thân dùng nước mắt tấn công, Ôn Huyền căn bản chống cự không được, chỉ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Càng muốn mệnh hắn chính là Hoàng đế cũng tới xem náo nhiệt. Hoàng đế hỏi Ôn Huyền có phải từng có thân mật với hồng nhan tri kỷ nào hay không.

Tiêu Minh Xuyên lại cảm giác chính mình hỏi chuyện thực bình thường. Hắn muốn biết “Long Phượng trình tường” vốn của Đan Dương công chúa phải truyền cho con cháu Ôn gia, Ôn Huyền có khả năng đem một vật trân quý như vậy đưa cho người nào đó hay không.

Tiêu Minh Xuyên suy đoán, người có được “Long Phượng trình tường” tất nhiên là người cùng Ôn Huyền thật lòng yêu nhau, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn người khác biết, hai người lại không thể ở bên nhau. Thanh Loan có ngọc trên cổ, Thanh Loan có khả năng chính là con Ôn Huyền cùng người nọ.

Nghe được Tiêu Minh Xuyên hỏi chuyện, Ôn Huyền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, thấp thỏm bất an nói:

“Bệ hạ là nghe được cái gì sao?”

Ôn Huyền cảm giác mình thực oan. Ôn Huyền thực lo lắng bá mẫu cùng mẫu thân mà nghe được sẽ lập tức chạy tới cửa nhà cô nương kia cầu hôn.

Ôn Huyền rất sớm đã có người yêu thích, chỉ là người kia tuyệt đối không có khả năng gả đến Ôn gia. Nếu người kia vì hắn đến nay cô độc, hắn đương nhiên không thể nói không giữ lời.

Tiêu Minh Xuyên vừa nghe giọng Ôn Huyền liền biết có vấn đề, cười hỏi:

“Ôn khanh, mảnh ngọc “ Long Phượng trình tường “ đâu, có thể cho trẫm thưởng thức một chút không?”

Ở trong trí nhớ Tiêu Minh Xuyên, Ôn Huyền cuối cùng vẫn thành thân, bất quá là rất nhiều năm về sau. Hắn cũng không cưới tiểu thư danh môn vọng tộc, mà là cưới một người nghe nói bác tự xấu đã khắc chết qua ba vị hôn phu, thiếu chút nữa bị huynh tẩu đuổi ra khỏi nhà.

Khi đó, Đại Quốc công phu nhân cùng Ôn phu nhân đã đối với hôn sự của Ôn Huyền không ôm hy vọng, cho nên hắn cưới người nào, họ cũng không ý kiến.

Ôn Huyền mệnh lớn, không có bị phu nhân “Khắc phu” khắc chết, ngược lại quan vận hanh thông, từng bước thăng chức. Dần dần vị Ôn phu nhân “Khắc phu” bắt đầu được khen “Vượng phu“.

Tiêu Minh Xuyên đã gặp qua phu nhân Ôn Huyền hai lần. Đó là nữ tử dịu dàng bình phàm, diện mạo kém xa so với Ôn Huyền, nhưng biết cách chăm sóc người khác rất tinh tế, cười rộ lên bộ dáng ôn nhu điềm tĩnh.

Tuy rằng phu thê Ôn Huyền thoạt nhìn hòa thuận, nhưng Tiêu Minh Xuyên biết, trong lòng Ôn Huyền là người kia.

Ôn Huyền không biết Hoàng đế vì cái gì đột nhiên có hứng thú đối với “Long Phượng trình tường“. Ngọc kia từ nhỏ hắn mang trên người, mà Hoàng đế chưa một lần hỏi hắn. Nếu Hoàng đế hỏi, khẳng định có dụng ý, không có khả năng là nhất thời tâm huyết dâng trào.

Ôn Huyền không cần nghĩ ngợi, lập tức quỳ một gối xuống đất, chắp tay trả lời:

“Vi thần bảo quản không tốt, đánh mất ngọc tổ truyền được ngự tứ, xin bệ hạ thứ tội.”

“Mất? Chuyện khi nào?”

Tiêu Minh Xuyên cũng không kinh ngạc khi nghe Ôn Huyền trả lời như thế.

Ôn Huyền sắc mặt không tự chủ được trở nên có chút âm trầm:

“Sáu năm trước.”

Nếu con hắn còn sống, năm nay cũng lên sáu tuổi. Hắn trước nay chưa thấy qua con mình, chỉ nghe người nọ nói nó lớn lên đặc biệt xinh đẹp, nếu bá mẫu cùng mẫu thân gặp được khẳng định sẽ không buộc hắn thành thân.

Tiêu Minh Xuyên hơi gật đầu, Trần thái y cũng nói Thanh Loan là sáu tuổi.

Tiêu Minh Xuyên cẩn thận quan sát Ôn Huyền, phát hiện hắn cùng Thanh Loan không phải hoàn toàn giống nhau, lại hỏi:

“Ngọc làm mất như thế nào?”

Ôn Huyền bị ánh mắt Tiêu Minh Xuyên có chứa thâm ý nhìn đến sởn tóc gáy, ấp úng nói:

“Vi thần cũng không biết. Vẫn luôn mang ở trên người, bình thường không có đặc biệt lưu ý, khi phát hiện đã không thấy nữa, đã không có thể tìm ra.”

Ôn Huyền nói xong rũ mắt không dám nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Minh Xuyên, hắn sợ Hoàng đế nhìn ra chính mình là đang nói dối.

Tiêu Minh Xuyên đối với Ôn Huyền nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn không có lại hỏi cái gì, chỉ bình tĩnh nói:

“Ôn khanh, trẫm mang khanh đi gặp một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.