Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 36: Chương 36: Vẽ tranh




Mang theo một chút cảm xúc không xác định, Tiêu Minh Xuyên nắm tay Cố Du đến gần chỗ con mồi ngã xuống.

Nhìn thấy vòng qua một thân cây nữa là có thể thấy rõ con mồi, Tiêu Minh Xuyên dừng bước chân, xoay người nói:

“A Du ở chỗ này chờ ta, ta đi trước nhìn xem.”

Mặc dù khả năng nguy hiểm cũng không cao, nhưng Cố Du không biết võ công, vẫn là không cần tới gần tương đối tốt hơn.

Dù Cố Du trong lòng tràn ngập tò mò, nhưng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Với thân thủ của Tiêu Minh Xuyên trở tay cũng không khó, nhưng nếu mình đi theo, nói không chừng sẽ vướng chân tay, cho nên hơi hơi gật đầu.

Tiêu Minh Xuyên buông tay Cố Du ra, một mình tiến lên, vòng qua thân cây, về phía bên kia.

Cố Du không biết Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy gì, chỉ nghe được hắn nhẹ nhàng mà hô một tiếng, trong giọng nói lộ ra rõ ràng kinh ngạc, sau đó liền không phát ra âm thanh, không khỏi hiếu kỳ nói:

“Nhị ca, ngài nhìn thấy cái gì? Ta có thể lại đó chứ?”

“A Du, không có việc gì, lại đây đi, chú ý bước chân vì trên mặt đất có nhánh cây.”

Ai ngờ chờ Cố Du đi đến bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, lại tập trung nhìn vào vật kia, Cố Du kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói:

“Nhị...Nhị ca, đây là......”

Không phải Cố Du thấy quái thú mà nhìn thấy mũi tên cắm vào thân mình một đứa bé.

Đứa bé kia tuổi không lớn, ước chừng sáu bảy tuổi, tóc thật dài mà rối loạn lung tung.

Càng làm người ta cảm thấy khó hiểu chính là đứa bé kia toàn thân trần trụi, làn da có điểm đen, cũng không giống như là bộ dạng người nghèo khổ. Mũi tên Tiêu Minh Xuyên bắn ra cắm ở ngực phải, nó đã bị thương ngất đi.

“Sẽ có thích khách nhỏ như vậy sao?”

Cố Du mờ mịt nhìn Tiêu Minh Xuyên, khó hiểu hỏi.

Tiêu Minh Xuyên im lặng không nói, trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh. Đứa bé đối với bọn họ không hề uy hiếp, nhưng nó như thế nào xuất hiện ở vùng núi Mai Sơn, thời điểm cấm quân tra xét vì cái gì không có phát hiện nó, đây mới là vấn đề mấu chốt.

Một lát, Tiêu Minh Xuyên cất giọng nói:

“Huyền Vũ, mang đứa bé đi, chúng ta về Mai Sơn Trang.”

Nếu đứa nhỏ này vẫn luôn sinh hoạt ở Mai Sơn, vì nó nhỏ bị cấm quân xem nhẹ chẳng có gì lạ. Nhưng một đứa bé nhỏ như vậy ở trên núi làm sao sinh tồn, đây lại là vấn đề khác.

Mà nếu là đứa nhỏ này vừa mới lên núi, như vậy vấn đề càng lớn hơn nữa, cấm quân đều là ăn mà không làm sao? Một đứa bé có thể né tránh bọn họ vòng lên núi, như vậy người lớn, thích khách thì sao......

Tiêu Minh Xuyên nhanh chóng quyết định mang theo Cố Du trở về Mai Sơn Trang, nơi đó hiển nhiên là nơi an toàn nhất Mai Sơn.

Chu Tước mới vừa đem nấm rừng Cố Du hái về sơn trang, đang muốn trở về chỗ bọn họ, liền phát hiện phu phu Hoàng đế cùng Huyền Vũ đã trở lại, mà trong lòng ngực Huyền Vũ còn ôm một đứa bé bị thương.

Trong phút chốc, đáy lòng Chu Tước đầy ắp thắc mắc, nhưng hắn biết trước mắt không phải lúc lắm miệng, liền ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại. Không nói một lời mà xoay người đi tìm thái y.

