Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim

Chương 36: Chương 36: Không thể cô phụ




Mèo: Đang có bệnh dịch mọi người có ra ngoài thì cẩn thận, nhớ đeo khẩu trang nha. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ^_^

Tô Mạt mở thực đơn ra, lật vài trang, bên trong có hình ảnh minh họa các món ăn. Có ba loại ngôn ngữ trong đó là tiếng Trung, tiếng Anh với tiếng Pháp. Mặc dù nội dung phong phú nhưng không bị rối, vừa xem thì có thể hiểu được ngay, cái thực đơn này đúng là được làm rất tinh xảo.

Trình tự của một bữa cơm Tây chính thức là: salad và soup, cá, hoa quả, thịt, pho mát, tráng miệng và cà phê, hoa quả, còn có Aperitif (*)

(*) Aperitif: Đồ uống, thường là rượu, thường được phục vụ trước hoặc sau bữa ăn.

Mấy món đó đương nhiên là không cần gọi hết, vì nếu không ăn hết thì sẽ được cho là không lễ phép.

Kiếp trước Tô Mạt đối với việc ăn cơm Tây cũng gọi là có chút hiểu biết. Tuy rằng không phải mỗi ngày đều ăn, nhưng cô cũng thường xuyên cùng đồng nghiệp đi vào các nhà hàng Tây mới mở để ăn thử.

Phải biết rằng gọi món ăn trong cơm Tây cũng không phải là gọi đồ ăn trước, mà trước đó phải chọn chủ đề muốn ăn, rồi lại phối hợp với món soup nào cho phù hợp. Tạ Tư và Diệp Thiên Hoán hiển nhiên biết rõ thói quen gọi cơm Tây, cho nên bọn họ tự làm chủ gọi đồ ăn, trước khi gọi đồ ăn còn gọi thêm một phần điểm tâm ngọt.

Salad cá hồi Scotland xông khói với xoài, màu sắc tươi sáng, hương vị thơm ngon. Món này rất lý tưởng dùng để làm món khai vị. Sau khi ăn thử thì có thể cảm nhận được một hương vị xông khói đặc thù, khi nhai kỹ thì thấy nó mềm dẻo có lực, mùi hương thơm mát, ngon miệng.

Còn món soup là một loại borscht nổi tiếng của Nga. Nó sử dụng nước sốt cà chua Heinz làm gia vị chính, có nhiều loại rau khác nhau và một miếng thịt bò lớn. Món soup đậm đặc này, có vị chua chua ngọt ngọt, vị ngọt nhẹ nhàng, béo mà không ngán, ngon như trôi tuột vào miệng.

(*) Borscht: là một món soup có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu.

Món chính là món Chicken and chicory in masala sauce – gà và rau chicory với sốt masala, thịt tươi mới ngon miệng, mùi hương của nước sốt lan tỏa ra tứ phía, khiến cho người ta không nhịn được mà thèm ăn. Món cuối cùng là món tráng miệng Souffle, ngay khi nó được đặt lên bàn, Tô Mạt đã lập tức cho nó vào trong bụng, phải biết rằng muốn ăn món Souffle ngon thì phải biết tranh thủ thời gian thưởng thức, nếu không nó sẽ bị “Bốc hơi” (Raw là “Rò rỉ”)

Với một chút rượu vang, Souffle được đi kèm với một loại nước sốt kem của Anh. Ngoài mùi sữa nồng nàn và vani tươi mát, nó còn có thêm một chút rượu brandy.

Cắn xuống một cái sẽ cảm nhận được một sự ẩm ướt, nhẹ nhàng, hương vị tuyệt vời này làm cho người ta ăn đến nỗi không dừng lại được.

Tô Mạt cũng là một người tham ăn, ngày thường yêu cầu của cô đối với đồ ăn không cao, không kén ăn, nhưng cũng không biết vì sao cô lại rất ghét uống sữa bò, tất cả những sản phẩm làm từ sữa cô đều không thích, còn lại thì cái gì cũng có thể ăn.

