Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 39: Chương 39: Tỉnh ngộ




Nghe lời này, Cố Du có chút nóng nảy, lập tức xoay người ngồi dậy:

“Nhưng Nhị ca......”

Tiêu Minh Xuyên là có ý tứ gì, không có khả năng bỏ buổi đại triều. Chưa từng có vị Hoàng đế Đại Chu nào làm việc hoang đường như thế......

Không đợi Cố Du nói xong đã bị Tiêu Minh Xuyên đưa tay bưng kín miệng, ý bảo không cần nói:

“A Du đừng lộn xộn, thái y nói phải nghỉ ngơi.”

Nói xong liền đỡ Cố Du nằm xuống, còn ân cần kéo chăn lên đắp cho kỹ càng. Cố Du bất đắc dĩ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên.

Thấy Cố Du nằm yên, Tiêu Minh Xuyên ngồi tại mép giường, hòa nhã nói:

“A Du, nghe ta nói. Tiêu Tuyển đánh Đăng Văn Cổ và ngày đại triều nên ta không ở lại đây. A Du lại không đi được, vậy an tâm ở chỗ này tĩnh dưỡng, hết bệnh rồi lại trở về.”

Tiêu Minh Xuyên nói có lý, Cố Du không thể nào phản bác, chớp chớp mắt ủy khuất nói:

“Nhị ca, ta lo cho Lĩnh Nhi.”

Tiêu Minh Xuyên như là đoán được tâm tư Cố Du, hắn vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay trái lộ ra ngoài chăn, ôn nhu trấn an:

“A Du, ngươi còn phát sốt, có thể gặp Lĩnh Nhi sao? Không bằng mau chóng đem thân thể dưỡng tốt, cũng có thể sớm ngày về cung.”

Thật ra bệnh tình Cố Du không nghiêm trọng, uống hai ngày thuốc, lại tĩnh dưỡng hai ngày cũng không có việc gì. Bất quá nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống, mà đường về cung cũng có mấy chục dặm, Tiêu Minh Xuyên sợ bệnh tình Cố Du sẽ nặng hơn, đơn giản chậm lại hai ngày về cung càng tốt.

Tiêu Lĩnh tuyệt đối là điểm yếu của Cố Du, nghĩ đến mình bệnh mà về cung cũng không dám gặp con chỉ đành thỏa hiệp.

“Thanh Loan bị thương không nhẹ, Trần Dần cũng nói không thể hoạt động, ta đem Thanh Long Bạch Hổ để lại cho A Du, khi nào về cung đem bọn họ cùng về.”

Nghe được Tiêu Minh Xuyên đem ảnh vệ bên người cho mình, Cố Du sửng sốt, vội xua tay nói:

“Nhị ca, không cần như vậy, ta không dùng ảnh vệ.”

Ảnh vệ chuyên bảo vệ Hoàng đế, Hoàng hậu không có tư cách dùng.

“Đã ra bên ngoài, cần gì chú ý nhiều như vậy, ta nói cho ngươi liền cho ngươi.”

Tiêu Minh Xuyên căn bản không nghe Cố Du, tự mình nói tiếp.

“Thị vệ trên núi cùng cấm quân dưới chân núi ta cũng lưu lại, mang theo bọn họ ngược lại ảnh hưởng tốc độ trở về.”

Cố Du tức khắc hiểu rõ, Tiêu Minh Xuyên ngày mai muốn ra roi thúc ngựa chạy trở về, trên đường không dừng lại, liền không hề chối từ.

An bài tốt phòng ngự, Tiêu Minh Xuyên lại nói:

“A Du, đừng miễn cưỡng, ngàn vạn lần phải đợi Trần Dần nói có thể mới có thể đứng dậy.”

Cố Du bị Tiêu Minh Xuyên nhắc nhở mãi đến lỗ tai có kén, lúc này trừ im lặng gật đầu cũng không phản ứng nữa.

Cũng may không bao lâu một tiểu thái giám bưng thuốc vào, Cố Du ánh mắt chợt sáng ngời. Thật tốt quá! Uống thuốc là có thể ngủ! Ngủ rồi thì không cần nghe Tiêu Minh Xuyên lải nhải!