Mà Trần thái y đi theo đoàn người đến Mai Sơn đang cảm thấy mình thực khổ. Vốn nghĩ đi theo phu phu Hoàng đế du ngoạn, khẳng định là việc nhàn nhã còn cùng mấy đồng sự cạnh tranh một phen, thật vất vả mới cướp được cơ hội này.

Ai ngờ công việc không ít, còn là những việc khó khăn. Đầu tiên là Hoàng đế làm cho Hoàng hậu phát sốt. Tuy rằng tình huống không nghiêm trọng, nhưng trong cung ai chẳng biết Hoàng đế bỏ mặc Hoàng hậu mấy năm nay, sao đột nhiên liền gắn bó keo sơn, thật sự là làm người không hiểu.

Phải nói là quân tâm khó dò, Trần thái y không rõ tâm tư Hoàng đế, cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng vì suy nghĩ cho tánh mạng thân nhân hắn uyển chuyển nhắc nhở Hoàng đế, phu phu dù tình cảm tốt, có một số việc cũng nên kềm chế một chút, đừng làm quá mức sẽ không tốt.

Hoàng đế khiêm tốn nghe ý kiến Trần thái y, quả nhiên không có lại làm cái gì, còn cùng Hoàng hậu đi dạo chơi.

Khi Trần thái y cho rằng mình có thể thảnh thơi một chút, sự việc lại tới nữa. Ngự Thiện Phòng đưa tới cho hắn một rổ nấm rừng, nói hắn phân biệt có độc và không có độc, có thể ăn và không thể ăn, còn nói đây là Hoàng hậu tự mình hái, Hoàng đế muốn ăn buổi tối với canh nấm.

Trần thái y lại đau đầu, hỏi thái y bọn họ sợ cái gì, chính là sợ chủ tử hành vi không theo khuôn phép.

Hoàng hậu hái rổ nấm rừng, nhìn qua không vấn đề gì, trong núi có nhiều loại nấm, thường xuyên cũng có người hái đi bán. Trong nhà Trần thái y cũng có ăn qua. Nếu là người khác muốn ăn, Trần thái y liền trực tiếp nói.

“ Đem rửa sạch rồi nấu ăn “

Đơn giản như vậy dong dài làm cái gì.

Nhưng đây là phu phu Hoàng đế muốn ăn, Trần thái y không thể không cẩn thận. Đầu tiên là tự mình xem xét từng cái một, phân biệt từng loại, xong rồi lại để Ngự Thiện Phòng nấu thử, nấu xong để heo chó nếm thử, nếu chúng ăn mà không xảy ra vấn đề lại cho thái giám nếm, cuối cùng xác nhận không đáng ngại, mới có thể dâng lên.

Vừa xong việc nấm rừng, lại có người tới truyền. Đầu Trần thái y “oành” một tiếng.

Trần thái y cứu đứa bé kỳ quái không phải trọng điểm, bởi vì Hoàng đế nói là phải trị khỏi, trị không hết... lấy mạng hắn.

Nhìn mảnh ngọc bội đặt ở trên bàn, Tiêu Minh Xuyên sắc mặt có chút âm trầm, đây là ngọc lấy từ trên cổ đứa bé kia.

Ngọc bội màu đỏ sậm, điêu khắc tinh xảo, mặt trên có khắc bốn chữ “Long phượng trình tường“. Chưa kể chất ngọc hay là tạo hình tinh xảo, thậm chí là bốn chữ kia đều nói rõ lai lịch ngọc bội không hề tầm thường.

Tiêu Minh Xuyên mơ hồ nhớ rõ, hắn đã từng nhìn thấy một mảnh ngọc bội giống thế này, dù là tạo hình hay màu sắc đều là giống nhau như đúc, chỉ có chữ khắc không giống nhau, hắn nhớ đó là bốn chữ “Muôn đời Vĩnh Xương“.

Đáng tiếc thời gian trôi qua lâu lắm, Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn nghĩ không ra, hắn là ở lúc nào ở đâu nhìn thấy ngọc bội kia.

