Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 2: Chương 2: Chạy trốn




Chung Như Thủy bị ném vào ám phòng lần nữa, hắn chạy trốn thất bại...... May mắn, không bị đánh, hình như chỉ muốn bỏ đói hắn vài ngày. Dạ dày truyền đến từng trận co rút đau đớn, ngực cũng khó chịu, Chung Như Thủy xoa nhẹ bụng, đã bao lâu không thử qua cảm giác này? Trước kia, lúc còn rất nhỏ, hắn cũng thường thường chịu đói a......

Nghĩ cách cứu hai hài tử bất hạnh ra ngoài, không phải là chuyện đơn giản. Nếu như chỉ có mình, chạy trốn rất dễ dàng, quan trọng là có hai đứa trẻ mồ côi không thể không quan tâm! Chung Như Thủy ở trong ám phòng bẩn thỉu suy nghĩ hai ngày, nghĩ đến mức sắp hói đầu cũng không nghĩ ra sách lược vẹn toàn.

“Ai ~ chẳng lẽ, ta thật sự phải hy sinh chính mình thành toàn cho người khác?” Chung Như Thủy nặng nề thở dài. Hắn không tìm được biện pháp gì, hơn nữa, hắn còn bị giam ở nơi này! Ai ~ xem ra, lại phải nghĩ biện pháp tốt hơn mới được.

“Uy, ngươi nghe chưa?” Ngoài cửa có người tận lực hạ giọng nói chuyện.

“Cái gì? Ngươi lại nghe được gì?” Một người khác cũng hạ giọng hỏi, Chung Như Thủy nghe ra hắn rất hưng phấn.

Thiết! Một đám lắm chuyện, Chung Như Thủy âm thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn dựng lỗ tai lắng nghe.

“Là quận chúa vong quốc, nghe nói Lăng vương của Tương quốc chúng ta muốn nạp nàng làm thiếp! Đã sớm nói chuyện với tướng quân, chở đến vài xe vàng bạc châu báu để tướng quân lưu lại quận chúa vong quốc cho hắn! Tướng quân đáp ứng rồi, ngày mai phái người dẫn nàng về đô thành!”

“Không phải chứ? Lăng vương kia, hắn gần sáu mươi tuổi! Công chúa mới mười một tuổi a, đúng là phá hủy cuộc đời người khác......”

“Ai nói không phải, nghe nói, Lăng vương rất thích tiểu mỹ nhân, nếu tiểu thế tử mới bảy tuổi kia không bị tướng quân nhìn trúng, ngay cả hắn cũng trốn không thoát!”

“Chậc chậc, thật là nghiệp chướng! Lăng vương kia vừa béo vừa xấu, còn có sở thích biến thái, xem ra tiểu quận chúa dữ nhiều lành ít!”

“Ai, đều là người số khổ!”

“Đúng rồi, còn vong quốc thế tử vẻ ngoài thường thường kia thì sao?”

“Nghe nói......”

Chung Như Thủy càng nghe càng sợ, càng nghe tâm càng lạnh, bọn họ nói tiếp cái gì hắn nghe không được nữa. Sao có thể như vậy? Bọn họ chỉ là hài tử! Chung Như Thủy nắm tay, răng cắn chặt tới mức đau nhức, trước mắt hiển hiện hình ảnh hai hài tử vừa khóc vừa gọi hắn là ‘Ca ca’.

Dù thế nào, hắn phải cứu bọn họ! Ra quyết định, Chung Như Thủy cố gắng lết thân thể mỏi mệt tới cửa. “Ta muốn gặp tướng quân của các ngươi.” Chung Như Thủy lạnh lùng nói với thủ vệ. Thủ vệ sửng sốt một chút, thấy trong mắt đối phương hiện hàn quang lại càng hoảng sợ, lập tức đi thông báo.

