Cố Du ăn cơm trong thấp thỏm bất an, Chu Tước chưa về báo cáo cũng không dám đi ngủ trưa, chỉ sợ Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở không hợp ý.
Tiêu Lĩnh có Cố Hạ cũng không chịu ngủ, nó muốn cùng Cố Du chờ. Chờ đến nhàm chán, Tiêu Lĩnh lại vuốt bụng Cố Du chơi, vừa đúng lúc tiểu muội muội cũng không có ngủ, đang quơ chân múa tay hoạt động thân thể.
“Cha, muội muội đá con.”
Tiêu Lĩnh đặc biệt hưởng thụ bị muội muội “ức hiếp”, ngày nào không bị đá là không vui.
Tiêu Lĩnh chơi đến khi muội muội mệt mỏi, không phản ứng nữa mới lưu luyến nâng tay lên, hỏi Cố Du:
“Cha, tên của muội muội còn chưa có nghĩ ra sao? Cố Hạ ca ca nói tên của Đông Nhi muội muội đã được đại cữu nghĩ xong khi còn chưa có sinh ra, đó là tên rất hay.”
Nghe con nói lời này, sắc mặt Cố Du hơi trầm xuống.
“Còn hơn ba tháng, Lĩnh Nhi đừng có gấp, muội muội sẽ có tên.”
Tên Tiêu Lĩnh là Tiêu Minh Xuyên đặt, Cố Du rất vừa lòng. Tới con gái, Tiêu Minh Xuyên đem quyền giao cho Cố Du. Cố Du mới đầu rất vui vẻ. Ai ngờ hưng phấn nhanh chóng qua đi, Cố Du lâm vào thời gian dài buồn rầu, bản thân phát hiện chuyện đặt tên cũng không phải dễ dàng.
Đơn giản thì không khí chất, phức tạp lại khó nhớ, tóm lại không có mấy chữ để lựa chọn.
Mấy ngày trước, Cố Du khó khăn tìm được một chữ viết lên đơn giản đọc cũng rất khí chất. Cố Du định nói với Tiêu Minh Xuyên, rồi đột nhiên phát hiện tên Tranh gợi nhớ đến Tranh công tử nào đó. Vì thế tên Tiêu Tranh đã bị biếm vào lãnh cung vĩnh viễn trước khi được dùng.
“Ai da!”
Tiêu Lĩnh bắt chước bộ dáng thở dài của người lớn.
“Phụ hoàng cùng cha đều như thế này. Con lần trước nhìn thấy phụ hoàng chọn mộc ấp cho muội muội cũng do dự đi do dự lại, trong chốc lát vẽ vòng tròn nơi này, trong chốc lát chỉ chỉ nơi khác, đến cuối cùng cũng không chọn ra được.”
Thấy bộ dáng như người lớn của Tiêu Lĩnh, Cố Du bật cười nói:
“Trẻ con than cái gì ……”
Tiêu Lĩnh không phục phản bác.
“Con không phải trẻ con, con là ca ca của muội muội, phụ hoàng cũng nói con là trẻ lớn.”
Nhìn Tiêu Lĩnh nhỏ xíu mà tự cho mình lớn, Cố Hạ ha ha cười. Lĩnh Nhi chỉ nhỏ như hạt đậu.
Lúc này Chu Tước đã trở lại, Cố Du lập tức hỏi tình huống của Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở. Biết được bọn họ đã nói rõ ràng, cũng không còn hiểu lầm, Cố Du nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi Chu Tước lui xuống đã bị Tiêu Lĩnh gọi lại hỏi về Chu Nhan. Nó hỏi khi nào Chu Nhan trở về, hiện tại như thế nào, có nhớ nó hay không.
Chu Tước nói hiện tại Chu Nhan luyện công đặc biệt nghiêm túc, tiến bộ rất nhanh. Còn việc nhớ hay không nhớ tiểu điện hạ, hắn không biết. Nếu tiểu điện hạ rất muốn biết đáp án, hắn có thể trở về hỏi rồi đến báo cáo.
Tiêu Lĩnh vẫy vẫy tay, nói không cần hỏi, nó đã biết.
Chu Tước lui ra, Cố Du cười hỏi Tiêu Lĩnh làm sao mà biết được đáp án.
Tiêu Lĩnh tươi cười:
“Nhan Nhan xuất sư là có thể làm ảnh vệ cho con, luyện tập nghiêm túc tất nhiên là nhớ con.”
Cố Du xoa xoa đầu con, lộ vẻ vui mừng, tiểu Lĩnh Nhi quả nhiên thực thông minh.
