Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 48: Chương 48: Lo lắng




Thanh lâu lớn nhất Mị thành -- Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu.

Ngồi trên ghế là bạch y nam tử nở nụ cười ôn nhu, khuôn mặt tuấn nhã, dáng người cao ráo. Dù lúc này trong lòng hắn ôm Mỹ Cơ y phục hở hang, cử chỉ ngả ngớn uy nàng uống rượu, nhưng cũng không thể tổn hại quý khí và sự nho nhã tản ra trên người hắn.

“Ta nói, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao, bộ dáng này còn cực nhọc chạy đến Mị thành, người trong lòng ngươi cũng không liếc ngươi một cái. Ngươi cần gì phải thế chứ?” Nam tử thanh nhuận cuống họng, trào phúng nhìn nam tử áo xám sắc mặt khó coi ngồi đối diện, “Đừng mang bộ mặt này, phá hư phong cảnh không nói, còn làm giai nhân xinh đẹp sợ. Ngươi muốn dạng nam hài thế nào mà không có, người ở đây còn tốt hơn hắn nhiều.” Bạch y nam tử nháy mắt với thiếu niên tú lệ bên cạnh nam tử áo xám, thiếu niên hiểu rõ gật đầu, tươi cười nâng chén rượu đưa tới miệng hắn, mềm mại như không xương dán trên người hắn, dịu dàng nói: “Gia, ta uy ngài a ~” Tuy mặt nam tử vẫn mang sát khí, hai tay có vẻ thương tật, nhưng không hề tổn hại anh tuấn và quý khí trên người, thiếu niên đã sớm động tâm! Chỉ là ngại hắn không có biểu hiện gì nên không dám tiến tới, hiện giờ là cơ hội tốt, sẽ không buông tha!

Không sai, nam tử vận áo xám chính là Khúc Dương Vũ, hai tay bị Phong hàn Bích phế! Bạch y nam tử là người nên ở chỗ cách nơi này ngàn dặm – Bình vương Phong Hàn Mộ!

“Ngươi gọi Lưu Nhi?” Ánh mắt Khúc Dương Vũ vi ám, nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp trước mắt.

“Bẩm gia, ta là Lưu Nhi.” Nhân lúc Khúc Dương Vũ có hứng thú với hắn, càng thêm dán sát, tay không quy củ vuốt ve. Hắn đã được dạy dỗ, đương nhiên hiểu cách khơi mào “Tính thú” của nam nhân thế nào. Quả nhiên, ánh mắt Khúc Dương Vũ u ám thêm vài phần. Khúc Dương Vũ cúi đầu uống chén rượu kia, sau đó nở nụ cười đầy tà khí: “Đêm nay, ngươi tới hầu hạ ta.” Tâm Lưu Nhi nhất khiêu, thẹn thùng nói: “Ta đêm nay, chính là của gia.”

Khúc Dương Vũ trào phúng cười nhìn thiếu niên tên “Lưu nhi” đến sương phòng cách vách, thật là si tình a! Chỉ cần tên giống nhau, có thể câu hồn hắn.

“Thiếu gia!” Một nam tử cao lớn đẩy cửa vào. Ánh mắt Phong Hàn Mộ chợt lóe, đẩy Mỹ Cơ trên người hắn ra, Mỹ Cơ rất thức thời lui xuống.

“Chuyện gì.” Phong Hàn Mộ nâng chung trà lên, nhàn nhạt hỏi, người đến là môn sinh của hữu thừa tướng Mạc Nguyên, Thủ Tướng Mị thành Trình Viễn, cũng là tâm phúc của hắn.

“Bẩm Vương gia, Vương gia liệu sự như thần, Liễu gia Tứ tiểu thư quả thật đến Mị thành, giờ đang làm khách tại phủ thái tử!” Trình Viễn quỳ một gối, cung kính nói với Phong Hàn Mộ.

