Phát hiện Lĩnh Nhi đột nhiên đứng tại chỗ không đi nữa, còn nhìn trái nhìn phải quan sát, Tiêu Minh Xuyên có chút hốt hoảng.
Tiêu Lĩnh trước đây chưa hề thấy nhiều người như vậy, tính cách có chút dễ dàng thẹn thùng. Nếu không phải muốn phong Vương trước tiên phải cho cả triều văn võ gặp gỡ Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên kỳ thực không nghĩ ngày hôm nay sẽ dẫn nó tới đây. <HunhHn768>
Nếu chưa từng gặp, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, triều thần phần lớn đã làm phụ thân thậm chí đã lên chức ông. Họ cũng sẽ không cần tiểu Hoàng tử chưa chính thức đi học tài trí hơn người, nhưng Tiêu Lĩnh mà vào lúc này khóc lên, vậy thì có ấn tượng không tốt.
Kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên vẫn luôn không có hạ quyết tâm lập Thái tử. Tiêu Lĩnh sau khi đã đi học mới xuất hiện ở trước mặt mọi người với dáng dấp thật nổi bật. Lúc đó Tiêu Lĩnh đã hiểu chuyện, cũng không có cử chỉ thất lễ. Nhưng tình hình trước mắt, Tiêu Lĩnh vẫn còn quá nhỏ, hành vi cũng tương đối không thể khống chế.
Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Xuyên trực tiếp từ trên đi xuống, đỡ lấy Cố Du đang muốn hướng hắn hành lễ.
“Hoàng hậu miễn lễ!”
Tiêu Minh Xuyên cất cao giọng nói, đồng thời nháy mắt mấy cái, ra hiệu Cố Du quay đầu lại xem.
Cố Du còn chưa có phát hiện Tiêu Lĩnh đã chạy đi. Tiêu Minh Xuyên ra hiệu, Cố Du quay đầu nhìn lại, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Tiêu Lĩnh chẳng biết vì sao chạy tới bên cạnh Phượng Hàn Trì trợn mắt lên nhìn đối phương.
“Tiểu điện hạ, ngài đang nhìn cái gì vậy?”
Phượng Hàn Trì ngày xưa là Trạng nguyên, hiện nay là một trong Tứ Đại Phụ Thần, cuộc đời không biết thấy qua bao nhiêu sóng to gió lớn, lại bị một bạn nhỏ nhìn chằm chằm, đúng là trải nghiệm tương đối mới mẻ với ông.
Tiêu Lĩnh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Ông có phải là họ Phượng không?”
Phượng Hàn Trì nghe vậy có chút buồn bực. Sau gáy của ông có khắc họ sao, vì sao chưa từng gặp mặt mà tiểu Hoàng tử lập tức liền biết mình họ gì. A, không đúng, tiểu Hoàng tử còn chưa đi học, hơn nữa cũng không biết chữ, dù sau gáy của ông có khắc chữ, bạn nhỏ này cũng không nhận ra được.
“Tiểu điện hạ làm sao mà biết được? Ngài trước đây gặp ta rồi sao?”
Phượng Hàn Trì cùng hoàng gia có thân cận, nhưng sau khi Tiên đế băng hà, cũng chưa có tiến vào hậu cung, cũng chưa từng gặp Tiêu Lĩnh, mới vừa rồi cũng không có ai nói tới thân phận ông, tiểu Hoàng tử làm sao mà biết.
“Chưa từng gặp.”
Tiêu Lĩnh lắc đầu một cái, giải thích:
“Con đã thấy chân dung cao tổ mẫu, dung mạo ông rất giống ông ấy.”
Phượng Hàn Trì ngẩn người, nghĩ xong suýt chút nữa liền quỳ lạy Tiêu Lĩnh, làm sao nhìn ra được vậy.
Quả thật thời điểm thiếu niên có nhiều người nói ông giống Đoan Kính Hoàng hậu. Nhưng bá phụ mất đã rất nhiều năm, ông cũng hơn sáu mươi, tiểu Hoàng tử chỉ nhìn chân dung Đoan Kính Hoàng hậu mà có thể nhìn ra quan hệ bọn họ thì nhãn lực thật là tốt.