Không bao lâu, thời gian nghỉ trưa kết thúc, Cố Hạ trở về lớp học. Cố Du định về phòng ngủ nằm nghỉ nên hỏi Tiêu Lĩnh muốn đi cùng hay không. Tiêu Lĩnh lắc lắc đầu, nói mình phải về Từ Ninh Cung làm bài tập.
Tiêu Lĩnh trở lại Từ Ninh Cung khi Tiêu Duệ đang ở sân sau của tẩm điện dạy Thanh Loan luyện tập khinh công. Tiêu Ý Hành dựa vào lan can hành lang nhìn bọn họ, mắt mở to đầy vui vẻ. Nhìn thấy Tiêu Lĩnh đi đến đây, Tiêu Ý Hành chạy ra.
“Ca ca!”
Tiêu Ý Hành dang hai tay ra hướng tới Tiêu Lĩnh có ý muốn Tiêu Lĩnh ôm nó.
Tiêu Lĩnh sớm có chuẩn bị, ôm chặt Tiêu Ý Hành, cúi đầu hôn trên trán Tiêu Ý Hành một cái, rồi nắm tay Tiêu Ý Hành đi vào trong. Tiêu Ý Hành lớn lên rất nhanh, cả người tròn vo mũm mĩm, khi Chu Nhan cùng Thanh Loan ôm nó nó sẽ phản ứng, nhưng khi Tiêu Lĩnh ôm liền yên lặng.
Tiêu Duệ thấy Tiêu Lĩnh tới liền dừng lại.
“Gia gia! Loan Loan!”
Tiêu Lĩnh rất hâm mộ bọn họ có thể bay tới bay lui.
“Lĩnh Nhi tan học rồi à, ở Khôn Ninh Cung dùng cơm xong mới về đây sao?”
Lịch trình Tiêu Lĩnh chính là buổi sáng thức dậy ăn sáng ở Từ Ninh Cung, đi học, tan học về Khôn Ninh Cung chơi và dùng bữa trưa cùng cha, lại trở về Từ Ninh Cung làm bài tập. Bữa tối phu phu Hoàng đế sẽ đến đây để cả nhà cùng nhau dùng cơm tối.
Tiêu Lĩnh gật gật đầu, trả lời:
“Dạ, con về làm bài tập.”
Tiêu Duệ nghe vậy rất vui lòng. Lĩnh Nhi quá tự giác, dạy nó học cũng nhẹ nhàng bớt lo bớt việc. Trước khi Tiêu Duệ cùng Thanh Loan đi tắm rửa, nói với Tiêu Lĩnh:
“Lĩnh Nhi chơi cùng Hành Hành, chờ Loan Loan thay quần áo ra, chúng ta cùng nhau đọc sách.”
Lớp học trong cung có quy tắc, chưa đến năm tuổi không được cầm bút. Vì sợ những đứa bé quá nhỏ sức lực tay còn quá yếu cầm bút sẽ làm tay bị thương.
Cho nên bài tập của Tiêu Lĩnh chủ yếu là nhận biết chữ cùng học cách phát âm cho đúng, chỉ cần nhận biết chữ là được không cần phải biết viết. Nhưng dù là như vậy, nhất định cũng phải có người hướng dẫn. Tiêu Duệ cùng Cố An Chi nhận nhiệm vụ dạy cháu đọc sách, nhưng phần lớn là do Tiêu Duệ dạy, vì Tiêu Duệ có thời gian nhàn rỗi nhiều hơn.
Tiêu Lĩnh học một lúc, Ôn Huyền tới cầu kiến. Bởi vì phải chuẩn bị cho lễ thành hôn của hắn cùng Tiêu Minh Thanh.
Thanh Loan theo Ôn Huyền đi ra ngoài, Tiêu Lĩnh ôm Tiêu Ý Hành không cho nó đi theo, lại hỏi Tiêu Duệ:
“Loan Loan là con Ôn thúc thúc sao?”
Tiêu Duệ ngẩn người, gật đầu nói:
“Đúng vậy, Lĩnh Nhi nhìn ra sao?”
Tiêu Duệ từng nghĩ, nếu Cố An Chi có khả năng như Lĩnh Nhi, bọn họ đâu cần hiểu lầm nhiều năm như vậy.
“Mà một người cha khác của Loan Loan là ai?”
Tiêu Duệ nghe vậy cười nói:
“Lĩnh Nhi sao biết Loan Loan có một người cha khác, mà không phải mẫu thân.”
“Con cũng không có mẫu thân.”
Tiêu Lĩnh thấy không có gì sai.
Tiêu Duệ không cười nữa, đem Tiêu Lĩnh bế lên để ngồi ở trên đùi mình hỏi:
“Lĩnh Nhi biết phụ hoàng còn có một ca ca không?”
“Phụ hoàng chưa nói, nhưng con đoán được. Bởi vì cha cùng Sở Sở thúc thúc đều gọi phụ hoàng là nhị ca, vậy khẳng định còn có người gọi là đại ca.”