Cố Du trước nay cũng không biết, Tiêu Minh Xuyên lảm nhảm lên thì có bao nhiêu đáng sợ. Rõ ràng là một sự kiện, hắn có thể lặp lại lăn qua lộn lại nói nhiều lần như vậy.

Không đợi tiểu thái giám đi đến giường, Tiêu Minh Xuyên đứng lên, đi qua tiếp nhận chén thuốc. Trong phút chốc, Cố Du sắc mặt thay đổi.

Vì thế, Tiêu Minh Xuyên bưng chén thuốc trở về, mới vừa cầm lấy cái muỗng, liền thấy Cố Du vươn tay, nói:

“Nhị ca, ta tự mình uống, Lĩnh Nhi uống thuốc cũng không cần người đút.”

Nước thuốc đã đắng, lại uống từng ngụm từng ngụm quả thực chính là muốn mạng người.

Kế hoạch bị người vạch trần, Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ mà nhướng mày. Hắn đã xem qua sách, nói đút thuốc là thủ đoạn tăng tiến cảm tình quan trọng không thể thiếu. Vì sao Hoàng hậu và con của hắn đều không chịu, thật là không nghĩ ra.

Hoàng đế từ nhỏ thân thể cường tráng, số lần sinh bệnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, sớm đã quên uống thuốc có hương vị gì.

Cố Du kỳ thật cũng không phải người yếu đuối mong manh, tuy không có võ công nhưng thân thể luôn khỏe mạnh. Chỉ là mấy năm nay mỗi ngày nhìn con mình uống thuốc nhìn tới ám ảnh, bưng chén thuốc liền cảm thấy buồn nôn.

Thấy Cố Du bưng chén thuốc chậm chạp không có uống, Tiêu Minh Xuyên nhích lại gần hỏi:

“A Du, có phải sợ đắng hay không? Đừng lo, ta đã chuẩn bị ô mai đường, mứt hoa quả, cùng đường phèn, thích loại nào có thể chọn.”

Đây là chiêu đối phó Lĩnh Nhi thì dùng được. Cố Du dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên, ánh mắt cực không tốt, ngay sau đó bưng chén lên, một hơi uống hết.

Có thể là uống quá gấp, Cố Du làm cho mình bị sặc, phải một tay chống giường, một tay che ngực, ho khụ khụ lên. Tiêu Minh Xuyên tức khắc không có hứng thú đùa giỡn, khom lưng, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Cố Du. Nhưng không những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại làm Cố Du khó chịu mà nôn khan một trận.

Tiêu Minh Xuyên có chút kinh ngạc với phản ứng của Cố Du, lo lắng nói:

“A Du, thế nào? Muốn truyền thái y hay không?”

Cố Du xua xua tay, hô hấp dần dần vững vàng, thấp giọng nói:

“Không cần, qua một lát thì tốt rồi.”

Thấy Cố Du có chuyển biến tốt, Tiêu Minh Xuyên không có kiên trì truyền thái y, hắn nhíu mày suy nghĩ rồi nói:

“Khi nào bắt đầu như vậy?”

“Ngài nói cái gì?”

Cố Du ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn Tiêu Minh Xuyên, làm như không rõ hắn đang nói cái gì.

Tiêu Minh Xuyên một lần nữa ngồi xuống, gắt gao đem Cố Du ôm vào trong lòng ngực, trầm giọng nói:

“Ta nhớ rõ A Du khi còn nhỏ không phải như thế này. Mẫu hậu cho ngươi uống thuốc, ngươi làm nũng khóc thút thít, muốn vô số điều, lại hướng tới ta làm ngoáo ộp......”

Cố Du nghe vậy thất thần, ngay sau đó cười khổ nói:

“Đại khái là nhìn Lĩnh Nhi uống thuốc, nhìn quá nhiều, ta có chút sợ.”

“A Du, đừng sợ, Lĩnh Nhi của chúng ta sẽ tốt. Nó sẽ khỏe mạnh lớn lên, chúng ta sẽ cưới thê tử cho nó, chúng sẽ sinh một đống cháu trai cháu gái cho chúng ta ôm, ôm đến không xuể.”

Thật là bởi vì Tiêu Lĩnh sao, Tiêu Minh Xuyên bán tín bán nghi, quyết định tự mình đi tìm đáp án.