Ân Minh Dĩnh bên cạnh Phượng Hàn Trì, nghe đối thoại của hai người thật tò mò, liền nói đùa với Tiêu Lĩnh:
“Ngài xem ta hình dáng giống ai?”
Tiêu Lĩnh không chút nghĩ ngợi, cất cao giọng nói:
“Như Sở Sở thúc thúc.”
Nói xong dừng một chút, sửa lời:
“Không đúng là Sở Sở thúc thúc giống như ông.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Phượng Hàn Trì là cháu ruột Đoan Kính Hoàng hậu. Nói về tướng mạo, ông giống Đoan Kính Hoàng hậu hơn so với Cảnh Cùng Hoàng đế. Tuy nói tiểu Hoàng tử chỉ nhìn chân dung có thể phân biệt được thì có chút mơ hồ, tuy nhiên còn chấp nhận được.
Ngược lại, Ân Minh Dĩnh là phụ thân Ân Dung, ông ngoại của Tiêu Minh Sở quả thật không sai. Nhưng từ nhỏ mọi người đều nói Ân Dung là bản thu nhỏ của Thanh Dương Vương. Không ai nói qua Ân Dung hình dáng giống ông, đối với Tiêu Minh Sở thì lại càng không có người nói như thế.
“Lĩnh Nhi, con là làm sao nhìn ra được?”
Cố Du không tin có chuyện thần kỳ, thẳng thắn đem Tiêu Minh Sở kêu đến. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra hai ông cháu này có chỗ nào giống nhau. Tiêu Lĩnh trước đây cũng chưa từng thấy Ân Minh Dĩnh, cũng không biết quan hệ của bọn họ, nó rốt cuộc là làm thế nào biết.
Tiêu Lĩnh không biết làm sao mà giải thích, gãi đầu một cái, khổ não nói:
“Chính là nhìn như vậy, con trực tiếp nhìn là nhận ra rồi...”
Cha hỏi vấn đề thật kỳ quái, nó liếc mắt là đã nhìn ra bọn họ dung mạo giống nhau, còn muốn thế nào, lẽ nào bọn họ cũng không thấy à.
Phát hiện Tiêu Lĩnh nói không rõ ràng, Tiêu Minh Xuyên chỉ tay vào mấy đại thần để Tiêu Lĩnh tự mình đi tìm người mà nó cảm thấy giống bọn họ.
Đại yến giao thừa quần thần có thể mang theo gia quyến đến, có thể mang con cái, mà trong đó còn có phụ tử huynh đệ cùng làm quan trong triều. Tiêu Minh Xuyên muốn thử nhãn lực của Tiêu Lĩnh.
Tiêu Lĩnh cảm giác trò chơi này rất vui, lập tức đi tìm. Tuy rằng các đại thần cảm thấy Hoàng đế có chút hồ đồ, nhưng tiểu Hoàng tử đáng yêu như thế, đùa vui cũng không phải là không thể, cũng tràn đầy phấn khởi mà tham gia trò chơi.
Tiêu Lĩnh chạy một vòng, đẩy ra ngoài mấy người, trong đó có mấy người cùng đại thần mà Tiêu Minh Xuyên chỉ ra không có quan hệ.
Thấy tình hình này, có người khe khẽ bàn luận:
“Ta xem tiểu điện hạ chính là tùy tiện nói, nói không chừng trước đây đã gặp qua Phượng Tương cùng Ân Hòa.”
Tùy tiện liếc mắt nhìn liền biết ai với ai có quan hệ máu mủ, đúng là quá thần kỳ, lấy máu nhận thân cũng chưa có chuẩn như vậy.
Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã có người phản bác:
“Tiểu điện hạ không có tìm sai người, tổ mẫu Chu đại nhân và tổ mẫu Ngô đại nhân là tỷ muội, bọn họ xem như là anh em họ.”
