Hoa đại phu nói rất bình thản mà Cố Du nghe vào lại phát ngốc, trước mắt tối sầm.
Cái gì gọi là “..... nếu... điều dưỡng đúng, thì có con chạy đầy đất “. Đây là nói thân thể không có vấn đề lớn sao? Nhưng thái y rõ ràng không phải nói như vậy. Bọn họ nói thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, về sau khó mà mang thai.
Đương nhiên, Cố Du lúc ấy nghe đến mấy lời này thì không sao cả. Nếu không phải có Tiêu Lĩnh, Cố Du có lẽ thật sẽ giống như Cố Tương nói vậy, nghĩ cách rời khỏi hoàng cung. Nhưng mà......
Là ai khiến cho thái y nói như vậy? Mục đích gì?
Cố Du có chút ngồi không yên, lập tức muốn đi về cung, muốn tìm Tiêu Minh Xuyên hỏi rõ ràng, chuyện này đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Cố Tương đè lại bả vai Cố Du đang rục rịch, dùng ánh mắt ý bảo tạm thời đừng nóng nảy. Ngay sau đó, hắn lại hỏi Hoa đại phu:
“Hiện tại thì sao, hiện tại điều dưỡng còn kịp không?”
Hắn ngữ khí thực nôn nóng, vừa nghe là biết cầu con đến sốt ruột.
Hoa đại phu không có trực tiếp trả lời, ngược lại cười như không cười hỏi:
“Các ngươi đã mấy năm giận dỗi?”
“Cái này......”
Cố Tương không trả lời chỉ có thể vỗ nhẹ nhẹ bả vai Cố Du.
Cố Du ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nhỏ giọng trả lời:
“Hắn ghét bỏ ta, nuôi thiếp thất.”
Hoa đại phu đã hiểu gật gật đầu, lại hỏi:
“Các ngươi có một đoạn thời gian rất dài không có cùng phòng, ta không nói sai chứ?”
“Dạ.”
Cố Du lỗ tai có chút đỏ lên. Từ khi có Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên chỉ đến Khôn Ninh Cung để báo danh.
Hoa đại phu tiếp tục nói:
“Các ngươi gần đây làm hòa, cũng thường xuyên cùng phòng, có phải hay không?”
Cố Du lúc này toàn bộ lỗ tai đều đỏ, không lên tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau lần trải qua ở Mai Sơn Trang, Cố Du cũng không né tránh. Bọn họ vốn dĩ chính là phu phu, lại nói cũng không phải không có nhu cầu kia, nếu hai người hòa hợp cần gì phải kháng cự.
Cố Tương không rõ dụng ý của Hoa đại phu, không khỏi thúc giục nói:
“Hoa đại phu, ông xem chúng ta đều khỏe hiện tại có thể có con không, ông sao không nhanh nói vào vấn đề chính.”
Hoa đại phu nghiêng nghiêng liếc Cố Tương một cái, thong thả ung dung nói:
“Người trẻ tuổi, đừng có gấp, ngươi nghe lão phu chậm rãi nói.”
Dù Hoa đại phu nói chuyện ngữ khí thực bình thản, nhưng Cố Tương vẫn thấy được ở trong ánh mắt ông một chút khinh thường, làm cho hắn trong lòng buồn bực. Bất quá bị Cố Du kéo kéo ống tay áo, Cố Tương bất đắc dĩ mà thở dài, cái gì cũng không hỏi.
Hoa đại phu vuốt râu nói:
“Lão phu không phải đã nói rồi sao? Vị này sinh sản mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng gặp đại phu giỏi, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm. Nếu ra ở cữ liền bắt đầu điều dưỡng, không tới nửa năm, cam đoan các ngươi có thể có đứa tiếp theo.”
Cố Tương tức khắc xấu hổ, Hoa đại phu là không biết Cố Du sinh Tiêu Lĩnh có bao nhiêu thảm, ốm đau bệnh tật nằm ở trên giường hai ba tháng. Nếu Tiêu Minh Xuyên thật sự sau nửa năm liền khiến Cố Du hoài thai, thì chính là quá mạo hiểm, cũng như tự tay đâm Cố Du một dao.