Cố Du miễn cưỡng tươi cười, khẽ thở dài:

“May mắn Lĩnh Nhi không ở đây, bằng không phải bị nó chê cười.”

“Không muốn bị Lĩnh Nhi chê cười, A Du phải nhanh khỏe lên.”

Tiếp xúc càng nhiều, Tiêu Minh Xuyên càng rõ ràng Cố Du biểu tình phong khinh vân đạm, trong lòng cất dấu nhiều tâm sự không muốn người khác biết. Mà điều này tám chính phần đều là hắn tạo nghiệt.

Nhớ năm đó, Cố Du chưa bao giờ gạt hắn bất luận cái gì, hỉ nộ ai oán đều sẽ bày ra mặt. Là hắn tự tay bức Cố Du đến nước này, Cố Du có lẽ vẫn là yêu hắn, nhưng không tin hắn, từ nội tâm không tin dẫn đến sợ hãi hắn.

Không biết qua bao lâu, Cố Du không hề đáp lại Tiêu Minh Xuyên, đã dựa vào trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên ngủ rồi. Bởi vì trước khi sắc thuốc, Tiêu Minh Xuyên ám chỉ Trần thái y tăng thêm chút thảo dược an thần.

Tiêu Minh Xuyên không hề buồn ngủ, ngồi ở trước giường nhìn Cố Du ngủ. Cố Du ấn đường hơi hơi nhíu lại, Tiêu Minh Xuyên đưa tay xoa đi, hắn cũng không khỏi nhíu mày.

Bất chợt Tiêu Minh Xuyên nhớ tới không biết nên nói là trước đây hay là về sau. Trong quá trình Tiêu Lam chậm rãi lớn lên, Tiêu Minh Xuyên đã một lần nữa nối lại quan hệ cùng Cố Du. Đó là thời gian bọn họ ở chung bình yên nhất trong cuộc đời. Hắn không hề đối với Cố gia ôm thành kiến, Cố Du đối với hắn cũng không hề ôm kỳ vọng, hai người ngoài ý muốn tìm lại sự ăn ý.

Lúc ấy, Tiêu Minh Xuyên đã không có bất kỳ vãn hồi gì. Hắn chỉ hy vọng mình cùng Cố Du có thể bình yên mà đi đến cuối đời.

Sự việc đã phát sinh ai cũng không thể xóa bỏ, vết sẹo Tiêu Lĩnh để lại bọn họ ai cũng không dám đụng vào, một khi đụng vào máu tươi sẽ đầm đìa.

Tiêu Lam tuy rằng là con Diệp Tranh, nhưng cách làm người phần nhiều lại có bóng dáng Cố Du.

Làm Thái tử, Tiêu Lam biểu hiện không thể bắt bẻ. Nhưng ở trong mắt Hoàng đế đang dần dần già đi không phải là không có sai lầm. Sự trẻ trung khoẻ mạnh có đôi khi nhìn cũng là chướng mắt. Bởi vì sự tồn tại của Tiêu Lam nhắc nhở hắn, hắn sẽ bị thay thế.

Về sau rất nhiều năm, Tiêu Minh Xuyên đã hỏi chính mình nhiều lần, Tiêu Lam thật sự làm sai cái gì, làm cho hắn nghi kỵ như thế.

Đáp án chỉ có một, sai không phải Tiêu Lam, mà là hắn. Tuổi già Hoàng đế bi ai phát hiện, cả đời hắn chỉ thích quyền lực, hắn không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp đến mình, cho dù đó là con hắn cũng không được.

Bi kịch của Tiêu Lam không phải ở chỗ hắn mưu toan lật đổ phụ hoàng để giành quyền, mà là quá mức tự tin, hắn cho rằng Thái tử phải nắm một nửa binh quyền, cho rằng Thái tử phải có quyền lực. Hắn rõ ràng muốn nói cho người trong thiên hạ biết hắn chính là người nối nghiệp trong tương lai.

Cố Du đã không chỉ một lần khuyên Tiêu Minh Xuyên, sớm giao ít quyền hạn cho Tiêu Lam, Tiêu Minh Xuyên lại không có nghe. Hắn cố chấp cho rằng Hoàng tử hắn dạy ra tất nhiên khác người thường, Tiêu Lam sẽ không phản hắn.