“Hừ, đám cáo già Liễu gia dám lợi dụng bổn vương, ép Thái tử không thể không hợp tác với bọn họ.” Phong Hàn Mộ nâng chén rượu, cười lạnh: “Đáng tiếc, dù Phong Hàn Bích thành thân với Liễu Hiểu Mộng cũng đánh không lại thiên quân vạn mã của bổn vương. Vốn muốn chừa cho Liễu gia một đường sống, chỉ tiếc bọn họ không thức thời, đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt, khiến bọn họ chôn cùng Phong Hàn Bích!”

“Vương gia nói rất đúng!” Trình Viễn khen ngợi, “Chắc chắn bọn họ không biết Vương gia đã khống chế hơn phân nửa binh mã của Quỷ Tà, còn có Lang Hiên âm thầm hiệp trợ. Hiện tại chỉ cần chờ Hoàng thượng băng hà, Vương gia có thể chỉ huy binh lính vào kinh, leo lên đại bảo!”

“Ha ha, cái này là nhờ có mẫu phi và ngoại công tỉ mỉ bố trí nhiều năm qua, bổn vương chỉ hận không thể khiến lão gia hỏa kia lập tức chết đi!” Ánh mắt Phong Hàn Mộ ác độc, năm đó hắn tận mắt thấy phụ hoàng mình làm chuyện xấu xa dơ bẩn đến cỡ nào! Ông ta không xứng làm hoàng đế! “Mẫu phi vẫn chưa truyền tin tức, rốt cục còn phải chờ bao lâu?”

“Nương nương nói, cũng sắp đến lúc. Còn có, mấy hôm trước Liễu Chiêu có gặp Hoàng Thượng, nương nương sợ có chuyện bất trắc, nàng sẽ điều tra trước, để ngài an tâm một chút, chớ vội. Hiện giờ ngài đang ở kinh thành, chỉ cần vô ý sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, thỉnh Vương gia chờ thêm mấy ngày nữa!” Phiên Vương không được gọi thì không được vào kinh, người vi phạm sẽ bị kết tội phản nghịch, luận tội trảm! Đây là tổ huấn của Quỷ Tà, hôm nay Bình vương một mình vào kinh, nếu bị phát hiện, tất cả kế hoạch sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Bổn vương hiểu, ngươi trở về phục mệnh trước, mẫu phi và ngoại công có tin tức gì lập tức cho ta biết.”

“Vâng!” Trình Viễn cung kính ôm quyền với Phong Hàn Mộ, lui ra ngoài. Đóng lại cửa, Trình Viễn xoay người, đi chưa được mấy bước đã bị một vũ cơ say rượu đụng phải, vũ cơ kia ôm chặt lấy cánh tay của hắn, bộ ngực căng tròn không ngừng cọ qua cọ lại trước người hắn, ngọt ngào nói: “Gia, đến sao ~ đêm nay để ta hầu hạ gia ~ cam đoan gia sẽ khoái hoạt tựa thần tiên!” Ánh mắt Trình Viễn lạnh lẽo, hung hăng đem hất ngã người kia trên mặt đất, sửa sang lại xiêm y, lạnh lùng nói: “Cút đi! Đồ đê tiện!”

“Ngươi!” Vũ cơ bị sỉ nhục, tức giận đỏ mắt, cắn răng hận không thể xé nát hắn.

“Hừ!” Trình Viễn hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại rời đi.

“Phi! Cái gì chứ! Đã đến đây còn giả vờ cao thượng!” Phẫn hận đứng lên vuốt ve mái tóc, hướng Trình Viễn nhổ một ngụm, lắc lắc thân hình như rắn nước, rời đi.

Phong Hàn Mộ nghe được tiếng động bên ngoài, cười, một chút phong tình cũng không thấy. “Bành bạch!” Phong Hàn Mộ vỗ tay, Hắc y nhân che mặt từ ngoài cửa sổ tiến vào. “Vương gia!”