Thấy Tiêu Minh Xuyên nhíu mày trầm tư, Cố Du cũng không quấy rầy hắn, chỉ là đôi tay nâng má, ghé vào trên bàn nhìn hắn. Sau lại phát hiện Tiêu Minh Xuyên sắc mặt càng ngày càng không thích hợp, liền thật cẩn thận hỏi:

“Nhị ca, ngài cảm thấy ngọc bội có cái gì không đúng sao?”

Tiêu Minh Xuyên lấy lại tinh thần, hòa nhã nói:

“Vẫn cảm thấy đã thấy ở nơi nào đó, nhưng lại nghĩ không ra.”

“Nghĩ không ra cũng đừng suy nghĩ, chúng ta chờ đứa bé kia tỉnh hỏi nó có phải được rồi không.”

Tuy nói phương thức xuất hiện có chút kinh sợ, nhưng trẻ con trời sinh chính là sinh vật để người ta yêu mến, Cố Du cũng không sinh ra ác cảm với nó.

Trần thái y thực mau liền tới bẩm báo, hắn nói đứa bé kia mạng lớn, mũi tên cắm thật sự sâu, nhưng vừa vặn tránh được chỗ chí mạng cho nên không có nguy hiểm tính mạng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, muộn nhất là ngày mai là có thể tỉnh lại.

Tiêu Minh Xuyên lệnh người canh giữ đứa bé, quay đầu lại gọi thống lĩnh cấm quân Tôn Dật Anh tới hỏi chuyện. Hỏi hắn lục soát như thế nào, không phải nói dù ruồi bọ cũng không tiến vào được sao? Thế mà một để một đứa bé lai lịch không rõ xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế, đây là tội gì.

Tôn Dật Anh sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, liên tục dập đầu thỉnh tội, trong lòng cũng không thể hiểu được. Hoàng đế có lẽ không tin, nhưng khi lục soát vùng núi cùng việc bao vây canh giữ đều là hắn tự mình mang theo người tiến hành, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng. Tuyệt đối không thể xuất hiện sơ hở như vậy, muốn hắn giải thích, hắn thật sự không lời gì để nói.

Tiêu Minh Xuyên sống hai đời, đối với Tôn Dật Anh trung tâm cũng không hoài nghi, bắt bẻ hắn vài câu, lại cho hắn đi xuống đoái công chuộc tội.

Bởi vì không biết còn tai hoạ ngầm không, Ngụy Lễ đến xin chỉ thị Tiêu Minh Xuyên, hỏi xem muốn dẹp đường hồi cung hay không.

Tiêu Minh Xuyên xua xua tay nói là không có cái gì. Tuy nói như thế, buổi chiều Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du cũng không đi ra khỏi cửa Mai Sơn Trang. Bọn họ dùng bữa xong liền cầm giấy và bút mực đi vườn mai vẽ tranh, làm tất cả thị vệ đều thở phào nhẹ nhõm.

Đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn vào buổi sáng, Tôn Dật Anh dẫn người lục soát lại toàn bộ vùng núi Mai Sơn, nhưng ngoài các loại động vật hoang dã một bóng người cũng không thấy được. Trưởng Thị vệ Tống Côn cũng không dám thiếu cảnh giác, hắn một lần nữa bố trí nhân lực, đem Mai Sơn Trang phòng thủ giống như tường đồng vách sắt.

Dưới tình huống như thế, phu phu Hoàng đế thành thật không ra khỏi cửa, không thể nghi ngờ Tôn Dật Anh cùng Tống Côn là người vui vẻ nhất.

“A Du, là do ta sơ sẩy, thật khó khăn mới mang A Du ra ngoài chơi một chuyến, cũng chưa có chơi đến tận hứng.”

Tiêu Minh Xuyên ngữ khí tràn ngập oán niệm.

Cố Du lắc đầu, khẽ cười nói:

“Nhị ca, không có sao cả.”

Có lẽ là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, hiện giờ Cố Du đối với sự tình quá mức viên mãn ngược lại không có cảm thấy chân thật. Có chút khuyết điểm xuất hiện thật ra cảm thấy khá tốt.

Tiêu Minh Xuyên gọi người bố trí hai án thư mặt đối mặt ở vườn mai, để hắn cùng Cố Du vẽ đối phương.