Chung Như Thủy ra khỏi ám phòng, đã thấy đệ muội bị người trông giữ đang ngồi xổm trước doanh trại phơi nắng, khuôn mặt non nớt nhìn bầu trời xanh bao la, khao khát tự do. Trong nội tâm đau xót, sau đó lền thoải mái. Chung Như Thủy cười cười, bọn họ sẽ nhanh chóng được tự do.

“Ca ca!” Thuần Vu Anh liếc mắt, thấy Chung Như Thủy, lập tức kéo đệ đệ chạy đến chỗ hắn.

“Ngoan.” Chung Như Thủy giang tay ôm lấy đệ muội, thủ vệ bên cạnh nghĩ nghĩ, giả vờ như không phát hiện. Qua nhiều ngày, thủ vệ đều thương cảm ba huynh muội vẻ ngoài như thiên tiên này, cũng không làm khó bọn họ. Dung mạo của Thuần Vu Lưu không diễm lệ chói mắt như đệ muội, nhưng khí chất của hắn xuất trần, còn có một đôi mắt câu nhân. Người, luôn thương tiếc cái đẹp.

“Ca ca, cuối cùng ngươi có thể ra ngoài! Chúng ta rất nhớ ngươi!” Thuần Vu Quyết dùng thanh âm non nớt làm nũng với ca ca.

“Ca ca, bọn họ định dẫn ngươi đi đâu vậy?” Thuần Vu Anh không ngây thơ như đệ đệ, bây giờ nàng hiểu rất nhiều.

“Không sao, đừng lo lắng, ta chỉ đi gặp người trong đại trướng kia.” Chung Như Thủy xoa đầu nàng, ôn nhu nói.

“Ca ca, sao ngươi phải gặp tên xấu xa kia?” Thuần Vu Anh ngẩng đầu hỏi ca ca của mình, trong nội tâm tràn ngập bất an, nàng không muốn ca ca vì bọn họ mà mạo hiểm!

“Bởi vì ca ca đàm điều kiện với hắn.” Chung Như Thủy cúi người ngang tầm với bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Nếu như đàm điều kiện thành công, các ngươi có thể ra khỏi quân doanh, được tự do.”

“Ca ca, ra khỏi quân doanh? Sao có thể ra khỏi quân doanh? Ca ca, ngươi định làm gì?” Thuần Vu Anh nắm lấy tay Chung Như Thủy, bối rối hỏi.

“Không có gì, đừng hỏi.” Chung Như Thủy xoa đầu nàng, người truyền tin đã trở lại, không thể nói thêm nữa. Mấy ngày nay, hắn nghĩ được một kế hoạch, nếu hắn dám đánh cược một lần, có 50% thành công!

“Đi thôi, tướng quân muốn gặp ngươi.” Lại là tên ẻo lả kia.

“Cám ơn, thỉnh dẫn đường.” Chung Như Thủy mỉm cười, đôi mắt thanh tịnh hàm xuân thủy, mê hoặc nhân tâm. Nghe được thanh âm hút khí của binh sĩ xung quanh, Chung Như Thủy cảm thấy thoả mãn, càng có thể mê hoặc người càng tốt!

Tả hữu thối lui, trong quân trướng chỉ còn Qúy Phỉ và Chung Như Thủy.

“Ngươi muốn gặp ta?” Quý Phỉ ngồi trên ghế tướng quân, híp mắt đánh giá Chung Như Thủy đang đứng thẳng, bố y (áo vải) trứ thân, mộc trâm bó phát, cũng không che dấu được khí chất xuất trần.

“Đúng.” Chung Như Thủy nhìn thẳng, tuy hắn không có nửa điểm hảo cảm với kẻ tên là Quỷ Phỉ này! Giống Kỷ Phi, quả nhiên không có thứ gì tốt!

“Nói đi, lý do muốn gặp ta.” Quý Phỉ tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ suồng sã.

“Đàm điều kiện.” Chung Như Thủy trấn định tự nhiên, hoàn toàn không đếm xỉa ánh mắt như tia X của đối phương.

“A?” Ánh mắt của hắn rõ ràng đang nói, bây giờ ngươi có tư cách đàm điều kiện với ta sao?