“Mấy ngày nữa Thái tử sẽ đại hôn, chúng ta nên tặng lễ vật cho y. Y đã muốn thành thân, vậy ngày đó, chúng ta giúp y một chuyện nhỏ, giải quyết tiểu nam sủng vướng bận bên người y. Đừng giết hắn, mang về là được, bổn vương còn dựa vào hắn để giao dịch với Khúc Dương Vũ.” Phong Hàn Mộ tàn nhẫn cười, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

“Vâng!” Hắc y nhân lĩnh mệnh rời đi.

Phủ thái tử, Lý Dược điện.

Phong Hàn Bích và Liễu Hiểu Mộng dùng bữa tối, cùng nàng tản bộ trong hoa viên một lát rồi mới trở về thư phòng. Vừa vào cửa, Mạc Hoan liền xuất hiện.

“Điện hạ, có tin tức truyền về.” Mạc Hoan quỳ một gối xuống, hai tay đưa lên một thẻ tre nhỏ như ngón trỏ. Phong Hàn Bích tiếp nhận thẻ tre, mở ra mật tín bên trong. Nhìn một hồi lâu, mới đem tín chuyển qua ánh nến bên cạnh, thiêu.

“Bình Vương đã chui đầu vào lưới, chúng ta chờ bắt ba ba trong hữ, bắt bất hiếu tử đại nghịch bất đạo này quỳ gối trước mặt phụ hoàng dập đầu tạ tội.” Phong Hàn Bích chắp tay sau lưng nhìn nửa vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói. Hôm nay là mồng sáu, mấy ngày nữa, chính là Trung thu...... Đệ đệ không thân thiết của y, cho rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng, không biết tâm phúc theo hắn gần tám năm là người của y. Người trong thiên hạ đều bảo Trình Viễn là môn sinh Mạc Nguyên đắc ý nhất, đáng tiếc, trước khi hắn trở thành môn sinh của Mạc Nguyên, hắn là một trong những ám vệ mà Phong Hàn Bích huấn luyện, về sau được đưa tới bên người Mạc Nguyên. Từ mười một năm trước, đêm mẫu hậu mất, y đã tỉnh táo lập kế hoạch báo thù, mỗi một người góp phần hại chết mẫu hậu và Đào thúc thúc, y đều không buông tha!

“Vâng!” Mạc Hoan nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: “Điện hạ, đại chiến sắp tới, có nên triệu hồi Mạc Tiếu về bảo vệ an nguy của điện hạ?”

Phong Hàn Bích dời mắt về phía Mạc Hoan, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Không cần, về sau Như nhi là chủ nhân của Mạc Tiếu. Bổn vương đã bảo hắn làm huyết thệ, cuộc đời này chỉ trung với một mình Như nhi.”

Mạc Hoan hóa đá, vội nói: “Thuộc hạ quá phận, thỉnh điện hạ trách phạt!” Huyết thệ, đối với ám vệ là lời thề quan trọng nhất, chỉ cần huyết thệ, cả đời không thể phản bội, nếu không, dù chân trời góc biển, đều bị hoàng gia đuổi giết.

“Thôi, đi xuống đi......” Phong Hàn Bích phất phất tay, Mạc Hoan cung kính ôm quyền, trong nháy mắt liền biến mất. Để Mạc Tiếu đi theo Chung Như Thủy không chỉ bảo vệ sự an toàn của hắn, còn vì tư tâm của y, y không để cho Chung Như Thủy rời khỏi mình!

Phong Hàn Bích nhìn văn kiện trên bàn, nghe nói là ngoại công của y bảo người chọn ngày hoàng đạo, cả năm chỉ có ngày Trung thu mười lăm tháng tám là tốt nhất, bọn họ hy vọng có thể thành hôn vào ngày đó. Xem ra bọn họ thật sự không thể chờ ...... Cũng đúng, hiện giờ thân thể phụ hoàng còn trụ được bao lâu nữa, ngay cả Đào Như Lý cũng không có cách, mỗi ngày chỉ có thể dùng chút đan dược kéo dài thời gian, nếu phụ hoàng băng hà trước khi bọn họ thành thân, vậy phải chờ ba năm giữ đạo hiếu mới có thể thành thân. Như thế, bọn họ có thể nào không vội?