Cố Du lo lắng là chính xác, Tiêu Lam ban đầu có không có bị quyền lực mê hoặc hoa mắt, nhưng người bên cạnh hắn lại làm không được. Bởi vì đây là người danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị đương nhiên bọn họ muốn dựa dẫm, chờ đến khi đăng cơ, không phải họ một bước lên mây sao.

Cho dù Tiêu Lam cái gì cũng không có làm, nhưng thân phận Thái tử cúng sẽ có nhiều người khác tập hợp quyền lực cũng sẽ muốn trở thành người của hắn.

Rốt cuộc có một ngày, khi Tiêu Minh Xuyên phát hiện thế lực Thái tử đã không thể khinh thường, hắn biểu hiện ra thái độ giận dữ. Tiêu Minh Xuyên là muốn nói cho Tiêu Lam biết trẫm là phụ hoàng của ngươi, trẫm có thể cho ngươi cái gì, là ngươi chỉ có thể lấy cái đó.

Đối mặt Tiêu Minh Xuyên thay đổi thất thường, Tiêu Lam biểu hiện thực bình tĩnh. Phụ hoàng không cho hắn mang binh, hắn liền ngoan ngoãn giao binh quyền, tuyệt không nửa câu cự tuyệt. Phụ hoàng không cho hắn nhúng tay triều chính, hắn liền đóng cửa từ chối tiếp khách.

Tiêu Minh Xuyên đối với Tiêu Lam thực vừa lòng, hắn không phủ nhận do mình chèn ép Đông Cung như thế. Nhưng hắn chưa từng có xem thử suy nghĩ của Thái tử, hắn thậm chí cảm thấy Tiêu Lam thực nghe lời.

Đối mặt Tiêu Minh Xuyên đắc ý, Cố Du lo lắng sốt ruột, nói có một số việc không thể đem khảo nghiệm. Bất hạnh chính là Cố Du lại nói đúng, Tiêu Lam khởi binh.

Tiêu Lam cũng không phải không biết, thực lực ở hai bên chênh lệch chính mình không hề có phần thắng. Hắn càng không thể không biết có âm mưu tạo phản bị tội danh gì. Trừ tội hành thích vua còn có tội giết cha tuyệt đối không thể dung. Mà Tiêu Lam cố tình muốn làm như vậy, làm vô cùng tùy hứng không hề lý trí.

Binh bại hắn lưu loát rút kiếm tự vận, hoàn toàn không cho Tiêu Minh Xuyên cơ hội hối hận.

Tiêu Minh Xuyên nghe tin kinh giận không thôi, sau đó chính là tràn ngập suy sụp cùng mất mát. Hắn hạ bảy đạo kim bài, nghiêm lệnh không được thương tổn Tiêu Lam, hắn muốn bọn họ đem Thái tử hoàn hảo vô khuyết về Thượng Kinh. Hắn chưa từng có phế Thái tử, càng không có nghĩ tới muốn Tiêu Lam chết.

Nhưng Tiêu Lam tự sát, hắn giống như là dùng kết cục như vậy nói cho Tiêu Minh Xuyên biết “ phụ hoàng ngài sai rồi.”

Tiêu Lam chết làm cho Cố Du bị đả kích không thua gì Tiêu Minh Xuyên, ánh mắt nhìn về phía hắn là ánh mắt lạnh băng không có một chút độ ấm.

“Bệ hạ, ngài vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng. Ngài chưa từng có suy xét qua cho ai cái gì mà họ mong muốn.”

Đó là câu nói cuối cùng của Cố Du khi thần chí thanh tỉnh nói với Tiêu Minh Xuyên, sau đó lại lâm vào thời gian dài hôn mê, cho đến khi qua đời.

Đột nhiên nghĩ đến “Di ngôn” của Cố Du, Tiêu Minh Xuyên không khỏi rùng mình, hắn có phải lại tự cho mình là đúng hay không?

Tiêu Minh Xuyên cúi xuống ở khóe môi Cố Du nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, lẩm bẩm nói:

“A Du, ta đi trước, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ về cung, ta có đồ vật muốn cho ngươi.”

Nói xong, Tiêu Minh Xuyên đứng lên nhẹ nhàng phân phó:

“Người đâu chuẩn bị ngựa, chúng ta suốt đêm về cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.