Nhưng nếu cô được ăn mỹ thực thì cô sẽ hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, mỹ thực có thể làm cho tâm tình của một người trở nên tốt đẹp hơn. Tâm tình của Tô Mạt hiện giờ vô cùng tốt, Diệp Thiên Hoán nói liên tục không ngừng nghỉ, nhưng cô căn bản không hề nghe thấy.

Trên đời này chỉ có tình yêu và mỹ thực là không thể cô phụ, điều này thì Tô Mạt vô cùng đồng ý, thời điểm thưởng thức mỹ thực thì phải thật chuyên tâm.

Kiếp trước cô cũng rất thích vơ vét mỹ thực. Cô cũng có vài đồng nghiệp có cùng sở thích, mỗi lần nhìn thấy ai đó phát Weibo trong vòng bạn bè nói đi chỗ nào có đồ ăn ngon, còn có hình ảnh, các cô sẽ nhịn không được chế nhạo, nếu đồ ăn ngon như vậy, ăn còn không kịp, làm sao có thời gian đi chụp ảnh, rồi còn có tâm tư đi phát trên vòng bạn bè chứ. Cho tới bây giờ, Tô Mạt nếu mà gặp được đồ ăn ngon thì cô sẽ không chụp ảnh lại mà chỉ vội vàng ăn thôi.

Từ khi đồ ăn được đưa lên cho đến khi ăn xong, cũng chỉ có mỗi mình Diệp Thiên Hoán nói chuyện, Tạ Tư và Tô Mạt vẫn không nói tiếng nào.

Nhưng mà Diệp Thiên Hoán này nói chuyện rất thú vị, cho dù không ai để ý đến cậu ta thì cậu ta cũng có thể tự lải nhải nửa ngày.

Nói tóm lại, bữa cơm này ăn tới vô cùng thích ý, Tô Mạt ăn đến mãn nguyện, cảm thấy lần này đúng là không uổng công đi, chờ đến khi nào cô buôn bán có lời sẽ đến đây ăn tiếp.

Sau khi ăn xong, tâm tình Tô Mạt rất tốt, cô cười nói với Tạ Tư: “Em ăn rất vui vẻ, cảm ơn anh.”

“Nếu như vậy, lần sau tới lượt em mời tôi ăn.” Tạ Tư buông khăn giấy vừa mới lau miệng trong tay xuống, không nhìn Tô Mạt, tùy ý nói.

“Nhanh đi, a Tư, chúng ta đi thôi.” Diệp Thiên Hoán gọi người phục vụ lại, đưa thẻ cho người ta, sau đó đứng lên kêu Tạ Tư.

Tô Mạt nghe thấy Tạ Tư kêu mình lần sau mời, vừa thấy bình thường nhưng cũng cảm thấy khá kỳ lạ, tuy rằng nói có qua có lại nhưng anh ấy mời mình ăn một bữa để lần sau mình mời anh ấy ăn thêm một bữa à?

Suy nghĩ một lát, Tô Mạt gật đầu cười nói: “Vậy lần sau chúng ta cùng đi.”

Ba người cùng nhau đi đến tòa nhà giảng dạy kiểu tứ hợp viện liền tách ra, đã tới phòng học của Tô Mạt rồi, còn phòng học của Tạ Tư và Diệp Thiên Hoán thì phải đi thêm một chút nữa.

Tiết tự học buổi tối mọi người đều làm bài tập, đi học hai ngày, thầy cô cho không ít bài tập, kết thúc tiết tự học tối nay đã phải nộp rồi.

Ngoài các bài tập sau giờ học của chín môn thì thầy cô còn phát thêm sách luyện tập. Mấy môn toán học, hoá học, vật lý chỉ cần động não là được, không cần phải viết quá nhiều, nhưng bài tập môn chính trị, lịch sử thì không giống vậy, mặt sau đa số đều là mấy cái đề bài nhiều, đối chiếu đáp án với sách xong còn phải chép ra thành một bản nữa.

Toán, lý, hóa đối với Tô Mạt mà nói chỉ là chút lòng thành (lời nói khách sáo), trong vòng một tiết cô đã làm xong bài tập của mấy môn chính trị, lịch sử, ngữ văn. Rất nhiều bạn học cũng làm bài tập mấy môn này trước, vì chỉ cần phải chép bài, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, so sánh đáp án xong là đã có thể chép lại được.