“ Mẫu thân Vương đại nhân là con vợ trước của Tổ mẫu Trịnh đại nhân, nói chính xác là trước cưới sau gả...” (ông này cưới vợ sinh con gái là mẹ Vương đại nhân , sau đó ông này lấy chồng sinh ra cha của Trịnh đại nhân ) <HunhHn786>
Thế gia đại tộc đều có liên hệ thân thích, một số thời khắc liên hệ rất phức tạp sẽ bị người ta sơ sẩy. Tiêu Lĩnh lại có thể nhận biết được.
“Ai da, không đúng rồi, Trần phó Thống lĩnh cùng Phùng tướng quân không có quan hệ nha. Tiểu điện hạ vì sao đem bọn họ vào cùng một nhóm. Còn nữa đứa bé trai kia, không phải con Hàn Thám hoa sao, làm sao tiểu điện hạ đem người dắt đến chỗ Dương Thị lang vậy....”
“Ta nói tiểu điện hạ là có vận may thôi, nào có nhìn chuẩn như vậy, các người cũng đừng tự hù dọa mình.”
Khi mọi người còn đang nói chuyện, Tiêu Lĩnh đã chạy đến trước mặt Tiêu Minh Xuyên cất giọng nói:
“Phụ hoàng, con cũng đã tìm xong rồi.”
Tiêu Minh Xuyên giương mắt vừa nhìn đã thầm nghĩ trong lòng không ổn. Hắn thật sự chỉ là tiện tay chỉ thôi, làm sao Tiêu Lĩnh tìm người tìm đến chuẩn như vậy. Phó Thống lĩnh Trần Tài Vũ là con riêng Dũng Sĩ Tướng quân Phùng Dịch An. Con Hàn Thám hoa đúng là con Thị lang Dương Mục.
Trong khi Tiêu Minh Xuyên nghĩ làm sao để giải thích, Cố Du đang bẻ ngón tay tính quan hệ của những người này, Tiêu Lĩnh ở bên cạnh giải thích cho cha nó, ai và ai lông mày giống nhau, ai có sống mũi giống ai... Cố Du nghe mà đầu óc mơ hồ, đối với con mình chỉ có thể bái phục. Làm sao Tiêu Lĩnh có thể nhìn ra mà ai cũng không thấy được. Nguyên do Tiêu Lĩnh không phải nhìn dáng vẻ, mà nhìn đường nét.
Sự thực chứng minh, Tiêu Lĩnh chính xác vô cùng, chính xác đến gần như đáng sợ. Trong vòng quan hệ huyết thống ba bốn đời, nó lại có thể tìm ra, căn bản không có sai.
Những người khác Tiêu Lĩnh đều nói đúng, chỉ có Trần Tài Vũ và Phùng Dịch An, con Hàn Thám hoa và Dương Mục làm ai cũng thắc mắc. Ở bề ngoài, bốn người này không hề có quan hệ, nhưng anh em họ cách mấy đời Tiêu Lĩnh cũng có thể nhìn ra điểm giống nhau, lúc này đã không ai hoài nghi nhãn lực của nó, mọi người ngược lại dồn dập suy đoán.
Nhìn thấy Phùng Dịch An sắc mặt tái xanh, còn bé trai kia không ngừng quay đầu lại nhìn Hàn Thám hoa, suýt chút nữa cũng muốn khóc lên. Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Tiêu Lĩnh, cười nói:
“Tiểu Lĩnh Nhi rất lợi hại, bất quá chúng ta nên đi dùng bữa, lần sau chơi tiếp có được hay không?”
Tiêu Minh Xuyên không nói Tiêu Lĩnh sai, hắn biết nó nói đúng. Chỉ vì đó là chuyện bí mật nhà người ta, họ không muốn nói ra, hắn là Hoàng đế cũng không tiện mở miệng, vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt tương đối tốt hơn.
“Được rồi, Lĩnh Nhi đói bụng rồi.”
