Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 110: Chương 110: Phúc Ninh Công chúa




Tiểu Công chúa chậm chạp không chịu ra đời, phu phu Hoàng đế không phải là người nôn nóng nhất mà chính là tiểu Hoàng tử. Tiêu Lĩnh mỗi ngày ít nhất đến Khôn Ninh Cung ba lần, mỗi lần tới chỉ hỏi một chuyện là khi nào có thể nhìn thấy muội muội. Cố Du cũng bị nó hỏi làm cho sợ, lòng luôn hy vọng công chúa nhanh ra đời.<HunhHn786>

Ngày hôm nay, Tiêu Lĩnh tan học liền tới Khôn Ninh Cung, nó cùng cha ăn cơm trưa, ăn xong liền ghé vào trên bụng cha nói chuyện cùng muội muội:

“Ngoan nha muội muội. Mau ra đây đi, ca ca đã chuẩn bị thật nhiều váy đẹp. Mỗi ngày đều cho muội mặc thật đẹp, muội sẽ rất xinh đẹp. Muội......”

Tiêu Lĩnh nói còn chưa dứt lời, tiểu công chúa liền dùng chân đá trúng mặt nó. Tiêu Lĩnh kinh ngạc ngồi ngay ngắn, bất an hỏi:

“Cha, cha có đau hay không?”

Muội muội dùng sức thật nhiều, đá trúng mặt nó, cảm giác rất có lực, vậy không biết cha có bị đau hay không.

Cố Du lắc đầu, thở thật dài. Thị Sách và Thị Kiếm giúp Cố Du trở mình, thay đổi vị trí một chút để có tư thế thoải mái hơn.

Mấy ngày gần đây, Cố Du đã cảm thấy bụng nặng trĩu, muốn đứng lên cũng khó khăn, cảm giác giống như muốn ngã xuống. Ngồi một chút eo đau bụng đau, ngồi lâu một lát thì toàn thân đau nhức. Nếu nằm ngửa thì ngực bị đè nặng, thở không nổi.

Cố Du cũng không thể lăn qua lộn lại dễ dàng, cả tư thế nằm nghiêng cũng không thể nằm lâu được, nếu không eo sẽ cảm thấy khó chịu. Hai cái chân cũng sưng to, tựa như hai củ cải trắng cực lớn.

Nếu không phải bị Quý Nghi bắt buộc, Cố Du thật sự cũng không muốn nhúc nhích. Mà Quý Nghi nói muốn mau chóng sinh lại không muốn dùng thuốc hỗ trợ, biện pháp tốt nhất chính vận động, so với các biện pháp khác biện pháp này tốt nhất.

“Muội muội ngoan nha, đừng làm khó cha nha.”

Cố Du ôn nhu xoa xoa đầu Tiêu Lĩnh, nói.

“Lĩnh Nhi ngoan, cha mệt mỏi muốn ngủ một lát, con về Từ Ninh Cung làm bài tập được không?”

Tiêu Lĩnh gật đầu:

“Dạ, con không quấy rầy cha nghỉ ngơi, cha ngủ đi, con làm xong bài tập lại đến xem muội muội.”

Chờ Tiêu Lĩnh ra khỏi tẩm điện, Cố Du đỡ bụng, hít thật sâu một hơi, trầm giọng nói:

“Thị Kiếm, ngươi đi gọi Quý thái y lại đây.”

Thị Sách cùng Thị Kiếm ngẩn người, cùng kêu lên:

“Điện hạ, ngài muốn......”

“Đi gọi thái y lại đây......”

Có phải hay không, Cố Du cũng không biết chắc, nhưng cảm giác có chút giống, còn phải để thái y xem mới biết được.

Thị Kiếm không dám trì hoãn, tự mình đi ra ngoài tìm người. Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành đã dọn đi rồi, nên mấy ngày trước Tiêu Minh Xuyên cho người thu dọn phòng để các thái y thay phiên ở, như vậy có chuyện gì cũng có thể tới kịp thời.

“Điện hạ, muốn nô tì đỡ ngài ngồi dậy không?”

Thị Thư cảm giác Hoàng hậu nằm ở trên giường không thoải mái.

Cố Du xua xua tay, khẽ cười nói:

“Để Quý thái y xem rồi lại nói, sợ là không phải đâu.”