Hừ, Phong Hàn Bích cười lạnh trong lòng, không nhìn cái gọi là “Ngày hoàng đạo”, chắp tay rời khỏi thư phòng, thành thân a, dù sao y cũng không ghét Liễu Hiểu Mộng. Chỉ là, Như nhi......

Lúc Phong Hàn Bích mang theo thần sắc mệt mỏi trở về phòng, Chung Như Thủy vẫn chưa ngủ, ngồi ở trên giường vừa ngáp vừa ngẩn người. Phong Hàn Bích nhíu mày, tiến lên ôm hắn, trầm giọng nói: “Sao còn chưa ngủ? Những lúc ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải biết chăm sóc bản thân.”

“Ừm..... Ngươi đã về rồi, có mệt không? Ta rót cho ngươi chén trà......” Chung Như Thủy giật giật thân thể, Phong Hàn Bích lại ôm chặt hắn.

“Không cần, như vậy là tốt rồi.” Phong Hàn Bích nhắm mắt lại, tựa trên vai hắn. Chung Như Thủy vỗ vỗ cánh tay y, có chút bận tâm nói: “Gần đây ngươi làm sao vậy? Những sứ giả kia làm khó dễ ngươi? Hay là Bình vương kia khó đối phó?”

“Không, cũng không phải.” Phong Hàn Bích hôn cổ hắn, “Ta chỉ là......”

“Một chút, đừng nhúc nhích!” Chung Như Thủy đột nhiên ngắt lời Phong Hàn Bích, nghiêng người xem xét thân thể y, sau đó lông mày nhảy lên: “Ngươi hủ bại đến Câu Lan viện? Toàn thân toàn là mùi thơm đến khó chịu, tắm rửa rồi tới đây!” Vươn tay đẩy Phong Hàn Bích xuống giường, sắc mặt không tốt, kéo chăn, đưa lưng về phía y.

“......” Phong Hàn Bích trầm mặc nhìn bóng lưng Chung Như Thủy, thở dài một tiếng, đi đến dục trì phía sau. Chung Như Thủy nắm chặt góc chăn, cắn môi dưới, nghe được thanh âm y rời đi mới thở phào một cái, dùng chăn phủ lên đầu, cuộn người lại. Kỳ thật hắn biết rõ, không phải nữ tử thanh lâu, hương vị trên người y không thơm nồng đậm như nơi ong bướm, mà là một mùi thơm thanh nhã. Người ta thường nói ngửi hương biết người, người có mùi hương như vậy, nhất định là người cao nhã, tuyệt đối không phải nữ tử thanh lâu. Mấy ngày này hắn có cảm giác, Phong Hàn Bích không cho hắn rời khỏi Lý Dược điện, không chỉ vì hắn độc phát. Y còn ra lệnh không cho ngoại nhân tới gần Lý Dược điện một bước, thậm chí hắn còn thấy ngoài cửa điện có binh lính trông coi, chỉ có số người có lệnh bài như Đào Như Lý mới có thể tiến vào. Vậy là sao? Chung Như Thủy cũng suy nghĩ thật lâu, mới đầu hắn tưởng Bình vương có động tĩnh, muốn bắt hắn để uy hiếp y. Nhưng, không giống. Gần đây Đào Như Lý thường hỏi dò hắn, Lê Khổ ra vẻ thoải mái, bọn họ thường lơ là để lộ sự áy náy, toàn bộ nói cho hắn biết, Phong Hàn Bích có việc dấu hắn, hơn nữa là chuyện rất nghiêm trọng. Hắn không ngốc, lại càng không vì tình yêu mà mù quáng không nhận thức rõ sự thật. Hai nam nhân yêu nhau thực gian nan, hắn rất lo lắng cho tương lai của hắn và Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích là Thái Tử, tương lai sẽ cần người kế thừa, tam cung lục viện sinh con dưỡng cái là chuyện tất nhiên. Đến ngày nào đó, có lẽ hắn sẽ mỉm cười rời khỏi y đi tìm cuộc sống mới, cũng có lẽ hắn sẽ vì đoạn tình yêu này ủy khuất chính mình vĩnh viễn làm một nam sủng không có địa vị, lại có lẽ Phong Hàn Bích vì hắn buông tha cho hết thảy cùng hắn cầm tay nhau du ngoạn giang hồ. Bất quá, cuối cùng, chỉ là sự mơ ước đẹp đẽ của hắn, Phong Hàn Bích trời sinh ở ngôi cửu ngũ chí tôn, bao quát chúng sinh, hắn không đành lòng hủy y.

