CHƯƠNG 29
Ngồi trong xe Sheena, Tô Thần một bụng đầy thắc mắc.
“Cô Sheena, sao lại biết tôi ở đó?”
Sheena cười cười, “Gọi chị Sheena đi, quen biết lâu như vật còn gọi cô này cô nọ, không tự nhiên lắm.”
“Vâng”
“Chuyện này may nhờ có cô bé trong tiệm nhà cậu đấy?”
“Từ Quyên?” Tô Thần nghĩ một chút, Sheena không quen Lưu Hà lắm, có thể liên lạc với Sheena chỉ có Từ Quyên.
‘Đúng rồi” Phía trước đèn đỏ, Sheena đạp phanh xe, quay đầu nhìn Tô Thần, “Bình thường nhìn không ra, cô bé đó rất có chủ kiến. Cậu bị công an mang đi, cha cậu lại vào viện, Từ Quyên liền lấy danh thiếp lần trước tôi để lại Tô ký, tới Hoàn Vũ tìm tôi nhờ giúp. Vừa thấy tôi, cô bé khóc ầm ầm nhưng thuật lại sự việc lại rất rõ ràng. Chuyện này vừa lúc bị ông chủ chúng tôi biết, gọi mấy cuộc điện thoại là giải quyết xong. Cậu chủ Tô à, cậu nên hậu tạ ông chủ tôi nhé.”
Sheena nói xong, nháy nháy mắt với Tô Thần, đèn xanh, lại phóng xe đi.
Tô Thần thấy hơi mơ hồ, sao Từ Quyên lại tìm Sheena? Có điều lần này Sở Thiên Dương đúng là giúp cậu một việc lớn, nếu cậu thực bị tạm giam mười ngày nửa tháng, bản thân thì không sao nhưng cha cậu còn nằm viện, Lưu Hà và Từ Quyên chưa chắc đã chăm sóc được tốt, bên trường học cũng sẽ có chuyện.
‘Chị Sheena, hôm nào đó nhất định tôi sẽ tới tới tận nơi cảm ơn Sở tổng. Nhưng hiện tại phiền chị đưa tôi đến bênh viện Đệ Nhất được không ạ?”
Sheena gật đầu, “Biết ngay cậu sẽ nói thế mà, bây giờ đứa nhỏ hiếu thuận như thế không còn nhiều nữa. Chị đây mà trẻ lại năm tuổi nhất định sẽ lên xe rồi mua vé bổ sung (aka xơi trước lấy sau), không tóm cậu không được.”
Tô Thần hắc tuyến, dứt khoát ngậm miệng, không nói thêm lời nào, trong đầu vẫn ong ong một ý niệm, dù thế nào, lần này đã nợ Sở Thiên Dương một món rồi.
Tới bệnh viện, Sheena không vào mà tạm biệt Tô Thần để về công ti. Tô Thần tìm được phòng bệnh của Tô Kiến Quân, đi vào liền thấy ông đang nằm trên giường truyền dịch, Lưu Hà ngồi bên trông, không thấy Từ Quyên đâu.
Hai mắt Lưu Hà vẫn hồng hồng, “Cậu chủ, đến rồi à? Không sao chứ?”
“Vâng,” Tô Thần gật đầu, “Cha em bị thương thế nào? Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ nói trên người đều là vết thương ngoài da, chính là não bị chấn động nhẹ, cần nằm viện theo dõi một thời gian, không nói gì thêm nữa.”
Tô Thần ngồi vào ghế bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Kiến Quân, viền mắt bắt đầu đỏ lên, Lưu Hà thấy thế, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, “Cậu chủ à …”
Tô Thần quệt khóe mắt, “Chị Hà, em không sao. Từ Quyên đâu? Em ra được còn nhờ nhóc đó.”
“Nó vừa rồi còn ở đây, chị thấy nó chạy qua chạy lại một ngày trời, bảo về nghỉ trước rồi. Lát nữa lại vào đấy.”
“Hôm nay nhờ có hai chị em, em thật sự cảm ơn.”
Lưu Hà xua tay, “Nói như vậy lại thành người ngoài rồi, không nói chị, Từ Quyên mà nghe được là nổi nóng ngay đấy.”
Tô Thần bị Lưu Hà trêu cho cười, Tô Kiến Quân nghe động tĩnh trong phòng, cũng tỉnh lại. Thấy Tô Thần, vội vươn tay nắm tay cậu, định ngồi dậy, “Con à, con không việc gì chứ?”
Tô Thần vội đè ông lại, “Không việc gì, cha, con không sao đâu. Cha còn đang truyền dịch, nhất thiết đừng động đậy, cẩn thận kim truyền.”
Tô Kiến Quân nằm xuống nhưng vẫn lo lắng cầm tay Tô Thần, “Vậy sau này cũng không có việc gì chứ? Chưa bị lưu tiền án đấy chứ?”