Lúc trước thời điểm sinh Tiêu Lĩnh, Cố Du không có kinh nghiệm, hơn nữa lại khẩn trương. Lúc này Cố Du không có lỗ mãng như vậy.

Quý Nghi đã tới rất nhanh, vừa vào đã được Cố Du miễn thỉnh an. Ông xem mạch Cố Du, ánh mắt bộc lộ vui mừng.

“Đã đến lúc rồi phải không?”

Dù bụng ẩn ẩn đau, nhưng ngữ khí Cố Du vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Quý Nghi hưng phấn gật đầu:

“Chúc mừng điện hạ sắp sinh.”

Quý thái y nói xong lời này, toàn bộ người hầu ở Khôn Ninh Cung lập tức bận rộn lên.

Có thể nói, Tiêu Minh Xuyên hận không thể cả ngày ở bên cạnh Cố Du. Nhưng tình hình lũ lụt còn chưa có giải quyết xong, Tiêu Minh Sở cùng quan viên các châu phủ ven bờ sông gửi tấu khẩn cấp liên tục, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Người ở Khôn Ninh Cung đến bẩm báo Hoàng hậu sắp sinh. Tiêu Minh Xuyên đứng lên, ném bút trên tay, liền chạy ra bên ngoài.

“Bệ hạ, bệ hạ......”

Ngụy Lễ vừa gọi vừa đi nhặt bút cùng tấu chương rơi trên mặt, rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Tiêu Minh Xuyên chạy đến Khôn Ninh Cung, kết quả bị Thị Sách ngăn ở ngoài cửa. Nàng truyền lại nguyên lời của điện hạ là bệ hạ không nên vào.

“Hoàng hậu nói như vậy sao?”

Tiêu Minh Xuyên hơi hơi nhíu mày. Hắn biết Thị Sách không dám lừa hắn, lời đó khẳng định là Cố Du đã dặn dò nàng nói cho hắn nghe. Nhưng Tiêu Minh Xuyên có chút không thể tiếp thu, Cố Du cố ý ở lại trong cung, còn không phải là muốn ở bên cạnh hắn sao.

Thị Sách im lặng gật đầu, tỏ vẻ không giúp gì được. Thái độ của điện hạ rất kiên quyết, nàng chỉ phụ trách đem lời truyền lại.

Tiêu Minh Xuyên do dự một lát, tuy không có mạnh mẽ xông vào, mà là tò mò nhìn vào cánh cửa đóng kín, muốn xem xem có thể thấy gì hay không. Đáng tiếc, Tiêu Minh Xuyên không nghe thấy, nhìn cũng không thấy, chỉ có thể gấp đến độ đi tới đi lui.

Không bao lâu, Cố Thái hậu cũng đến, nói cho Tiêu Minh Xuyên biết Tiêu Lĩnh có Tiêu Duệ coi chừng, nó sẽ không đột nhiên chạy tới.

Tiêu Minh Xuyên chờ lại chờ, trong chốc lát đứng lên đi qua đi lại. Trong chốc lát tiến đến cạnh cửa nhìn nhìn, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Tiêu Minh Xuyên không rõ, sinh con sao yên tĩnh như thế. Có phải Cố Du có chỗ nào không khỏe hay không. Nhưng mà Thị Sách và Thị Kiếm mỗi lần đi ra đều nói mọi việc hết sức thuận lợi. Tiêu Minh Xuyên lại không dám tùy tiện xông vào, vạn nhất dọa thái y, hoặc là chọc đến Cố Du không vui thì làm sao bây giờ.

“Á......”

Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền ra một tiếng kêu đau đớn. Dù âm thanh rất thấp, nhưng Tiêu Minh Xuyên nghe được.

“A Du......”

Lúc này Tiêu Minh Xuyên quá sốt ruột đã kiềm chế không được, mạnh mẽ đẩy cửa ra, lập tức xông vào.

Bất quá ở bên trong còn có hai lớp bình phong, Tiêu Minh Xuyên phải dừng bước chân. Mà Quý thái y cũng đến nhắc nhở hắn nếu muốn đi vào phải thay đổi quần áo. Đừng thấy Tiêu Minh Xuyên ngày thường uy hiếp Quý Nghi thực khổ sở, nhưng vào lúc này lại không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi thay quần áo mới vào bên trong.

Thấy Tiêu Minh Xuyên không nghe lời mình nói, khăng khăng xong vào phòng, Cố Du có chút không vui.