Thấy Hoàng đế và Hoàng tử không muốn dây dưa, Phùng Dịch An cùng Dương Mục đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Phu phu Hoàng đế mang theo Hoàng tử trở lại chỗ ngồi. Bé trai kia từ chỗ Dương Mục chạy trở về bên cạnh Hàn Thám hoa. Dương Mục lắc lắc đầu trở lại vị trí của chính mình. Trần Tài Vũ hướng về phía Phùng Dịch An chắp tay chào một cái, hai người ai về chỗ nấy.
Sau khi trở lại Khôn Ninh Cung, Tiêu Minh Xuyên hỏi Tiêu Lĩnh, trước đây vì sao không nói mình có thể nhìn ra đường nét trên khuôn mặt.
Tiêu Lĩnh trừng mắt nói:
“Con nghĩ là mọi ngươi đều có thể nhìn ra. Phụ hoàng dung mạo giống như tổ phụ, cha cũng giống nhưng không có giống nhiều như phụ hoàng. Con hình dáng giống cha nhiều một chút, chỉ nhiều hơn một chút thôi nha, phụ hoàng đừng nên tức giận.”
Tiêu Minh Xuyên làm sao giận được, hắn chỉ là cảm giác rất vô lực, sống hai đời lại không biết Tiêu Lĩnh còn có bản lãnh này.
Cố Du không giống Tiêu Minh Xuyên nghĩ nhiều như vậy, chỉ tò mò hỏi Tiêu Lĩnh:
“Lĩnh Nhi, con còn phát hiện ai giống ai?”
Tiêu Lĩnh phát hiện bản lãnh này thực sự là chơi vui nha.
“Nhìn Hạ ca ca giống như đại cữu và đại cữu mẫu, cũng giống nhị cữu và cha, tuy không có giống nhiều như đại cữu. Nhan Nhan rất giống sư phụ hắn, Loan Loan rất giống Ôn thúc thúc,.... Sở Sở thúc thúc cũng giống phụ hoàng, chỉ là.... sao có một chút giống như cha.”
Theo miêu tả của Tiêu Lĩnh, Cố Du mơ hồ ý thức được, con mình nhìn người không giống người bình thường. Nó tựa hồ có thể đem đường nét của người khác phân rất nhỏ, so sánh từng điểm từng điểm, rồi tìm kiếm điểm giống nhau.
Nếu không phải biết sự liên hệ giữa Tiêu Minh Sở cùng ngoại tổ phụ, Cố Du thật sự không có cách nào tưởng tượng được bọn họ có điểm giống nhau.
“Nhị ca, Phùng Tướng quân cùng Trần Phó Thống lĩnh xảy ra chuyện gì? Còn đứa bé trai kia và Dương Thị lang là sao?”
Cố Du tin tưởng Tiêu Lĩnh sẽ không tìm sai người.
Tiêu Minh Xuyên thở dài nói:
“Trần Phó Thống lĩnh là con Phùng Tướng quân có với nữ nhân khác trước khi thành thân, Phùng phu nhân là cọp cái không cho phép nhận người. Đứa bé trai kia là con Hàn Thám hoa, cũng là con Dương Thị lang, chỉ có điều nó được đưa vào gia phả Hàn gia.”
“Ngài sao biết chuyện Phùng Tướng quân cùng Dương Thị lang mà chỉ ra vậy?”
Tiêu Minh Xuyên rất khó nói, thời gian qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quên mất chuyện Phùng Dịch An và Dương Mục. Tiêu Lĩnh tìm được Trần Tài Vũ cùng đứa bé trai kia hắn mới nhớ tới, đành phải giải thích:
“Trẫm làm sao biết Lĩnh Nhi lợi hại như vậy, trẫm chỉ là tùy tiện chỉ chỉ mà thôi.”
Sớm biết con mình có bản lãnh này, hắn đã biết thân thế mình từ lâu rồi. Do hắn nghĩ bậy nghĩ bạ nhiều năm, còn vẫn luôn hiểu lầm Tiêu Thù. Bất quá kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên thật sự không nhớ rõ Tiêu Lĩnh có nói qua những chuyện thế này, đúng là xưa nay nó không ở trước mặt mọi người biểu diễn qua.