Tô Thần lắc đầu, lúc nầy Tô Kiến Quân mới yên tâm nằm.
Hoàn Vũ quốc tế, Sheena vừa trở về văn phòng đã nhận được điện thoại nội bộ của tổng tài, cô đến gõ cửa phòng làm việc của anh, đi vào.
“Ông chủ tìm tôi?”
“Ừ” Sở Thiên Dương cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, nghe tiếng Sheena, ngẩng đầu, “Chuyện đó xử lí tốt?”
“Vâng. Tô Thần đã về nhà, về phần mấy người đến quấy rối Tô ký, cục trưởng Đỗ bên kia cũng đã nói riêng, thời gian tới không ra được.”
Sở Thiên Dương buông tài liệu trong tay, dựa vào lưng ghế, trầm tư một chút, lại đột nhiên mở miệng, “Sheena, cô thấy Tô Thần là người thế nào?”
“A?” Sheena hơi sửng sốt, “Nói thật, tôi cũng không nhìn ra.”
Sở Thiên Dương gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
“Ông chủ, tôi làm cho anh năm năm rồi, ngoại trừ anh và Sở lão tiên sinh, đây là lần đầu tôi không thể nhìn rõ một người. Cách đối nhân xử thế của Tô Thần căn bản không giống những người cùng tuổi. Đôi khi tôi còn cho rằng cậu ta là bạn cùng lứa với mình. Thế nhưng chuyện hôm nay, tôi thấy cậu ta hơi lỗ mãng.”
Sở Thiên Dương nhắm mắt lại, “Ừm, tôi biết rồi. Cô ra ngoài trước đi.”
Sheena đẩy cửa, nghĩ nghĩ một chút, xoay người, nói, “Ông chủ, có mấy câu tôi vẫn muốn nói, Tô Thần là đứa trẻ ngoan, nếu ngài có ý định bồi dưỡng cậu ta, sau này cậu ta sẽ là trợ thủ đắc lực của ngài. Còn nếu ngài có dự định khác, mong ngài cân nhắc kĩ.”
Sở Thiên Dương lắc đầu, không nói gì thêm.
Đợi cho cửa phòng đóng lại, Sở Thiên Dương mới mở hai mắt, lẩm bẩm, “Tâm tư khác sao …”
Lý Đạt Phát và Tô Trân từ đồn công an về đến nhà, hai mắt Tô Trân đã sưng đỏ.
“Đạt Phát, hay là chúng ta lại tới xin Thần tiểu tử giúp nha?”
“Cầu xin Thần tiểu tử? Bà còn mặt mũi nào làm thế?! Thằng ranh Lượng tử vì sao bị giam lại hả?! Kiến Quân còn nằm trong bệnh viện kia kìa!”
“Nhưng cũng không thể cứ thế nhìn Lượng tử bị bỏ tù a, chỗ đó là chỗ cho người ở sao!”
Tô Trân nói xong, lại ô ô khóc lên.
Lý Đạt Phát bị Tô Trân khóc phiền, trong miệng ông vẫn nói mặc xác Lý Lượng, nhưng rốt cuộc, đó là con ông a! Ông cũng sốt ruột chứ, nhưng có cách gì? Lần này Lý Lượng gây chuyện, không phải cầu ai xin ai vài câu là xong. Theo ý tứ của công an, chí ít cũng phải vào tù ngồi xổm năm ba năm, hơn nữa, nghe giọng điệu cô gái tới đón Thần tiểu tử, Thần tiểu tử có một người bạn có tiền có thế quyết định muốn giúp cậu xả giận, đừng xem bình thường Thần tiểu tử dễ nói chuyện, nhưng đối với cha cậu thì nói một không là hai. Hôm nay Lượng tử đánh bị thương Tô Kiến Quân, còn muốn xin Thần tiểu tử giúp đỡ, không phải quá viển vông sao!
“Bà đừng khóc nữa,” Lý Đạt Phát đứng lên, “Chẳng phải còn chưa vào phòng giam sao? Công an không phải đã nói trước tiên phải tạm giam hình sự, sau đó mới có phán quyết đấy sao. Bà đi thu thập mấy thứ mang vào cho Lượng tử, thuận tiện nói nó để ý một chút, đừng có gây rắc rối trong đó, người trong đó là loại người nào? Không giống bọn côn đồ đầu đường xó chợ đâu.”
Tô Trân nghe xong, vội lau khô nước mắt, “Tôi đi thu dọn đây, vậy còn ông? Không tới nhìn con một cái?”
“Tôi không đi, giờ nhìn thấy nó lại tức điên. Chờ tôi tới bệnh viện thăm Kiến Quân, cụ thể thế nào, đợi về rồi nói tiếp.”
“Haizzz”