Cố Du không hề do dự, như là đã sớm tính sẵn trong lòng. Tương phản lại Tiêu Minh Xuyên phải do dự nhiều, hắn cầm bút, chậm chạp không hạ xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tiêu Minh Xuyên vẽ không ít bức họa của Cố Du, phần lớn là sau khi Cố Du đã mất đi. Thường xuyên vẽ một bức đốt một bức, bởi vì hắn cảm thấy Cố Du trong lòng mình không phải như vậy. Vẽ ra rồi lại vẽ một bức khác, hai hình căn bản không giống nhau. Cố Du trong trí nhớ Tiêu Minh Xuyên, đáy mắt không có u sầu như vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng sẽ không đạm nhiên như vậy.

“Nhị ca, ngài sao còn chưa hạ bút?”

Cố Du đã vẽ hơn một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi. Nói cho đối phương biết vẽ tranh rõ ràng là chủ ý của Tiêu Minh Xuyên, kết quả Cố Du sắp vẽ xong, hắn lại còn chưa có bắt đầu, thật là khiến người ta không hiểu.

Tiêu Minh Xuyên không do dự nữa, bắt đầu nét bút đầu tiên. Lúc vừa mới rồi, hắn cẩn thận quan sát Cố Du, phát hiện thần thái đối phương rất khác trong trí nhớ trước đây, bất quá trong ánh mắt chung quy ít đi vẻ phiền muộn.

Cuộc sống giống như là tờ giấy trước mặt, hạ bút vẽ cái gì thì thành cái hình dạng đó, không có cơ hội xóa đi.

Hắn có vận khí tốt hơn so với rất nhiều người, dù đã vẽ sai khiến cho toàn bộ bức tranh bị hủy hoại, nhưng có thể một lần nữa vẽ lại.

Gấp gáp vẽ sai chỉnh sửa không xong lại mạnh mẽ đồ lên sẽ lưu lại một khối đen, ngược lại càng khó xem. Còn không bằng dụng tâm cân nhắc, đem toàn bộ vẽ cho càng xuất sắc, đem toàn bộ cảnh trí hoàn toàn dung thành một thể.

Dù là đẹp hay không đẹp đều là hắn tự tay vẽ ra, về sau lại đặt bút, hắn muốn càng cẩn thận.

Cố Du so với Tiêu Minh Xuyên đã vẽ xong, nghĩ tới xem Tiêu Minh Xuyên vẽ thế nào, nhưng Tiêu Minh Xuyên không cho. Hắn nói trừ phi Cố Du cho hắn xem trước, nếu không đứng ở tại chỗ đừng cử động, nếu vẽ đến khó coi, hắn không chịu trách nhiệm.

Cố Du bĩu môi, thật sự liền bất động, còn đem bức tranh của mình che đến kín mít, cũng không cho Tiêu Minh Xuyên xem. Cho đến khi Tiêu Minh Xuyên vẽ xong bức họa Cố Du, hai người mới trao đổi tranh. Sau đó Cố Du liền ha ha mà cười.

“Cười cái gì? Vẽ không tốt sao?”

Tiêu Minh Xuyên khó hiểu hỏi, hắn tự mình còn cảm giác khá tốt.

Cố Du chỉ che miệng cười, nói cái gì cũng không trả lời. Tiêu Minh Xuyên dứt khoát cũng không hỏi, ôm lấy Cố Du trở về phòng.

Bữa tối đã được Tiêu Minh Xuyên an bài tương đối thanh đạm, trong đó có canh nấm do Cố Du hái thật tươi ngon.

Hôm sau sáng sớm, Tiêu Minh Xuyên tỉnh lại liền phát hiện Chu Tước chờ ở trên xà nhà, liền hỏi hắn có chuyện gì. Chu Tước chắp tay trả lời:

“Chủ tử, ngươi đoán đúng rồi, đứa bé kia chính là từ nhỏ sinh sống ở trên núi. Nó nửa đêm tỉnh, chúng thuộc hạ hỏi nó, ai ngờ nó nghe không hiểu cũng không nói, còn nhảy đến góc tường, rất giống con khỉ nhỏ.”

“Cái gì?!”

Tiêu Minh Xuyên ngơ ngẩn, câu trả lời này không có trong dự kiến của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.