“Hô hô......”

Tần suất đau bụng đã thường xuyên hơn, Cố Du theo chỉ dẫn của Quý thái y dùng miệng hít thở.

Tiêu Minh Xuyên khẩn trương đứng ở mép giường, căn bản không dám lộn xộn, chờ Cố Du hít thở xong mới nhỏ giọng nói:

“A Du, đừng nóng giận, không nhìn thấy được tình huống của khanh, trẫm cũng sắp điên rồi.”

Đặc biệt còn không nghe được tiếng Cố Du, hắn càng sốt ruột.

“Có cái gì đẹp mà nhìn, hô hô......”

Cố Du nói là nói như vậy, chứ không có đuổi Tiêu Minh Xuyên đi ra ngoài.

Nhìn Hoàng đế luống cuống tay chân đứng ở nơi đó, chỉ làm cho mình tăng thêm phiền toái, Quý thái y tìm việc cho hắn làm. Ông nhờ Tiêu Minh Xuyên nâng Cố Du dậy, từ nửa nằm đổi thành tư thế quỳ. Vị trí thai nhi đã hạ thấp, quỳ sẽ càng dễ dàng đi ra.

Chỉ là......

Ai dám để Hoàng hậu hướng tới mình quỳ. Quý Nghi vì để cho ổn thỏa, chỉ có thể để Cố Du nằm sinh.

Hiện giờ có Hoàng đế hỗ trợ một tay, Quý Nghi đương nhiên hy vọng tốc chiến tốc thắng, quyết định sửa lại tư thế cho Cố Du.

“A.., ngài chậm một chút, đau......”

Tiêu Minh Xuyên vừa đỡ Cố Du ngồi dậy, lại nghe Cố Du than thở tức khắc sợ tới mức không dám nhúc nhích, đồng thời đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Quý thái y.

Quý Nghi tiến lên sờ sờ bụng Cố Du, lúc này đã cứng như cục đá, bây giờ đúng là đau bụng sinh.

Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Quý Nghi, Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc đã đỡ Cố Du quỳ gối trên giường. Bởi vì bụng quá to, Cố Du quỳ không được, hoàn toàn dựa vào Tiêu Minh Xuyên chống đỡ mới có thể duy trì thân thể cân bằng.

“Điện hạ, tốt lắm, chính là như vậy, nín thở bắt đầu dùng sức, trong quá trình ngàn vạn lần đừng lơi lỏng.”

Quý Nghi cổ vũ.

“Á......”

Cố Du dùng sức nắm chặt cánh tay Tiêu Minh Xuyên, trên tay gân xanh cũng nổi lên.

Tiêu Minh Xuyên bị nắm chặt làm đau, trong lòng lại càng áy náy. Lần này sinh thật sự thuận lợi mà còn như vậy, năm đó sinh Lĩnh Nhi không biết thống khổ bao nhiêu, vậy mà hắn lại không ở bên cạnh, hắn thật sự là quá tệ bạc.

Sau vài lần dùng sức, đầu tiểu công chúa dần lộ ra, Cố Du kiệt sức dựa vào Tiêu Minh Xuyên.

Quý Nghi để Cố Du thở dốc một lát, lại nói:

“Điện hạ mau dùng sức, thêm một lần nữa là xong rồi.”

“A......”

Thân thể đã đau tới cực hạn, thần trí lại rất tỉnh táo. Cố Du dùng hết sức lực toàn thân rặng lần cuối.

Hôm nay Tiêu Lĩnh hoàn thành xong bài tập, nó muốn đi đến chơi cùng cha, đã bị Tiêu Duệ ngăn cản. Nhưng chờ đến bữa tối mà vẫn không thấy phu phu Hoàng đế đến, Tiêu Lĩnh đứng ngồi không yên, đòi phải đến Khôn Ninh Cung.

Thấy Tiêu Lĩnh khóc Tiêu Duệ liền mềm lòng, cải trang một chút rồi dẫn Tiêu Lĩnh đi.

Cũng may Tiêu Lĩnh vận khí tốt, bọn họ vừa mới vào tẩm điện, liền nghe được trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ con.

“Là muội muội sao?”

Tiêu Lĩnh ngửa đầu hỏi, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vui sướng.