“Trên đường đi ta sẽ không trốn, ngoan ngoãn trở lại Tương quốc với ngươi, hầu hạ chủ thượng của ngươi thật tốt.” Chung Như Thủy bình tĩnh nói.

“Ha ha, tiếp tục.” Quý Phỉ nhìn hắn.

“Nhưng, ngươi phải thả đệ đệ muội muội của ta.” Vẻ mặt Chung Như Thủy trấn định, thật ra trong lòng đầy bồn chồn, hắn đã nhận lễ vật của Lăng vương, hắn còn vừa ý Thuần Vu Quyết, nghĩ thế nào cũng khó có khả năng đáp ứng?

“Dựa vào cái gì? Dù ta không đáp ứng, ngươi cũng phải ngoan ngoãn theo ta trở về, thành người của chủ thượng.” Tiếu dung của Quý Phỉ không giảm, nhưng ánh mắt lại dần dần lạnh như băng. Hảo một cái vong quốc thế tử, chỉ bằng điều này mà dám đàm điều kiện với hắn?

“Chỉ bằng, cam tâm tình nguyện nghe lệnh ngươi, và lòng cảm kích ngươi của ta.” Chung Như Thủy không thấy kinh hoảng, thong dong nói.

“Có ý gì?” Quý Phỉ thoáng có hứng thú, ý bảo hắn nói tiếp.

“Nếu như ta không cam tâm tình nguyện , sớm muộn sẽ mang đến đại họa cho ngươi. Tỷ như nói bóng gió, lúc ấy tướng quân đối đãi với ta thế nào tại quân doanh. Đương nhiên, nếu ngươi giúp ta, ta sẽ dùng hết toàn lực để ngươi được Tương Vương tín sủng, con đường làm quan của ngươi mở rộng, thậm chí phong vương cũng không thành vấn đề.”

“Hừ! Ngươi cho rằng ngươi là ai, người xinh đẹp hơn ngươi không phải không có, ta muốn sắp xếp người của ta đến bên cạnh chủ thượng, còn chọn được người tốt hơn ngươi.”

“Chỉ bằng cái này.” Chung Như Thủy cười diễm lệ, mắt to hàm thu thủy, buông vạt áo của mình, để y phục hờ hững, làn da trắng sữa lõa lồ, tô lên hai điểm hồng anh. Quý Phỉ hô hấp đình trệ, ánh mắt tối đi.

Chung Như Thủy từng bước tiến đến gần Quý Phỉ, hai tay khoát lên vai hắn, môi mỏng dần dần tới gần, sắp chạm chợt chuyển hướng bên tai hắn, hơi thở như lan: “Bằng ta có thể khống chế Tương vương, khiến hắn nghe ta mọi chuyện. Nếu như ngươi có ân với ta, ta nhất định không quên tiến cử ngươi với Tương vương, để tướng quân trên vạn người dưới ngột người.” Nhiệt khí lại chuyển hưởng sau tai, môi ghé vào tai hắn như gần như xa, nghe được khí tức của hắn dần dần loạn, tiếu dung càng sâu.

“Ta cũng có thể bồi dưỡng một mỹ nhân không cùng bổn tướng đàm điều kiện.” Quý Phỉ không cho là đúng, nhưng hô hấp loạn lộ rõ dục vọng lúc này của hắn.

“Thật sao?” Chung Như Thủy nhẹ nhàng cắn vành tai của hắn, cảm giác được toàn thân hắn rung động! Trong nháy mắt Chung Như Thủy liền bị hắn ôm vào trong lòng, tay đã tiến vào y phục.

Chung Như Thủy giữ tay của hắn, cười hoặc nhân, “Tướng quân, ngươi dừng tay.”

Quý Phỉ cứng đờ, buông tay ra, có chút âm tàn cười nói: “Đúng. Ngươi thắng, thật sự ngươi cũng có tư cách đàm điều kiện với ta!” Có chút không cam lòng buông hắn ra, “Điều kiện của ngươi ta đáp ứng, ngươi cũng đừng quên lời hứa hôm nay!”