Mọi người đều muốn nhìn những gì người khác làm, làm thế nào, không làm thì cũng có thể đi nhìn của người khác, dù sao thì cũng không thi, có thể lười một chút.

Lúc học, cô gái ngồi trước Tô Mạt quay lại hỏi cô rất nhiều lần, hỏi cô đã làm tới chỗ nào rồi, nhưng lúc đó Tô Mạt đang múa bút thành văn, không có thời gian để ý đến, liền nói cô mới làm được không có bao nhiêu.

Cô gái đó tên là Chúc Sao Kim, là một nữ hán tử, chờ cô viết xong lại bám riết không tha hỏi: “Tô Mạt, cậu đã làm xong những môn gì rồi?”

(*) Nữ hán tử: Là kiểu con gái giống như 1 thằng con trai, không câu nệ, tính cách hào sảng phóng khoáng, có tinh thần trách nhiệm, lạc quan.

“Toán học, tiếng Anh, vật lý, hóa học, địa lý, sinh học.” Tô Mạt mới vừa ngừng bút, xoa xoa khuỷu tay, duỗi mấy ngón tay một chút. Cô rất vất vả mới viết xong, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, vừa rồi cô đã tốn không ít não tế bào não rồi. Chúc Sao Kim hỏi cô, cô liền thuận miệng nói cho Chúc Sao Kim biết chiến tích vừa rồi của mình.

“Cái gì?!!!” Chúc Sao Kim hô to một tiếng, làm cho rất nhiều người bất mãn mà nhìn cô, cô lại làm như không thấy, hạ giọng thần thần bí bí hỏi: “Tô Mạt, cậu có đáp án của sách luyện tập hả?”

Tô Mạt thầm nghĩ, tốc độ cô làm bài quả thật so với việc chép đáp án cũng ngang nhau, bởi vì gần như mỗi cái đề cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được đáp án, chỉ trừ một số đề có nhiều yêu cầu cần tốn thêm thời gian để viết trình tự đầy đủ thôi.

“Không có, tớ tự viết,”

Chúc Sao Kim dùng biểu tình nhìn quái vật nhìn chằm chằm Tô Mạt nửa phút, sau đó nói: “Cho tớ mượn tham khảo một chút đi.”

Ý này Tô Mạt đương nhiên hiểu, kiếp trước cô cũng đã trải qua việc này, bài tập nhiều như vậy, tự mình viết không nổi, ngoại trừ đặc biệt chịu khó, có rất ít bạn học không bao giờ mượn bài tập về nhà của người khác. Mọi người đều thói quen, nếu mình không làm thì liền đi mượn của người khác.

Nếu là trước kia, Tô Mạt chắc sẽ cho cô ấy mượn, nhưng bây giờ cô là một người từng trải, liền lải nhải, “Tự cậu viết thì sẽ tốt hơn đó.”

Chúc Sao Kim không phải là người lòng dạ hẹp hòi, không biết tốt xấu, tính tình sáng sủa, nói năng lớn tiếng. Những người có thể học ở lớp 3 thành tích đều rất ưu tú, đương nhiên Chúc Sao Kim cũng không ngoại lệ, cô cười hì hì nói: “Yên tâm, tớ biết mà, có điều tớ viết chưa xong chỗ đề khó, còn mấy chỗ trống phía trước tớ đã làm xong hết rồi.”

Tô Mạt thấy cách nói chuyện của cô ấy rất hợp khẩu vị của mình, hơn nữa nhìn cũng không giống giả bộ, nên đồng ý, “À, vậy cậu muốn mượn cuốn nào?”

“Mượn hết luôn nha, những đề mở rộng ở mặt sau tớ còn chưa có suy nghĩa nữa, nhìn không hiểu gì! Nhưng mà tớ đã viết xong chính trị với lịch sử rồi, ngữ văn cũng đã viết được một nửa, cậu có muốn mượn không?” Chúc Sao Kim kích động hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Là tớ cảm ơn cậu mới đúng đó, cảm ơn cậu, sáng mai tớ mời cậu ăn nha!”

Chúc Sao Kim cảm thấy mỹ mãn mà ôm bài tập của Tô Mạt đi.