Ánh mắt Cố Du tối sầm, đôi tay giấu ở ống tay áo gắt gao nắm thành nắm tay, đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay lại không tự biết.
Thấy Hoa đại phu nói thật nhẹ nhàng, không đến nửa năm là có thể hồi phục tốt, vậy mà bản thân đã bị lừa nhiều năm cứ nghĩ mình thật nghiêm trọng.
Có phải Tiêu Minh Xuyên muốn làm như vậy. Bởi vì Lĩnh Nhi yếu ớt, Hoàng hậu lại không thể sinh, hắn liền có lý do đưa vào trong cung người mới sao?
Hoa đại phu cũng không để ý tới sắc mặt thay đổi thất thường của Cố Tương và Cố Du, vẫn nói:
“Bất quá chính là không cần điều dưỡng. Giống những gia đình phú quý các ngươi vậy, canh bổ thuốc tốt đi dưỡng có hai ba năm cũng không thể lành.”
Cái gì?! Không thuốc tự lành?!
Biến chuyển quá đột nhiên, Cố Du cảm thấy không thể tưởng tượng. Đợi một chút liền đứng lên, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một nồi cháo.
Hoa đại phu bình tĩnh quét mắt nhìn Cố Du một cái, đạm nhiên nói:
“Người trẻ tuổi, cẩn trọng, về sau không được lỗ mãng như vậy. “
Ông nói xong cầm bút múa may mà viết lên giấy, viết xong ném cho Cố Tương, để hắn đi ra ngoài bốc thuốc.
“Không phải nói không thuốc tự lành à? Đây là viết cái gì?”
Cố Tương cũng bị loạn, lúc này mới vừa tỉnh tinh thần.
Hoa đại phu vẫn ung dung mà cười nói:
“Thuốc dưỡng thai, trở về nấu uống hai lần một ngày. Tuy nói là dược ba phần độc, nhưng vị này vừa thấy là biết quá lo âu, dùng thuốc an thai một chút, người lớn tốt em bé cũng có thể lớn lên khỏe mạnh.”
“Thuốc dưỡng thai?!”
Cố Tương giọng bỗng nhiên đề cao lên tám cấp, trong đó lộ ra run rẩy rõ ràng.
Hoa đại phu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
“Người trẻ tuổi, bình tĩnh một chút, lão phu còn chưa có nghễnh ngãng đâu, có cái vấn đề gì ngươi cứ hỏi, không cần lớn tiếng như vậy.”
Ông chuyên trị về không bầu không sinh, người bệnh cùng người nhà kích động thấy cũng nhiều, nhìn thấy Cố Tương như vậy cũng không lấy làm lạ.
Cố Tương hít sâu hai hơi, tận lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, sau đó hỏi:
“Ông sao không nói sớm?”
“Lão phu phải nhìn thái độ ngươi một chút không được sao? Ngươi nếu để ý sẽ có vài lời dặn dò cho ngươi, nếu không thèm để ý cũng không cần phải nói.”
Cố Tương bừng tỉnh ngộ, bám theo Hoa đại phu hỏi một đống chuyện, còn dùng bút ghi lại, viết đầy ba trang giấy.
Khi Cố Du nghe đến ba chữ “thuốc dưỡng thai” liền hoàn toàn trợn tròn mắt, cho đến khi Cố Tương viết xong, thuốc cũng cầm trên tay, lại dùng tay đẩy đẩy ý bảo không có việc gì có thể đi rồi, Cố Du mới mờ mịt hỏi:
“Nhị ca, đây là thật sao?”
“Đương nhiên là thật sự, Hoa đại phu nói mới vừa một tháng, mạch tượng còn chưa rõ ràng, lúc trước nhìn không ra cũng là bình thường.”
Trong cung mỗi tuần đều có thái y bắt mạch kiểm tra sức khỏe, nhưng Cố Du có thai chưa tròn tháng thái y bắt mạch cũng không ra là phải.
Cố Du vẫn cho là khó có thể tin, lúc trước còn lo lắng có thể cho Lĩnh Nhi thêm đệ muội hay không, giờ này đã có, thật sự là......