Tiêu Duệ vội quay đầu nhìn Cố An Chi. Không đợi Cố An Chi mở miệng, cửa phòng mở ra, Thị Sách vui mừng đi ra báo tin vui:

“Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Ung Thân Vương, Hoàng hậu điện hạ đã sinh được một tiểu Công chúa, cha con đều bình an.”

“Ta có muội muội! Thật tốt quá!”

Tiêu Lĩnh hoan hô nhảy nhót, ngay sau đó liền muốn chạy vào trong phòng, lại bị Tiêu Duệ ôm chặt.

“Lĩnh Nhi ngoan, muội muội sẽ được ôm ra lập tức, con không thể đi vào.”

Tiêu Duệ ôm thật chặt Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh không giãy giụa, nhưng cứ nhìn cửa phòng, biểu tình sốt ruột đến không chịu được.

Không bao lâu, Tiêu Minh Xuyên tự mình ôm tiểu công chúa quấn trong tã lót đi ra. Tiêu Duệ buông Tiêu Lĩnh ra, đưa tay nhận lấy đứa bé, động tác tự nhiên thuần thục.

Tiêu Lĩnh nhón chân để nhìn muội muội, vừa nhìn liền chê bai:

“Muội muội béo nha, trên mặt thật nhiều thịt, nhìn không đẹp chút nào.”

Tiêu Duệ nhìn Cố An Chi:

“Khanh muốn ôm một cái hay không, tiểu công chúa xinh xắn bụ bẫm hơn Xuyên Nhi khi còn nhỏ rất nhiều.”

Cố An Chi không có trả lời Tiêu Duệ, đi tới một tay bế Tiêu Lĩnh lên, một tay kia ôm lấy bả vai Tiêu Duệ.

Tiêu Minh Xuyên đem con gái giao cho Tiêu Duệ xong liền trở vào cùng Cố Du. Trước khi bước vào phòng hắn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy hai vị phụ thân ôm hai đứa con của hắn kề sát vào nhau. Tiêu Minh Xuyên thoải mái cười cười, xoay người đi vào trong.

“Lĩnh Nhi thấy muội muội có vui hay không?”

Cố Du thấy Tiêu Minh Xuyên đi vào thì vội vàng hỏi, bộ dáng lẫn tinh thần đều khá ổn.

“Đương nhiên rồi, ánh mắt nó đều tập trung vào muội muội.”

Tiêu Minh Xuyên nói xong cúi đầu hôn lên trán Cố Du, rồi lại cười hỏi:

“Mà A Du à, tiểu công chúa cũng sinh rồi, tên lại chưa có, chúng ta không thể vẫn cứ gọi con là muội muội của Lĩnh Nhi nha.”

Cố Du khẽ nhếch môi, cười nói:

“Tên của công chúa đương nhiên nghĩ ra rồi, còn bệ hạ nghĩ ra phong hào chưa?”

Tiêu Minh Xuyên gật đầu nói:

“Khanh nghĩ ra rồi, trẫm đương nhiên cũng nghĩ ra rồi, khanh nói trước, trẫm sẽ nói sau.”

“Tiêu Tụ, ngài thấy thế nào?”

Cố Du nắm tay Tiêu Minh Xuyên, viết chữ Tụ vào lòng bàn tay hắn ( 娶: tụ lại, họp lại, sum họp, tụ họp, súc tích, tích trữ).

“Tụ Nhi, tiểu Tụ Nhi của chúng ta.”

Cố Du đã tìm được tên tốt như vậy, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không đồng ý, hắn lập lại vài lần “Tụ Nhi”, rốt cuộc cười nói:

“Trẫm sẽ phong Tụ Nhi là Phúc Ninh Công chúa. Hy vọng công chúa của chúng ta cả đời sẽ hạnh phúc bình an. A Du thích không?”

Cố Du nâng tay lên ôm lấy cổ Tiêu Minh Xuyên, kéo hắn cúi đầu xuống hôn lên môi hắn một cái.

“Thần thực thích, hy vọng cả nhà chúng ta vĩnh viễn đều có thể hạnh phúc bình an.”

“A Du, chúng ta sẽ được như vậy.”

Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói, sau đó cúi đầu hôn lên đôi mắt lấp lánh của Cố Du.

CHÍNH VĂN ĐÃ XONG, NẾU CÒN YÊU THÍCH

MỜI TIẾP TỤC XEM PHIÊN NGOẠI.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.