Từ Ly Sanh ngồi ở bên cạnh, lời Tô Mạt và Chúc Sao Kim nói, cậu đều nghe được. Lúc Tô Mạt làm bài tập, cậu cũng có nhìn một chút, tất cả bài tập đều là Tô Mạt tự mình làm, chuyện này cậu cũng biết, nhưng tốc độ của Tô Mạt thật khiến người ta kinh ngạc, cứ như có thần trợ giúp.

“Cậu không cần viết nhanh như vậy đâu, tớ thấy cậu viết hết một tiết cũng chưa từng dừng bút lại, làm như vậy tay sẽ không thoải mái đâu.” Từ Ly Sanh chú ý tới động tác xoa tay của Tô Mạt, cũng biết tay cô lúc này chắc chắn rất khó chịu.

Giọng nói Từ Ly Sanh ôn hòa, ngay cả chính cậu cũng không chú ý tới.

“Ừ, tớ đã biết, vừa rồi là tại tớ quá nóng vội. Tớ sẽ chú ý.” Tô Mạt cong khóe miệng lên.

Tô Mạt thản nhiên cười, cũng đã làm Từ Ly Sanh quên đi lời mình muốn nói tiếp, rõ ràng bộ dạng Tô Mạt lớn lên cũng không có đẹp như Tần Hộ Sinh, còn Lý Trăn Trăn thì dịu dàng hơn cô. Diện mạo Tô Mạt chỉ có thể xem như là thanh tú dịu dàng thôi, nhưng ý vị trên người cô lại hấp dẫn người ta nhiều hơn so với Tần Hộ Sinh và Lý Trăn Trăn.

Từ chỗ Từ Ly Sanh nhìn qua, chỉ thấy cái trán vuông rộng của Tô Mạt, lông mày tinh xào, hai má lúm đồng tiền, làn da trắng hồng, đôi mắt xinh đẹp mềm mại, dịu dàng, cổ như cổ thiên nga xinh đẹp.

(*) Cổ thiên nga: Thon, dài.

Tô Mạt cầm lấy bút tiếp tục làm bài tập, vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt Từ Ly Sanh đang nhìn mình chăm chú, cho đến khi tiếng chuông học vang lên, thì Từ Ly Sanh mới thoát khỏi ngơ ngẩn.

Chờ đến khi tan học, đại biểu các môn học bắt đầu đi thu bài tập, Cô Ôn ngồi trên bục giảng một hồi, sau đó đi xuống trước mặt Tô Mạt, dùng ngón tay gõ nhẹ trên bàn Tô Mạt.

“Em ra ngoài với cô một lát.”

Nói xong cô Ôn liền đi ra ngoài.

Tô Mạt không rõ nguyên do mà đi theo phía sau.

“Ngày mai là lễ khai giảng, em sẽ đại biểu cho học sinh mới lên phát biểu nên em hãy tự chuẩn bị một chút đi, nhớ đi mượn một bộ đồng phục để mặc. Em nhớ soạn một bản thảo tự phát biểu khoảng chừng một ngàn chữ nữa.” Cô Ôn cười rất nhu hòa, giống như chỉ đang cùng bạn nói chuyện trong nhà.

Ban đầu, ấn tượng của Tô Mạt đối với cô ấy rất tốt, sau khi nghe xong bát quái liền biết chắc chắn cô Ôn là một nhân vật lợi hại. Tuổi Cô Ôn so với Tô Mạt ở kiếp trước cũng chỉ hơn mấy tuổi thôi nên Tô Mạt nhìn cô ấy với cảm giác như bạn cùng tuổi.

Nhưng mà hiện tại cô còn chỉ là một nhóc con, là một tiểu nữ sinh chưa đến mười sáu tuổi, cô Ôn nói cái gì thì cô cũng chỉ có thành thật mà gật đầu.

Ngày mai đã là lễ khai giảng, đêm nay mới nói để cô chuẩn bị, chuyện này cũng quá gấp rồi. Xem ra, lát nữa khi về phòng ngủ phải viết cho xong bản thảo nhưng mà cô tìm ai để mượn đồng phục bây giờ? Cô đâu có biết học tỷ nào học lớp trên đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.