Kinh ngạc quá mức Cố Du đã quên chuyện thái y là do ai sai khiến, khẩn trương mà cũng không biết nên làm cái gì.
“Chúng ta về trước, có chuyện gì trở về lại nói.”
Bên ngoài còn có bệnh nhân xếp hàng, Cố Tương thật cẩn thận dìu Cố Du rời đi.
Nhìn bộ dáng Cố Tương đối với Cố Du hỏi han ân cần, Hoa đại phu vuốt chòm râu, vui mừng mà cười nói:
“Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, nên làm cái gì liền làm cái đó, dựng phu thân thể khá tốt, điều dưỡng cũng không có việc gì khó.”
Từ y quán Hoa đại phu đi ra, Cố Du còn có loại cảm giác như đang ở trong mộng, sờ sờ bụng mình lại không cảm thấy được bất cứ biến hóa, bất an hỏi:
“Nhị ca, không phải đang nằm mơ chứ?”
Cố Tương cũng là vẻ mặt kinh hồn chưa định, bất quá hắn vẫn dìu Cố Du thật ổn. Cố Tương hơi dừng một chút, trầm giọng nói:
“Du Nhi, không cần nghĩ nhiều, có thai luôn là chuyện tốt. Có cái gì không nghĩ ra, chúng ta trở về chậm rãi nghiên cứu, lúc này đừng nghĩ.”
Cố Du nghe lời gật gật đầu:
“Nhị ca, đầu óc đệ thật sự loạn, hiện tại cái gì cũng nghĩ không được.”
Tới chỗ đã hẹn trước, Cố Hạ đã chờ đến không còn kiên nhẫn.
“Nhị thúc, tứ thúc, các thúc đi nơi nào? Sao đi lâu như vậy? Con đói bụng, chúng ta mau đi Túy Tiên Lâu đi.”
Hai người hầu vát bao lớn bao nhỏ tay còn xách theo thức ăn cùng mấy món đồ chơi, Cố Hạ nhảy nhót chạy lên đón, trong tay nó còn cầm lấy hai khối thạch đậu đỏ.
Cố Tương một tay nắm tay Cố Du, căn bản không dám buông ra, hắn dùng một cái tay khác điểm điểm trán Cố Hạ cười hỏi:
“Con không phải vừa ăn sao, sao đói nhanh như vậy?”
Cố Hạ nghịch ngợm mà cười cười, còn đem điểm tâm trong tay hướng Cố Tương cùng Cố Du.
“Nhị thúc, tứ thúc, các thúc nếm thử, rất ngon.”
Cố Du tuy rằng không thích đồ ngọt, nhưng nếu là bạn nhỏ mời thông thường cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ là hôm nay, ngửi mùi đậu đỏ Cố Du liền nghiêng đầu tránh, còn dùng tay che ngực, vẻ mặt khó chịu.
Cố Hạ không rõ nguyên do, trên mặt lộ ra lo lắng, nó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Tương hiểu được, vội khuyên can:
“Hạ Nhi, tứ thúc không thoải mái, con đừng cho thúc ăn.”
“Dạ.”
Cố Hạ đến lúc này mới phát hiện, trong tay nhị thúc xách theo thuốc.
“Tứ thúc, thúc sinh bệnh sao? Nếu vậy chúng ta đừng đi Túy Tiên Lâu, chúng ta về nhà đi.”
Cố Du cảm giác tốt hơn rất nhiều, lại cảm thấy có chút có lỗi với Cố Hạ, liền cười nói:
“Hạ Nhi đừng lo lắng, tứ thúc không có việc gì. Túy Tiên Lâu vẫn phải đi, tứ thúc bụng cũng đói.”
“Đệ thật sự muốn đi sao? Đệ xác định mình chịu được mùi cá?”
Cố Tương hoài nghi hỏi. Cố Du ngày thường thích ăn cá nhưng khi mang thai Tiêu Lĩnh ngửi mùi cá cũng không chịu được, vừa ngửi liền ói, cho dù là cá hương cay cùng cá hầm cải chua cũng không chịu nổi.
Cố Du không chút do dự mà gật đầu nói:
“Đệ xác định, hiện tại đệ rất muốn ăn cá, đặc biệt đặc biệt muốn.”