Giống như cha đứng hàng thứ tư trong gia đình, phía trên có đại ca Nhị ca cùng Tam ca. Vậy phụ hoàng là nhị ca vậy phải có đại ca.
“Lĩnh Nhi thật thông minh!”
Tiêu Duệ cúi đầu, ôn nhu hôn lên trán Tiêu Lĩnh.
Tiêu Ý Hành thấy thế trợn tròn mắt, đưa tay kéo ống quần Tiêu Duệ kêu.
“Gia gia.”
Nó chỉ có thể nói một ít từ đơn giản, còn vì sốt ruột nên cái gì cũng không nói được.
Tiêu Lĩnh đã hiểu ý của Tiêu Ý Hành, giúp nó nói:
“Gia gia, Hành Hành cũng muốn được hôn.”
Tiêu Duệ cười, để Tiêu Lĩnh xuống ngồi ở bên cạnh mình, lại đem Tiêu Ý Hành ôm lên, hôn lên gò má như quả đào của nó.
Tiêu Ý Hành rất vừa lòng, vui cười hớn hở ngồi dựa vào lòng ngực Tiêu Duệ rung chân đắc ý.
So với Tiêu Lĩnh yếu đuối giống Cố Du, Tiêu Ý Hành khoẻ mạnh kháu khỉnh có vài phần giống Tiêu Minh Xuyên khi còn nhỏ, tuy rằng quan hệ huyết thống đã rất xa.
Tiêu Lĩnh nắm bàn tay béo ú của Tiêu Ý Hành chơi, đồng thời hỏi:
“ Người cha khác sẽ đến gặp Loan Loan sao?”
“Đương nhiên sẽ đến, phải mất chút thời gian mới đến Thượng Kinh được.”
Tiêu Minh Xuyên đã hạ chiếu. Tiêu Minh Thanh muốn gặp con khẳng định sẽ chạy nhanh tới, mà muộn nhất là cuối tháng sẽ đến.
“Loan Loan phải về nhà với cha mình sao?”
Nhan Nhan đã về Vân Phù Trai, nếu Loan Loan cũng về nhà thì chỉ còn Hành Hành. Cũng may phụ hoàng đã nói với nó, Hành Hành sẽ ở trong cung cùng nó cho đến lớn.
Thấy Tiêu Lĩnh mặt lộ vẻ không nỡ, Tiêu Duệ nói:
“Nếu Lĩnh Nhi không muốn, chúng ta sẽ cho Loan Loan ở lại trong cung.”
Tiêu Lĩnh hơi nhăn mặt, sau một lúc lâu mới nói:
“Gia gia, chúng ta tiếp tục học đi.”
Tiêu Minh Thanh căn bản không nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên nhanh chóng hồi đáp thỉnh cầu của hắn. Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, Tiêu Minh Xuyên sẽ không dễ dàng đem con trả lại cho hắn. Hắn khẳng định Tiêu Minh Xuyên sẽ nghĩ biện pháp làm hắn khó xử.
Tiêu Minh Xuyên làm việc ngoài dự đoán của mọi người. Hắn không trì hoãn mà nhanh chóng hạ chỉ cho Tiêu Minh Thanh về kinh.
Phó Thái phi nghe tin tức cảm thấy kinh hãi, bà không ngừng truy hỏi Tiêu Minh Thanh làm ra chuyện gì, sao đang êm đẹp Hoàng đế gọi hắn về. Tiêu Minh Thanh cùng Tiêu Minh Xuyên là trời sinh tính cách không hợp nhau, nếu nói Hoàng đế nhớ huynh trưởng, Phó Thái phi không tin.
Tiêu Minh Thanh sinh con là gạt Phó Thái phi, dâng tấu xin giảm xuống cũng là gạt Phó Thái phi. Nhưng chuyện tới bây giờ, hắn giấu không nổi nữa. Đại Quốc công phủ ở Thượng Kinh, phủ mới của hắn cũng ở Thượng Kinh, Phó Thái phi phải đi theo hắn về kinh, sớm muộn gì cũng sẽ biết chân tướng mọi việc.
Tiêu Minh Thanh do dự mãi, cuối cùng lấy dũng khí đem chân tướng mọi việc nói thẳng ra.
Cũng may Phó Thái phi không phải người cố chấp sau khi đóng cửa khóc lớn một hồi, lại đem Tiêu Minh Thanh phạt quỳ nửa ngày, liền đem chuyện cũ bỏ qua. Ngay sau đó, Phó Thái phi hối thúc Tiêu Minh Thanh nhanh chóng về kinh trước, bà sẽ thu xếp mọi thứ đi theo sau.