Chung Như Thủy sửa sang y phục, cười: “Tạ Tướng quân.”

Chung Như Thủy đánh cuộc, đánh cuộc Quỷ Phỉ vì bị mình khiêu khích mà động tâm, động tâm với người của chủ thượng. Chỉ cần y động tâm, hắn sẽ thắng. Một người trung thành động tâm với người của chủ thượng, chứng minh hắn mị lực vô hạn, cũng như mị lực của Ðát Kỉ, Đổng Hiền, Hàn Tử Cao. Hắn, có thể thao túng quân vương.

Quý Phỉ nhìn Chung Như Thủy xoay người rời đi, tiếu dung tàn khốc. Phẩy tay, một ám vệ từ chỗ ẩn nấp hiện ra.

“Đi, thông tri Lăng vương, chờ hai tỷ đệ vào Ngu quốc sẽ để bọn họ mang đi, nói cho Lăng vương, cả đệ đệ của nàng cũng dâng cho hắn, quà đáp lễ.” Ánh mắt Quý Phỉ âm lãnh, tiếu dung không thay đổi, Thuần Vu Lưu a Thuần Vu Lưu, ngươi còn quá non nớt!

“Ca ca, sao chúng ta có thể đi nhưng ngươi phải ở lại? Ta không muốn đi! Nếu như ca ca không đi, chúng ta cũng không đi!” Thuần Vu Anh khóc nói. Chung Như Thủy dường như không nghe được bọn họ hồ nháo, kéo bọn họ ra khỏi quân doanh, sau đó lấy một phong thư nhét vào ngực của nàng, “Cất kỹ, ra khỏi quân doanh hẵng mở, theo hướng dẫn mà làm, phải làm đúng như thế, hiểu không?”

“Ta không quan tâm, ta không muốn đi! Chúng ta không đi! Chúng ta muốn ở lại với ca ca!” Thuần Vu Anh và Thuần Vu Quyết ôm chặt tay Chung Như Thủy, không ngừng khóc rống.

“Anh nhi, đừng nói lung tung! Nghe ta, mang đệ đệ rời khỏi quân doanh, về gia hương, dù quốc gia của chúng ta đã bị diệt, cũng phải trở lại nơi sinh ra chúng ta! Hiểu không? Các ngươi ở đây sẽ chỉ làm ca ca vướng chân vướng tay!” Chung Như Thủy tàn nhẫn nói, “Các ngươi với ta chỉ là gánh nặng! Cầm số tiền này, nhanh đi cho ta!” Chung Như Thủy đẩy đệ đệ muội muội ra khỏi quân doanh, “Đi! Không được trở về tìm ta! Trở lại Ngu quốc! Đi!”

“Ca ca......” Hai tỷ đệ Thuần Vu Anh đứng ngoài quân doanh, rơi lệ nhìn Chung Như Thủy, tràn ngập tuyệt vọng.

“Đi mau!” Chung Như Thủy dữ tợn nói.

Thuần Vu Anh lau nước mắt, kéo tay đệ đệ, xoay người chạy đi! Lúc này Chung Như Thủy không biết, đệ muội ở thời đại này của hắn, vì hắn, khơi mào chiến tranh tàn khốc, khiến dân chúng trôi giạt khắp nơi! Đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không nói tới.

Chung Như Thủy đứng một giờ trước quân doanh, xác định Qúy Phỉ chưa phái người đuổi bắt mới xoay người trở lại trướng. Anh nhi nhìn thư của hắn, chắc chắn không về Ngu quốc, dù Quỷ Phỉ có sắp xếp mã thương đuổi bắt bọn họ để uy hiếp mình, cũng không kịp. Chỉ hy vọng, hai hài tử đó, có thể hảo hảo chiếu cố nhau, đừng gặp chuyện gì xấu. Bọn họ an toàn, mình chỉ có một người, trăm ngàn phương pháp trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.