“Như nhi, đừng buồn bực như vậy nữa.” Thanh âm trầm thấp của Phong Hàn Bích truyền đến, chăn trên đầu bị kéo xuống, sau đó thân thể mang theo hơi nước ấm áp ôm lấy hắn từ phía sau. Phong Hàn Bích ôm eo Chung Như Thủy, cảm nhận được thân thể mảnh khảnh khiến y đau lòng, cũng càng áy náy.

“Ngươi thực sự yêu ta, nếu như xa ta sẽ sống không nổi?” Chung Như thủy mặc y ôm, ngữ khí nhẹ nhàng, lãnh đạm hỏi.

“Đúng vậy!” Ngữ khí Phong Hàn Bích rất kiên quyết, “Cho nên, dù tương lai thế nào, ta cũng không để ngươi rời đi, dù ngươi sẽ hận ta.”

“Vậy ngươi đáp ứng ta, nếu có một ngày, chúng ta không thể không đối mặt với sự thật, ngươi muốn lập phi, đừng lừa gạt ta......” Thanh âm Chung Như Thủy có chút mệt mỏi, có chút bất đắc dĩ.

Phong Hàn Bích bỗng dưng siết chặt cánh tay, thật lâu sau, mới buồn bực nói: “...... Hảo.”

“Hành Chi, chỉ cần trong lòng ngươi có một mình ta, chỉ cần ngươi không phản bội cảm tình của chúng ta, dù muốn ta vĩnh viễn dùng thân phận nam sủng ở lại bên cạnh ngươi, ta cũng nguyện ý.” Chung Như Thủy quay người ôm y, bọn họ yêu nhau, bi thương không thể làm gì.

“Vô luận cuộc đời này, hay là kiếp sau, ta chỉ có ngươi, cũng chỉ muốn ngươi!” Phong Hàn Bích ôm sát hắn, giống như muốn đem hắn nhập vào xương cốt chính mình, đời đời kiếp kiếp không ly khai y.

Phong Hàn Bích...... Hành Chi, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta tuyệt không rời khỏi ngươi. Dù nữ nhân khác danh chính ngôn thuận làm thê tử của ngươi, dù ngươi và những nữ nhân khác sinh con dưỡng cái, ta cũng không rời đi, chỉ cần ngươi yêu một mình ta, chỉ cần ngươi không phản bội ta! Chung Như Thủy hôn lên môi Phong Hàn Bích, mang theo hương vị bi thương.

Phong Hàn Bích dùng sức đáp lại, hai tay thăm dò vạt áo hắn. Y muốn hắn, rất muốn! “Có thể chứ?” Phong Hàn Bích ở bên tai Chung Như Thủy khàn khàn hỏi. Chung Như Thủy mở đôi mắt bị sương mù che phủ, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngầm đồng ý hành vi của y.

Ngoại thất, nến đỏ chảy xuống sáp huyết sắc, Lâm công công rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, che đi thần sắc bi thương.

Có lẽ, lúc Phong Hàn Bích lựa chọn báo thù, lựa chọn thiên hạ, lựa chọn hy sinh Chung Như Thủy, tình yêu của bọn họ đã tổn thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.